Giờ phút này, rõ ràng bản thân là tiểu hoa đán nổi tiếng nhưng Chương Tô Lệ phát hiện mình lại thấy hâm mộ một nghệ sĩ tuyển mười tám như Kiều Hội.

Cô ấy có danh tiếng, có tài nguyên, có độ hot, đặt Chương Tô Lệ bên cạnh Kiều Hội đương nhiên Kiều Hội chỗ nào cũng thua.

Nhưng Chương Tô Lệ vẫn cảm thấy ganh tị với cô.

Lúc này, nhân viên cầm loa hô to, “Chuẩn bị một lát sau đó chúng ta bắt đầu quay nhé!”

Trong khi Kiều Hội đi toilet thì Từ Diệc Dương và Chương Tô Lệ đã trang điểm, thay trang phục xong. Nhận được thông báo của nhân viên thì hai người họ tiến vào trạng thái làm việc.

Kiều Hội cầm trên tay cốc nước, ôm túi chườm nóng, ngồi xuống ghế chờ xem Từ Diệc Dương và Chương Tô Lệ diễn.

Hai người họ khoác trên mình bộ đồ cổ trang trông rất hợp.

Cảnh quay lần này là khi nam chính Cung Diệu nhớ tới hôn ước mà cha mẹ khi còn sống thường nói.

Ba năm qua, hắn mải miết truy tìm kẻ sát nhân, trong lòng chỉ có hận thù không có thời gian liên lạc với Phương gia. Dựa theo tuổi tác vị tiểu thư có hôn ước với hắn thì năm nay nàng đã đến tuổi cập kê lấy chồng.

Mặc dù cuộc sống của hắn chưa ổn định nhưng hắn tin bản thân sẽ cho vị hôn thê của mình một tươi lai tươi sáng. Nghĩ đến tiểu cô nương năm xưa chạy theo nắm tay mình, trên gương mặt Cung Diệu lộ ra vài nét dịu dàng.

Mà hắn không biết rằng lần này đi gặp Phương gia, bản thân sẽ phải chịu nỗi đau tinh thần.

Chương Tô Lệ đóng nữ chính Nghê Hoan đang si mê nhìn bóng lưng Cung Diệu, hai tay chắp ra sau lưng, giọng điệu thoải mái hỏi, “Chừng nào thì huynh bắt đầu đi?”

Cung Diệu không quay đầu lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh, bóng lưng giống như cây trúc quật cường, từ tốn trả lời, “Ngày mai.”

Nghê Hoan bất ngờ, nở nụ cười miễn cưỡng, “Ngày mai? Nhanh như vậy?”

Cung Diệu xoay người, gương mặt hắn như ánh mắt trời chói sáng. Ngay cả tuyết trắng trên bầu trời cũng không làm lu mờ được vẻ đẹp ấy, đuôi mắt Cung Diệu tỏa ra chút phong tình.

“Lần này đến kinh thành, có lẽ ta sẽ thành hôn với Yến nhi.”


Nghe được hai chữ ‘thành hôn’, đáy lòng Nghê Hoan ngập tràn chua xót, nàng rũ mí mắt, cố tỏ ra bình tĩnh, “Muội đây … chúc mừng huynh.”

Lúc này, giọng nói của Thang Mặc lạnh nhạt vang lên, “Cảnh quay này Tô Lệ diễn rất tốt.” Bản thân là đạo diễn, mặc dù anh ta độc miệng nhưng không keo kiệt lời khen nếu diễn viên đóng tròn vai.

Chương Tô Lệ thở phào nhẹ nhõm, kịp thời thoát ra khỏi cảm xúc nhân vật. Ban nãy nhập vai, cô ấy hòa mình vào nhân vật, bản thân thật sự khó chịu khi nghe Từ Diệc Dương nói anh sẽ kết hôn.

Cũng may cảnh quay một lần đã xong, nếu phải quay đi quay lại nhiều lần tâm trạng cô ấy không chịu nổi.

Trợ lý của cô ấy mang một chiếc áo khoác dài đến khoác lên người Chương Tô Lệ.

“Chị Tô Lệ, diễn xuất của chị ngày càng tốt, em đứng xem mà cảm thấy đồng cảm với nhân vật luôn. Yêu thầm giống như ăn nhầm phải quả xanh, không ngọt tý nào.”

Mặc dù Chương Tô Lệ đang nổi tiếng nhưng tính cách của cô ấy không kiêu căng, hòa hợp với nhân viên. Nghe trợ lý nói vậy, cô ấy cười đùa, “Nếu lời em nói là thật thì có thể giúp em tham gia đóng một phim đấy nhé.”

Chương Tô Lệ không rõ kỹ năng của bản thân có tiến bộ không nhưng cô ấy biết ban nãy bản thân nhập vai xuất sắc. Bởi vậy một đạo diễn khó tính như Thang Mặc mới không tiếc lời khen cô ấy.

Trợ lý ngó nhìn xung quanh, phát hiện không ai để ý mới nhỏ giọng nói, “Chị Tô Lệ, đoàn phim mới tung ra ảnh chụp nhưng trên mạng đã có không ít fan CP thanh mai trúc mã.”

Chương Tô Lệ thấy hơi lấy, dậm dậm hai chân tạo nhiệt độ. Nghe trợ lý nói vậy cô ấy theo bản năng hỏi một câu, “CP gì cơ?”

Trợ lý không giấu nổi sự phấn khích, “Là CP của chị và ảnh đế Từ Diệc Dương đó, mọi người trên mạng đều nói hai người không có duyên trong phim nhưng ở ngoài đời rất xứng đôi.” Cho nên nếu không thể thành đôi trong phim thì hãy thành đôi ở ngoài đời.

Mắt Chương Tô Lệ mở to, “Thật vậy ư?”

“Đương nhiên là thật, em lừa chị làm gì.”

Trái tim Chương Tô Lệ kích động rung lên nhè nhẹ. Không thể không nói mấy người trên mạng có mắt nhìn người, thấy được cô ấy xứng với Từ Diệc Dương.

Cô ấy giả bộ vô tình hỏi, “Mấy người trên mạng còn gì nữa?”


“Bọn họ nói trong phim hai người là thanh mai trúc mã, ngoài đời mặc dù không phải thành mai trúc mã cũng là bạn học bốn năm cũng có thể coi là thanh mai trúc mã. Cho nên bọn họ mới gọi chị và Từ Diệc Dương là CP thanh mai trúc mã.”

Trợ lý không biết Chương Tô Lệ thích Từ Diệc Dương, cô ấy quay sang hỏi, “Chúng ta có cần ngăn chặn CP này trước khi nó có thêm người ủng hộ không?”

“Không cần đâu, bây giờ có nhiều người thích CP này sao?”

Trợ lý lắc đầu, “Không nhiều lắm, đang ở mức phát triển tầm trung, đợi tới khi phim chiếu fandom của CP sẽ trở nên lớn mạnh.”

Chưa đủ nhiều, vậy thì sẽ không hấp dẫn được sự chú ý của Từ Diệc Dương.

Chương Tô Lệ có thể dùng CP này làm phép thử, thăm dò phản ứng của anh dành cho mình.

“Ừm … Từ Diệc Dương có nhiều CP với các nghệ sĩ nữ không?”

Những nghệ sĩ nữ khác? Trợ lý lắc đầu, “Em không để ý lắm nhưng không có nhiều đâu. Mọi người chủ yếu thích chị và Từ Diệc Dương là một đôi vì hai người địa vị trong giới gần bằng nhau, giá trị nhan sắc cũng vậy. Bây giờ cư dân mạng chọn lọc đường để ăn, không ăn lung tung đâu.”

Cảnh quay trong phim của cô ấy với Từ Diệc Dương khá nhiều, có nhiều lúc hai người mắt đối mắt. Theo tiến triển của kịch bản, đợi tới khi Cung Diệu bị Phương Yến từ hôn, cơ hội diễn chung giữa hai người càng nhiều. Nghê Hoan sẽ sát cánh bên cạnh Cung Diệu tìm hung thủ giết gia đình anh, sau đó đem chúng ra ánh sáng.

Dân cư mạng ăn đường có chọn lọc, tương tác giữa Chương Tô Lệ và anh cũng có khá nhiều đường đấy.

° ° °

Đáng ra hôm nay Kiều Hội có cảnh quay nhưng vì thời tiết không ủng hộ nên cảnh quay của cô bị chuyển ra phía sau.

Lúc ăn cơm chiều, Kiều Hội định cơm hộp thì Thang Mặc nói mấy diễn viên cùng nhau tụ tập ăn uống một bữa.

Có thể ăn liên hoan đương nhiên tốt hơn ăn cơm hộp. Bọn họ vội vàng đồng ý ngay.

Bữa ăn này tổng cộng có bảy người.


Đều là những người trẻ tuổi nên khi gọi món bầu không khí sôi động lạ thường.

Nam thứ là chàng trai có tính cách hoạt bát, cười hỏi, “Sao tối nay lại có chuyện tốt thế này?”

“Chuyện liên hoan do Tô Lệ đề nghị, vốn định chỉ có tôi, Diệc Dương và cô ấy cùng nhau ôn lại chuyện cũ. Nhưng tôi nghĩ có thêm vài người sẽ đông vui hơn nên gọi mọi người đi cùng.”

Nam thứ nở nụ cười trêu chọc, “Hóa ra chúng tôi được mời đến để đủ quân số.”

Thang Mặc thành thật đáp lời, “Đúng thế.”

Mọi người gọi một thùng bia, ai nấy đều sẵn sàng uống.

Nam thứ và nữ thứ khá nhiệt tình, chủ động rót cho mỗi người một cốc.

Đến lượt Kiều Hội, chiếc cốc của cô xuất hiện một bàn tay che lại. Nam thứ nhìn theo bàn tay, thấy sắc mặt lạnh nhạt của ảnh đế.

Từ Diệc Dương lời ít ý nhiều nói, “Em ấy không uống.”

Nam thứ gật đầu, ngay cả câu hỏi vì sao cũng không dám nói, bỏ qua Kiều Hội rót bia cho Từ Diệc Dương.

Về phía Kiều Hội sẽ uống gì, Từ Diệc Dương đã gọi người phục vụ mang đến cho cô một ly nước dừa Hải Nam nóng.

Mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía cô.

Kiều Hội chớp mắt, có đôi khi cô thấy Từ Diệc Dương chăm sóc cô y hệt một người ba. Trời lạnh phải uống nước ấm, không được ăn kem, không được uống rượu chỉ được uống nước dừa hoặc uống sữa.

Mà trên đời này có mấy người ba kỹ tính cẩn thận như anh đâu.

Kiều Hội thấy hơi hụt hẫng.

Cảm giác được người khác chăm sóc đương nhiên là tốt nhưng từ trước đến nay cô vẫn thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Nó luôn tồn tại trong tiềm thức Kiều Hội.

Nữ thứu đột nhiên nhớ ra gì đó, “Tôi nhớ ra rồi, Kiều Kiều không thể uống rượu vì em ấy một ly đã gục.” Nữ thứ tuổi không còn nhỏ, vai diễn của cô ấy không được tiếp xúc nhiều với nam chính chỉ là nhân vật quan trọng để phát triển mạch phim.

Lúc trước cô ấy có xem chương trình tạp kỹ Kiều Hội tham gia, nhớ rõ Kiều Hội say rượu trực tiếp làm nũng trong lòng ảnh đế.


Không thể không nói, cô ấy cảm thấy Kiều Hội rất may mắn nếu đổi lại là nghệ sĩ nữ khác, không biết say thật hay giả đều bị người hâm mộ của Từ Diệc Dương tấn công. Có lẽ vì Kiều Hội bám dính lấy Từ Diệc Dương nhìn rất đáng yêu, ngọt ngào nên người hâm mộ của anh đế không nỡ mắng cô?

Sau ba vòng rượu, không khí trên bàn ăn thoải mái hơn.

Chương Tô Lệ uống hết nửa chai bia, bắt đầu nhớ lại chuyện xưa.

“Hồi học đại học, đạo diễn Thang và Diệc Dương là hai nhân vật nổi tiếng của trường. Hai người họ khi ấy chỉ cần chạy trên sân bóng rổ sẽ thu hút nữ sinh đứng quanh.”

Kiều Hội nghiêm túc lắng nghe, đối với dáng vẻ lúc học đại học của anh cô rất hiếu kỳ.

Khi ấy Từ Diệc Dương chưa ra mắt, tốt nghiệp xong anh mới ra nhập giới giải trí. Bởi vậy ảnh chụp khi anh còn đang đi học không có.

Kiều Hội hai tay nâng cằm, tò mò hỏi, “Hai người họ có tham gia mấy hoạt động như ‘top 10 giọng ca của trường’ hay ‘10 người dẫn chương trình tốt nhất của trường’ không ạ?”

Chương Tô Lệ tiếc nuối lắc đầu, “Không có nhưng hai người này xem gia câu lạc bộ tennis.”

“Câu lạc bộ tennis?”

Chương Tô Lệ gật đầu, “Đúng thế, hai người họ đánh tennis khá giỏi.”

Kiều Hội cúi đầu, nghịch nghịch đầu ngón tay mình. Hóa ra có nhiều thứ về anh mà cô không biết.

Đồ ăn trước mắt đột nhiên không còn hấp dẫn nữa.

“Nếu muốn biết có thể trực tiếp hỏi anh.” Bên tai Kiều Hội đột nhiên nghe thấy giọng nói của Từ Diệc Dương.

Tai cô hơi cử động, cô muốn hỏi nhiều điều.

Kiểu như lúc đi học anh đã từng yêu đương chưa hay từng thích cô gái nào không?

Đúng lúc này, nam thứ bắt đầu ngà ngà say hỏi, “Tiền bối Từ, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”

Từ Diệc Dương nâng mí mắt, mày nhướn lên, “Có thể.”

“Mẫu bạn gái anh thích như thế nào?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương