Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng
-
Chương 68
Nói thế nào thì cũng là hoàng tử, thành thân lại là chuyện trọng đại của đời người, nhất định là sẽ phải tổ chức thật hoành tráng.Nhưng không, lễ thành thân của lục hoàng tử của Sở Quốc lại được làm rất đơn giản, chẳng qua cũng khó trách, đối phương chỉ là một nữ nhân được Vệ Quốc đưa tới do thua trận, bản thân hắn lại không được hoàng đế coi trọng, cho nên hôn lễ sao có thể tổ chức náo nhiệt được.Thậm chí tân nương tử còn yên lặng tiến vào từ cổng sau của phủ Lục hoàng tử, bởi vậy có thể nói rằng, lễ thành thân của hoàng tử Sở Mạch vô cùng thê thảm bi ai.
Tuy hôn lễ được tổ chức rất đơn giản, nhưng chung quy cả ngày hôm nay cũng rất mệt mỏi rồi.Bây giờ trời đã tối, bầu trời bao la lóe lên những vì sao, phủ Lục hoàng tử yên tĩnh đến đáng sợ, những con đường u tối hiu quạnh, hành lang quanh co gấp khúc, phủ đệ tuy lớn nhưng lại không có mấy người.
Mộc Khê vén khăn voan lên, thấy trong phòng không có ai cả.
Việc này nên nói là do họ không tôn trọng nàng, hay là không tôn trọng Lục hoàng tử đây? Nghĩ đến cả hai khả năng này đều có thể, Mộc Khê cười khổ, nhưng mà, nếu đã muốn báo thù, thì nhất định phải nhờ đến sự trợ giúp của Sở Quốc.
Chỉ có điều là, Mộc Khê cau mày nghĩ, Sở Quốc chưa chắc đã kêu gọi lực lượng để giúp nàng, nhưng nàng nhất định phải tìm được một người để liên minh, mà người trượng phu chưa lộ diện của nàng liệu có thể lợi dụng được hay không? Thân là người hoàng tộc, chắc chắn không phải người đơn giản, càng không được coi trọng thì thủ đoạn sẽ càng hung ác và tàn nhẫn.Sở Mạch lạnh lùng trầm tính như vậy, liệu có phải là...
...
Bên ngoài cửa phòng, Sở Mạch đang đứng quay lưng về phía cửa, ánh mắt u ám, mái tóc đen dài buộc dây đỏ, gió đêm thổi tới làm cho sợi dây và mái tóc tung bay, y phục cũng khẽ bồng bềnh, ánh trăng sáng tỏ từ trên trời chiếu xuống, xuyên qua tán cây có thể thấy được bóng dáng cao lớn của Sở Mạch, dáng vẻ của hắn tựa như một vị thần vừa mới đáp xuống nhân gian.
Theo lý mà nói thì dạng nam nhân như vậy sẽ thu hút rất nhiều nữ nhân, nhưng không phải, thứ nhất, trong mắt người ngoài hắn dường như là một người không quyền không thế, thứ hai, nếu tướng mạo của hắn đã không tầm thường thì nhất định các huynh đệ của hắn cũng sẽ giống như hắn, thứ ba, hắn luôn cự tuyệt tiếp xúc với người ngoài, mỹ nữ dâng đến cửa hắn cũng không cần, khiến cho người ta hoài nghi hắn không phải là người ham mê nữ sắc.
...
Kẹt một tiếng, cửa phòng được mở ra.
Nam nữ chính cuối cùng cũng gặp nhau rồi.
Đạo diễn Ngô Chí Nhân nín thở ngồi theo dõi.
Mà hôm nay Chu Nhất Phi tuy không có cảnh diễn nhưng vẫn đến lượn lờ ở đây, còn kéo theo cả La Phàm Dương nữa chứ.
[Tài xế chuyên nghiệp chuẩn bị đưa người mới lên đường đây.] [Xin hãy cài chắc dây an toàn.]
[Ngay phía trước có một con Husky đang ngậm một cái bánh bao lớn đó.]
La Phàm Dương mặc dù bằng tuổi Hoắc Sâm, nhưng nói thật là kỹ năng diễn xuất của hắn vẫn còn thua kém nhiều so với Hoắc Sâm, hắn rất bội phục Hoắc Sâm, thậm chí còn coi Hoắc ảnh đế là thần tượng của mình.
[Khoan đã nào, nếu chưa tận mắt chứng kiến thì đừng vội nói nhé.] [Anh suy nghĩ quá mức tốt đẹp rồi.]
Buổi trưa, La Phàm Dương cứ luôn miệng ca ngợi khả năng diễn xuất của Hoắc Sâm, Chu Nhất Phi nghe xong thì chỉ vỗ vai hắn nói: "Buổi tối tôi sẽ dẫn anh đi xem thần tượng của mình diễn nhé."
[Trước đây, cô cũng là một bé fan girl cuồng nhiệt.]
[Nhưng sau này, cô đã hiểu ra rằng, phim ảnh chỉ toàn gạt người thôi.]
[Hoắc ảnh đế mà mình sùng bái hóa ra còn bị NG nhiều hơn cả mình nữa QAQ.]
---
Cửa phòng mở ra, người ở bên trong bỗng ngẩng đầu lên, vừa vặn cùng người bên ngoài bốn mắt chạm nhau.
Nhìn từ máy quay thì có thể thấy ánh mắt của hai người nhìn nhau đắm đuối đưa tình, không gian bỗng trở nên tràn ngập tình yêu.
Tuấn nam mỹ nữ, đẹp không sao tả xiết.
Chỉ có điều là, Hoắc Sâm thích phá phách tạo NG đang trên đường login.
Mộc Khê vô cùng kinh ngạc, mặc dù đã sớm nghe nói Sở Mạch có tướng mạo vô song, nhưng hôm nay mới được nhìn tận mắt, quả nhiên là danh bất hư truyền.Thân cao tám thước, phong thái xuất thần, cao quý trang nghiêm, khiến cho Mộc Khê không khỏi nghĩ đến một bài kinh thi.
Trông kìa trên khúc quanh của sông Kỳ,
Hàng tre xanh tốt rườm rà.
Nước Vệ hôm nay có người quân tử văn nhã.
Như cắt như giũa thật chăm chỉ.
Như dùi như mài thật tinh tế.
Người ấy rất trang trọng uy nghiêm.
Người ấy rất vinh diệu, rất rạng rỡ.
(Nước Vệ hôm nay) có người quân tử văn nhã.
Dân chúng mãi mãi không quên.
(Bản dịch của bài kinh thi Kỳ Úc chương I, câu 1 – 9)
Giờ này khắc này...
Trong lòng Bao Tử đang nghĩ: Ôi trời ơi mẹ nó chứ, chồng mình đẹp trai quá đi mất = v =.
[Trong lòng cứ rạo rực thì phải làm sao đây =3=.]
Ngô Chí Nhân cảm thấy rõ ràng là khí chất của Hoắc Sâm đã thay đổi, rõ ràng vừa rồi lúc ở ngoài cửa còn là dáng vẻ người lạ chớ đến gần, thanh tâm quả dục như thế, vậy mà sao vừa mở cửa phòng ra là hai mắt hắn lại sáng rực lên, hormone nam tính bộc phát mạnh mẽ là thế nào?
[Không khoa học chút nào.]
[Cảm thấy mình đã sai TAT.]
Sở Mạch tiến vào phòng, nhân tiện đóng cửa lại, bước từng bước về phía Mộc Khê.
"Nữ nhân Vệ Quốc ngay cả những lễ nghi cơ bản cũng không biết sao? Lại dám tự mình vén khăn lên, hử ~" Hắn nắm nhẹ cằm Mộc Khê, có chút tức giận nói.
Mộc Khê nhíu mày, nở một nụ cười tươi, mắt nhìn thẳng vào người đối diện, đáp: "Phu quân nói đùa rồi, thiếp đã gả cho chàng thì coi như đã trở thành người của Sở Quốc, sao chàng lại nói là Vệ Quốc chứ."
Phu quân ~~
Chậc chậc, nhìn bánh bao nhà hắn ra vẻ dỗi hờn, giọng nói lại dịu dàng, đặc biệt là lúc nghe cô gọi một tiếng phu quân kia, kỹ năng diễn xuất của Hoắc Sâm đã hoàn toàn sụp đổ chỉ trong một phút đồng hồ.
Sở Mạch, người luôn luôn lạnh lùng như một vị thần, trong nháy mắt lại trở thành một kẻ lưu manh.
Vốn chỉ là nắm cằm Mộc Khê thôi, thế mà hắn lại lợi dụng vuốt ve mấy cái, sau đó buông tay ra, trong sự ngơ ngác của tất cả mọi người, Hoắc Sâm ôm eo Bao Tử, kéo cô vào trong ngực, môi mỏng ghé sát vào môi cô, nói: "Nghe nàng gọi một tiếng phu quân, vi phu rất vui mừng."
Bao Tử: ಥ_ಥ
[Chồng à, sao anh lại diễn khác với kịch bản rồi.]
[Cục cưng sợ.]
[Đừng ôm nữa mà, ánh mắt của đạo diễn như đang muốn lăng trì chúng mình mấy trăm lần kia kìa.]
Ngô Chí Nhân: TAT
[Hoắc Sâm, mẹ nhà cậu, đùa tôi đấy à!!!]
"Cut! Diễn lại! Hoắc Sâm cậu nghiêm túc vào cho tôi!"
Hoắc Sâm: Oh ~
...
Lần NG thứ sáu...
"Sớm nghe nói chi nữ của vệ quốc thừa tướng sắc nước hương trời, lấy được một thê tử như vậy, nàng nói xem ta có may mắn không?"
"Thiếp không dám nhận mình là quốc sắc thiên hương, thiếp là nữ nhi của Vệ Quốc trấn quốc tướng quân, tên Mộc Khê, bị hoán đổi thân phận rồi đưa đến đây."
Mộc Khê không hề muốn giấu diếm thân phận thật của mình, nếu đã có ý hợp tác thì đương nhiên phải tỏ rõ được thành ý, huống hồ, nàng đúng là không còn sự lựa chọn nào khác.
Có lẽ vì thần thái của Bao Tử khi diễn đoạn này quá quyến rũ, cho nên...
Sở Mạch nghiền ngẫm cười ra tiếng: "Mộc Khê sao? Vậy thì ta đúng là quá may mắn rồi."
Thế nào là may mắn, trong suy nghĩ của Hoắc Sâm, chuyện tiếp theo chính là phải sủng hạnh rồi.
Tiếp tục làm loạn...
"Cut! Hoắc Sâm! Cậu muốn ở đây diễn suốt đêm à?!" Không còn vẻ trầm mặc vốn có nữa, giờ phút này đạo diễn đã hoàn toàn nổi điên.
[Ban đầu mình không nên vì hai người họ diễn quá tốt mà cho Bao Tử làm nữ chính.]
[Giờ thì hay rồi.]
Và sau lần mắng mỏ cuối cùng của đạo diễn, Hoắc Sâm mới chịu phát huy hết kỹ năng diễn xuất kinh hồn của mình.
Đạo diễn Ngô: QAQ
[Đột nhiên cảm thấy làm đạo diễn mệt mỏi quá ~]
[Khổ chả kém ai luôn ~]
[Chẳng lẽ từ giờ đến khi đóng máy vẫn phải tiếp tục chịu đựng như vậy sao?]
Tất nhiên là như vậy rồi, đạo diễn.
---
Suốt toàn bộ quá trình, La Phàm Dương và những người đứng xem đều chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối, hắn thật sự không ngờ chỉ một cảnh quay đơn giản mà Hoắc ảnh đế lại dính NG đến tận sáu lần, mấu chốt là nguyên nhân còn do chính bản thân anh ta nữa chứ.
[Đám cẩu độc thân nhìn vào mà bị tổn thương hàng vạn lần.]
Chu Nhất Phi yên lặng nhìn La Phàm Dương đang trầm tư, cảm thấy đồng cảm sâu sắc, ảo tưởng tan biến rồi, chậc chậc.
"Này, bình tĩnh đi, sau này rồi anh sẽ đương đầu được với mọi sóng gió thôi." "..."
"Cứ có Bao Tử ở cùng là những chuyện này xảy ra như cơm bữa luôn, anh phải tập làm quen đi." Người có kinh nghiệm Chu Nhất Phi nói xong liền vung ống tay áo lên rồi khoan thai rời đi.
"QAQ"
La Phàm Dương cảm thấy sau này mình cứ nghe theo Chu Nhất Phi thì hơn, đỡ phải lằng nhằng ( ̄▽ ̄).
---
Hoắc Sâm vì làm việc quá tùy hứng nên sau khi quay xong đã bị Bao Tử nghiêm túc phê bình.
Ngô Chí Nhân tỏ vẻ: Good job a~
Nhưng mà lại...
Bao Tử nghiêm khắc nói: "A Sâm, anh nghịch quá rồi đấy." "( ̄^ ̄)ゞ"
"Anh làm như vậy là đã phụ sự tín nhiệm của em dành cho anh rồi."
"..."
"Em cực kỳ hâm mộ tài diễn xuất của anh, thế mà anh lại làm cho em quá thất vọng."
"Cứ nhìn em là anh lại không kìm chế nổi, tình cảm dâng trào thì biết làm sao?"
Bao Tử: "= v ="
Vốn còn đang hí hửng xem kịch vui, vậy mà lại thành ra như vậy, đạo diễn tỏ vẻ mình cũng nên nghe theo Chu Nhất Phi thôi, bây giờ hối hận có còn kịp không QAQ.
[Mẹ, thế này mà là nghiêm túc phê bình à?!]
[Có mà đang tán tỉnh nhau thì có ý!]
[Nghĩ tôi không có vợ chắc?]
[Chẳng qua là...]
Ngô Chí Nhân nghĩ lại lúc bị vợ mắng, thật kinh khủng QAQ.
[Người với người lại khác biệt lớn đến thế.]
Không chỉ đạo diễn mà những người khác cũng há hốc mồm nhìn hai người kia TAT.
[Có việc gì thì về khách sạn đóng cửa phòng rồi tự nói với nhau đi nhé!!!]
[Sao cứ phải thế nhỉ!!!]
[Vốn cho rằng Bao Tử sẽ mắng mỏ một trận làm Hoắc Sâm mất mặt, ai ngờ, chẳng qua chỉ là tâm sự với nhau mà thôi.]
---
Lúc trở về khách sạn, Bao Tử đột nhiên nhớ lại dáng vẻ của mọi người lúc nhìn bọn họ rời đi, như kiểu bị táo bón vậy.
Chẳng lẽ do cơm hộp của đoàn phim có vấn đề →_→?
Nhưng cô và Hoắc Sâm đều không bị làm sao mà? Chắc là do sức đề kháng của hai vợ chồng nhà cô tốt.
"A Sâm, lúc đi về anh có thấy vẻ mặt của đạo diễn và mọi người có hơi kỳ quái không?"
"Không, em thấy à?"
"Vâng."
"Dù sao cũng không liên quan đến bọn mình, đừng quan tâm làm gì, cứ kệ bọn họ đi."
"Ừm."
Bởi vậy có thể thấy rằng, hai kẻ đầu sỏ khiến cho mọi người trong đoàn phim căm phẫn kia hoàn toàn không hề có ý muốn ăn năn hối cải.
[Cả thế giới đều biết thủ phạm là chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn tin tưởng bản thân mình trong sạch = v =.]
...
Ngày mai bắt đầu quay vào sáu giờ sáng, Bao Tử tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, nhưng Hoắc Sâm lại không chịu, cứ mè nheo mãi thôi, cuối cùng hai vợ chồng lăn lộn một trận rồi mới nằm ôm nhau ngủ.
"Vợ, sau này bọn mình cứ đóng vai vợ chồng với nhau đi = v =."
"Hả, tại sao?"
"Vì nếu đóng vợ chồng thì sẽ có cảnh động phòng hoa chúc =w=."
"..."
Tuy hôn lễ được tổ chức rất đơn giản, nhưng chung quy cả ngày hôm nay cũng rất mệt mỏi rồi.Bây giờ trời đã tối, bầu trời bao la lóe lên những vì sao, phủ Lục hoàng tử yên tĩnh đến đáng sợ, những con đường u tối hiu quạnh, hành lang quanh co gấp khúc, phủ đệ tuy lớn nhưng lại không có mấy người.
Mộc Khê vén khăn voan lên, thấy trong phòng không có ai cả.
Việc này nên nói là do họ không tôn trọng nàng, hay là không tôn trọng Lục hoàng tử đây? Nghĩ đến cả hai khả năng này đều có thể, Mộc Khê cười khổ, nhưng mà, nếu đã muốn báo thù, thì nhất định phải nhờ đến sự trợ giúp của Sở Quốc.
Chỉ có điều là, Mộc Khê cau mày nghĩ, Sở Quốc chưa chắc đã kêu gọi lực lượng để giúp nàng, nhưng nàng nhất định phải tìm được một người để liên minh, mà người trượng phu chưa lộ diện của nàng liệu có thể lợi dụng được hay không? Thân là người hoàng tộc, chắc chắn không phải người đơn giản, càng không được coi trọng thì thủ đoạn sẽ càng hung ác và tàn nhẫn.Sở Mạch lạnh lùng trầm tính như vậy, liệu có phải là...
...
Bên ngoài cửa phòng, Sở Mạch đang đứng quay lưng về phía cửa, ánh mắt u ám, mái tóc đen dài buộc dây đỏ, gió đêm thổi tới làm cho sợi dây và mái tóc tung bay, y phục cũng khẽ bồng bềnh, ánh trăng sáng tỏ từ trên trời chiếu xuống, xuyên qua tán cây có thể thấy được bóng dáng cao lớn của Sở Mạch, dáng vẻ của hắn tựa như một vị thần vừa mới đáp xuống nhân gian.
Theo lý mà nói thì dạng nam nhân như vậy sẽ thu hút rất nhiều nữ nhân, nhưng không phải, thứ nhất, trong mắt người ngoài hắn dường như là một người không quyền không thế, thứ hai, nếu tướng mạo của hắn đã không tầm thường thì nhất định các huynh đệ của hắn cũng sẽ giống như hắn, thứ ba, hắn luôn cự tuyệt tiếp xúc với người ngoài, mỹ nữ dâng đến cửa hắn cũng không cần, khiến cho người ta hoài nghi hắn không phải là người ham mê nữ sắc.
...
Kẹt một tiếng, cửa phòng được mở ra.
Nam nữ chính cuối cùng cũng gặp nhau rồi.
Đạo diễn Ngô Chí Nhân nín thở ngồi theo dõi.
Mà hôm nay Chu Nhất Phi tuy không có cảnh diễn nhưng vẫn đến lượn lờ ở đây, còn kéo theo cả La Phàm Dương nữa chứ.
[Tài xế chuyên nghiệp chuẩn bị đưa người mới lên đường đây.] [Xin hãy cài chắc dây an toàn.]
[Ngay phía trước có một con Husky đang ngậm một cái bánh bao lớn đó.]
La Phàm Dương mặc dù bằng tuổi Hoắc Sâm, nhưng nói thật là kỹ năng diễn xuất của hắn vẫn còn thua kém nhiều so với Hoắc Sâm, hắn rất bội phục Hoắc Sâm, thậm chí còn coi Hoắc ảnh đế là thần tượng của mình.
[Khoan đã nào, nếu chưa tận mắt chứng kiến thì đừng vội nói nhé.] [Anh suy nghĩ quá mức tốt đẹp rồi.]
Buổi trưa, La Phàm Dương cứ luôn miệng ca ngợi khả năng diễn xuất của Hoắc Sâm, Chu Nhất Phi nghe xong thì chỉ vỗ vai hắn nói: "Buổi tối tôi sẽ dẫn anh đi xem thần tượng của mình diễn nhé."
[Trước đây, cô cũng là một bé fan girl cuồng nhiệt.]
[Nhưng sau này, cô đã hiểu ra rằng, phim ảnh chỉ toàn gạt người thôi.]
[Hoắc ảnh đế mà mình sùng bái hóa ra còn bị NG nhiều hơn cả mình nữa QAQ.]
---
Cửa phòng mở ra, người ở bên trong bỗng ngẩng đầu lên, vừa vặn cùng người bên ngoài bốn mắt chạm nhau.
Nhìn từ máy quay thì có thể thấy ánh mắt của hai người nhìn nhau đắm đuối đưa tình, không gian bỗng trở nên tràn ngập tình yêu.
Tuấn nam mỹ nữ, đẹp không sao tả xiết.
Chỉ có điều là, Hoắc Sâm thích phá phách tạo NG đang trên đường login.
Mộc Khê vô cùng kinh ngạc, mặc dù đã sớm nghe nói Sở Mạch có tướng mạo vô song, nhưng hôm nay mới được nhìn tận mắt, quả nhiên là danh bất hư truyền.Thân cao tám thước, phong thái xuất thần, cao quý trang nghiêm, khiến cho Mộc Khê không khỏi nghĩ đến một bài kinh thi.
Trông kìa trên khúc quanh của sông Kỳ,
Hàng tre xanh tốt rườm rà.
Nước Vệ hôm nay có người quân tử văn nhã.
Như cắt như giũa thật chăm chỉ.
Như dùi như mài thật tinh tế.
Người ấy rất trang trọng uy nghiêm.
Người ấy rất vinh diệu, rất rạng rỡ.
(Nước Vệ hôm nay) có người quân tử văn nhã.
Dân chúng mãi mãi không quên.
(Bản dịch của bài kinh thi Kỳ Úc chương I, câu 1 – 9)
Giờ này khắc này...
Trong lòng Bao Tử đang nghĩ: Ôi trời ơi mẹ nó chứ, chồng mình đẹp trai quá đi mất = v =.
[Trong lòng cứ rạo rực thì phải làm sao đây =3=.]
Ngô Chí Nhân cảm thấy rõ ràng là khí chất của Hoắc Sâm đã thay đổi, rõ ràng vừa rồi lúc ở ngoài cửa còn là dáng vẻ người lạ chớ đến gần, thanh tâm quả dục như thế, vậy mà sao vừa mở cửa phòng ra là hai mắt hắn lại sáng rực lên, hormone nam tính bộc phát mạnh mẽ là thế nào?
[Không khoa học chút nào.]
[Cảm thấy mình đã sai TAT.]
Sở Mạch tiến vào phòng, nhân tiện đóng cửa lại, bước từng bước về phía Mộc Khê.
"Nữ nhân Vệ Quốc ngay cả những lễ nghi cơ bản cũng không biết sao? Lại dám tự mình vén khăn lên, hử ~" Hắn nắm nhẹ cằm Mộc Khê, có chút tức giận nói.
Mộc Khê nhíu mày, nở một nụ cười tươi, mắt nhìn thẳng vào người đối diện, đáp: "Phu quân nói đùa rồi, thiếp đã gả cho chàng thì coi như đã trở thành người của Sở Quốc, sao chàng lại nói là Vệ Quốc chứ."
Phu quân ~~
Chậc chậc, nhìn bánh bao nhà hắn ra vẻ dỗi hờn, giọng nói lại dịu dàng, đặc biệt là lúc nghe cô gọi một tiếng phu quân kia, kỹ năng diễn xuất của Hoắc Sâm đã hoàn toàn sụp đổ chỉ trong một phút đồng hồ.
Sở Mạch, người luôn luôn lạnh lùng như một vị thần, trong nháy mắt lại trở thành một kẻ lưu manh.
Vốn chỉ là nắm cằm Mộc Khê thôi, thế mà hắn lại lợi dụng vuốt ve mấy cái, sau đó buông tay ra, trong sự ngơ ngác của tất cả mọi người, Hoắc Sâm ôm eo Bao Tử, kéo cô vào trong ngực, môi mỏng ghé sát vào môi cô, nói: "Nghe nàng gọi một tiếng phu quân, vi phu rất vui mừng."
Bao Tử: ಥ_ಥ
[Chồng à, sao anh lại diễn khác với kịch bản rồi.]
[Cục cưng sợ.]
[Đừng ôm nữa mà, ánh mắt của đạo diễn như đang muốn lăng trì chúng mình mấy trăm lần kia kìa.]
Ngô Chí Nhân: TAT
[Hoắc Sâm, mẹ nhà cậu, đùa tôi đấy à!!!]
"Cut! Diễn lại! Hoắc Sâm cậu nghiêm túc vào cho tôi!"
Hoắc Sâm: Oh ~
...
Lần NG thứ sáu...
"Sớm nghe nói chi nữ của vệ quốc thừa tướng sắc nước hương trời, lấy được một thê tử như vậy, nàng nói xem ta có may mắn không?"
"Thiếp không dám nhận mình là quốc sắc thiên hương, thiếp là nữ nhi của Vệ Quốc trấn quốc tướng quân, tên Mộc Khê, bị hoán đổi thân phận rồi đưa đến đây."
Mộc Khê không hề muốn giấu diếm thân phận thật của mình, nếu đã có ý hợp tác thì đương nhiên phải tỏ rõ được thành ý, huống hồ, nàng đúng là không còn sự lựa chọn nào khác.
Có lẽ vì thần thái của Bao Tử khi diễn đoạn này quá quyến rũ, cho nên...
Sở Mạch nghiền ngẫm cười ra tiếng: "Mộc Khê sao? Vậy thì ta đúng là quá may mắn rồi."
Thế nào là may mắn, trong suy nghĩ của Hoắc Sâm, chuyện tiếp theo chính là phải sủng hạnh rồi.
Tiếp tục làm loạn...
"Cut! Hoắc Sâm! Cậu muốn ở đây diễn suốt đêm à?!" Không còn vẻ trầm mặc vốn có nữa, giờ phút này đạo diễn đã hoàn toàn nổi điên.
[Ban đầu mình không nên vì hai người họ diễn quá tốt mà cho Bao Tử làm nữ chính.]
[Giờ thì hay rồi.]
Và sau lần mắng mỏ cuối cùng của đạo diễn, Hoắc Sâm mới chịu phát huy hết kỹ năng diễn xuất kinh hồn của mình.
Đạo diễn Ngô: QAQ
[Đột nhiên cảm thấy làm đạo diễn mệt mỏi quá ~]
[Khổ chả kém ai luôn ~]
[Chẳng lẽ từ giờ đến khi đóng máy vẫn phải tiếp tục chịu đựng như vậy sao?]
Tất nhiên là như vậy rồi, đạo diễn.
---
Suốt toàn bộ quá trình, La Phàm Dương và những người đứng xem đều chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối, hắn thật sự không ngờ chỉ một cảnh quay đơn giản mà Hoắc ảnh đế lại dính NG đến tận sáu lần, mấu chốt là nguyên nhân còn do chính bản thân anh ta nữa chứ.
[Đám cẩu độc thân nhìn vào mà bị tổn thương hàng vạn lần.]
Chu Nhất Phi yên lặng nhìn La Phàm Dương đang trầm tư, cảm thấy đồng cảm sâu sắc, ảo tưởng tan biến rồi, chậc chậc.
"Này, bình tĩnh đi, sau này rồi anh sẽ đương đầu được với mọi sóng gió thôi." "..."
"Cứ có Bao Tử ở cùng là những chuyện này xảy ra như cơm bữa luôn, anh phải tập làm quen đi." Người có kinh nghiệm Chu Nhất Phi nói xong liền vung ống tay áo lên rồi khoan thai rời đi.
"QAQ"
La Phàm Dương cảm thấy sau này mình cứ nghe theo Chu Nhất Phi thì hơn, đỡ phải lằng nhằng ( ̄▽ ̄).
---
Hoắc Sâm vì làm việc quá tùy hứng nên sau khi quay xong đã bị Bao Tử nghiêm túc phê bình.
Ngô Chí Nhân tỏ vẻ: Good job a~
Nhưng mà lại...
Bao Tử nghiêm khắc nói: "A Sâm, anh nghịch quá rồi đấy." "( ̄^ ̄)ゞ"
"Anh làm như vậy là đã phụ sự tín nhiệm của em dành cho anh rồi."
"..."
"Em cực kỳ hâm mộ tài diễn xuất của anh, thế mà anh lại làm cho em quá thất vọng."
"Cứ nhìn em là anh lại không kìm chế nổi, tình cảm dâng trào thì biết làm sao?"
Bao Tử: "= v ="
Vốn còn đang hí hửng xem kịch vui, vậy mà lại thành ra như vậy, đạo diễn tỏ vẻ mình cũng nên nghe theo Chu Nhất Phi thôi, bây giờ hối hận có còn kịp không QAQ.
[Mẹ, thế này mà là nghiêm túc phê bình à?!]
[Có mà đang tán tỉnh nhau thì có ý!]
[Nghĩ tôi không có vợ chắc?]
[Chẳng qua là...]
Ngô Chí Nhân nghĩ lại lúc bị vợ mắng, thật kinh khủng QAQ.
[Người với người lại khác biệt lớn đến thế.]
Không chỉ đạo diễn mà những người khác cũng há hốc mồm nhìn hai người kia TAT.
[Có việc gì thì về khách sạn đóng cửa phòng rồi tự nói với nhau đi nhé!!!]
[Sao cứ phải thế nhỉ!!!]
[Vốn cho rằng Bao Tử sẽ mắng mỏ một trận làm Hoắc Sâm mất mặt, ai ngờ, chẳng qua chỉ là tâm sự với nhau mà thôi.]
---
Lúc trở về khách sạn, Bao Tử đột nhiên nhớ lại dáng vẻ của mọi người lúc nhìn bọn họ rời đi, như kiểu bị táo bón vậy.
Chẳng lẽ do cơm hộp của đoàn phim có vấn đề →_→?
Nhưng cô và Hoắc Sâm đều không bị làm sao mà? Chắc là do sức đề kháng của hai vợ chồng nhà cô tốt.
"A Sâm, lúc đi về anh có thấy vẻ mặt của đạo diễn và mọi người có hơi kỳ quái không?"
"Không, em thấy à?"
"Vâng."
"Dù sao cũng không liên quan đến bọn mình, đừng quan tâm làm gì, cứ kệ bọn họ đi."
"Ừm."
Bởi vậy có thể thấy rằng, hai kẻ đầu sỏ khiến cho mọi người trong đoàn phim căm phẫn kia hoàn toàn không hề có ý muốn ăn năn hối cải.
[Cả thế giới đều biết thủ phạm là chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn tin tưởng bản thân mình trong sạch = v =.]
...
Ngày mai bắt đầu quay vào sáu giờ sáng, Bao Tử tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, nhưng Hoắc Sâm lại không chịu, cứ mè nheo mãi thôi, cuối cùng hai vợ chồng lăn lộn một trận rồi mới nằm ôm nhau ngủ.
"Vợ, sau này bọn mình cứ đóng vai vợ chồng với nhau đi = v =."
"Hả, tại sao?"
"Vì nếu đóng vợ chồng thì sẽ có cảnh động phòng hoa chúc =w=."
"..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook