Nhật Kí Dõi Theo Một Người
-
Chương 4: Trang nhật kí thứ tư
Một tháng mười lăm ngày kể từ khi tôi quen cậu ấy...
Hôm nay lớp tôi trống hai tiết.
Đơn giản là vì cô bộ môn đó xin nghỉ, mà lại không có thầy cô nào rảnh để dạy thay.
Thế là lớp tôi thành cái chợ.
Ầm ĩ như một cái chợ.
Bác giám thị vào ngồi chơi với chúng tôi có khi lại hay.
Cho mấy đứa lắm mồm khỏi nói chuyện đi.
Nhưng bác ấy cũng bận lắm, ghé vào một lúc rồi lại đi ngay.
Hiển nhiên, việc quản lớp lại rơi xuống đầu cậu ấy.
Cậu ấy giận.
Và cáu nữa.
Chẳng ai thèm nghe cậu ấy nói gì.
Chắc là --- ngoại trừ tôi.
Cậu ấy gõ thước lên mặt bàn, gõ lên bảng, vừa gõ vừa yêu cầu cả lớp trật tự.
Nhưng tiếng nói của cậu ấy hoàn toàn chìm nghỉm.
Giữa mấy chục tiếng kêu gào, điều đó là bình thường.
Giọng của cậu ấy mà át được mới là lạ.
Cậu ấy nhăn mày.
Tôi không thích thế.
Tôi không muốn cậu ấy phải khó chịu.
Thế là tôi nhắc những người xung quanh mình nhỏ giọng thôi.
Ừ, có lẽ là do tôi ngồi gần nên bọn nó nghe thấy.
Âm lượng giảm xuống một chút.
Bọn nó cũng hiểu bác giám thị mà đi qua lần nữa thấy thế này là chết cả lũ.
Sắc mặt cậu ấy hơi hòa hoãn lại.
Rồi cậu ấy ngồi xuống, không tiếp tục nhắc nhở cả lớp nữa.
Cậu ấy hơi xoa xoa cổ họng.
Phải rồi, đối diện cả cái lớp đang hét, thì cung phải hét theo bọn nó thì may ra bọn nó mới để ý.
Nhưng cậu ấy không biết, cho dù cậu ấy hét thế, hét nữa bọn nó cũng không có làm theo đâu.
Không phải vì không nghe thấy, mà là không muốn nghe.
Cậu ấy nhìn về phía tôi, rất dịu dàng, khẽ nói cảm ơn.
Tôi như đắm chìm trong ánh mắt đó.
Lần đầu tiên cậu ấy thật sự nhìn thẳng vào mắt tôi.
Trái tim tôi như con nai con muốn nhảy thẳng ra khỏi lồng ngực, đầu óc đình trệ, không còn suy nghĩ được gì nữa.
Hôm nay lớp tôi trống hai tiết.
Đơn giản là vì cô bộ môn đó xin nghỉ, mà lại không có thầy cô nào rảnh để dạy thay.
Thế là lớp tôi thành cái chợ.
Ầm ĩ như một cái chợ.
Bác giám thị vào ngồi chơi với chúng tôi có khi lại hay.
Cho mấy đứa lắm mồm khỏi nói chuyện đi.
Nhưng bác ấy cũng bận lắm, ghé vào một lúc rồi lại đi ngay.
Hiển nhiên, việc quản lớp lại rơi xuống đầu cậu ấy.
Cậu ấy giận.
Và cáu nữa.
Chẳng ai thèm nghe cậu ấy nói gì.
Chắc là --- ngoại trừ tôi.
Cậu ấy gõ thước lên mặt bàn, gõ lên bảng, vừa gõ vừa yêu cầu cả lớp trật tự.
Nhưng tiếng nói của cậu ấy hoàn toàn chìm nghỉm.
Giữa mấy chục tiếng kêu gào, điều đó là bình thường.
Giọng của cậu ấy mà át được mới là lạ.
Cậu ấy nhăn mày.
Tôi không thích thế.
Tôi không muốn cậu ấy phải khó chịu.
Thế là tôi nhắc những người xung quanh mình nhỏ giọng thôi.
Ừ, có lẽ là do tôi ngồi gần nên bọn nó nghe thấy.
Âm lượng giảm xuống một chút.
Bọn nó cũng hiểu bác giám thị mà đi qua lần nữa thấy thế này là chết cả lũ.
Sắc mặt cậu ấy hơi hòa hoãn lại.
Rồi cậu ấy ngồi xuống, không tiếp tục nhắc nhở cả lớp nữa.
Cậu ấy hơi xoa xoa cổ họng.
Phải rồi, đối diện cả cái lớp đang hét, thì cung phải hét theo bọn nó thì may ra bọn nó mới để ý.
Nhưng cậu ấy không biết, cho dù cậu ấy hét thế, hét nữa bọn nó cũng không có làm theo đâu.
Không phải vì không nghe thấy, mà là không muốn nghe.
Cậu ấy nhìn về phía tôi, rất dịu dàng, khẽ nói cảm ơn.
Tôi như đắm chìm trong ánh mắt đó.
Lần đầu tiên cậu ấy thật sự nhìn thẳng vào mắt tôi.
Trái tim tôi như con nai con muốn nhảy thẳng ra khỏi lồng ngực, đầu óc đình trệ, không còn suy nghĩ được gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook