Nhật Kí Chuyển Mình Của Nữ Phụ Ác Độc
-
Chương 4: Nữ vương tận thế
Bởi vì xung quanh im lặng nên tiếng nói mềm nhũn của Tô Lăng đều truyền vào tai của mọi người.
"Ha ha, buồn cười thật, trả ơn? Cô tính lấy gì trả ơn đây?" Lúc này Diêu Mỹ Mỹ không chút khách khí đã kích Tô Lăng.
Tô Lăng nhìn cô ta, không nói gì nữa, tiếp tục uống nước, còn đổ nước lên đầu mình, để hạ nhiệt độ hiệu quả. Hiện tại cô phải có sức mạnh của mình, đồng thời cố gắng hết sức để làm mình bớt sốt. Có thể nói, bệnh của nguyên chủ vốn không nặng như vậy, cũng không biết cô làm sai chuyện gì, bây giờ nếu Tô Lăng mà bệnh một lần nữa thì chắc chắn cô sẽ chết.
Chuyện Tô Lăng lãng phí nước đã khiến cho không ít người bất mãn nhưng vì ngại mặt mũi của Nghiêm Cảnh Phong nên không ai dám nói gì cả, Diêu Mỹ Mỹ thấy mọi người không ai lên tiếng nữa, cũng không sỉ nhục Tô Lăng nữa.
Ăn chút gì đó, Tô Lăng lại bắt đầu cảm thấy choáng váng, tuy rằng cô đã bớt sốt cũng đã mặc áo bông, nhưng cô vẫn hy vọng cơ thể này có thể chống chọi được, nếu không.....lần này Tô Lăng cũng không có cách nào nữa.
Nửa đêm, mông mông lung lung Tô Lăng cảm giác được có một cánh tay ấm áp cứng rắn đặt trên trán mình, cố gắng khởi động tinh thần, nhẹ nhàng mở to mắt, thì cô đã thấy vẻ mặt cau mày của Nghiêm Cảnh Phong, vừa định nói chuyện thì cô phát hiện ngay cả sức lực để mở miệng cô cũng không có.
Vẻ mặt của Nghiêm Cảnh Phong sửng sốt một chút, tất nhiên hắn không đoán được rằng Tô Lăng đột nhiên mở to mắt: "Đầu cô rất nóng."
Tô Lăng ôm đầu, mệt mỏi không chịu nổi. Cô thề, cô chưa bao giờ bệnh nặng như vậy. Cái cảm giác sống dở chết dở này so với nỗi đau mà cô chịu lúc tai nạn xe còn khó chịu hơn.
"Cảnh Phong." Diêu Gia Minh gác đêm bên ngoài bây giờ đã thay ca, hắn đi tới bên cạnh Nghiêm Cảnh Phong và Tô Lăng: "Cô ấy thế nào rồi?"
Nghiêm Cảnh Phong lắc đầu: "Hôm qua cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng bởi tay cô ấy bị chảy máu nên chúng ta phải di chuyển suốt đêm, hơn nữa còn mắc mưa, bây giờ nếu không có thuốc cô ấy sẽ không sống được bao lâu nữa."
Tận thế bi thương, một cơn cảm mạo nho nhỏ đã có thể cướp đi sinh mạng của một con người.
Trên mặt của Diêu Gia Minh xuất hiện một chút rối rắm: "Chúng ta phải làm gì để có thuốc đây, bệnh viện bây giờ là thiên đường của tang thi. Tôi thật sự muốn dẫn cô ấy đi nhưng cô ấy bây giờ ngay cả đi cũng đi không nổi, tôi lại không có khả năng cõng cô ấy đi. Huống hồ vì cô ấy chúng ta đã trễ một ngày đường rồi, không ít tang thi trong thành đã đánh hơi được chỗ này rồi."
Nghiêm Cảnh Phong cũng biết, ngày mai bọn họ phải rời khỏi chỗ này, nếu không thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
"Buông tha cho cô ấy đi." Cuối cùng Diêu Gia Minh giống như đã hạ quyết tâm: "Chuyện này cũng hết cách rồi, chúng ta có nhiều người như vậy, không thể chỉ vì một mình cô ta mà phải liều chết ở chỗ này."
Diêu Mỹ Mỹ ngủ bên cạnh vì tiếng hai người nói chuyện cũng đã sớm tỉnh lại, rốt cuộc nghe anh trai mình nói muốn bỏ rơi cô, nhịn không được mở miệng tán đồng: "Anh Nghiêm, anh trai em nói rất đúng, nơi này có nhiều người như vậy, không lẽ anh muốn chúng ta chôn cùng cô ta sao?"
Ngô Kiều vốn không ngủ, tuy rằng cô rất mệt, nhưng bởi vì cô rất nhạy cảm nên căn bản không ngủ được, tự nhiên cũng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ. Nhưng cô ta vẫn nép đầu mình vào hai chân, không nói gì, chỉ là cặp mắt nhìn sắc mặt cô gái vì bị sốt mà ửng hồng mang theo ý tứ châm biếm, rõ ràng không có một chút tâm lý đồng tình.
Cuối cùng Nghiêm Cảnh Phong dưới sự khuyên giải của Diêu Gia Minh, đã quyết định bỏ rơi Tô Lăng.
Lúc này Tô Lăng ngốc nghếch không biết mình đã bị người ta bỏ rơi, chỉ cảm thấy cả người vô cùng nóng, tất cả trí óc đều bị nhập vào dòng nước nóng bên trong thân thể.
Trời dần dần sáng lên, khóe miệng Diêu Mỹ Mỹ mỉm cười nhìn người đang nằm một góc trong lễ đường, người như vậy để lại cũng là tai họa, xoay người nói với đám người Diêu Gia Minh: "Anh ơi, chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi."
Tiếng bước chân thưa thớt dần đi xa, bọn họ bỏ lại một bệnh nhân đang nguy kịch cũng không hề có cảm giác áy náy, dù sao cô cũng phải chết, đưa cô đi thêm một quãng đường thì sẽ làm bọn họ gặp nguy hiểm sao?
Một tiếng sau, Tô Lăng mới từ từ mở to mắt, lúc này áo bông mặc trên người cô đã ướt đẫm mồ hôi, tóc tai tán loạn dính trên trán, sắc mặt đỏ ửng cũng dịu đi. Thong thả ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là một cái lễ đường trống trơn, đầu cô bởi vì bị sốt nên chưa phản ứng gì, ngẩn người trong chốc lát.
Không đến một phút cô giật mình, lập tức đang ý thức được chuyện gì đang diễn ra, lúc này Tô Lăng thật không nhịn được muốn chửi tục.
Nhưng ông trời cũng không cho Tô Lăng có thời gian chửi bậy, bởi vì ngoài cửa đã xuất hiện một một ít tang thi ghê tởm, chúng chảy nước miếng, kéo lê chân, tuy rằng bước đi rất thong thả, nhưng Tô Lăng lại cảm thấy như cái chết đang đến gần.
"Tốt thật, ngay cả cửa cũng không đóng." Tang thi có thể tiến vào đây, tức là cửa lễ đường đang mở, bọn họ thật sự muốn Tô Lăng chết mà. Dù rất thông minh nhưng đầu óc Tô Lăng bây giờ trống rỗng, bởi vì thân thể dù đã khỏe lên nhiều nhưng vẫn yếu ớt như trước, cho dù cô không có bị bệnh cũng không đối phó được với mấy con tang thi kia.
Phản xạ có điều kiện cô chạy theo hướng khác, cô thật ghét cảm giác cả người không có sức lực này, cô cảm thấy đây căn bản không phải là nhiệm vụ nữa, đây chắc chắn là muốn cô chết mà, chính là sớm chết cho rồi.
Nghe được tiếng bước chân của tang thi ngày càng gần, không chỉ như thế bây giờ chúng vì tìm ra thức ăn mà vui vẻ rống lên một tiếng, không đến một phút đã nghe tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.
Xong rồi, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Tô Lăng bây giờ, bời vì trước mặt cô là một bức tường, căn bản không có đường để chạy nữa, quay đầu lại thì đã thấy có ít nhất ba con tang thi tới đây rồi, bước chân chúng cũng nhanh hơn bình thường, cùng với tiếng gầm rú của dã thú, giống như cô sắp máu thịt lẫn lộn rồi, cảm giác này thật đúng là ghê rợn, Tô Lăng cảm thấy mình sống đến mấy đời cũng chưa chắc có thể gặp được lần nữa.
"Ha ha, buồn cười thật, trả ơn? Cô tính lấy gì trả ơn đây?" Lúc này Diêu Mỹ Mỹ không chút khách khí đã kích Tô Lăng.
Tô Lăng nhìn cô ta, không nói gì nữa, tiếp tục uống nước, còn đổ nước lên đầu mình, để hạ nhiệt độ hiệu quả. Hiện tại cô phải có sức mạnh của mình, đồng thời cố gắng hết sức để làm mình bớt sốt. Có thể nói, bệnh của nguyên chủ vốn không nặng như vậy, cũng không biết cô làm sai chuyện gì, bây giờ nếu Tô Lăng mà bệnh một lần nữa thì chắc chắn cô sẽ chết.
Chuyện Tô Lăng lãng phí nước đã khiến cho không ít người bất mãn nhưng vì ngại mặt mũi của Nghiêm Cảnh Phong nên không ai dám nói gì cả, Diêu Mỹ Mỹ thấy mọi người không ai lên tiếng nữa, cũng không sỉ nhục Tô Lăng nữa.
Ăn chút gì đó, Tô Lăng lại bắt đầu cảm thấy choáng váng, tuy rằng cô đã bớt sốt cũng đã mặc áo bông, nhưng cô vẫn hy vọng cơ thể này có thể chống chọi được, nếu không.....lần này Tô Lăng cũng không có cách nào nữa.
Nửa đêm, mông mông lung lung Tô Lăng cảm giác được có một cánh tay ấm áp cứng rắn đặt trên trán mình, cố gắng khởi động tinh thần, nhẹ nhàng mở to mắt, thì cô đã thấy vẻ mặt cau mày của Nghiêm Cảnh Phong, vừa định nói chuyện thì cô phát hiện ngay cả sức lực để mở miệng cô cũng không có.
Vẻ mặt của Nghiêm Cảnh Phong sửng sốt một chút, tất nhiên hắn không đoán được rằng Tô Lăng đột nhiên mở to mắt: "Đầu cô rất nóng."
Tô Lăng ôm đầu, mệt mỏi không chịu nổi. Cô thề, cô chưa bao giờ bệnh nặng như vậy. Cái cảm giác sống dở chết dở này so với nỗi đau mà cô chịu lúc tai nạn xe còn khó chịu hơn.
"Cảnh Phong." Diêu Gia Minh gác đêm bên ngoài bây giờ đã thay ca, hắn đi tới bên cạnh Nghiêm Cảnh Phong và Tô Lăng: "Cô ấy thế nào rồi?"
Nghiêm Cảnh Phong lắc đầu: "Hôm qua cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng bởi tay cô ấy bị chảy máu nên chúng ta phải di chuyển suốt đêm, hơn nữa còn mắc mưa, bây giờ nếu không có thuốc cô ấy sẽ không sống được bao lâu nữa."
Tận thế bi thương, một cơn cảm mạo nho nhỏ đã có thể cướp đi sinh mạng của một con người.
Trên mặt của Diêu Gia Minh xuất hiện một chút rối rắm: "Chúng ta phải làm gì để có thuốc đây, bệnh viện bây giờ là thiên đường của tang thi. Tôi thật sự muốn dẫn cô ấy đi nhưng cô ấy bây giờ ngay cả đi cũng đi không nổi, tôi lại không có khả năng cõng cô ấy đi. Huống hồ vì cô ấy chúng ta đã trễ một ngày đường rồi, không ít tang thi trong thành đã đánh hơi được chỗ này rồi."
Nghiêm Cảnh Phong cũng biết, ngày mai bọn họ phải rời khỏi chỗ này, nếu không thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
"Buông tha cho cô ấy đi." Cuối cùng Diêu Gia Minh giống như đã hạ quyết tâm: "Chuyện này cũng hết cách rồi, chúng ta có nhiều người như vậy, không thể chỉ vì một mình cô ta mà phải liều chết ở chỗ này."
Diêu Mỹ Mỹ ngủ bên cạnh vì tiếng hai người nói chuyện cũng đã sớm tỉnh lại, rốt cuộc nghe anh trai mình nói muốn bỏ rơi cô, nhịn không được mở miệng tán đồng: "Anh Nghiêm, anh trai em nói rất đúng, nơi này có nhiều người như vậy, không lẽ anh muốn chúng ta chôn cùng cô ta sao?"
Ngô Kiều vốn không ngủ, tuy rằng cô rất mệt, nhưng bởi vì cô rất nhạy cảm nên căn bản không ngủ được, tự nhiên cũng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ. Nhưng cô ta vẫn nép đầu mình vào hai chân, không nói gì, chỉ là cặp mắt nhìn sắc mặt cô gái vì bị sốt mà ửng hồng mang theo ý tứ châm biếm, rõ ràng không có một chút tâm lý đồng tình.
Cuối cùng Nghiêm Cảnh Phong dưới sự khuyên giải của Diêu Gia Minh, đã quyết định bỏ rơi Tô Lăng.
Lúc này Tô Lăng ngốc nghếch không biết mình đã bị người ta bỏ rơi, chỉ cảm thấy cả người vô cùng nóng, tất cả trí óc đều bị nhập vào dòng nước nóng bên trong thân thể.
Trời dần dần sáng lên, khóe miệng Diêu Mỹ Mỹ mỉm cười nhìn người đang nằm một góc trong lễ đường, người như vậy để lại cũng là tai họa, xoay người nói với đám người Diêu Gia Minh: "Anh ơi, chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi."
Tiếng bước chân thưa thớt dần đi xa, bọn họ bỏ lại một bệnh nhân đang nguy kịch cũng không hề có cảm giác áy náy, dù sao cô cũng phải chết, đưa cô đi thêm một quãng đường thì sẽ làm bọn họ gặp nguy hiểm sao?
Một tiếng sau, Tô Lăng mới từ từ mở to mắt, lúc này áo bông mặc trên người cô đã ướt đẫm mồ hôi, tóc tai tán loạn dính trên trán, sắc mặt đỏ ửng cũng dịu đi. Thong thả ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là một cái lễ đường trống trơn, đầu cô bởi vì bị sốt nên chưa phản ứng gì, ngẩn người trong chốc lát.
Không đến một phút cô giật mình, lập tức đang ý thức được chuyện gì đang diễn ra, lúc này Tô Lăng thật không nhịn được muốn chửi tục.
Nhưng ông trời cũng không cho Tô Lăng có thời gian chửi bậy, bởi vì ngoài cửa đã xuất hiện một một ít tang thi ghê tởm, chúng chảy nước miếng, kéo lê chân, tuy rằng bước đi rất thong thả, nhưng Tô Lăng lại cảm thấy như cái chết đang đến gần.
"Tốt thật, ngay cả cửa cũng không đóng." Tang thi có thể tiến vào đây, tức là cửa lễ đường đang mở, bọn họ thật sự muốn Tô Lăng chết mà. Dù rất thông minh nhưng đầu óc Tô Lăng bây giờ trống rỗng, bởi vì thân thể dù đã khỏe lên nhiều nhưng vẫn yếu ớt như trước, cho dù cô không có bị bệnh cũng không đối phó được với mấy con tang thi kia.
Phản xạ có điều kiện cô chạy theo hướng khác, cô thật ghét cảm giác cả người không có sức lực này, cô cảm thấy đây căn bản không phải là nhiệm vụ nữa, đây chắc chắn là muốn cô chết mà, chính là sớm chết cho rồi.
Nghe được tiếng bước chân của tang thi ngày càng gần, không chỉ như thế bây giờ chúng vì tìm ra thức ăn mà vui vẻ rống lên một tiếng, không đến một phút đã nghe tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.
Xong rồi, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Tô Lăng bây giờ, bời vì trước mặt cô là một bức tường, căn bản không có đường để chạy nữa, quay đầu lại thì đã thấy có ít nhất ba con tang thi tới đây rồi, bước chân chúng cũng nhanh hơn bình thường, cùng với tiếng gầm rú của dã thú, giống như cô sắp máu thịt lẫn lộn rồi, cảm giác này thật đúng là ghê rợn, Tô Lăng cảm thấy mình sống đến mấy đời cũng chưa chắc có thể gặp được lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook