Lý Đại Thành cũng bán đất trong nhà, tuy rằng ông biết lúc này ruộng đất chính là thời điểm rẻ nhất.

Những lô đất này tổng cộng bán được một trăm năm mươi lượng bạc, nếu dựa theo giá bình thường có thể bán ra giá tăng gấp đôi.

Hơn nữa những năm gần đây trong nhà tiết kiệm tiền, hiện tại trong tay ông tổng cộng có bốn trăm lượng bạc, có bạc, trên đường chạy nạn cũng có thể có thêm một phần bảo đảm.

Hai nhà khí thế ngất trời một khắc cũng không ngừng bận rộn, Lý gia và Lưu gia đều có trẻ nhỏ, hai nhà thương lượng, những đứa nhỏ nhất thì ngồi chung với hành lý lương thực trên xe lừa, đứa lớn hơn một chút đi theo cha mẹ.

Trong đó lương thực nhất định phải che dấu, cho nên trên xe lừa trải đầy rơm rạ thật dày, lương khô được giấu dưới lớp rơm lúa.

Bởi vì càng đi về phía nam thời tiết càng ấm áp, cho nên áo bông nặng nề cùng chăn bông cũng bán hết, chỉ để lại quần áo mỏng một chút, hết thảy đều là những đồ nhẹ nhàng.


Lý gia có ba lao động tráng kiện, Lưu gia nhân khẩu nhiều hơn, hơn nữa Lưu đại cữu cùng Lưu nhị cữu cũng rất khỏe mạnh, hai nhà kết bạn cùng nhau đi, nam nhân cầm liềm và dao thái, nữ nhân cầm gậy gỗ, cho dù gặp phải chuyện gì, chỉ cần số người không nhiều như bọn họ, cũng không có gì đáng sợ.

Đợi đến khi tất cả đã sắp xếp thỏa đáng, hai nhà thừa dịp trăng sáng hội họp ở cửa trấn.

Lưu đại cữu cùng Lưu nhị cữu quỳ xuống ở cửa trấn, dập đầu ba cái, người rời quê, vừa đi, chuyện trở về liền xa vời.

Nhân lúc trời chưa sáng, hai chiếc xe lừa chậm rãi rời khỏi trấn Hạ Hà, người lớn đi bên cạnh, trẻ con ngồi trên xe.

Ngư Nương ngồi trên xe lừa, bên cạnh là Nhị Nha và Tam Ngưu.

Nàng quay đầu lại, trấn Hạ Hà cách bọn họ càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ, cho đến ngã rẽ thì hoàn toàn biến mất.


Xe lừa xóc nảy, đường đất nông thôn không dễ đi.

Hai đứa bé kia tuổi còn nhỏ, dễ bị ngã bèn tựa vào bên cạnh Ngư Nương ngủ gật.

Đột nhiên, chiếc xe lừa dừng lại.

Ngư Nương quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người vốn trấn thủ trấn Hạ Hà là Trụ Tử và nương hắn ở phía sau đuổi theo.

Trụ Tử đi tới trước mặt bọn họ, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Lý Thúc, ta muốn đi cùng mọi người.

”Ngư Nương có chút kinh ngạc.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương