Nằm trên 1 chiếc giường màu hồng nhạt hoa văn rực rỡ, tiểu hồ ly đang mơ màng ngủ ngon lành thì bỗng cảm thấy ngứa ngáy như có con gì đó rụi vào. Ở cổ, ở bụng, ở tay, chân đều rậm rậm. Khuôn mặt xinh đẹp thoáng nhăn lại, đôi mắt hồng ngọc hé mở ngó xem là thứ gì? Cho đến khi nhìn rõ thì đôi hồng ngọc đấy mở lớn đầy hoảng sợ.

Làm sao có thể không hoảng sợ cho được khi Tiểu Băng sợ nhất là thỏ mà bây giờ chúng đang quay quần bên cạnh cô. Những con thỏ vô cùng xấu xí ngồi xổm gần khuôn mặt cô nhìn chăm chú. Mà hơn hết trong đôi mắt nâu đen đó chứa 1 thứ gì đó rất lạ, sáng rực rỡ mà chỉ có lúc lũ thỏ động dục mới vậy. Đừng nói với cô chúng nhầm hồ ly thành giống cái của chúng nha.

-AAAAAAA

Không cần phải nói cũng biết tiếng hét kinh thiên đó do tiểu hồ ly hét lên đầy kích động.

Ngồi bên ngoài phòng khách chén trà hắn đang cầm thưởng thức khẽ rung lên. Nhếch miệng cười không nghĩ rằng người nhỏ như vậy mà hét lên thật đáng sợ. Dù nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn dâng lên cảm giác không muốn, 1 loại cảm giác muốn che chở.

Đứng phía sau lưng Điệp Nhi không khỏi cười thầm thoả mãn vốn dĩ cô ta mang về toàn thỏ cái nhưng sau khi chứng kiến đồ hồ ly đó quyến rũ Chủ nhân thì cô ta vô cùng giận dữ nên đã âm thầm đi đổi này thành những con đực đen hôi nhất, đâu chỉ có thế cô ta còn dùng pháp lực che mắt và kích thích phát dục cho lũ thỏ. “Lần này để xem ai cứu cô ta, là hồ ly mà sợ thỏ cô ta thật làm nhơ bẩn dòng hồ ly.”

- Aaa, lũ thỏ này mau cút hết ra cho ta, huhu

Tiếng khóc nức nở của Tiểu Băng vang lên đã làm kích động kẻ ngoài kia không thể ngồi yên được nữa.

“RẦM” cánh cửa bị người thô bạo đá ra vỡ vụn, hiện ra trước mắt hắn Tiểu Băng không ngừng sợ hãi co ro người vào 1 góc còn cái lũ thỏ đấy đang không ngừng gặm cắn bồ đồ cô đang mặc.

Hẩy tay 1 cái 1 đạo hàng quang màu vàng rực loé sáng chém vào lũ thỏ khiến chúng tan biến ngay tức khắc.

Chậm rãi lại gần hắn bất giác ôm chặt lấy cô trầm giọng hỏi:

- Sao lại sợ thỏ như vậy?

- Ngươi đồ đáng ghét sao lại thả thỏ vào phòng ta.

- Ta sẽ không thả chúng vào nữa, vì sao lại sợ?

- Ngày ta là 1 con hồ ly bé xíu đại tỷ ham đùa lên biến ta thành 1 con thỏ trắng bé nhỏ rồi tỷ ấy đặt ta vào giữa rừng nơi lũ thỏ hoang sinh sống. Sau đó 1 thỏ đực rất xấu bước lại gần trêu trọc ta bỏ chạy thì cả lũ rồ ra chắn đường. Lần đó suýt nữa ta bị con thỏ cưỡng bức may là đại tỷ ta quay lại kịp thời giết chết hết lũ thỏ.

- Lũ thỏ đáng chết. (hắn gằn giọng tức giận)

Ngay lúc đó thì Điệp Nhi chạy vào nén giọng nói:

- Chủ nhân có 2 kẻ lạ mặt đang đến đây.

- 2 kẻ lạ mặt, được ta muốn nhìn xem là ai? (quay lại hướng tiểu Băng nói) ngươi ở đây đừng đi đâu hết.

Nói xong Qủy Vương liền đứng dậy phi thân ra ngoài muốn xem bạn hữu nào đến ghé thăm.

Để lại cho cô ánh mắt hậm hực, chế giễu cô ta cũng nhanh chóng đi theo hắn ra ngoài.

Bị ánh mắt đó chế giễu bản tính ngang bướng của cô vì thế mà kích động:

- Kêu ta ở lại là ta phải ở lại sao, không ra đó nhìn xem thì ta không phải là Linh Hồ Tiểu Băng nữa rồi.

Ngồi xuống phòng khách đợi chờ 2 người đó xuất hiện hắn thong thả thưởng thức tiếp chén trà thơm lừng.

Sau ngụm trà đầu tiên trôi xuống làm ấm cuống họng thì hướng đối diện đã xuất hiện thêm 2 nhân vật.

- Qủy Vương hôm nay đến lượt ta đến thăm ngươi.

- Không nghĩ tới vị khách đến thăm ta lại là ngươi Qủy Huyết, người bên cạnh chắc là con trai của ma vương Thiên Vân Lăng.

- Ờ, hắn giờ là ma vương của ma giới rồi, pháp lực không kém cha hắn là bao nhiêu đâu,

Từ lúc xuất hiện anh chưa lên tiếng câu nào đơn giản 1 là vì tên Qủy Huyết đó nhanh miệng cướp lời trước, 2 là vì anh đang quan sát để ý kẻ thống lĩnh Qủy giới Qủy Vương, xem ra pháp lực của hắn rất cao còn cao đến ngưỡng nào thật không thể nhìn ra.

- Nói xem 2 ngươi đến có mục đích gì? không thể đơn giản chỉ là đến thăm ta thôi chứ.

- Không sai lần này chúng ta đến là muốn lấy cây sáo đen từ trong tay ngươi (Vân phong lên tiếng)

- Cây sáo đen đúng là trong tay ta còn các ngươi lấy được hay không mới là điều quan trọng.

- Chưa thử sao biết không lấy được.

- Được ta cũng muốn thử xem tên ma vương ngươi pháp lực cao đến đâu.

Rừng phong màu vàng trải dài cả 1 vùng trời, 1 cơn gió mạnh thổi qua khiến những lá phong rơi tràn đầy dưới đất, rơi cả lên 3 nam nhân đang đứng tĩnh lặng giữa rừng phong bạt ngàn.

Khẽ nhếch miệng cười, Qủy Vương lên tiếng trước:

- Thế nào 2 ngươi định 2 đấu 1 hay 1 đấu 1 đây?

Nghe vậy Vân Phong tiến thêm 1 bước lạnh giọng nói:

- 1 đấu 1 trước đi.

Qủy Huyết đứng bên cạnh đang nhàn rỗi dùng chân di di lá phong ngẩng mặt lên thắc mắc:

- Còn ta thì sao?

- Ta thua thì đến lượt ngươi lên tiếp chiến.

Dứt lời Vân Phong liền nhanh chóng xông vào đấu với Qủy Vương.

Vận lực đạo sáng xanh lưu chuyển xung quanh anh hút hết toàn bộ lá phong bay lên cao rồi dùng chưởng khí đánh về phí hắn đang đứng. Chưởng khí đã khiến những lá phong kia trở thành những lưỡi dao tam góc sắc nhọn phi lại 1 hướng như mưa.

Không 1 tia hoảng hốt, mất bình tĩnh. Khoé môi giương lên thành 1 nụ cười nhạt. Giang rộng 2 tay, bàn tay khẽ xoay chuyển những luồng khí vàng ánh như ẩn như hiện. Chỉ đến khi những lá phong sắc nhọn kia lao tới gần, thì vận lực mạnh tay trái, phải đánh đan xen nhau thành 2 dải chưởng phong sáng chói xuất ra chém đứt những lá phong biến chúng thành những mảnh vụn, mạnh mẽ lao đến phía anh.

Nhanh chóng phi thân bay lên cao tránh né, loại chưởng phong này thật mạnh đi qua đâu càn quyét đến đó, 1 góc rừng phong đổ rạp.

Cách đó không xa Tiểu Băng suýt nữa là bị những lá phong đó ghim chết. Trái tim đập loạn ngó qua gốc cây nhìn mà hoảng, lá phong đâm xuyên vào gốc cây đến quá nửa. Thật là nguy hiểm may là tránh nhanh nếu không chắc giờ cô biến thành nhím rồi.

Nhanh chóng trốn sau 1 hòn đá lớn có vẻ an toàn tiếp tục quan sát trận đấu. Trong lòng bỗng thấy bồi hồi, lo sợ mỗi lần nhìn thấy tên nam nhân đó đánh chưởng về phía hắn là trái tim lại 1 lần giật thóp lên sợ hãi.

Phía kia trận chiến của 2 người vẫn diễn ra vô cùng căng thẳng, những loại chưởng xé gió không ngừng kêu gào được 2 người đánh qua đánh lại.

Nhấc chân hắn dùng lực đá mạnh 1 thân cây phong về phía anh đến khi lại gần thây cây đó bủa ra thành trăm mảnh nhỏ phi tới như những mũi tên được bắn với cường lực mạnh. Quả là 1 chiêu nguy hiểm, đánh lạc hướng người kia rồi ra đoạn quyết định.

Vội vàng di thân lùi ra sau nếu giờ vận lực cản thì có khi bị chúng phi vào người hết rồi, nhưng cứ lùi ra như vậy không phải cách hay. Âm thầm dồn lực từ chân lên rồi lại từ tay trở vào đến khi điểm giao nhau thì anh vận lực mạnh đẩy hết đám mũi tên đó trở lại. Ánh sáng xanh chói loà phát ra mạnh mẽ xoay hướng chúng trở lại về phía Quỷ Vương kèm theo đó là 1 chưởng mới đánh phía sau mũi tên đó, tránh được đòn thứ nhất liệu tránh được đòn thứ 2.

Qủa nhiên là Qủy Vương không hề đoán biết được điều đó nên ngay khi vận lực đánh tan đám mũi tên đó thì chưởng lực mạnh mẽ đó đã tiếp bước lao đến với khoảng cách quá gần thật khó để đối phương tránh né.

Nhưng đó là kẻ khác còn hắn thì không, vận lực nhanh chóng hắn kìm hãm chưởng lực đó ngay trước mặt. Vì loại chưởng phong này quá mạnh nên vẫn đủ sức đẩy hắn ra sau, cho đến khi ngay sau là 1 góc phong lớn thì hắn liền dùng lực bật thân lên cao nhào qua. Chưởng lực mất sự kìm hãm lao mạnh xé gió phá tan hết vật cản đường và phía trước con đường nó qua là hòn đá bộ lớn và tiểu hồ ly đang trốn phía sau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương