Khi ấy hắn và Qủy Vương phi thân đến dãy núi Thạch Thảo cách nơi họ đang ở 500 km. Dù xa xôi như vậy nhưng chưa đầy nén nhang họ đã xuất hiện trên đỉnh núi cao hơn 2500 m, mây mù âm u, lạnh lẽo. Chỉ là điều đó không dập tắt được nhiệt huyết chiến đâu của họ. - Cho ngươi cơ hội cuối cùng để suy nghĩ lại (Qủy Vương nhếch miệng lên tiếng trước)

- Ngươi nói nhiều lời vô ích quá rồi đấy, còn chưa biết ai thắng ai đâu.

- À, vậy sao?(gật gật đầu) Nói vậy nếu ta thắng ngươi thì ngươi giúp ta?

- Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi không phải là kẻ hay lải nhải như vậy, không lẽ do bị phong ấn khiến ngươi thay đổi tâm tính.

- Ồ, xem ra ngươi rất rõ về ta.

- Đừng nói nhiều nữa tiếp chiêu đi.

Dứt lời 1 đạo hào quang xuất hiện từ trong lòng bàn tay của hắn đỏ rực xuất chưởng về phía Qủy Vương đang nhàn nhã đứng, thứ chưởng khí đó như lưỡi dao sắc bén nằm ngang chớp nhoáng lao đến.

Nhếch môi cười hắn điểm nhẹ mũi chân bay nhanh lên cao tránh né. Chưởng khi chém vụt qua đi qua cây, cây bị chém đứt và dừng lại trên 1 mỏm núi bị phá tan ra đất đá bay tứ tung lăn xuống núi ầm ầm.

- Qủy Huyết khá lắm, pháp lực không giảm đi chút nào nhưng ngươi đừng quên ta cũng thế.

Hắn vừa nghe xong lời hắn nói còn chưa kịp ra chưởng thứ 2 thì trước mặt đã thấy chưởng lực màu xanh lam bổ xuống đánh tới, tốc độ của tên Qủy Vương đó quá nhanh. Cho dù vậy hắn nhanh chóng tránh được thứ chưởng lực như lưỡi dao đoạt mệnh đó.

Qủy Vương thấy vậy nhẹ cười tung người bay xuống, đứng trước mặt hắn bàn tay chém xuống mang theo đạo quang như 1 lưỡi kiếm không ngừng chém dọc ngang. Còn hắn thì hết tránh phải trái liền nhanh chóng tung chưởng đánh tới. 2 chưởng lực gặp nhau va đập mạnh khiến đất rung ầm ầm dữ dội.Cho dù vậy cuộc quyết đấu không hề dừng lại. 2 đại Qủy có pháp lực cao cường đánh nhau khiến trời trấn động dông đen ầm ầm kéo đến, gió như gào thét muốn thổi tung mọi thứ, dướt đất cứ chỗ nào họ đi qua là chỗ đó tan tành. Sau quyết đấu 1 hồi thì Qủy Huyết đã không kịp đỡ chưởng lực để bị thương, khoé miệng hộc ra 1 ngụm máu đỏ tươi.

- Thế nào ngươi chịu thua chưa? Ngươi nên nhớ ta chỉ mới sử dụng 7 phần công lực thôi đó.(Qủy Vương nhếch môi cười chậm rãi lên tiếng)

- Cho dù vậy thì đã sao? Dù thua hay chết dưới tay ngươi ta cũng không làm việc cho ngươi (cười lạnh nói)

- Ngươi thật cố chấp. Như vậy cũng được ta sẽ giết chết ngươi và hút pháp lực của ngươi. Xem ra ý kiến này khá ổn.

- Rất tiếc ngươi sẽ không làm được điều đó đâu.

Dứt lời, hắn vận hết 9 phần công lực đánh về phía Qủy Vương. Trong lúc Qủy Vương né tránh liền phi thân bay đi. Chạy cũng chẳng sao vì từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nhận mình là quân tử.

- Muốn chạy sao không dễ dàng vậy đâu.

Nhếch miệng cười Qủy Vương phi thân đuổi theo.

Trong lúc phi thân chạy hắn vô tình nhìn thấy 1 cảnh khá ấn tượng, hắn dám cá nếu để tên Qủy Vương thấy thì đảm bảo có đánh nhau với hắn cũng bỏ dở đi xem. Aizz, cái tên đầu óc quái gở vẫn thế.

Vội nhảy xuống ẩn mình trong 1 hòn đá hắn muốn nhìn xem biểu hiện của tên Qủy Vương đó sẽ như thế nào?

Đuổi tới nơi thì thấy hắn biến mất cho dù hắn có chốn ở đâu y cũng lôi ra cho bằng được.

Nhếch miệng cười hắn dùng thuật tâm nhãn nhìn xung quanh chỉ là tên Qủy Huyết đó thì chưa thấy đâu hắn đã nhìn thấy 1 cảnh khiến hắn không sao tin nổi. Con vật đó không phải là dòng họ nhà hồ ly sao? Chắc không phải đâu nếu mà là như vậy thì thật mất mặt dòng họ hồ ly.

Không sai thứ 2 người họ trông thấy là 1 con hồ ly xinh đẹp, lông trắng muốt với cái đuôi dài thẳng mượt, trên trán cáo được cài 1 cái nơ màu hồng 2 mắt như viên hồng ngọc. Nhưng nếu chỉ như vậy thì không thể thu hút sự chú ý của 2 người họ, đơn giản chỉ là con cáo đang không ngừng run rẩy sợ hãi trước 1 lũ…

Không ai có thể tưởng tượng nổi tiểu hồ ly đó đang run rẩy, sợ hãi trước 1 lũ…thỏ màu nâu. Chỉ là lũ thỏ này hơi béo mập 1 chút. Lũ thỏ đó ngồi nhìn tiểu hồ ly đó 1 lúc thì bỗng rồ lên đuổi đến. Thấy vậy, nó hoảng lên kêu lên 1 tiếng rồi quay mặt co chân chạy thục mạng.

Đứng nhìn hiện trường thỏ đuổi cáo 1 lúc, hắn liền phẩy tay 1 cái lũ thỏ bay đi rất xa chỉ còn lại con cáo ngơ ngác nhìn không hiểu lũ thỏ đó đâu rồi.

Khi tiểu hồ ly vô tình liếc thấy nam nhân đang trên 1 hòn đá bộ kia thì liền vùng bỏ chạy.

Nhếch miệng cười, Qủy Vương nhẹ giọng:

- 1 con hồ ly nhát gan.

Khẽ đưa bàn tay quơ trên cao chỉ trong nháy mắt bàn tay đấy đã túm cổ hồ ly đưa lên cao.

Con hồ ly giãy dụa lên tiếng:

- Nam nhân chết tiệt kia buông bàn tay của ngươi ra.

- Ngươi biết nói.

- Tại sao lại không thể? Tiểu Băng ta đã tu luyện thành người rồi.

- Nói vậy ngươi cũng là hồ ly tu luyện ngàn năm.

- Cái gì mà ngàn năm chỉ có 999 năm thôi.

- Nhưng ngươi thật nhát gan, đến thỏ cũng phải bỏ chạy. Vậy ngươi tu luyện làm gì?

- Ta không có nhát gan tại lũ thỏ đó xấu quá chứ. Ngươi muốn biết ta tu luyện làm gì ư ta không nói.

- Dòng hồ ly đa số tu luyện để mị hoặc người khác, tiếc là ngươi không có diễm phúc đó đâu.(cười khẩy)

- Tại sao chứ?

- Vì ta bỗng nổi hứng muốn nuôi ngươi.

- Ngươi nghĩ ta là vật nuôi của ngươi chắc, rất tiếc ngươi không làm được điều đó đâu.

Dứt lời tiểu hồ ly cũng chính là Linh Hồ Hiểu Băng dùng hếp pháp lực yếu ớt của mình thoát khỏi ma chảo của hắn và hiện thân trước mặt Qủy Vương là 1 nữ nhân vô cùng xinh đẹp, kiều diễm đầy mị hoặc. Đôi mắt hồng ngọc không ngừng lóng lánh đưa tình. Nếu cô nàng nhớ không lầm lần trước đại tỷ của mình cũng làm vậy khiến những kẻ xung quanh bị mê hoặc, bị hấp dẫn đến ngây ngốc làm theo ý tỷ. Lần này tên nam nhân đối diện này bị cô mê hoặc cô sẽ bảo hắn nhảy xuống vực chết.

Nhếch miệng cười, hắn đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ lên trầm giọng nói như đánh giá:

- Nhìn cũng được, nhìn trái nhìn phải không có gì hấp dẫn. Đừng chớp mắt nữa gãy lông mi đó, trình độ mị hoặc của ngươi quá kém. Ngươi tên gì? (hắn nhìn sâu đôi mắt hồng ngọc đó hỏi)

- Linh Hồ Hiểu Băng, chàng có thể gọi ta là Tiểu Băng ( bị mị hoặc cô vô thức dịu dàng nói)

Chỉ 1 cái nháy mắt của hắn tiểu hồ ly bừng tỉnh nói vậy vừa rồi cô vừa bị mị hoặc, nam nhân này là ai?

- Ngươi là lục vĩ hồ ly hay cửu vĩ hồ ly?

Hắn không nói chỉ nhếch miệng cười, đưa tay lướt qua Tiểu Băng đang đứng bỗng chốc ở đó chỉ còn 1 con hồ ly màu trắng:

- Dù sao ta vẫn nuôi ngươi hơn, sẽ giúp ngươi đánh nhau được với thỏ.

Dứt lời hắn nhấc cổ tiểu hồ ly như 1 con mèo nhỏ lên và biến mất khỏi đó.

…..#…..#…..

Lúc này Qủy Huyết chẹp miệng nói sau khi kể hết cho 2 người kia nghe:

- Nếu ta mà là tên Qủy Vương đó đứng trước 1 mỹ nhân như vậy đã không kìm nén nổi mà xé xác con hồ ly đó ăn rồi, thật là tiếc mà.

Liên Thảo đang tưởng tượng lại cảnh đó đủ thấy tiểu hồ ly thật dễ thương không ngờ bị lời không biết thương hoa tiếc ngọc làm bức tranh tan biến.

- Ngươi thật độc ác, người ta đứng trước sắc đẹp nổi tà tâm còn ngươi lại nổi cơn đói bụng.

- Không thể trách ta, ta là Qủy Huyết mà.

- Qủy Huyết cũng không thể..

- Được rồi Liên Thảo, Qủy Huyết ngươi nói Qủy Vương có đoạt hồn con người không?

Ngăn chặn nguy cơ 2 người tiếp tục đấu khẩu Vân Phong liền chặn lời cô hỏi điều quan trọng nhất.

Ngước lên nhìn anh hắn vẫn còn hậm hực đây này, không nghĩ tới tên nhóc đó thật nhanh tay nhanh chân ăn sạch sẽ Huyết Hậu của hắn. Aizz, coi như hắn thua cuộc vậy.

- Có, hắn có đoạt hồn người khác.

- Ngươi có biết được vì sao không?

- Hắn phải đoạt được 777 linh hồn đến đêm trăng tròn sẽ nhả linh hồn ra luyện công. Hắn hút tinh khí của trăng sáng luyện với hồn phách của nhân loại sẽ khiến Pháp lực của hắn được nâng cao rất nhiều.

- Vậy sau khi hắn luyện xong những linh hồn ấy sẽ bị hồn phiêu phách lạc.

- Không sai, ai bị đoạt hồn sao?

- Là Dương Đằng anh trai của Liên Thảo.

- Cái tên đó bị đoạt hồn rồi, vẫn hoạt động bình thường sao?

- Đúng vậy, vẫn đi làm ăn ngủ như bình thường chỉ là vô cảm xúc thôi.(cô vội nói)

- Chỉ sợ hắn thả ấu trùng vào bên trong cơ thể của Dương Đằng rồi.

- Ấu trùng? (cả 2 đồng thanh)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương