Nhặt Được Yêu Nghiệt Ma Vương
-
Quyển 1 - Chương 14
Nhìn ngắm mình trong gương, cô cố gắng cứu vớt số phận của
mình:
- Bảo Bối, con làm như vậy là đẩy mẹ thành tội nhân thiên cổ đó.
- Tội nhân thiên cổ sao? Không có đâu, cuồng lắm chỉ làm người ta tinh thần hoảng loạn thôi.
- Như vậy chẳng phải là hại người sao? Nếu như khiến mọi người hoảng rồi thì…sau này biết gả cho ai?
- Cô muốn kết hôn? (giọng lạnh băng)
- Bây giờ thì chưa muốn nhưng sau này thì sẽ khác. Mẹ cũng muốn yên ổn gia thất mà.
- Yên ổn gia thất sao? Vậy để xem cô có tìm được người yên ổn không rồi hãy nói.
- Nhưng dù thế nào thì suốt đời này mẹ sẽ không bao giờ rời bỏ Bảo Bối đâu, nên con không cần quá lo lắng.
- Được rồi, cài bông hoa này vào dù sao bây giờ cô cũng chưa muốn kết hôn. Phá vụ xem mắt này trước đã.
Liên Thảo thấy Bảo Bối nói thật đúng, dù sao cô cũng không muốn cuộc xem mắt này, chuyện sau này thì để sau này tính vậy.
Có tiếng người gõ cửa, sau đó là tiếng của người quản gia:
- Cô chủ đã đến giờ rồi ạ. Cô đã chuẩn bị xong chưa?
- Xong rồi quản gia Lâm, ông hãy xuống trước đi chốc nữa tôi xuống.
Nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi, cô quay lại nói với Bảo Bối:
- Bảo Bối đi cùng với mẹ nhé.
- Mẹ cô liệu sẽ đồng ý sao?
- Nhưng con thể để mẹ 1 mình xông pha được.(mặt ủ rũ)
- Tôi không thể quang minh chính đại đi cùng nhưng có thể lén lút đi theo phụ trợ. Yên tâm đi.
- Được, có câu nói này của Bảo Bối mẹ yên tâm rồi. Nhà hàng Thanh Thuỷ nhớ đó.
- Được rồi cô đi trước đi.
Liên Thảo bắt đầu đi đến nơi gặp mặt, tất nhiên là phải đi qua những cơn choáng váng của những người đi đường. Thậm chí ngay cả anh trai Dương Đằng phản ứng còn thái quá hơn họ (shock mà), kệ thôi họ muốn cô đi xem mặt bây giờ cô chấp thuận rồi còn ý kiến gì nữa. Để xem cái tên Liên Thành đó sẽ phản ứng thế nào? Sẽ vui lắm đây.
Ngồi xe mất khoảng gần 30 phút cuối cùng cũng đến nhà hàng Thanh Thuỷ. Phản ứng của mọi người thế nào thì không cần nói nữa, như nhau cả thôi.
Bước đến ngồi xuống, ghế đối diện đã có 1 người đàn ông ngồi đó. Người này chắc hẳn tên là Liên Thành, bộ dạng cũng được coi là soái ca, khá là lịch lãm. Dù sao người ta cũng là tổng giám đốc của 1 tổng công ty làm sao mà không lịch lãm cho được. Nào bây giờ nhìn kĩ rồi thì hãy hoảng hốt đi, bỏ chạy hay mắng chửi đi tại sao cứ ngồi đó mà cười vậy? (Vân Phong gặp đối thủ rồi)
Khác hẳn với suy đoán của cô, người tên Liên Thành này chẳng những không hoảng hốt mà dù là 1 phản ứng nào cũng không có. Chẳng lẽ chàng trai này chính là kiểu người như anh đã nói vẻ bề ngoài cũng chỉ là phù phiếm hay là do định lực quá cao, ngồi trước 1 đứa con gái chẳng khác nào ma ma ở thanh lâu mà vẫn có thể mỉm cười, uống nước như không thấy gì.
Khẽ mỉm cười đối với cô nói:
- Chắc cô là Liên Thảo tiểu thư, không thể ngờ được cô lại hài hước như vậy.
- Hài hước là sao? (cô khó hiểu)
- Mặc bộ đồ đó cô không thấy nóng sao?
- Có nóng (đưa tay lên quạt quạt)
- Trát nhiều phấn, tô đậm son như vậy không thấy mặt ngứa ngáy sao? (trời nóng nên mồ hôi chảy ra)
- Ừ nhỉ, anh nói tôi cũng thấy hơi ngứa rồi đó.
- Nếu đã vậy thì nên lau mặt đi thôi.
Nói dứt lời, Liên Thành lấy 1 chiếc khăn từ trong túi ra và gọi 1 chai nước lọc đến. Sau đó nhanh chóng lau khuôn mặt trắng bệch trong sự ngỡ ngàng của cô. Thôi xong kế hoạch thất bại, Bảo Bối con mau ra chiêu đi? Người này mẹ không đối phó được.
Tất nhiên mọi việc diễn ra đều được chứng kiến bởi 1 đứa trẻ đang đứng bên ngoài nhìn vào.
” Khá lắm, rất xứng đáng để Vân Phong này đấu 1 trận. Vẻ bề ngoài không thể bị ảnh hưởng vậy thì tính cách bên trong thì sao?”
Khẽ nhếch lên thành 1 nụ cười lạnh lùng, không ngờ đến đây lại được chứng kiến 1 cảnh ngoài ý muốn. Để tránh mọi người choáng váng anh đã phải thay đổi bộ dáng rất nhiều, đội 1 cái mũ lưỡi trai và đeo 1 cái kính râm màu đen. Nhưng dù đã cải trang như vậy rồi mà vẫn đủ sức thu hút các bé gái xung quanh. Có 1 bé gái xinh xắn tầm 5 tuổi mạnh bạo đến gần:
- Anh xinh đẹp à, Bội Nhi làm quen với anh được không?
- Cũng được, nếu em đáp ứng anh 1 chuyện ( cười lạnh)
- Bảo Bối, con làm như vậy là đẩy mẹ thành tội nhân thiên cổ đó.
- Tội nhân thiên cổ sao? Không có đâu, cuồng lắm chỉ làm người ta tinh thần hoảng loạn thôi.
- Như vậy chẳng phải là hại người sao? Nếu như khiến mọi người hoảng rồi thì…sau này biết gả cho ai?
- Cô muốn kết hôn? (giọng lạnh băng)
- Bây giờ thì chưa muốn nhưng sau này thì sẽ khác. Mẹ cũng muốn yên ổn gia thất mà.
- Yên ổn gia thất sao? Vậy để xem cô có tìm được người yên ổn không rồi hãy nói.
- Nhưng dù thế nào thì suốt đời này mẹ sẽ không bao giờ rời bỏ Bảo Bối đâu, nên con không cần quá lo lắng.
- Được rồi, cài bông hoa này vào dù sao bây giờ cô cũng chưa muốn kết hôn. Phá vụ xem mắt này trước đã.
Liên Thảo thấy Bảo Bối nói thật đúng, dù sao cô cũng không muốn cuộc xem mắt này, chuyện sau này thì để sau này tính vậy.
Có tiếng người gõ cửa, sau đó là tiếng của người quản gia:
- Cô chủ đã đến giờ rồi ạ. Cô đã chuẩn bị xong chưa?
- Xong rồi quản gia Lâm, ông hãy xuống trước đi chốc nữa tôi xuống.
Nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi, cô quay lại nói với Bảo Bối:
- Bảo Bối đi cùng với mẹ nhé.
- Mẹ cô liệu sẽ đồng ý sao?
- Nhưng con thể để mẹ 1 mình xông pha được.(mặt ủ rũ)
- Tôi không thể quang minh chính đại đi cùng nhưng có thể lén lút đi theo phụ trợ. Yên tâm đi.
- Được, có câu nói này của Bảo Bối mẹ yên tâm rồi. Nhà hàng Thanh Thuỷ nhớ đó.
- Được rồi cô đi trước đi.
Liên Thảo bắt đầu đi đến nơi gặp mặt, tất nhiên là phải đi qua những cơn choáng váng của những người đi đường. Thậm chí ngay cả anh trai Dương Đằng phản ứng còn thái quá hơn họ (shock mà), kệ thôi họ muốn cô đi xem mặt bây giờ cô chấp thuận rồi còn ý kiến gì nữa. Để xem cái tên Liên Thành đó sẽ phản ứng thế nào? Sẽ vui lắm đây.
Ngồi xe mất khoảng gần 30 phút cuối cùng cũng đến nhà hàng Thanh Thuỷ. Phản ứng của mọi người thế nào thì không cần nói nữa, như nhau cả thôi.
Bước đến ngồi xuống, ghế đối diện đã có 1 người đàn ông ngồi đó. Người này chắc hẳn tên là Liên Thành, bộ dạng cũng được coi là soái ca, khá là lịch lãm. Dù sao người ta cũng là tổng giám đốc của 1 tổng công ty làm sao mà không lịch lãm cho được. Nào bây giờ nhìn kĩ rồi thì hãy hoảng hốt đi, bỏ chạy hay mắng chửi đi tại sao cứ ngồi đó mà cười vậy? (Vân Phong gặp đối thủ rồi)
Khác hẳn với suy đoán của cô, người tên Liên Thành này chẳng những không hoảng hốt mà dù là 1 phản ứng nào cũng không có. Chẳng lẽ chàng trai này chính là kiểu người như anh đã nói vẻ bề ngoài cũng chỉ là phù phiếm hay là do định lực quá cao, ngồi trước 1 đứa con gái chẳng khác nào ma ma ở thanh lâu mà vẫn có thể mỉm cười, uống nước như không thấy gì.
Khẽ mỉm cười đối với cô nói:
- Chắc cô là Liên Thảo tiểu thư, không thể ngờ được cô lại hài hước như vậy.
- Hài hước là sao? (cô khó hiểu)
- Mặc bộ đồ đó cô không thấy nóng sao?
- Có nóng (đưa tay lên quạt quạt)
- Trát nhiều phấn, tô đậm son như vậy không thấy mặt ngứa ngáy sao? (trời nóng nên mồ hôi chảy ra)
- Ừ nhỉ, anh nói tôi cũng thấy hơi ngứa rồi đó.
- Nếu đã vậy thì nên lau mặt đi thôi.
Nói dứt lời, Liên Thành lấy 1 chiếc khăn từ trong túi ra và gọi 1 chai nước lọc đến. Sau đó nhanh chóng lau khuôn mặt trắng bệch trong sự ngỡ ngàng của cô. Thôi xong kế hoạch thất bại, Bảo Bối con mau ra chiêu đi? Người này mẹ không đối phó được.
Tất nhiên mọi việc diễn ra đều được chứng kiến bởi 1 đứa trẻ đang đứng bên ngoài nhìn vào.
” Khá lắm, rất xứng đáng để Vân Phong này đấu 1 trận. Vẻ bề ngoài không thể bị ảnh hưởng vậy thì tính cách bên trong thì sao?”
Khẽ nhếch lên thành 1 nụ cười lạnh lùng, không ngờ đến đây lại được chứng kiến 1 cảnh ngoài ý muốn. Để tránh mọi người choáng váng anh đã phải thay đổi bộ dáng rất nhiều, đội 1 cái mũ lưỡi trai và đeo 1 cái kính râm màu đen. Nhưng dù đã cải trang như vậy rồi mà vẫn đủ sức thu hút các bé gái xung quanh. Có 1 bé gái xinh xắn tầm 5 tuổi mạnh bạo đến gần:
- Anh xinh đẹp à, Bội Nhi làm quen với anh được không?
- Cũng được, nếu em đáp ứng anh 1 chuyện ( cười lạnh)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook