Nhặt Được Sức Mạnh Của Thần
-
11: Con Đường Xuống Núi
Trời mờ sáng, hai huynh đệ Võ Phong và Võ Thần dậy chuẩn bị một số lương thực cần thiết, đủ để cầm cự trong 10 ngày.
Cả hai cùng nhau lẻn vào phòng ông nội, cha và mẹ để nhìn ngắm thật kỹ gương mặt họ, sợ rằng trực tiếp đối mặt sẽ thêm một lần đau lòng.
Sau khi ngắm nhìn kỹ thì hai huynh đệ quyết định rời đi.
Thật ra thì với sự nhạy cảm và võ công của ba người kia sao lại không biết được sự hiện diện của hai huynh đệ hắn trong phòng, chẳng qua là không muốn giây phút chia ly mà thôi.
Rời khỏi nhà, đường xuống núi thì Võ Phong cũng từng đi qua vì nhiều lần cùng cha xuống bán thảo dược, còn Võ Thần thì chưa lần nào đi, vì nơi đó chẳng có điều hắn muốn.
Thứ hắn muốn là một thứ xa vời hơn, nói ra thì cũng đã có một lần hắn đi rồi nhưng cảm giác nhàm chán khiến hắn chả bao giờ muốn xuống.
Hai huynh đệ đi được một đoạn thì Võ Phong lên tiếng: “Ca ca, đệ buồn ngủ quá đi, ngồi chỗ gốc cây kia nghỉ tí được không, hai mắt đệ mở không ra rồi nè.”
“Được, đệ cứ ngủ đi.”
“Huynh là thương đệ nhất.”
“Còn ta đi trước, đệ ngủ rồi đuổi theo sau là được chứ gì, trời giờ chưa sáng lắm, lỡ có thú dữ hay gì thì đệ cứ mặc cho nó ăn thịt là được.”
Võ Phong không nói lời nào cố mở mắt chạy theo bước chân của hắn, vừa gọi: “Ca, đợi đệ với.”
Đường không đi lâu ngày, đường mọc đầy cỏ dại, con đường này một tháng chỉ có đi một lần nên hai bên um tùm cây cối, chẳng thấy đường đi.
Nếu không theo sát nhau thì rất dễ bị lạc.
Thấy Võ Phong quá chậm chạp Võ Thần quay lại hối thúc: “Đệ đi hay đệ bò thế? Gì mà chậm như con rùa vậy?”
Võ Phong mặt mày nhăn nhó: “Huynh đi cái mạng không mà, thử mang vác đồ đạc lỉnh khỉnh như đệ đi.”
“Để đệ vác đồ là muốn tốt cho đệ, chỉ muốn đệ rèn luyện thêm tí thôi, chứ ta cần gì rèn luyện nữa, chỉ tổ dư thừa.
Thôi để dành sức đi, đừng có nói nữa, đi nhanh đi.”
“Huynh chỉ được cái nói suông thôi.” Võ Phong lẩm bẩm không để Võ Thần nghe thấy.
Cậu tiếp tục chạy theo ca ca mình.
Cả hai cứ đi như thế cho đến giữa trưa, dừng chân nghỉ ngơi Võ Thần lên tiếng: “Dừng nghỉ tí đi, đưa ta bình nước.”
Võ Phong lấy bình nước trong túi hành lý đưa cho Võ Thần, vừa nói: “Theo như thời gian bình thường thì chúng ta đã đi được một phần hai quãng đường rồi.”
“Đệ chắc chắn hay là đoán mò thế?”
“Đệ chắc mà, đệ có đi xuống nhiều lần với cha nên biết.”
Võ Phong đưa miếng bánh cho Võ Thần: “Bánh đây, huynh ăn đi kẻo đói.” Võ Thần không nói gì thêm chỉ đưa tay cầm miếng bánh ăn.
Ăn xong, tựa lưng vào chỗ cây nghỉ ngơi một lát rồi hai huynh đệ tiếp tục lên đường.
Mọi chuyện êm xuôi cho đến khi một con hổ xuất hiện bất thình lình chặn đường hai người.
Võ Thần dang hai tay báo hiệu cho Võ Phong dừng lại và ở phía sau hắn.
Tiếng gầm gừ vang vọng cả ngọn núi, Võ Thần bất động suy nghĩ sau đó hét lên: “Đệ chạy nhanh lên cây to đằng sau kia đi, ta đã nhìn thấy sự khát máu trong mắt nó.” Vừa nói xong, hắn quay lại định là sẽ dùng ánh mắt đốc thúc đứa đệ bỏ chạy, nhưng hắn vừa quay lại chẳng còn thấy Võ Phong đâu, đảo mắt xung quanh nhìn lên chỗ cây to phía kia: “Sao nó có thể mang hết mớ hành lý đó lên cây kia chứ, sức mạnh của nó từ đâu thế không biết.”
Dứt suy nghĩ hắn đổi sang khuôn mặt hung hăng, hắn gằng giọng gầm gừ đối chọi ánh mắt với con mãnh hổ kia: “Mày nghĩ tao không gầm gừ như mày được chắc.” Dứt suy nghĩ và tiếng gầm của mình, hắn thấy con hổ trở nên hung hăng hơn, những mạch máu trong mắt nó nổi lên làm cho ánh mắt nó đỏ rực.
Hắn nhận thấy được khát vọng muốn giết hắn của con mãnh hổ kia mỗi lúc một tăng cao.
Không muốn giết nó, hắn dùng cánh tay thần lực của mình kiểm soát lực, tạo ra một luồng khí mạnh mẽ, khiến cả làn da con mãnh hổ rung lên, mặt nó méo mó thấy rõ.
Ánh mắt hung hãn của nó chuyển dần sang trắng, và rồi chuyển sang sự sợ hãi, chân nó đứng không vững nữa vì luồng khí kia.
Quay đầu nó chạy đi không nhìn lại.
Con hổ vừa chạy đi, hắn quay lại định gọi Võ Phong thì cậu đã đứng sừng sững sau lưng hắn, làm hắn giật mình, quát lên giận dữ: “Đệ điên sao? Làm gì mà đi không biết mà đến cũng không hay thế.
Chỉ giỏi cái bỏ chạy thôi, nếu không có cánh tay này thì đệ cũng chẳng màn đến tính mạng ta mà mặc cho con mãnh hổ kia nhai sống ta nhỉ?”
Đôi mắt Võ Phong rưng rưng, những ngôn từ nịnh hót cũng tuôn ra mạnh mẽ: “Huynh là kẻ mạnh, sẽ chẳng có chữ nếu nào cả, vì huynh, chính huynh là người đã được định sẵn từ lúc sinh ra mang trong mình sức mạnh hủy thiên diệt địa.”
“Nói quá rồi.” Võ Thần vừa nói vừa nở nụ cười mỉm.
“Mà nhỡ như có chữ nếu ở đây, đệ nguyện đem thân mình lấp mồm mãnh hổ để bảo vệ huynh bình an vô sự.
Chẳng qua đệ chạy nhanh như thế là vì muốn mình an toàn để huynh không phải bận tâm, sẽ dễ dàng đối phó với nó.”
“Đi thôi, lời lẽ nghe tởm lợm.”
Thế là hai huynh đệ lại vui vẻ cùng nhau xuống núi, Võ Thần lại ngân nga khúc ca tình yêu: “Nàng là ai? Nàng là ai? Hãy cho ta biết tên? Liệu tên nàng có đẹp như ánh trăng trên cao, liệu môi nàng có thơm mùi thơm cỏ dại? Hay môi nàng ngọt như mật ong rừng? Nàng là ai? Hãy cùng ta uống rượu vui vẻ dưới ánh trăng.
Nàng là ai mà khiến ta say chẳng muốn tỉnh.”
Đang say xưa hát ca thì hắn bị một loại cỏ gì đó cứa vào người, ngay tức khắc hắn ngứa ngáy cả người, giọng hắn hét vang trời đất: “Phong, cứu ta, ta trúng độc rồi.” Võ Phong đằng sau chạy vội tới: “Đưa đệ xem nào, huynh bị cây gì cứa thế?”
Hắn đưa tay chỉ về phía nhánh cây chìa ra bên đường, lá nó dài, cứng và có răng cưa sắc nhọn.
Thoạt nhìn Võ Phong đã nhận ra là cây gì: “Chỉ là cây gây ngứa thôi mà, độc khỉ gì đâu, được rồi dọa huynh chơi.” Nghĩ rồi Võ Phong hét lên: “Chết rồi huynh, đây là loại cây cực độc, đệ có đọc trong sách nói là nếu bị nó cứa trúng trong vòng ba ngày sẽ ngứa lở loét toàn thân mà chết.”
“Cái gì? Không lẽ số ta chưa xuống núi đã tận mạng sao? Đệ có thể giải độc được không? Không phải đệ giỏi y thuật hay sao? Cứu ta.”
Võ Phong nhìn bộ dạng lúc này của ca ca cậu bật cười thành tiếng to: “Không ngờ huynh sợ chết tới mức này, thôi không chọc huynh nữa, chỉ là cây ngứa thôi, một giờ sau là hết ngứa thôi, chẳng có độc gì đâu.” Cậu lại tiếp tục cười rồi, ngay lập tức Võ Thần tát vào đầu cậu một cái “bóp”: “Dám trêu đại ca hả? Không muốn sống nữa hả? Đi thôi, coi chừng ta bỏ cho hổ ăn thịt luôn đó.”
“Vâng thưa đại ca, đệ đang đi đây.”
Đi được một đoạn, lúc này trời cũng đã ngã chiều, Võ Thần quay lại: “Phong, bao giờ mới xuống tới chân núi vậy?”
“Cũng gần rồi ca, mình đi nhanh hơn tí là được.”
“Được rồi đi nhanh hơn đi.”
“Mà huynh định xuống hết ngọn núi rồi thì mình sẽ làm gì tiếp theo.”
“Chuyện đó để ta tính, đệ khỏi phải lo.” Đi thêm một đoạn dài nữa trời lúc này đã chuyển sang màu vàng và sắp ngã về đêm, đã xuống khỏi núi, Võ Phong đưa tay chỉ về hướng một khu chợ nhỏ: “Đại ca, đệ với cha chỉ hay bán thảo dược chỗ chợ kia thôi, họ chỉ hoạt động đến tầm chiều tối thôi, mà người thì cứ thay đổi liên tục, cũng không rõ họ ở đâu nữa.”
“Ừ chúng ta đi đường to này đi.”
“Sao chúng ta không đi con đường nhỏ phía kia?”
“Đệ có ngốc không vậy đường nhỏ thì ít người đi, muốn đi vào ngõ cụt hả? Thích thì đệ tự đi đi.”
“Đệ chỉ hỏi để xem huynh giải thích thế nào thôi.”
Đi thêm một đoạn xa gặp một con đường chẻ nhánh, có để biển hiệu là “Thôn Nổi”, Võ Thần gọi lớn: “Phong, lại đây, đệ nghĩ nó ghi như vậy là sao?”
“Thì chữ nghĩa nó rõ ràng vậy còn hỏi gì huynh, là một thôn được xây dựng trên mặt nước đấy.”
“Được rồi chúng ta rẽ vào thôn này dừng chân đi, giờ cũng đã tối rồi, tiện chúng ta hỏi họ về truyền thuyết “Thần Tiên Cảnh” luôn.”
“Huynh đi đâu đệ theo đó.” Hai huynh đệ sau khi thống nhất thì tiến vào con đường nhỏ để vào thôn nổi.
Hoa khôi: Ta cự tuyệt ngươi sau đó, ngươi làm sao đối với ta lãnh đạm như vậy?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook