Nhặt Được Một Nam Nhân
-
Chương 42
Edit: Hoa Hồng Đào
"A..." trong giấc mơ người đàn ông bị một vật nặng đè lên, ngủ cũng không yên ổn, y cố gắng thở nhưng rốt cuộc lồng ngực vẫn bị ép đến khó chịu mà tỉnh lại từ trong mộng.
Y phát ngốc một lúc, đầu óc mới dần tỉnh táo. Lúc này y mới biết thì ra mình bị một nửa cơ thể nam nhân phía sau đè lên, cánh tay hắn còn đang vòng qua siết chặt lấy eo y. Y thấp giọng mắng một câu nhưng không dám động đậy, mà thật cẩn thận sờ sờ cái di động bên gối nhìn một chút, mới hơn sáu giờ.
Ngoài cửa sổ bầu trời đã chuyển sáng, tiếng trò chuyện huyên náo và âm thanh ồn ào của động cơ ngày càng nhiều, báo hiệu một ngày mới.
La Tiểu Xuyên xoay người thật chậm, không ngoài dự đoán – đập vào mắt là khuôn mặt đang ngủ say sưa ngon lành. Khi nam nhân này ngủ thì khí thế so với bình thường ôn hoà hơn rất nhiều, hàng lông mi hơi dài thỉnh thoảng – chớp động, khi thở mũi khẽ phát ra tiếng động khò khò, trông cứ như một cậu nhóc to xác.
Y không thể nhịn cười, đưa tay gảy gảy lên hàng mi một hồi, đối phương không thoải mái nhưng chưa chịu mở mắt mà vẫn tiếp tục ngủ. Hứng thú nổi lên, y kéo cặp lông mi khiến mắt đối phương hơi mở ra, thậm chí còn bịt chặt mũi đợi tới khi hắn nhịn không được há miệng ra, liền cười ha ha.
"Ừm...?" Nam nhân rốt cục cựa quậy cơ thể, nhưng hiển nhiên còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đưa tay nắm lấy ngón tay tinh nghịch của La Tiểu Xuyên rồi cọ cọ lên mặt mình một hồi lâu mới chịu mở mắt. Rõ ràng là một bộ dáng vô hại nhưng vừa mở mắt ra thì thật giống như biến thành một người khác, khí thế lập tức trở nên sắc bén.
Y nhìn chăm chú con ngươi đen láy và đôi mắt sáng sủa của nam nhân đến thất thần, mãi đến lúc đối phương ghé sát bên tai thổi một luồng khí - lười biếng kêu lên hai tiếng "Anh Xuyên" thì y mới đột nhiên lấy lại tinh thần.
"Anh Xuyên, nếu như đổi thành người khác táy máy tay chân như thế, em đã sớm đá xuống giường." Tuy nói như vậy nhưng tâm tình Đường Lẫm hiển nhiên rất vui vẻ, cả cơ thể dính lên người La Tiểu Xuyên, đưa ngón tay trêu đùa lại lông mi của y.
"...Ha ha, lời này nên để tôi nói đi... Phắc! Cậu chọc vào mắt tôi rồi!" La Tiểu Xuyên đẩy hắn ra, nhưng rất nhanh lại bị hắn kéo vào trong lồng ngực.
"Sao tỉnh dậy sớm như thế?" Đường Lẫm ở trên vai y hạ xuống mấy cái hôn, một lần nữa nhắm mắt lại hưởng thụ độ ấm của cơ thể đang nằm trong lồng ngực.
"Còn không phải là bị cậu ép tỉnh." La Tiểu Xuyên lầm bầm, đợi nửa ngày không thấy đối phương phản ứng gì liền ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện Đường Lẫm thế mà lại ngủ mất. Y không nhịn được bất đắc dĩ thở dài, đối phương không hề phòng bị mình như vậy là chuyện tốt hay xấu đây.
Nhớ tới lần đầu tiên hai người cùng chung gối chung giường tựa như một giấc mộng, nhưng lại chân thực như gần ngay trước mắt. Khi đó Đường Lẫm mất trí nhớ cũng giống như bây giờ, mỗi khi ngủ đều ôm y thật chặt, hại y nhiều lần nửa đêm tức ngực đến tỉnh giấc. Sau khi Đường Lẫm khôi phục ký ức thì chỉ có duy nhất một lần nằm chung giường, rõ ràng lúc làm tình cũng gần gũi thân mật nhưng sau đó đối xử vô tình, lạnh lùng, tàn nhẫn như thế... Bây giờ nghĩ lại, oán giận gì cũng đã tiêu tan, nhưng y cũng không nhịn được mà thổn thức một phen vì cuối cùng hai người lại vẫn có thể tìm về bên nhau.
La Tiểu Xuyên hung hăng bóp chặt khuôn mặt nam nhân một cái, khi đối phương bị đau thấp giọng rên lên thì y cười cười tựa lên bả vai của hắn rồi ngủ tiếp.
"... Tại sao cậu mang nhiều đồ như vậy?"
"Ai bảo anh không chịu chuyển tới nhà em." Đường Lẫm bất đắc dĩ nhún nhún vai, lại đi ra rồi xách vào trong phòng hai cái va li, căn phòng nhỏ hơn ba mươi mét vuông một hồi liền chật cứng.
"Tôi ở nhà mình rất thoải mái việc gì phải chuyển qua nhà cậu. Cậu có ngon thì đừng vào ở!" Tuy nói vậy nhưng La Tiểu Xuyên nhanh nhẹn lấy đồ dùng hàng ngày và quần áo của Đường Lẫm ra, đem từng bộ một treo vào trong tủ quần áo.
Vậy mà anh còn cao hứng như thế... Đường Lẫm "khụ" một tiếng, vội chuyển đề tài câu chuyện: "Lát nữa cùng đi siêu thị nhé, thuận tiện mua thêm chút đồ dùng."
"Ừm, nghe theo cậu."
Thành thạo đem gian nhà bừa bộn dọn dẹp cho gọn ghẽ, hai người cùng sóng vai ra ngoài.
"Tôi dự định mở một cửa hàng nhỏ để làm ăn buôn bán, cậu thấy thế nào?"
Lần đầu đối phương bàn chuyện lớn với hắn, Đường Lẫm rất vui vẻ, nhưng ngẫm lại thì có chút nghi hoặc: "Mở cửa hàng làm gì? Tiền lãi ở công ty em cũng đủ cho chúng ta sống sung túc mà."
"... Tôi cũng là đàn ông chứ không phải trai bao, có tay có chân thì có thể tự kiếm được tiền."
"Hay là anh đến công ty em làm đi! Làm trợ lý thân cận của em..." Không biết Đường Lẫm đang nghĩ tới cái gì, cười đến đen tối.
"Sáng sớm rồi tối muộn thấy mặt cậu đến phiền, tôi không muốn cả ngày đều thấy cậu."
"..." Đường Lẫm bị nghẹn đến không thể phản đối, hắn ủ rũ sụp vai xuống: "Anh muốn kinh doanh cửa hàng gì?"
"Nhỏ hơn một chút, mở gian hàng bán đồ tạp hoá hay là quầy thuốc lá cũng được. Sau đó chỉ cần quản lý... Này! Đang trên đường lớn cậu chú ý một chút đi!"
Cánh tay Đường Lẫm khoác lên vai La Tiểu Xuyên, từ xa nhìn lại hệt như những người anh em thân thiết, chẳng qua ngón tay của hắn không ngừng vuốt nhẹ lên cổ La Tiểu Xuyên, sau đó còn làm bộ lơ đãng thò vào trong áo khoác cách một lớp áo bóp lên đầu nhũ đối phương.
"Ừm, đều nghe anh, anh mở quầy hàng thì em sẽ chi tiền đầu tư." Tuy nói vậy nhưng hắn một chút cũng không nguyện ý để La Tiểu Xuyên rời khỏi mình, thấy đối phương hào hứng say mê nói về cuộc sống của hai người trong tương lai, hắn chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy tình nồng ý mật - như muốn vỡ ra.
Khi dạo siêu thị được nửa chừng thì điện thoại của Đường Lẫm vang lên, hắn liếc mắt nhìn rồi bắt máy, thuận lợi ném cái bao cao su vào trong giỏ hàng.
"Có chuyện gì vậy?"
"Đường Lẫm, ba anh... đến đây, nói muốn gặp anh, anh mau trở về một chuyến đi."
Đường Lẫm cau mày liếc mắt nhìn La Tiểu Xuyên cách đó không xa, không chút biến sắc - trả lời: "Đã biết, lát nữa tôi sẽ về."
Mãi đến lúc mua sắm xong, đưa La Tiểu Xuyên về đến nhà, Đường Lẫm mới vội chạy đi.
Trong thư phòng rộng rãi, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen đang đứng sát cửa sổ, vừa nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, trên khuôn mặt mơ hồ hiện lên vẻ tức giận, hiển nhiên là đã chờ hắn mất một lúc.
"Con còn biết đường quay về." Nam nhân trung niên khoảng hơn năm mươi bàn về khí thế một chút cũng không thua kém con trai mình là bao, trái lại còn lộ ra một vẻ trầm ổn uy nghiêm.
Đường Lẫm nhìn người đàn ông có tướng mạo bảy tám phần tương tự mình, thu hồi một chút ý cười còn lưu lại trên khuôn mặt, lạnh nhạt kêu một tiếng: "Ba."
"A..." trong giấc mơ người đàn ông bị một vật nặng đè lên, ngủ cũng không yên ổn, y cố gắng thở nhưng rốt cuộc lồng ngực vẫn bị ép đến khó chịu mà tỉnh lại từ trong mộng.
Y phát ngốc một lúc, đầu óc mới dần tỉnh táo. Lúc này y mới biết thì ra mình bị một nửa cơ thể nam nhân phía sau đè lên, cánh tay hắn còn đang vòng qua siết chặt lấy eo y. Y thấp giọng mắng một câu nhưng không dám động đậy, mà thật cẩn thận sờ sờ cái di động bên gối nhìn một chút, mới hơn sáu giờ.
Ngoài cửa sổ bầu trời đã chuyển sáng, tiếng trò chuyện huyên náo và âm thanh ồn ào của động cơ ngày càng nhiều, báo hiệu một ngày mới.
La Tiểu Xuyên xoay người thật chậm, không ngoài dự đoán – đập vào mắt là khuôn mặt đang ngủ say sưa ngon lành. Khi nam nhân này ngủ thì khí thế so với bình thường ôn hoà hơn rất nhiều, hàng lông mi hơi dài thỉnh thoảng – chớp động, khi thở mũi khẽ phát ra tiếng động khò khò, trông cứ như một cậu nhóc to xác.
Y không thể nhịn cười, đưa tay gảy gảy lên hàng mi một hồi, đối phương không thoải mái nhưng chưa chịu mở mắt mà vẫn tiếp tục ngủ. Hứng thú nổi lên, y kéo cặp lông mi khiến mắt đối phương hơi mở ra, thậm chí còn bịt chặt mũi đợi tới khi hắn nhịn không được há miệng ra, liền cười ha ha.
"Ừm...?" Nam nhân rốt cục cựa quậy cơ thể, nhưng hiển nhiên còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đưa tay nắm lấy ngón tay tinh nghịch của La Tiểu Xuyên rồi cọ cọ lên mặt mình một hồi lâu mới chịu mở mắt. Rõ ràng là một bộ dáng vô hại nhưng vừa mở mắt ra thì thật giống như biến thành một người khác, khí thế lập tức trở nên sắc bén.
Y nhìn chăm chú con ngươi đen láy và đôi mắt sáng sủa của nam nhân đến thất thần, mãi đến lúc đối phương ghé sát bên tai thổi một luồng khí - lười biếng kêu lên hai tiếng "Anh Xuyên" thì y mới đột nhiên lấy lại tinh thần.
"Anh Xuyên, nếu như đổi thành người khác táy máy tay chân như thế, em đã sớm đá xuống giường." Tuy nói như vậy nhưng tâm tình Đường Lẫm hiển nhiên rất vui vẻ, cả cơ thể dính lên người La Tiểu Xuyên, đưa ngón tay trêu đùa lại lông mi của y.
"...Ha ha, lời này nên để tôi nói đi... Phắc! Cậu chọc vào mắt tôi rồi!" La Tiểu Xuyên đẩy hắn ra, nhưng rất nhanh lại bị hắn kéo vào trong lồng ngực.
"Sao tỉnh dậy sớm như thế?" Đường Lẫm ở trên vai y hạ xuống mấy cái hôn, một lần nữa nhắm mắt lại hưởng thụ độ ấm của cơ thể đang nằm trong lồng ngực.
"Còn không phải là bị cậu ép tỉnh." La Tiểu Xuyên lầm bầm, đợi nửa ngày không thấy đối phương phản ứng gì liền ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện Đường Lẫm thế mà lại ngủ mất. Y không nhịn được bất đắc dĩ thở dài, đối phương không hề phòng bị mình như vậy là chuyện tốt hay xấu đây.
Nhớ tới lần đầu tiên hai người cùng chung gối chung giường tựa như một giấc mộng, nhưng lại chân thực như gần ngay trước mắt. Khi đó Đường Lẫm mất trí nhớ cũng giống như bây giờ, mỗi khi ngủ đều ôm y thật chặt, hại y nhiều lần nửa đêm tức ngực đến tỉnh giấc. Sau khi Đường Lẫm khôi phục ký ức thì chỉ có duy nhất một lần nằm chung giường, rõ ràng lúc làm tình cũng gần gũi thân mật nhưng sau đó đối xử vô tình, lạnh lùng, tàn nhẫn như thế... Bây giờ nghĩ lại, oán giận gì cũng đã tiêu tan, nhưng y cũng không nhịn được mà thổn thức một phen vì cuối cùng hai người lại vẫn có thể tìm về bên nhau.
La Tiểu Xuyên hung hăng bóp chặt khuôn mặt nam nhân một cái, khi đối phương bị đau thấp giọng rên lên thì y cười cười tựa lên bả vai của hắn rồi ngủ tiếp.
"... Tại sao cậu mang nhiều đồ như vậy?"
"Ai bảo anh không chịu chuyển tới nhà em." Đường Lẫm bất đắc dĩ nhún nhún vai, lại đi ra rồi xách vào trong phòng hai cái va li, căn phòng nhỏ hơn ba mươi mét vuông một hồi liền chật cứng.
"Tôi ở nhà mình rất thoải mái việc gì phải chuyển qua nhà cậu. Cậu có ngon thì đừng vào ở!" Tuy nói vậy nhưng La Tiểu Xuyên nhanh nhẹn lấy đồ dùng hàng ngày và quần áo của Đường Lẫm ra, đem từng bộ một treo vào trong tủ quần áo.
Vậy mà anh còn cao hứng như thế... Đường Lẫm "khụ" một tiếng, vội chuyển đề tài câu chuyện: "Lát nữa cùng đi siêu thị nhé, thuận tiện mua thêm chút đồ dùng."
"Ừm, nghe theo cậu."
Thành thạo đem gian nhà bừa bộn dọn dẹp cho gọn ghẽ, hai người cùng sóng vai ra ngoài.
"Tôi dự định mở một cửa hàng nhỏ để làm ăn buôn bán, cậu thấy thế nào?"
Lần đầu đối phương bàn chuyện lớn với hắn, Đường Lẫm rất vui vẻ, nhưng ngẫm lại thì có chút nghi hoặc: "Mở cửa hàng làm gì? Tiền lãi ở công ty em cũng đủ cho chúng ta sống sung túc mà."
"... Tôi cũng là đàn ông chứ không phải trai bao, có tay có chân thì có thể tự kiếm được tiền."
"Hay là anh đến công ty em làm đi! Làm trợ lý thân cận của em..." Không biết Đường Lẫm đang nghĩ tới cái gì, cười đến đen tối.
"Sáng sớm rồi tối muộn thấy mặt cậu đến phiền, tôi không muốn cả ngày đều thấy cậu."
"..." Đường Lẫm bị nghẹn đến không thể phản đối, hắn ủ rũ sụp vai xuống: "Anh muốn kinh doanh cửa hàng gì?"
"Nhỏ hơn một chút, mở gian hàng bán đồ tạp hoá hay là quầy thuốc lá cũng được. Sau đó chỉ cần quản lý... Này! Đang trên đường lớn cậu chú ý một chút đi!"
Cánh tay Đường Lẫm khoác lên vai La Tiểu Xuyên, từ xa nhìn lại hệt như những người anh em thân thiết, chẳng qua ngón tay của hắn không ngừng vuốt nhẹ lên cổ La Tiểu Xuyên, sau đó còn làm bộ lơ đãng thò vào trong áo khoác cách một lớp áo bóp lên đầu nhũ đối phương.
"Ừm, đều nghe anh, anh mở quầy hàng thì em sẽ chi tiền đầu tư." Tuy nói vậy nhưng hắn một chút cũng không nguyện ý để La Tiểu Xuyên rời khỏi mình, thấy đối phương hào hứng say mê nói về cuộc sống của hai người trong tương lai, hắn chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy tình nồng ý mật - như muốn vỡ ra.
Khi dạo siêu thị được nửa chừng thì điện thoại của Đường Lẫm vang lên, hắn liếc mắt nhìn rồi bắt máy, thuận lợi ném cái bao cao su vào trong giỏ hàng.
"Có chuyện gì vậy?"
"Đường Lẫm, ba anh... đến đây, nói muốn gặp anh, anh mau trở về một chuyến đi."
Đường Lẫm cau mày liếc mắt nhìn La Tiểu Xuyên cách đó không xa, không chút biến sắc - trả lời: "Đã biết, lát nữa tôi sẽ về."
Mãi đến lúc mua sắm xong, đưa La Tiểu Xuyên về đến nhà, Đường Lẫm mới vội chạy đi.
Trong thư phòng rộng rãi, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen đang đứng sát cửa sổ, vừa nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, trên khuôn mặt mơ hồ hiện lên vẻ tức giận, hiển nhiên là đã chờ hắn mất một lúc.
"Con còn biết đường quay về." Nam nhân trung niên khoảng hơn năm mươi bàn về khí thế một chút cũng không thua kém con trai mình là bao, trái lại còn lộ ra một vẻ trầm ổn uy nghiêm.
Đường Lẫm nhìn người đàn ông có tướng mạo bảy tám phần tương tự mình, thu hồi một chút ý cười còn lưu lại trên khuôn mặt, lạnh nhạt kêu một tiếng: "Ba."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook