*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được rồi.” Âu Uy nhặt điện thoại lên, như bình thường nhét vào túi, “Giờ đến phiên mi nào, Tập Tập.”

Âu Uy nhìn qua hoa ngân trên mu bàn tay mình, tùy ý mở ngăn kéo lấy một miếng băng cá nhân lưu loát dán lại. Dư Ninh nhìn tay y nở hoa tứ tung ngang dọc không khác gì mạng nhện.

Này là bám riết không tha đến mức nào…

Âu Uy một bên kiểm tra cho bổn cẩu, một bên hưng phấn tự mình nói không ngừng. “Động vật đứa nào cũng đáng yêu hết trơn, cẩu cẩu thì ngoan, chim nhỏ thì dễ thương, thằn lằn quá khốc, hamster thì nhỏ nhắn… Nhưng trong tất cả các loài tôi thích nhất là mèo á! Anh không cảm thấy sao? Mèo khí chất đỉnh vcl, lúc nhìn người thì ngạo nghễ như quý tộc, lúc di chuyển lại ưu nhã thong dõng. Người nào nuôi mèo đều là cam tâm tình nguyện làm con sen hầu hạ boss nha, quá hạnh phúc…” Vừa nói vừa lộ ra biểu tình mê muội.

Y quay đầu nhìn mặt bổn cẩu sưng vều, ha ha cười, “Tập Tập, mi cũng có ký hiệu của bảo bối kìa há há! Đừng thương tâm, đấy là bảo bối thích mi đó, thật sự, người nó không thích thì còn không thèm để ý đến luôn! Mi xem—” Âu Uy kéo lộ ra cánh tay toàn vết xước, “Toàn bộ bệnh viện chỉ có ta là bị nó cào! Ha ha ha! Hiện tại nhiều thêm mi nữa đó!”

Dư Ninh đen mặt, người này trình độ M so với hắn còn lợi hại hơn (= = ||)

“Anh nhìn thấy không? Lúc nó chạy bộ dáng đẹp cỡ nào chứ! Giống như báo nhỏ trên thảo nguyên! Mà báo cũng là động vật họ mèo mà! Quả nhiên chúng nó đều chung tính!”

Âu Uy thao thao bất tuyệt nói không ngừng, Dư Ninh thuận miệng hỏi y thích mèo như vậy ở nhà chắc chắn phải nuôi không ít đi.

Không nghĩ tới lời này chọc đúng thương tâm của Âu Uy, y vẻ mặt đưa đám lắc đầu, “Không có, nhà tôi một con mèo con cũng không có… Công việc của tôi bận quá, không có thời gian chăm sóc bọn chúng.”

Dư Ninh tra xét không ít tư liệu nuôi chó nên cũng có ít kiến thức về nuôi mèo, hỏi lại, “Mèo không phải không giống chó, chúng rất độc lập sao?”

Âu Uy lắc đầu, “Mèo dù độc lập hơn chó, bình thường không dính người nhưng cũng không đại biểu nó không cần có bạn. Muốn nuôi sủng vật nhất định phải đảm bảo chính mình có thể chăm sóc chúng thật tốt, có thời gian chơi với chúng, không để chúng cảm thấy cô đơn. Anh phải coi nó là bằng hữu, là bạn bè chứ không phải chỉ cần cho ăn no để nó sống sót là được.”

Dư Ninh sửng sốt, có chút ngoài dự đoán Âu Uy lại trả lời nghiêm túc như vậy. Hắn liếc nhìn bổn cầu đã được kiểm tra xong ngồi ghé bên chân mình, móng vuốt của nó nhẹ nhàng đáp trên đùi hắn.

Loài mèo độc lập như vậy còn cần chủ nhân bỏ thời gian làm bạn, vậy còn bổn cẩu thì sao? Gia khỏa này dính người lại thích làm nũng, mỗi lần đều đứng ở cửa chờ hắn tan tầm về nhà, hắn vừa vào đã bổ nhào lên vừa ôm vừa liếm, nói mình buồn thế nào nhớ chủ nhân ra sao. Lúc ở nhà một mình thực sự cậu rất cô đơn đi…

“Nếu anh lo lắng cho Tập Tập,” Âu Uy vừa nhìn đã biết suy nghĩ của Dư Ninh, cười nói, “Có thể suy xét nuôi thêm một chú chó nữa, cho hai chúng nó làm bạn.”

“Cái gì? Lại nuôi một con nữa?”

“Tôi chỉ là đề nghị thôi, không phải anh lo lắng Tập Tập một mình sẽ cô đơn sao? Có thể tìm đồng bạn cho nó, như vậy sẽ không quá nhàm chán. Đương nhiên vẫn phải phụ thuộc vào anh, nếu không có tinh lực chiếu cố được hai chú chó thì cũng không tốt lắm.” Âu Uy vừa mới dứt lời, bổn cẩu liền đứng lên sốt ruột sủa lớn, Âu Uy cười ha ha, “Tập Tập nghe hiểu? Chủ nhân nuôi thêm một chú chó nữa được không? Vui vẻ không nè? Tìm bạn gái cho mi~”

Dư Nình nhìn bộ dáng gấp gáp của bổn cẩu cũng đủ giận, bạn gái? Nuôi mình nó đã đủ phiền toái, còn muốn sinh cả chó con sao? Dư Ninh đè bổn cẩu lại, đánh nó một cái, “Ngồi yên!”

Bổn cẩu bị đánh uể oải ngao một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Âu Uy sờ đầu bổn cẩu, an ủi nói, “Ngoan Tập Tập, chủ nhân mi là miệng dao găm tâm đậu hủ, hắn rất yêu mi đó nha. Mi nhìn xem, hắn nuôi mi béo tốt như vậy, nhất định sẽ tìm bạn gái cho mi, an tâm đi~” Âu Uy quay đầu hỏi Dư Ninh, “Tập Tập lớn rồi, nó đã phát tình chưa?”

“Cái, cái gì?” Vấn đề bất thình lình làm Dư Ninh trở tay không kịp.

Âu Uy kiên nhẫn giải thích, “Ở tuổi này của Tập Tập thân thể nó đã phát dục thành thục rồi, hẳn là sẽ làm một vài động tác, nó đã từng làm chưa?”

Cái gì mà từng hay chưa, gia khỏa này cái gì cũng làm rồi.

Mặt Dư Ninh nóng lên, mơ hồ lầu bầu, “Có.”

Kế tiếp Âu Uy nhiệt tình nói cho Dư Ninh biết một đống lớn hạng mục công việc phải để ý khi chó đực động dục, còn đề nghị có thể xem xét thiến Tập Tập, như vậy có thể giải quyết rất nhiều phiền toái, hơn nữa thiến cũng giúp Tập Tập càng khỏe mạnh hơn.

“Hiện giờ rất nhiều người nuôi chó đều làm vậy, chỉ là tiểu phẫu nhỏ thôi kỳ thật vô hại với cẩu cẩu, hơn nữa còn có thể làm chúng hiền hơn một chút. Nếu anh muốn tìm đồng bạn cho Tập Tập nhưng sợ tụi nó sinh chó con thì có thể suy xét biện pháp này.”

“Như vậy… có vô nhân đạo quá không… “ Dư Ninh ấp a ấp úng. Bổn cẩu giờ đang ngồi bên nghe bọn họ nói chuyện, hắn lo không biết nó có hiểu gì hay không.

“Đương nhiên, có làm hay không cuối cùng vẫn là quyết định của anh. Nếu anh để ý đến tâm tình cẩu cẩu lại không sợ phiền thì không làm cũng không sao. Tôi chỉ giới thiệu cho anh biết có biện pháp này.” Âu Uy cười hì hì nói.

Mà kiến nghị nhiệt tình bất thình lình của y lại đem đến phiền toái vô cùng lớn cho Dư Ninh vào ban đêm.

59977dd2811f76dffc6d2d76ee4fe6c1

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương