Tối đó, Thần Hi bước vào phòng, ánh mắt không còn vẻ yếu ớt để cầu xin Triệu Kiệt lưu lại nữa. Y nhìn chung quanh, nhưng không dám nhìn thẳng vào Triệu Kiệt.

“Đại thúc, cả ngày hôm nay ngươi chưa ăn gì hết. Cùng dùng bữa tối nhé?”

Lãnh đạm liếc nhìn nam tử đang có vẻ mặt bối rối một cái, Triệu Kiệt nhanh chóng xoay đi, ngẩn người nhìn chăm chú bên ngoài cửa sổ.

“Ngươi… đã biết?” Thần Hi bất an hỏi thử.

Y vốn không định để nam nhân biết, cho dù phải giấu hắn cả đời. Y biết, mối quan hệ quá mong manh của y cùng Triệu Kiệt không cách nào chịu nổi dù chỉ một tia đả kích.

“Ngươi không phải biết rồi sao, còn hỏi làm gì?”

Nam nhân từ tốn nói ra một câu như thế. Sắc mặt Thần Hi lúc xanh lúc trắng, biểu hiện trên mặt thay đổi vô cùng phong phú.

“Không phải như ngươi nghĩ đâu. Đại thúc, thật ra tiểu hài tử kia…”

“Ngươi dám nói ngươi và nó không có quan hệ huyết thống?”

Bị Triệu Kiệt hỏi vậy, Thần Hi thoáng chốc hết đường chối cãi.

Chậm rãi siết chặt nắm tay, trong mắt Thần Hi lộ ra vẻ nản lòng buồn bã…

Thật sự không còn cơ hội ư?

Trước đây, y vẫn mang theo một tia hy vọng, có lẽ nam nhân sẽ vì nguyên nhân gì đó mà trở lại bên cạnh y…

“Đại thúc, ta không muốn ngươi rời khỏi ta.” Thần Hi thống khổ thì thào.

Triệu Kiệt lạnh mặt, không nói không rằng nhìn chăm chú nam tử xinh đẹp yếu đuối trước mắt.

“Đừng có đóng kịch nữa.”

“Ta không đóng kịch. Đại thúc, tiểu hài tử chỉ là một sai lầm của ta. Lần này, ta thề ta sẽ không tổn thương ngươi nữa! Đại thúc, trở lại với ta đi. Chúng ta bắt đầu lần nữa, được không?”

“Sai lầm…” Nuốt ngược hai chữ này vào trong, ánh mắt Triệu Kiệt chuyển thành lạnh lẽo sắc bén.

Hắn nhìn Thần Hi, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười khẩy, “Từng yêu ngươi, cũng là một sai lầm của ta.”

Sắc mặt Thần Hi khó coi như phạm nhân bị tuyên án tử hình. Y há miệng muốn giải thích điều gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt nam nhân không mang theo tia cảm tình nào, y liền chột dạ đứng dậy.

Thật sự không có biện pháp nữa rồi…

“Đại thúc.” Nội tâm Thần Hi rối như tơ vò, y xoay người đi, chậm rãi bước về phía cửa, “Một tiếng. Ta cho ngươi thời gian một tiếng. K ở dưới lầu, nếu ngươi thật muốn rời đi… vậy cứ đi đi.”

Hiểu được chính mình dường như đang cầu xin lòng thương hại của nam nhân, Thần Hi mặt xám như tro tàn, cả người giống hệt cái xác không hồn rời khỏi phòng.

Trái ngược với sự dứt khoát của Thần Hi, nam nhân vẫn ngây ngốc đờ đẫn ngồi trên giường…

Rất lâu sau đó, ý thức mới từng chút từng chút quay về. Hẳn lẳng lặng ngồi trên giường, suy nghĩ lại hết thảy mọi chuyện. Cuối cùng, hắn đứng lên, không chút lưu luyến mở cửa phòng đi xuống lầu.

“Triệu tiên sinh.”

Đúng như lời Thần Hi nói, K đang cung kính đứng trước cổng lớn biệt thự, vừa nhìn thấy hắn liền mở lời chào hỏi, sau đó mở cổng, thấp thoáng ngoài cửa là một chiếc xe cao cấp có rèm che.

“Đại thúc…”

Thanh âm khẩn cầu của Thần Hi từ phía sau truyền đến. Y biết mình đã không còn cớ gì lưu lại Triệu Kiệt, nhưng y không cách nào kiềm nén hy vọng… một tia hy vọng xa vời…

Lưu lại… Đừng rời đi…

Đáy lòng còn rất nhiều lời muốn nói cùng Triệu Kiệt, nhưng khi phát ra khỏi miệng chỉ còn đơn độc mấy chữ này.

Trong một khắc, thiếu chút nữa Triệu Kiệt đã quay đầu lại. Hắn muốn nhìn bộ dáng của Thần Hi thêm lần nữa. Dù sao… hắn cũng đã từng yêu y rất sâu sắc… Nhưng bao nhiêu thương tổn đã thúc đẩy hắn kiên định tiến về cổng lớn.

Hắn không thể quay đầu, không thể khiến Thần Hi hy vọng, không thể để bản thân có cảm giác mềm lòng!

“Mọi chuyện kết thúc rồi.”

Ra đến cửa, Triệu Kiệt lưu lại một câu này, sau đó khom người ngồi vào ghế sau xe.

Mọi chuyện… đã kết thúc…

Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, tựa đầu vào thành ghế.

Mọi chuyện… thật sự đã kết thúc!

HOÀN CHÍNH VĂN

Lời tác giả:

Wow ha ha ha ha ha ha!!! Đại thúc cuối cùng đã kết thúc. Bất quá, như thân ái thấy đấy, đây là kết cục rất đau xót, mọi người thấy có đúng không?

Ha ha, chỉ đùa chút thôi mà. Kết cục thật sự ở trong phần phiên ngoại kế tiếp, hi vọng thân ái tiếp tục ủng hộ nhiều hơn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương