Cho tới bây giờ, hình như chưa từng nghiêm túc phân tích mối quan hệ đôi bên. Thần Hi không có, nhưng đại thúc… có lẽ là có.

Rõ ràng ở chung dưới một mái nhà, giữa hai người phảng phất lại có một sự ngăn cách rất lớn.

Tuy rằng mỗi ngày Thần Hi cùng đại thúc đều ngủ chung giường, có đôi khi Thần Hi thậm chí còn nắm lấy cơ hội lúc đại thúc có nhu cầu sinh lý vào buổi sáng mà hảo hảo trêu chọc đối phương, ỡm ờ muốn đại thúc đồng ý để hai người ân ái.

Kiểu sinh hoạt như vậy, không có kỳ hạn chấm dứt, chỉ có bắt đầu, còn có một phần chờ đợi đối phương chán ghét.

Đại thúc thở dài một hơi, mới sáng sớm đã bị Thần Hi xoay vòng vòng, hiện tại thật không có chút khí lực nào bước xuống giường đi lại.

“Đại thúc, thêm lần nữa được không?”

Thần Hi mỉm cười tủm tỉm, ôm lấy vòng eo đại thúc, khuôn mặt non nớt cọ cọ vào ***g ngực xích lõa.

Đại thúc nhắm mắt lại, thân thể mệt mỏi đến mức không có dư thừa tinh lực mà trả lời.

“Đại thúc, ta hỏi ngươi, ngươi yêu ta đúng không?” Bàn tay linh hoạt mò mẫm khắp người hắn, “Đại thúc, sao ngươi không nói gì?”

Thần Hi giương mắt dò xét nam nhân tuy vẫn nhắm chặt hai mắt nhưng gương mặt lại ửng hồng một mảnh.

Mỗi lần đều rụt rè không chịu mở miệng, mỗi lần đều xấu hổ đến đỏ mặt. Những phản ứng đáng yêu của đại thúc, mỗi một lần đều làm cho Thần Hi cảm thấy vô cùng thú vị.

“Đại thúc.” Thần Hi mang theo một chút kiêu căng như đang làm nũng, bàn tay chẳng biết từ khi nào đã trượt xuống giữa hai chân nam nhân, bắt lấy phân thân đã xụi lơ nãy giờ.

“Thần Hi, đừng như vậy…” Đại thúc ngượng ngùng mở mắt ra, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn nhưng luôn nghịch ngợm khiến hắn đau đầu kia, “Không làm nữa.”

“Vậy đại thúc nói yêu ta một lần nữa đi.”

“Hôm qua không phải đã nói rồi sao?”

Khuôn mặt đại thúc đỏ bừng lên, trong lòng thầm nghĩ thiếu niên này vì sao mỗi ngày đều muốn hắn nói mấy câu… mấy câu chỉ có nữ nhân mới nói?

Hắn là nam nhân chân chính, một nam nhân hàng thật giá thật. Tuy rằng khi ở trên giường vị trí của hắn không khác biệt so với nữ nhân, nhưng nói cho cùng…

“Đại thúc không nói coi như xong.”

Thần Hi ngượng ngùng rút tay về, xoay người bước xuống giường, đi đến tủ quần áo cầm lấy bộ y phục, dự định đi vào phòng tắm.

Đại thúc ngồi dậy. Mấy ngày nay cơ thể bị Thần Hi không ngừng xâm phạm đã không còn đau đớn như lần đầu, chỉ là thiếu niên cứ đòi hỏi quá độ làm cho thắt lưng hắn không chỗ nào không ê ẩm.

“Thần Hi, lần này… lần này chính là lần cuối cùng. Lần sau… đừng ép ta nữa.”

Đại thúc gương mặt ửng hồng, cắn cắn môi, cuối cùng dưới ánh mắt lãnh đạm của Thần Hi xấu hổ phun ra mấy chữ.

“Cái kia… Ta… Ta yêu ngươi!”

Khóe miệng hơi nhúc nhích, nhăn nhó giãy dụa một hồi, đại thúc không biết lấy ở đâu ra dũng khí, đột nhiên hướng về phía thiếu niên mà rống lên, sau đó giống hệt như đà điểu mà lui vào trong chăn.

“Đại thúc, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Quay trở lại giường, Thần Hi kéo đại thúc ra khỏi chăn, gương mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ chăm chú khác thường.

“Ta cần một số tiền, là một số tiền không nhỏ…”

Thần Hi lấy ra hộp thuốc từ trong túi áo sơmi, buồn bực ngậm một điếu vào miệng, bật lửa lên, châm thuốc, nặng nề hít sâu một hơi.

Mùi thuốc của Thần Hi rất đặc biệt, là một loại mùi bạc hà nhàn nhạt, một loại mùi có thể xoa dịu lòng người.

Mỗi khi Thần Hi tâm tình không tốt sẽ theo thói quen hút một điếu thuốc này.

“Ngươi cần bao nhiêu?”

Đại thúc ngồi thẳng dậy, vẻ ửng đỏ trên gương mặt đã hoàn toàn biến mất.

“…Năm trăm triệu.”

Không hề nhìn đến nam nhân bên cạnh, Thần Hi chỉ tập trung vào làn khói trắng đang chậm rãi bay lên, y thở ra một hơi, làm xáo trộn tốc độ làn khói, nhiễu loạn hoa văn không rõ hình thù kia.

Thần Hi thích thú điều khiển khói thuốc, càng chơi càng nghiện.

Y chính là thích cái cảm giác nắm giữ hết mọi thứ trong tay này, toàn bộ đều do y nắm giữ.

“Con số này… không nhỏ.”

Giọng nói của đại thúc rất nghiêm túc. Năm trăm triệu, không phải nói lấy là có thể lấy ra.

Cho dù trong cái ***g giam kia hắn có thể quyết định chuyện tiền bạc, cho dù lấy tư cách cùng địa vị của hắn là tổng tài của một tập đoàn quốc tế, năm trăm triệu… vẫn là quá nhiều.

“Đại thúc, ngươi có thể giúp ta, đúng không?” Thần Hi dùng ngữ khí cầu xin hiếm thấy.

Nếu là năm trăm ngàn, đại thúc có thể không chút do dự viết chi phiếu cho Thần Hi. Nhưng nếu là năm trăm vạn thì đã có điểm hơi khó xử rồi, huống chi đây là năm trăm triệu… Cái này chính là đem vận mệnh công ty ra đánh cược.

Nếu như hắn nhớ không lầm, gần đây công ty đang cạnh tranh đấu thầu một công trình lớn. Lỡ mà không thắng thầu được thì sẽ tổn thất trầm trọng.

Năm trăm triệu… Trước mắt không thể dễ dàng quay vòng vốn một con số lớn như thế.

“Ta… không biết. Có lẽ ta không có biện pháp.”

Không muốn làm cho Thần Hi thất vọng, đại thúc liền áp dụng phương thức cự tuyệt khéo léo nhất.

‘Binh’ một tiếng, bật lửa trong tay Thần Hi rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy không nặng không nhẹ.

Đại thúc biết rõ Thần Hi đang tức giận, bởi vì nhìn từ góc độ này, gương mặt xinh đẹp của y đang giận dữ đến mức căng cứng lại.

Thế nhưng, hắn thực sự… bất lực.

Hắn không thể chỉ vì một mình Thần Hi mà đánh cược với tương lai cả công ty.

“Đại thúc, ngươi nói ngươi yêu ta!”

Thần Hi đứng lên, bóng lưng mảnh khảnh kiêu ngạo thẳng tắp.

“Thần Hi, ta…”

Đại thúc muốn nói lại thôi, cuối cùng đành khổ sở đóng chặt môi lại. Hắn không biết chính mình còn có thể nói gì.

Lạnh lùng liếc nam nhân đang ngồi tự trách trên giường, Thần Hi lộ ra một nụ cười nhạt, “Không cần làm ra vẻ mặt này. Dù sao cũng là do ta tự mình hiểu sai ý thôi, đại thúc.”

“Không phải, Thần Hi, ta thực sự…”

‘Rầm’ một tiếng, đại thúc đang gấp gáp giải thích bị Thần Hi tàn nhẫn ngăn cách bên ngoài phòng tắm.

Khuôn mặt tái nhợt, trong lòng đại thúc dâng lên một cơn khổ sở như cuồng phong bão táp.

Đây là… nhận thức về tình yêu trong lòng Thần Hi?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương