Thiên Lâm Cung chỉ có hắn và Thẩm Thủy Yên, cho nên.... Người kia nhất định là Thẩm Thủy Yên!
Sở Mộ Vân không nghĩ nhiều mà nhanh chóng đi lên. Lúc hắn định mở miệng thì dưới ánh trăng, người đó đột nhiên quay lại.
Sao đầy trời, ánh trăng như sương, nhưng bây giờ đều trở nên ảm đạm thất sắc.
Y có khí chất xuất thần khiến người ta kinh ngạc, tóc đen như dòng thác đổ xuống, thân hình thon dài mặc xiêm y ngân bạch như tiên dáng trần.
Trên đời sao lại có người thoát tục như vậy.....
Suy nghĩ này của Sở Mộ Vân còn chưa kịp hiện lên thì nhờ vào ánh trăng, hắn đã nhìn thấy khuôn mặt của y.
...... Tạ Thiên Lan!
Hắn hít sâu một hơi, trong mắt không giấu được hoảng loạn.
Vì sao Tạ Thiên Lan lại ở đây? Thẩm Thủy Yên có biết không? Y làm sao có thể để Tạ Thiên Lan xuất hiện ở Thiên Lâm Cung!
Suy nghĩ hỗn loạn ầm ầm trong đầu Sở Mộ Vân, hắn không hiểu, mà cũng không thể hiểu.
Đúng lúc này, Mạc Cửu Thiều khẽ mỉm cười với hắn.
Sở Mộ Vân đang đối diện với y nên khi nhìn thấy nụ cười quen thuộc, trong nháy mắt hắn cảm thấy máu trong người như bùng nổ. Khô nóng khắc sâu vào xương cốt bắt đầu lan tỏa, từng cơn từng cơn như sóng biển, kích động, quay cuồng, dần dần chiếm lấy cả tim hắn.
Trong đầu Sở Mộ Vân hiện lên vô số đêm triền miên, nhớ lại sự sung sướng mà Tạ Thiên Lan đem đến cho hắn. Những khoái cảm khiến người ta điên cuồng, cảm giác thỏa mãn......
Dù biết người này hủy hoại mình, biết y là thủ phạm, biết rằng mình nên giết y.
Nhưng lúc này Sở Mộ Vân giống như bị mê hoặc. Tình dục nghiền nát lý trí, chiếm lấy cơ thể này.
Hắn chậm rãi đến gần y, ngửa đầu hôn lên môi y.
Mạc Cửu Thiều hơi ngẩn ra, Sở Mộ Vân đột nhiên ôm lấy cổ y, lưỡi hắn duỗi ra cuốn lấy lưỡi y......
Được dạy dỗ không tệ...... Mạc Cửu Thiều rũ mi mắt, sau đó đẩy mạnh hắn ra: "Thẩm......"
Y còn chưa dứt lời, Sở Mộ Vân đã mở miệng: "Tạ Thiên Lan....." Hắn nhẹ giọng gọi tên y, ngón tay khẽ cử động, áo ngoài to rộng tuột xuống, làn da trắng nõn dường như phát sáng dưới ánh trăng.
Trong mắt Mạc Cửu Thiều hiện lên sự ngạc nhiên.
Sở Mộ Vân đến gần y, làn da nóng rực cọ xát vào xiêm y lạnh lẽo của y. Hắn dường như có vẻ khó chịu nhưng giọng nói lại vô cùng mê hoặc: "Cho ta...... Cho ta được không."
Ánh mắt Mạc Cửu Thiều tối xuống nhưng vẻ mặt lại đầy kinh ngạc. Bởi vì tình huống này mà hoảng loạn, lời y nói xa cách nhưng đầy lễ nghĩa: "Thẩm Vân, ngươi nhận sai người rồi, ta không phải....."
Sở Mộ Vân lại tiếp tục hôn y, môi của hắn rất nóng, đầu lưỡi cũng vậy. Bởi vì phát tình mà đầu óc hắn trở nên mơ hồ, nhưng dáng vẻ lại vô cùng mê hoặc khiến người ta hận không thể đè hắn dưới thân, làm cơ thể không biết xấu hổ này phải run rẩy, hưng phấn, phóng túng không ngừng.
Mạc Cửu Thiều thiếu chút nữa hôn lại hắn, may là y cuối cùng cũng cảm nhận được khí tức của một người khác.
Y lại đẩy hắn ra, thậm chí còn dùng cả pháp thuật khiến quần áo dưới đất trở về trên người Sở Mộ Vân.
Nhưng Sở Mộ Vân lại làm như không ngại, dễ dàng cởi áo ra, tiếp tục đến gần y......
Mà lúc này khí lạnh thấu xương đột nhiên lan tràn, uy áp phẫn nộ che trời lấp đất đè ép cây cối xung quanh ngả nghiêng, cung điện cũng bắt đầu rung động.
Không khí khiến người ta khó thở này làm Sở Mộ Vân hồi thần. Hắn quay lại, nhìn thấy cách đó không xa là nam nhân mặc y phục xa hoa.
Trên mặt y lạnh lẽo, đôi mắt đen như cắn nuốt mọi thứ trong bóng đêm. Rõ ràng bị phẫn nộ lấn át lí trí nhưng khóe miệng y lại nở nụ cười mê hoặc như hoa ngâm trong độc.
Sở Mộ Vân giật mình.
Thẩm Thủy Yên mở miệng: "Ngươi quả thật không quên được y."
Sở Mộ Vân hoàn toàn tỉnh lại, đầu óc của hắn chuyển động rất chậm, vì thân thể khô nóng mà vừa nãy hắn gần như mất đi lý trí, hoàn toàn không biết mình vừa làm gì.
Nhưng lúc này..... Hắn lại nhớ ra, nhớ ra mình đã làm gì.
Ở ngoài cung điện, hắn không biết xấu hổ mà quyến rũ ...... nam nhân.
Trên mặt Sở Mộ Vân tái nhợt. Hắn há mồm, muốn giải thích: "Tiểu Yên...... Ta....."
Thẩm Thủy Yên kéo hắn lại khiến hắn mất thăng bằng ngã vào lồng ngực y. Sau đó y giữ lấy eo hắn, lực đạo mạnh đến mức như muốn chém đôi hắn.
Sở Mộ Vân không dám cử động.
Thẩm Thủy Yên nói với Mạc Cửu Thiều: "Khiến Mạc tiên sinh chê cười rồi."
Mạc Cửu Thiều hơi nhíu mày.
Thẩm Thủy Yên không nói gì nữa, y mang theo Sở Mộ Vân rời đi.
Trở về phòng, chưa đợi Sở Mộ Vân mở miệng, Thẩm Thủy Yên đã hung tợn hôn hắn. Đôi mắt y không có chút dịu dàng mà chỉ có tơ máu đầy lệ khí: "Muốn đúng không? Được, ta cho ngươi, làm chết ngươi!"
Cơ thể Sở Mộ Vân run rẩy, hắn mở miệng nói: "Tiểu Yên, ngươi nghe ta nói đã, ta.....vừa rồi ta....."
"Muốn nói gì? Nói ngươi không quên được Tạ Thiên Lan, nhìn thấy người giống y liền không nhịn được? Y đẩy ngươi ra hai lần, ngươi thì làm gì? Giống như kỹ nữ mà quấn lấy. Sao ngươi có thể...... hạ tiện như vậy!" Thẩm Thủy Yên tức giận cắn mạnh vào xương quai xanh của hắn.
Đau đớn kịch liệt khiến Sở Mộ Vân nhíu mày, nhưng lại không có sức đi phản bác.
Thẩm Thủy Yên nói rất đúng...... Không sai chút nào......
Hắn vốn hạ tiện như vậy, xa nam nhân là không thể sống được. Hắn.....không biết mình đang làm gì. Một người không thể khống chế được thân thể mình còn được coi là người sao?
A, đúng rồi. Hắn vốn dĩ không phải là người.
Băng Linh Thú...... Vì sao Băng Linh Thú lại như vậy?
Sở Mộ Vân bỗng dưng mở to mắt dưới hành động thô bạo của Thẩm Thủy Yên.
Khoái cảm to lớn ngập tràn trong não. Trong nháy mắt hắn dường như nghe thấy tiếng thét chói tai trong đầu.
Mang theo nỗi tuyệt vọng đi qua một đêm.
Ngày hôm sau, Thẩm Thủy Yên đột nhiên mở mắt ra, y hoảng hốt quay lại nhìn người nằm bên cạnh, sau đó trái tim như ngừng đập.
A Vân...... A Vân.......
Thẩm Thủy Yên cứng đờ như khối băng.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, mà Thẩm Thủy Yên giống như không nghe thấy.
Giọng Mạc Cửu Thiều vang lên bên ngoài: "Thẩm công tử, do tại hạ thiếu hiểu biết mà lần trước xem qua mạch của Thẩm tiên sinh không nghĩ nhiều. Chuyện tối qua quá kì lạ, tại hạ tra sách cổ suốt đêm mới phát hiện Thẩm tiên sinh là Băng Linh Thú hiếm có. Loại linh thú này khi thành niên sẽ có kỳ phát tình, mà khi đó chúng sẽ bị dục vọng làm mất đi lý trí."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương