Nhất Diệp Chướng Mục
-
Chương 7
Edit+Beta:Tieumanulk
Trích:
Hoàng đế quét qua Tề Điềm một cái,khuôn mặt đờ đẫn trước mặt xuất hiện mong chờ,bàn tay nắm góc áo hắn run rẩy chứng tỏ y đang kích động.Hoàng đế bệ hạ nhanh chóng phán đoán,tim cũng đập nhanh thêm mấy cái,không khỏi có chút hưng phấn,kề sát lỗ tai y nói: “Trẫm rất hài lòng.”
Thời điểm thái phó Mạnh Nguyên đến,thái giám bên cạnh vừa vặn bưng lên cái khay tinh sảo đầy ấp thức ăn đem lên,chỉnh tề bày ra trên bàn.Bệ hạ mặt không chút thay đổi ngồi xuống chuẩn bị dùng cơm trưa.
Mạnh Nguyên vốn là lão sư đầu tiên của hoàng đế,được biết đến với học bác uyên thâm,khi còn nhỏ ông chỉ cần nhìn sơ thôi đã có thể học thuộc lòng cổ văn,chưa tròn ngược quán [ám chỉ nam nhân chưa đến 20]đã thi đậu trạng nguyên từ đó về sau thành người ở bên cạnh tiên đế.Trong cuộc chiến đoạt vương cùng Tề Tân tịnh xưng”Tề mưu Mạnh đoạn”,vì thích để râu quai nên bị người gọi”Mạnh mĩ nhiên”.Sau khi tiên đế lên ngôi liền ban ông làm thái phó từ từ không quản việc triều đình. Chẳng qua tiên đế lúc đó có nói một câu: “Lấy thiên hạ lũy tiên sinh.” Đến lúc này mọi người mới kinh ngạc Mạnh Nguyên ở Đại Đức có một địa vị khác với người thường.
Khi hoàng đế còn để tóc trái đào đã được Mạnh Nguyên dạy dỗ quan hệ tất nhiên thân thiết,cộng thêm thiên gia nghiêm khắc cho dù cốt nhục gặp nhau cũng phải một theo quy củ thi lễ hai quỳ lạy,dần dà cơ hội biểu đạt tình cảm cũng ít đi.Mấy năm gần đây mặc dù Mạnh Nguyên tuân thủ nghiêm ngặt thân phận có chút xa cách nhưng tình cảm khi còn nhỏ vẫn còn đọng lại.
Hoàng đế mở miệng nói: “Thái Phó theo trẫm cùng dùng bữa sao.”
Mạnh Nguyên cảm tạ rồi an vị xuống chỗ ngồi.
Mạnh Nguyên biết quân thần ngồi chung không hợp lễ tiết nhưng biết ý tứ hoàng đế,nếu thóai thác đứng lên ngược lại mất tình cảm,cho nên tuy ông ngồi xuống ngồi nhưng chỉ ngồi một phần ba cái ghế.
Lúc này thức ăn đã mang lên, Phụng An thử món ăn xong cầm lấy chén nhỏ chuẩn bị gắp thức ăn cho hoàng đế.
Bỗng nhiên Mạnh Nguyên đứng dậy,nhìn hoàng đế vui vẻ nói: ‘Đã lâu hạ thần không có gắp thức ăn cho bệ hạ,lần này hay để cho vi thần làm vậy.”
Hoàng đế gật đầu nói: “Làm phiền thái phó.”
Mạnh Nguyên chọn gắp những món mà hoàng đế thích.Thấy hắn ăn cơm mà sống lưng dựng thẳng,nhất cử nhất động toát ra bật quyền uy.Trong triều đình lúc ấy chia bè kết phải hữu mô hữu dạng,người nọ làm sao cũng không chịu gánh trọng trách bị phụ vương trách phạt thì sà vào lòng ông nhõng nhẽo đã không thấy,trong lòng không khỏi có chút cảm khái,thật ra bệ hạ bất quá chỉ vừa qua hai mươi tuổi mà thôi.
Đoạn thời gian trước nhìn hắn xử lý chuyện tình Khuyển Nhung,trong lòng còn lo lắng hắn có thể nghe lời đám võ tướng xui khiến hành động theo cảm tình,kết quả hắn xử lý êm đẹp khiến Mạnh Nguyên cảm thấy rất an ủi,dù sao khi đó tiên đế cực kì hiếu chiến nhưng tốt nhất vẫn nên để dân chúng có cuộc sống ấm no.
Nhưng hôm nay mới vừa lấy được tin tức khiến ông bắt đầu sinh ra dao động đánh giá lại hoàng đế.
Phụng bồi hoàng đế dùng hết thiện,rồi cùng nhau thưởng trà.
Hoàng đế mở miệng nói: “Thái Phó hôm nay tìm đến trẫm là vì chuyện gì?”
Theo số tuổi phát triển của Thái Phó hôm nay tại triều không lên tiếng lại lén đến đây bái kiến,hoàng đế hiểu thái phó muốn hắn buông tay quyết định sát phạt.
Hôm nay Mạnh Thái Phó xuất hiện chắc chắn muốn khuyên nhủ,khuyên nhủ hoàng đế đừng tiếp tục phạm sai lầm.Mới vừa rồi cùng dùng cơm,hoàng đế ở trong lòng thầm tính toán lại một lần,gần đây rất bình thường a,trên triều đình xử sự hắn không hề thiên vị bất công cũng không bày ra ám chiêu để đối phó những đại thần hắn nhìn thấy chướng mắt,tấu chương hắn mỗi ngày đều phê chứng không có chất đống,thật không nghĩ ra có cái gì cần bị khuyên răn.
Mạnh Nguyên còn đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào thì thấy bệ hạ nhắc tới,đành mở miệng hỏi: “Nghe nói bệ hạ gần đây mới thu một nam sủng?”
Bệ hạ sửng sốt,suy nghĩ một chút,đáp: “Thương Châu Mục có tặng mấy người tới.”
Mạnh Nguyên tiếp tục dùng sách lược hỏi vòng vo,nói: “Vậy bệ hạ có hay không đem vị nam sủng thu vào bên trong trướng?”
Hoàng đế cho rằng Mạnh Nguyên Chi đang ám chỉ chuyện hắn ban ngày tuyên ***,trong lòng thầm mắng Lục vương cho rằng y chạy đi kiện cáo cùng Mạnh Nguyên,thật ra ban ngày ban mặc tuyên *** cũng rất bình thường,hoàng đế tâm tình không tốt tự nhiên cần phát tiết.Nhưng hắn biết ở phương diện này thái phó rất nghiêm cẩn cho nên thản nhiên đáp: “Thái Phó này,trẫm bạch nhật tuyên *** bất quá nhất thời tiêu khiển thôi.Chớ nghe Lục đệ nói lung tung.”
Nghe thấy lời hoàng đế thốt ra,Mạnh Nguyên giật mình không nghĩ tới hoàng đế lại còn như vậy nhưng thời điểm hiện tại không phải là lúc truy cứu việc đó,mở miệng nói: “Bệ hạ,trước đó có phải ngài đến Tề tướng quân phủ tham gia thọ yến?”
Cái này,hoàng đế hiểu xảy ra chuyện gì,nói: “Thái Phó muốn hỏi đến tiểu nhi tử của Tề Quát?”
Mạnh Nguyên không phủ nhận: “Bệ hạ mỗi ngày lo liệu chính vụ đương nhiên cần mấy người vừa ý ở bên cạnh tiêu khiển tìm niềm vui nhưng Tề Điềm gia gia của y năm đó có công phụ tá,nếu để tiên đế biết hẳn không hay.”
Hoàng đế gật đầu,nói: “Trẫm biết rồi bất quá hôm đó ở thọ yến tiểu nhi tử kia rất vô lễ,trẫm gọi y đến để chỉ dạy một chút lễ nghi thôi.”
Trong lòng Mạnh Nguyên không tin nhưng hoàng đế đã nói như vậy cũng không thể tiếp tục vặn hỏi,nói: “Đã như vậy,xin bệ hạ để cho Ty Lễ quan sớm ngày dạy để y có thể về đoàn tụ cùng gia đình.”
“Trẫm biết rồi,xin thái phó yên tâm.”
Bên kia người nội vụ phủ đã sớm nhận được tin Phụng An,xem chừng hoàng đế dùng thiện xong sẽ về tẩm điện.Hết lần này tới lần khác hoàng đế còn cố ý uống một hồi trà mới tới đây.
Vào tẩm điện cách tầng tầng màn tơ,hoàng đế mơ hồ nhìn thấy một bóng người.
Nội thị vén lên tầng tầng màn tơ chỉ thấy bên giường có một người đang quỳ.Mặc trường bào bích lục,đầu cúi thấp nhìn không rõ bộ dáng.
Hoàng đế tiến lên mấy bước nâng cằm của y.Ánh mắt Tề Điềm vẫn đang nhắm theo cằm bị giơ lên mới run rẩy mở mắt.Đôi môi mấp máy: “Tề Điềm tham kiến bệ hạ.” Thanh âm trước sau như một khàn khan lạ thường.
Hoàng đế bị ánh mắt y nhìn chằm chằm đã cảm thấy người nóng lên.
Kéo y đến nói: “Cởi y phục cho trẫm.”
Nghe lời,Tề Điềm cẩn thận cởi y phục trên người hoàng đế.Nhìn thấy bộ dạng biết điều của người nọ,hoàng đế nhìn mà cả người thoải mái.
Nhìn y phục bích lục của y có vẻ kỳ quái không ưng ý.Thuận tay trêu trọc kéo hai bên,y phục lập tức trơn xuống dưới,thân thể Tề Điềm run lên,tay rũ xuống để cho y phục rơi tại cá chân.
Xoay người lại đem y phục hoàng đế gắp lại để ở một bên án thượng.Hoàng đế nhìn sống lưng Tề Điềm dưới ánh nến phiếm màu sắc mật ngọt.
Tề Điềm còn chưa xoay người đã bị hoàng đế từ phía sau ôm lấy,hơi thở ồ ồ phun tại đầu vai Tề Điềm,phía dưới lửa nóng cũng đẩy lấy u huyệt qua lại tuần tra.Hoàng đế liếm liếm vành tai Tề Điềm,giọng khàn khàn nói: “Muốn trẫm đi vào?”
Tề Điềm đưa lưng về phía hoàng đế cho nên nhìn không rõ nét mặt,chỉ nghe sau đó nhẹ nhàng ‘Ừm’ một tiếng.
Thấy được sự chấp thuận,hoàng đế từng chút một tiến vào trong cơ thể Tề Điềm,đột nhiên Tề Điềm ngửa ra sau tự động dâng lên cần cổ trắng noãn,bệ hạ không khách khí cắn một cái rồi lại bắt đầu dong ruỗi.
Đáng thương Tề Điềm ngay cả vật chống đở cũng không có chỉ có thể lấy tay cố gắng vịn mép chiếc bàn thừa nhận từng đợt đánh sâu vào.
Vội vã phát tiết rồi lại ở trên giường thong dong đè ép thêm một lần hoàng đế mới cảm thấy hỏa khí trong cơ thể hạ thấp một chút,lôi kéo Tề Điềm ngã xuống giường.Tề Điềm nằm lên giường một lát rồi lại lê người dậy xoa bóp cho hoàng đế.
Rõ ràng đây là chuyện nam sủng sau khi làm hậu hạ,chẳng hiểu tại sao hoàng đế cảm thấy Tề Điềm hôm nay làm đặc biệt tốt, bàn tay đặt tại trên vai cảm giác tê tê dại dại có mấy phần cảm giác mất hồn.
Nhấn một cái xoa nắn hai cái dục hỏa trong người lại nổi lên,hoàng đế đẩy ngã Tề Điềm đặt phía dưới,lại bắt đầu một vòng mới nghiền ép.
Ngày thứ hai hoàng đế thần thanh khí sảng,cảm thấy không khí chung quanh vô cùng khoan khoái,những nội thị kia tay chân phá lệ lưu loát.
Hoàng đế thắt xong đai lưng đi ra ngoài lại thấy Vạn Toàn nội vụ phủ đã quỳ gối sẵn phía ngoài.
“Không biết bệ hạ có hài lòng với kỷ xảo của công tử không ạ?”
Kỷ xảo? Hoàng đế sửng sốt,ngày hôm qua vừa thấy y,hắn đã nhào lên,sau nữa vẫn là hắn chiếm vị trí chủ động hoàn toàn không cho Tề Điềm cơ hội chủ động,còn về kỷ xảo của Tề Điềm hình như hắn còn chưa được thưởng thức nha.Nghĩ đến y xoa bóp không tệ,bộ dáng lại biết điều,khóe miệng khẽ vểnh lên,nói: “Hài lòng,đợi lát đi lãnh thưởng.” Hắn hồn nhiên bất giác đã đem tiêu chuẩn hài lòng hạ thấp chỉ cần Tề Điềm nghe lời là tốt rồi.
Vầng trán Vạn Toàn thấm đẫm mồ hôi lạnh lại không dám lau,tâm căng thẳng như trồi ra lại trở về ***g ngực,thật ra hắn hôm nay tới sớm quỳ ở đây vì có ý muốn xin tội.Bệ hạ không trách tội là đã khai ân,bình thường những thứ kia dạy thành công trở thành hàng cao cấp khó được,bệ hạ thử qua cùng lắm chỉ nói một câu có thể.Hôm nay bệ hạ lại nói hài lòng đúng thật là ngoài ý muốn.
Mắt hoàng đế nhìn thoáng qua thấy người quỳ gối trong góc.Đêm trước vào thị tẩm ngày thứ hai lại phải theo đám nội thị cùng nhau quỳ bên ngoài chờ hoàng đế.Nếu bệ hạ hài lòng đương nhiên là chuyện đại cát,không hài lòng nội thị cùng nam sủng chắc chắn cùng nhau chịu phạt.Trước kia hoàng đế không có chú ý tới điểm này,chẳng qua hôm nay bệ hạ mở miệng nói ra hai chữ hài lòng làm Tề Điềm chợt ngẩng đầu lên,trong con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng lập tức hấp dẫn hoàng đế chú ý.
Hoàng đế lại nhớ tới người nọ quỳ trong tuyết mà sinh bệnh,mở miệng nói: “Quỳ làm cái gì.”
Bởi vì bệ hạ vẫn hướng về phía Vạn Toàn nói chuyện,Vạn Toàn một kinh ngạc,ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt hoàng đế lia qua Tề Điềm quỳ trong góc.
Hoàng đế nhìn Tề Điềm vẫn ngu ngốc quỳ,không kiên nhẫn đi tới gần kéo y lên,thốt lên một câu: “Không quỳ nửa nha,mắc công ngươi lại vì trẫm sinh bệnh”
Tề Điềm đưa tay kéo góc áo hoàng đế,miệng mấp mấy một hồi mới thành lời: “Bệ hạ hài lòng sao?”
Hoàng đế quét qua Tề Điềm một cái,khuôn mặt đờ đẫn trước mặt xuất hiện mong chờ,bàn tay nắm góc áo hắn run rẩy chứng tỏ y đang kích động.Hoàng đế bệ hạ nhanh chóng phán đoán,tim cũng đập nhanh thêm mấy cái,không khỏi có chút hưng phấn,kề sát lỗ tai y nói: “Trẫm rất hài lòng.”
“Vậy ta đây có phải hay không xuất cung được rồi?”
Hài lòng? Xuất cung?
Vốn cho rằng y vì chính mình hài lòng mới lộ ra vẻ mặt mừng rỡ thì ra vẫn đang suy nghĩ chuyện xuất cung.Bầu trời vạn dặm không mây thoáng cái giăng đầy mây đen,một tia chớp đánh xuống bổ thẳng vào người Tề Điềm.
“Trẫm chỉ hài lòng biểu hiện trên giường tối hôm qua của ngươi mà thôi,không có nghĩa hài lòng trừng phạt tội của ngươi.”
Ánh mắt Tề Điềm lập tức rủ xuống,khuôn mặt khôi phục vẻ đờ đẫn đứng im bất động.
Trích:
Hoàng đế quét qua Tề Điềm một cái,khuôn mặt đờ đẫn trước mặt xuất hiện mong chờ,bàn tay nắm góc áo hắn run rẩy chứng tỏ y đang kích động.Hoàng đế bệ hạ nhanh chóng phán đoán,tim cũng đập nhanh thêm mấy cái,không khỏi có chút hưng phấn,kề sát lỗ tai y nói: “Trẫm rất hài lòng.”
Thời điểm thái phó Mạnh Nguyên đến,thái giám bên cạnh vừa vặn bưng lên cái khay tinh sảo đầy ấp thức ăn đem lên,chỉnh tề bày ra trên bàn.Bệ hạ mặt không chút thay đổi ngồi xuống chuẩn bị dùng cơm trưa.
Mạnh Nguyên vốn là lão sư đầu tiên của hoàng đế,được biết đến với học bác uyên thâm,khi còn nhỏ ông chỉ cần nhìn sơ thôi đã có thể học thuộc lòng cổ văn,chưa tròn ngược quán [ám chỉ nam nhân chưa đến 20]đã thi đậu trạng nguyên từ đó về sau thành người ở bên cạnh tiên đế.Trong cuộc chiến đoạt vương cùng Tề Tân tịnh xưng”Tề mưu Mạnh đoạn”,vì thích để râu quai nên bị người gọi”Mạnh mĩ nhiên”.Sau khi tiên đế lên ngôi liền ban ông làm thái phó từ từ không quản việc triều đình. Chẳng qua tiên đế lúc đó có nói một câu: “Lấy thiên hạ lũy tiên sinh.” Đến lúc này mọi người mới kinh ngạc Mạnh Nguyên ở Đại Đức có một địa vị khác với người thường.
Khi hoàng đế còn để tóc trái đào đã được Mạnh Nguyên dạy dỗ quan hệ tất nhiên thân thiết,cộng thêm thiên gia nghiêm khắc cho dù cốt nhục gặp nhau cũng phải một theo quy củ thi lễ hai quỳ lạy,dần dà cơ hội biểu đạt tình cảm cũng ít đi.Mấy năm gần đây mặc dù Mạnh Nguyên tuân thủ nghiêm ngặt thân phận có chút xa cách nhưng tình cảm khi còn nhỏ vẫn còn đọng lại.
Hoàng đế mở miệng nói: “Thái Phó theo trẫm cùng dùng bữa sao.”
Mạnh Nguyên cảm tạ rồi an vị xuống chỗ ngồi.
Mạnh Nguyên biết quân thần ngồi chung không hợp lễ tiết nhưng biết ý tứ hoàng đế,nếu thóai thác đứng lên ngược lại mất tình cảm,cho nên tuy ông ngồi xuống ngồi nhưng chỉ ngồi một phần ba cái ghế.
Lúc này thức ăn đã mang lên, Phụng An thử món ăn xong cầm lấy chén nhỏ chuẩn bị gắp thức ăn cho hoàng đế.
Bỗng nhiên Mạnh Nguyên đứng dậy,nhìn hoàng đế vui vẻ nói: ‘Đã lâu hạ thần không có gắp thức ăn cho bệ hạ,lần này hay để cho vi thần làm vậy.”
Hoàng đế gật đầu nói: “Làm phiền thái phó.”
Mạnh Nguyên chọn gắp những món mà hoàng đế thích.Thấy hắn ăn cơm mà sống lưng dựng thẳng,nhất cử nhất động toát ra bật quyền uy.Trong triều đình lúc ấy chia bè kết phải hữu mô hữu dạng,người nọ làm sao cũng không chịu gánh trọng trách bị phụ vương trách phạt thì sà vào lòng ông nhõng nhẽo đã không thấy,trong lòng không khỏi có chút cảm khái,thật ra bệ hạ bất quá chỉ vừa qua hai mươi tuổi mà thôi.
Đoạn thời gian trước nhìn hắn xử lý chuyện tình Khuyển Nhung,trong lòng còn lo lắng hắn có thể nghe lời đám võ tướng xui khiến hành động theo cảm tình,kết quả hắn xử lý êm đẹp khiến Mạnh Nguyên cảm thấy rất an ủi,dù sao khi đó tiên đế cực kì hiếu chiến nhưng tốt nhất vẫn nên để dân chúng có cuộc sống ấm no.
Nhưng hôm nay mới vừa lấy được tin tức khiến ông bắt đầu sinh ra dao động đánh giá lại hoàng đế.
Phụng bồi hoàng đế dùng hết thiện,rồi cùng nhau thưởng trà.
Hoàng đế mở miệng nói: “Thái Phó hôm nay tìm đến trẫm là vì chuyện gì?”
Theo số tuổi phát triển của Thái Phó hôm nay tại triều không lên tiếng lại lén đến đây bái kiến,hoàng đế hiểu thái phó muốn hắn buông tay quyết định sát phạt.
Hôm nay Mạnh Thái Phó xuất hiện chắc chắn muốn khuyên nhủ,khuyên nhủ hoàng đế đừng tiếp tục phạm sai lầm.Mới vừa rồi cùng dùng cơm,hoàng đế ở trong lòng thầm tính toán lại một lần,gần đây rất bình thường a,trên triều đình xử sự hắn không hề thiên vị bất công cũng không bày ra ám chiêu để đối phó những đại thần hắn nhìn thấy chướng mắt,tấu chương hắn mỗi ngày đều phê chứng không có chất đống,thật không nghĩ ra có cái gì cần bị khuyên răn.
Mạnh Nguyên còn đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào thì thấy bệ hạ nhắc tới,đành mở miệng hỏi: “Nghe nói bệ hạ gần đây mới thu một nam sủng?”
Bệ hạ sửng sốt,suy nghĩ một chút,đáp: “Thương Châu Mục có tặng mấy người tới.”
Mạnh Nguyên tiếp tục dùng sách lược hỏi vòng vo,nói: “Vậy bệ hạ có hay không đem vị nam sủng thu vào bên trong trướng?”
Hoàng đế cho rằng Mạnh Nguyên Chi đang ám chỉ chuyện hắn ban ngày tuyên ***,trong lòng thầm mắng Lục vương cho rằng y chạy đi kiện cáo cùng Mạnh Nguyên,thật ra ban ngày ban mặc tuyên *** cũng rất bình thường,hoàng đế tâm tình không tốt tự nhiên cần phát tiết.Nhưng hắn biết ở phương diện này thái phó rất nghiêm cẩn cho nên thản nhiên đáp: “Thái Phó này,trẫm bạch nhật tuyên *** bất quá nhất thời tiêu khiển thôi.Chớ nghe Lục đệ nói lung tung.”
Nghe thấy lời hoàng đế thốt ra,Mạnh Nguyên giật mình không nghĩ tới hoàng đế lại còn như vậy nhưng thời điểm hiện tại không phải là lúc truy cứu việc đó,mở miệng nói: “Bệ hạ,trước đó có phải ngài đến Tề tướng quân phủ tham gia thọ yến?”
Cái này,hoàng đế hiểu xảy ra chuyện gì,nói: “Thái Phó muốn hỏi đến tiểu nhi tử của Tề Quát?”
Mạnh Nguyên không phủ nhận: “Bệ hạ mỗi ngày lo liệu chính vụ đương nhiên cần mấy người vừa ý ở bên cạnh tiêu khiển tìm niềm vui nhưng Tề Điềm gia gia của y năm đó có công phụ tá,nếu để tiên đế biết hẳn không hay.”
Hoàng đế gật đầu,nói: “Trẫm biết rồi bất quá hôm đó ở thọ yến tiểu nhi tử kia rất vô lễ,trẫm gọi y đến để chỉ dạy một chút lễ nghi thôi.”
Trong lòng Mạnh Nguyên không tin nhưng hoàng đế đã nói như vậy cũng không thể tiếp tục vặn hỏi,nói: “Đã như vậy,xin bệ hạ để cho Ty Lễ quan sớm ngày dạy để y có thể về đoàn tụ cùng gia đình.”
“Trẫm biết rồi,xin thái phó yên tâm.”
Bên kia người nội vụ phủ đã sớm nhận được tin Phụng An,xem chừng hoàng đế dùng thiện xong sẽ về tẩm điện.Hết lần này tới lần khác hoàng đế còn cố ý uống một hồi trà mới tới đây.
Vào tẩm điện cách tầng tầng màn tơ,hoàng đế mơ hồ nhìn thấy một bóng người.
Nội thị vén lên tầng tầng màn tơ chỉ thấy bên giường có một người đang quỳ.Mặc trường bào bích lục,đầu cúi thấp nhìn không rõ bộ dáng.
Hoàng đế tiến lên mấy bước nâng cằm của y.Ánh mắt Tề Điềm vẫn đang nhắm theo cằm bị giơ lên mới run rẩy mở mắt.Đôi môi mấp máy: “Tề Điềm tham kiến bệ hạ.” Thanh âm trước sau như một khàn khan lạ thường.
Hoàng đế bị ánh mắt y nhìn chằm chằm đã cảm thấy người nóng lên.
Kéo y đến nói: “Cởi y phục cho trẫm.”
Nghe lời,Tề Điềm cẩn thận cởi y phục trên người hoàng đế.Nhìn thấy bộ dạng biết điều của người nọ,hoàng đế nhìn mà cả người thoải mái.
Nhìn y phục bích lục của y có vẻ kỳ quái không ưng ý.Thuận tay trêu trọc kéo hai bên,y phục lập tức trơn xuống dưới,thân thể Tề Điềm run lên,tay rũ xuống để cho y phục rơi tại cá chân.
Xoay người lại đem y phục hoàng đế gắp lại để ở một bên án thượng.Hoàng đế nhìn sống lưng Tề Điềm dưới ánh nến phiếm màu sắc mật ngọt.
Tề Điềm còn chưa xoay người đã bị hoàng đế từ phía sau ôm lấy,hơi thở ồ ồ phun tại đầu vai Tề Điềm,phía dưới lửa nóng cũng đẩy lấy u huyệt qua lại tuần tra.Hoàng đế liếm liếm vành tai Tề Điềm,giọng khàn khàn nói: “Muốn trẫm đi vào?”
Tề Điềm đưa lưng về phía hoàng đế cho nên nhìn không rõ nét mặt,chỉ nghe sau đó nhẹ nhàng ‘Ừm’ một tiếng.
Thấy được sự chấp thuận,hoàng đế từng chút một tiến vào trong cơ thể Tề Điềm,đột nhiên Tề Điềm ngửa ra sau tự động dâng lên cần cổ trắng noãn,bệ hạ không khách khí cắn một cái rồi lại bắt đầu dong ruỗi.
Đáng thương Tề Điềm ngay cả vật chống đở cũng không có chỉ có thể lấy tay cố gắng vịn mép chiếc bàn thừa nhận từng đợt đánh sâu vào.
Vội vã phát tiết rồi lại ở trên giường thong dong đè ép thêm một lần hoàng đế mới cảm thấy hỏa khí trong cơ thể hạ thấp một chút,lôi kéo Tề Điềm ngã xuống giường.Tề Điềm nằm lên giường một lát rồi lại lê người dậy xoa bóp cho hoàng đế.
Rõ ràng đây là chuyện nam sủng sau khi làm hậu hạ,chẳng hiểu tại sao hoàng đế cảm thấy Tề Điềm hôm nay làm đặc biệt tốt, bàn tay đặt tại trên vai cảm giác tê tê dại dại có mấy phần cảm giác mất hồn.
Nhấn một cái xoa nắn hai cái dục hỏa trong người lại nổi lên,hoàng đế đẩy ngã Tề Điềm đặt phía dưới,lại bắt đầu một vòng mới nghiền ép.
Ngày thứ hai hoàng đế thần thanh khí sảng,cảm thấy không khí chung quanh vô cùng khoan khoái,những nội thị kia tay chân phá lệ lưu loát.
Hoàng đế thắt xong đai lưng đi ra ngoài lại thấy Vạn Toàn nội vụ phủ đã quỳ gối sẵn phía ngoài.
“Không biết bệ hạ có hài lòng với kỷ xảo của công tử không ạ?”
Kỷ xảo? Hoàng đế sửng sốt,ngày hôm qua vừa thấy y,hắn đã nhào lên,sau nữa vẫn là hắn chiếm vị trí chủ động hoàn toàn không cho Tề Điềm cơ hội chủ động,còn về kỷ xảo của Tề Điềm hình như hắn còn chưa được thưởng thức nha.Nghĩ đến y xoa bóp không tệ,bộ dáng lại biết điều,khóe miệng khẽ vểnh lên,nói: “Hài lòng,đợi lát đi lãnh thưởng.” Hắn hồn nhiên bất giác đã đem tiêu chuẩn hài lòng hạ thấp chỉ cần Tề Điềm nghe lời là tốt rồi.
Vầng trán Vạn Toàn thấm đẫm mồ hôi lạnh lại không dám lau,tâm căng thẳng như trồi ra lại trở về ***g ngực,thật ra hắn hôm nay tới sớm quỳ ở đây vì có ý muốn xin tội.Bệ hạ không trách tội là đã khai ân,bình thường những thứ kia dạy thành công trở thành hàng cao cấp khó được,bệ hạ thử qua cùng lắm chỉ nói một câu có thể.Hôm nay bệ hạ lại nói hài lòng đúng thật là ngoài ý muốn.
Mắt hoàng đế nhìn thoáng qua thấy người quỳ gối trong góc.Đêm trước vào thị tẩm ngày thứ hai lại phải theo đám nội thị cùng nhau quỳ bên ngoài chờ hoàng đế.Nếu bệ hạ hài lòng đương nhiên là chuyện đại cát,không hài lòng nội thị cùng nam sủng chắc chắn cùng nhau chịu phạt.Trước kia hoàng đế không có chú ý tới điểm này,chẳng qua hôm nay bệ hạ mở miệng nói ra hai chữ hài lòng làm Tề Điềm chợt ngẩng đầu lên,trong con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng lập tức hấp dẫn hoàng đế chú ý.
Hoàng đế lại nhớ tới người nọ quỳ trong tuyết mà sinh bệnh,mở miệng nói: “Quỳ làm cái gì.”
Bởi vì bệ hạ vẫn hướng về phía Vạn Toàn nói chuyện,Vạn Toàn một kinh ngạc,ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt hoàng đế lia qua Tề Điềm quỳ trong góc.
Hoàng đế nhìn Tề Điềm vẫn ngu ngốc quỳ,không kiên nhẫn đi tới gần kéo y lên,thốt lên một câu: “Không quỳ nửa nha,mắc công ngươi lại vì trẫm sinh bệnh”
Tề Điềm đưa tay kéo góc áo hoàng đế,miệng mấp mấy một hồi mới thành lời: “Bệ hạ hài lòng sao?”
Hoàng đế quét qua Tề Điềm một cái,khuôn mặt đờ đẫn trước mặt xuất hiện mong chờ,bàn tay nắm góc áo hắn run rẩy chứng tỏ y đang kích động.Hoàng đế bệ hạ nhanh chóng phán đoán,tim cũng đập nhanh thêm mấy cái,không khỏi có chút hưng phấn,kề sát lỗ tai y nói: “Trẫm rất hài lòng.”
“Vậy ta đây có phải hay không xuất cung được rồi?”
Hài lòng? Xuất cung?
Vốn cho rằng y vì chính mình hài lòng mới lộ ra vẻ mặt mừng rỡ thì ra vẫn đang suy nghĩ chuyện xuất cung.Bầu trời vạn dặm không mây thoáng cái giăng đầy mây đen,một tia chớp đánh xuống bổ thẳng vào người Tề Điềm.
“Trẫm chỉ hài lòng biểu hiện trên giường tối hôm qua của ngươi mà thôi,không có nghĩa hài lòng trừng phạt tội của ngươi.”
Ánh mắt Tề Điềm lập tức rủ xuống,khuôn mặt khôi phục vẻ đờ đẫn đứng im bất động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook