Nhất Diệp Chướng Mục
-
Chương 18
Edit:Tieumanulk
P.S:Bị chặn vào WP nửa tháng, giờ đã vào được TMN sẽ post đều cho đến End bộ này nhé ^_^
Tề Điềm chuyển đến Đông Noãn Các được tiến hành ngay đêm đó. Tiểu Chuẩn Tử nhìn đám người nội thị tiến tiến xuất xuất trong lòng nói thầm mặt của bọn họ sao lại giống nhau quá vậy, những người này đều là người thân cận hoàng đế, triều thần có khi còn phải nể mặt mấy phần.Đến khi Phụng An đi vào Tiểu Chuẩn Tử mới suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc biết bị người nào phạt rồi.
Những nội thị đi vào phụ giúp cấp bậc so sánh với Tiểu Chuẩn Tử cao hơn nhiều, tự nhiên Tiểu Chuẩn Tử cũng phải đến phụ giúp nhưng những nội thị kia không dấu vết đẩy ra hắn để hắn thành người nhàn rỗi, mà cùng hắn trở thành người rảnh rỗi còn có Tề Điềm.Nhìn trong phòng người ra vào nườm nượp Tề Điềm lại bắt đầu hoảng hốt thất thố may có Tiểu Chuẩn Tử ở bên cạnh trấn an, nhìn những thứ quen thuộc từ từ bị đưa đi như bị tịch thu nhà.
Đợi đến tối hoàng đế tiến vào Đông Noãn Các hết thảy đều đã chỉnh tề.
Hoàng đế quay một vòng trừ không hài lòng với người núp sau lưng Tiểu Chuẩn Tử ra đối với những thứ khác rất hài lòng. Bất kể hoàng đế dụ trái dụ phải Tề Điềm vẫn núp không chịu ra.
Đến khi Tiểu Chuẩn Tử cảm thấy ánh mắt hoàng đế ngày càng mất đi kiên nhẫn, không nhịn được tự lui về sau đem Tề Điềm đẩy về phía trước.
Tề Điềm hết sức cảnh giác nhìn động tác Tiểu Chuẩn Tử liền nhỏ giọng kêu: “Phụng Ninh...... Phụng Ninh.....” Tiểu Chuẩn Tử cảm giác mình mà đẩy nửa quả thực là người xấu.
Hoàng đế ức chế vọng động muốn trực tiếp đem Tề Điềm giam vào trong ngực, trong lòng lại thầm nhủ không được nổi giận, không được nổi giận, một lát sau, cuối cùng thần thái hòa hoãn hơn mới đứng đậy đi đến.
Đến khuya, bệnh tình Tề Điềm lại phát tác, so với ngày thường còn lợi hại hơn.
Thật ra thời điểm hoàng đế muốn Tề Điềm chuyển sang Đông Noãn Các, Tông Bạc Minh đã nghĩ lên tiếng ngăn cản, không quan tâm đến tổ chế hay không tổ chế, hắn chỉlo lắng nếu đưa Tề Điềm đến nơi ở mới e rằng bệnh tình trở nặng.
Đêm khuya đến quấy rối giấc ngủ của hoàng đế hơn phân nửa là chuyện liên quan đến quân tình hoặc xảy ra chuyện trọng đại.Nhưng nội thị thật không muốn đeo tội biết mà không báo, một khắc cũng không dám trì hoãn liên tục đi mời Phụng An thắp đèn gọi hoàng đế rời giường..
Khi hoàng đế từ Tây Noãn Các chạy đến đã nhìn thấy cả người Tề Điềm uốn tại chân giường, bọc kín chăn chỉ vươn ra một cái tay nắm chặt Tiểu Chuẩn Tử, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Hoàng đế đi tới gần, ngồi bên cạnh giường quan tâm hỏi: “Thế nào rồi?”
Thấy hoàng đế tới gần Tiểu Chuẩn Tử định hành lễ, đứng lên lại bị kéo giật lại, đành phải làm bộ dạng: “Ngày thường ban đêm cũng sẽ như vậy, chẳng qua lần này chủ tử nặng hơn thôi.”
Hoàng đế lắng nghe một lát rồi mới buông tha, hỏi ” Y nói cái gì?”
Tiểu Chuẩn Tử do dự, sau đó đáp: “Công tử nhận lầm.”
Hoàng đế lập tức trầm mặc, ánh nến mờ mờ nhìn không rõ biểu tình, quan tâm hỏi: “Uống thuốc chưa?”
“Thuốc giờ hợi đã uống còn của giờ sửu đang sắc ạ.” Trước đó Tông Bạc Minh đã viết đơn thuốc dành cho mười lăm ngày muốn cách hai canh giờ dùng một lần, mười lăm ngày sau mới một ngày ba lần.Phụng An phân phó nội thị bên cạnh đi xem thuốc có sắc xong hay chưa.Còn Tề Điềm đem mình quấn lại thật chặc, hoàng đế đưa tay muốn bắt lấy Tề Điềm, mới bắt được một chút Tề Điềm lập tức lui sang một bên không để cho hoàng đế đụng phải.
Nhìn bộ dạng Tề Điềm thế này hoàng đế vừa sợ vừa đau,sợ là vừa rồi trong lúc bắt lấy Tề Điềm cả thân thể y run lập cập như lá cây trong tiết trời thu tùy thời có thể rơi xuống, đau là Tề Điềm phản ứng như sợ tránh không kịp động tác của hắn. Nửa tháng trước, người này còn biết điều nằm trong ngực của hắn nhưng bây giờ xem hắn như hồng thủy mãnh thú.
Tiểu Chuẩn Tử nhận lấy thuốc nội thị đưa tới, do dự nhìn hoàng đế, lấp bấp nói: “Mỗi lần công tử dùng thuốc rất khó khăn,sợ quấy nhiễu thánh giá......”
“Không có gì ngại, ngươi hầu hạ y đi.”
Tiểu Chuẩn Tử đem thuốc bưng đến trước mặt Tề Điềm, Tề Điềm chỉ uống một ngụm liền phun tất cả ra ngoài.Hoàng đế đang ngồi đối diện Tề Điềm, thuốc phun ra vừa vặn thấm ướt một thân hoàng đế.
Tề Điềm không sợ nhưng Tiểu Chuẩn Tử sợ, đôi môi run run mấy cái, nói: “Bệ hạ......”
Một bên nội thị dâng khăn cho hoàng đế, hoàng đế nhận lấy khăn liền đưa cho Tề Điềm.Tề Điềm không nhận chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm bàn tay cầm khăn. Hoàng đế chỉ đành phải đem khăn ném cho Tiểu Chuẩn Tử.
Tiểu Chuẩn Tử dụ dỗ một hồi Tề Điềm vẫn không chịu uống thuốc, mỗi lần cúi đầu đem miệng tiến tới bên cạnh chén nhưng không uống, răng va chạm chén sức phát ra thanh âm nhỏ vụn.
Hoàng đế sắn lên tay áo,nói: “Để trẫm.”
Trong từ điển lừa đảo của hoàng đế đơn giản chính là ngoan, nghe lời, cùng đừng làm rộn. Những lời nói nhẹ nhàng này đã cực hạn với Tề Điềm, còn với lời dụ dỗ người bình thường hay nói hoàng đế nghĩ không ra đã nói khi nào cùng người nào.
Thật ra dụ dỗ người có rất nhiều cách cũng rất khó, Tiểu Chuẩn Tử nhìn hoàng đế bưng thuốc sửng sốt hồi lâu, cau mày trầm tư, sau đó quay về phía Tề Điềm nói: “Ngoan, nghe lời, nhân thuốc còn nóng uống đi.”
Tiểu Chuẩn Tử dụ còn không được huống chi hoàng đế bệ hạ, thân thể Tề Điềm co rụt lại quấn kín chăn, không chừa mặt mũi cho hoàng đế.Cả người hoàng đế cơ hồ dán sát vào, giọng nói nhu hòa:”Nghe lời, đem thuốc uống.”
Tề Điềm nhìn hoàng đế nhích tới gần,trong bóng đêm chiếu ra thân ảnh khổng lồ tối đen như lão ưng nhào về phía mình, ánh mắt dừng lại tại cái chén đựng thuốc đột nhiên đẩy ra, thanh âm cất cao, hoảng sợ run lẩy bẩy: “Nước! Nước...... Tránh ra,tránh ra! Không không không không! Nước!”
Tề Điềm nắm tóc của mình đem mặt chôn sâu trong gối.Thuốc đã vẩy cả ra ngoài chỉ còn bàn tay bưng thuốc còn cố định trên không trung, hoàng đế ngu ngơ ở một bên, hồi lâu mới nói: “Tề Điềm,đây không phải là nước… là thuốc......”
Nhưng Tề Điềm lại làm như không nghe thấy, nắm chăn vội vàng phủ lên, bàn tay run lập cập càng run càng sợ, càng sợ càng không thể lấn át.
Hoàng đế vứt đi cái chén cố gắng đem Tề Điềm ôm vòng vào trong ngực, Tề Điềm giãy dụa hoàng đế càng ôm chặc, trong miệng lẩm bẩm: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì......”
Bên ngoài Tiểu Chuẩn Tử biết hoàng đế ôm càng chặc càng không giải quyết được nhưng lại không dám mạnh mẽ kéo hoàng đế chỉ có thể đứng bên cạnh lo lắng.
Phụng An nói: “Bệ hạ,thuốc của Tề công tử có cần sắc thêm chén khác?”Hoàng đế gật đầu Ừm một tiếng nhưng vẫn không chịu buông ra Tề Điềm.
Chỉ một lát sau, chén thuốc thứ hai liền được tới.Bàn tay cầm chén thuốc của hoàng đế còn chưa để sát vào đã bị người trong ngực giãy dụa đẩy ngã cũng không biết cố ý hay vô ý.
“Đi sắc thêm.”
Đến chén thứ ba hoàng đế đã có kinh nghiệm, trước tiên đem thuốc bưng xa một chút, rồi lại đem tay chân Tề Điềm vòng vào trong ngực mới đem thuốc để sát vào cho y uống.
Vẫn không có hiệu quả, hàm răng Tề Điềm vẫn đánh chiến cùng cạnh chén thuốc một chút cũng không tiến vào.
Hoàng đế hết cách, quay đầu lại hỏi: “Ngày thường các ngươi làm sao cho y uống thuốc?”
Chung quanh lập tức yên lặng, nội thị bên cạnh đánh bạo nói: “Là bốn người đè lại tay chân Tề công tử rót vào.”
Hoàng đế tự mình xem quá trình Tề Điềm uống thuốc, lười nổi giận cùng bọn họ, chỉ quát: “Rót thêm một chén nửa.”
Nội thị nơm nớp lo sợ tiến lên đè lại tay chân Tề Điềm còn hoàng đế đứng ngay tại phía sau, nặng sợ bị Tề Điềm chịu không nổi nhẹ lại sợ không uống được.Cho nên vừa bắt đầu giành một khoảng không gian lớn cho Tề Điềm mặc sức vùng vẫy, sau lãng phí thêm mấy chén mới dần dần mất khí lực, vất vả cường ép mới rót hết, đám nội thị cũng thở phào nhẹ nhỏm.Kết quả hầu kết Tề Điềm nhúc nhích mấy cái, ọt đem toàn bộ phun ra.
Có lẽ ngay chính Tề Điềm cũng biết phun ra không tốt,ánh mắt đảo chung quanh tìm thân ảnh Tiểu Chuẩn Tử,nhỏ giọng gọi nhiều lần: “Phụng Ninh...... Phụng Ninh......” Giọng khàn khàn giống đứa bé không được yêu thương khiến người ta đau xót.
Tiểu Chuẩn Tử quỳ xuống,khóc la: “Công tử,người uống thuốc đi,không nên làm khó nô tài..... nô tài van người,người còn tiếp tục sẽ ngã bệnh......”
“Cút ngay!” Hoàng đế một cước đá văng Tiểu Chuẩn Tử, giọng khóc lóc của nô tài kia khiến hắn vô cùng phiền chán, đi đến trước giường mặc kệ Tề Điềm có nguyện ý hay không, kéo đến ôm sát nói: “Không cho gọi Phụng Ninh, gọi trẫm,gọi trẫm, trẫm ở chỗ này, không uống thuốc, không uống thuốc......”
Lời trấn an được thốt lên, Tề Điềm lại như nghe không hiểu, chỉ biết nghe không cần uống thuốc giãy giụa cũng ít hơn, ở trong ngực hoàng đế xoay qua xoay lại, hoàng đế không buông tay, Tề Điềm vì ban nãy mất quá nhiều khí lực mà ngủ thiếp đi.Đến khi Tề Điềm ngủ say hoàng đế mới ôm y đặt trên giường.
Ở một bên Phụng An lên tiếng nhắc nhở: “Bệ hạ, còn một canh giờ nửa bắt đầu thượng triều. Nếu không để cho nô tài đem lấy y phục đến sang cách vách thay.”
Hoàng đế gật đầu, nhìn lại nằm người trên giường, ngón tay vuốt nhẹ lên mặt bất quá như bị nghiện kề đến hôn môi một chút, đến khi buông ra miệng toàn mùi vị thuốc bắc.
Hoàng đế nhìn Tề Điềm uống chén thuốc mà cứ như bắt y chịu thêm một lần Thủy Hình,nghĩ tới hai canh giờ hành hạ chưa kịp chợp mắt, hao tâm tốn sức không ít, cho nên thời điểm hắn thay y phục đồng thời căn dặn Phụng An: “Bảo Tông Bạc Minh đem thuốc nước đổi thành thuốc dạng viên đi.”
P.S:Bị chặn vào WP nửa tháng, giờ đã vào được TMN sẽ post đều cho đến End bộ này nhé ^_^
Tề Điềm chuyển đến Đông Noãn Các được tiến hành ngay đêm đó. Tiểu Chuẩn Tử nhìn đám người nội thị tiến tiến xuất xuất trong lòng nói thầm mặt của bọn họ sao lại giống nhau quá vậy, những người này đều là người thân cận hoàng đế, triều thần có khi còn phải nể mặt mấy phần.Đến khi Phụng An đi vào Tiểu Chuẩn Tử mới suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc biết bị người nào phạt rồi.
Những nội thị đi vào phụ giúp cấp bậc so sánh với Tiểu Chuẩn Tử cao hơn nhiều, tự nhiên Tiểu Chuẩn Tử cũng phải đến phụ giúp nhưng những nội thị kia không dấu vết đẩy ra hắn để hắn thành người nhàn rỗi, mà cùng hắn trở thành người rảnh rỗi còn có Tề Điềm.Nhìn trong phòng người ra vào nườm nượp Tề Điềm lại bắt đầu hoảng hốt thất thố may có Tiểu Chuẩn Tử ở bên cạnh trấn an, nhìn những thứ quen thuộc từ từ bị đưa đi như bị tịch thu nhà.
Đợi đến tối hoàng đế tiến vào Đông Noãn Các hết thảy đều đã chỉnh tề.
Hoàng đế quay một vòng trừ không hài lòng với người núp sau lưng Tiểu Chuẩn Tử ra đối với những thứ khác rất hài lòng. Bất kể hoàng đế dụ trái dụ phải Tề Điềm vẫn núp không chịu ra.
Đến khi Tiểu Chuẩn Tử cảm thấy ánh mắt hoàng đế ngày càng mất đi kiên nhẫn, không nhịn được tự lui về sau đem Tề Điềm đẩy về phía trước.
Tề Điềm hết sức cảnh giác nhìn động tác Tiểu Chuẩn Tử liền nhỏ giọng kêu: “Phụng Ninh...... Phụng Ninh.....” Tiểu Chuẩn Tử cảm giác mình mà đẩy nửa quả thực là người xấu.
Hoàng đế ức chế vọng động muốn trực tiếp đem Tề Điềm giam vào trong ngực, trong lòng lại thầm nhủ không được nổi giận, không được nổi giận, một lát sau, cuối cùng thần thái hòa hoãn hơn mới đứng đậy đi đến.
Đến khuya, bệnh tình Tề Điềm lại phát tác, so với ngày thường còn lợi hại hơn.
Thật ra thời điểm hoàng đế muốn Tề Điềm chuyển sang Đông Noãn Các, Tông Bạc Minh đã nghĩ lên tiếng ngăn cản, không quan tâm đến tổ chế hay không tổ chế, hắn chỉlo lắng nếu đưa Tề Điềm đến nơi ở mới e rằng bệnh tình trở nặng.
Đêm khuya đến quấy rối giấc ngủ của hoàng đế hơn phân nửa là chuyện liên quan đến quân tình hoặc xảy ra chuyện trọng đại.Nhưng nội thị thật không muốn đeo tội biết mà không báo, một khắc cũng không dám trì hoãn liên tục đi mời Phụng An thắp đèn gọi hoàng đế rời giường..
Khi hoàng đế từ Tây Noãn Các chạy đến đã nhìn thấy cả người Tề Điềm uốn tại chân giường, bọc kín chăn chỉ vươn ra một cái tay nắm chặt Tiểu Chuẩn Tử, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Hoàng đế đi tới gần, ngồi bên cạnh giường quan tâm hỏi: “Thế nào rồi?”
Thấy hoàng đế tới gần Tiểu Chuẩn Tử định hành lễ, đứng lên lại bị kéo giật lại, đành phải làm bộ dạng: “Ngày thường ban đêm cũng sẽ như vậy, chẳng qua lần này chủ tử nặng hơn thôi.”
Hoàng đế lắng nghe một lát rồi mới buông tha, hỏi ” Y nói cái gì?”
Tiểu Chuẩn Tử do dự, sau đó đáp: “Công tử nhận lầm.”
Hoàng đế lập tức trầm mặc, ánh nến mờ mờ nhìn không rõ biểu tình, quan tâm hỏi: “Uống thuốc chưa?”
“Thuốc giờ hợi đã uống còn của giờ sửu đang sắc ạ.” Trước đó Tông Bạc Minh đã viết đơn thuốc dành cho mười lăm ngày muốn cách hai canh giờ dùng một lần, mười lăm ngày sau mới một ngày ba lần.Phụng An phân phó nội thị bên cạnh đi xem thuốc có sắc xong hay chưa.Còn Tề Điềm đem mình quấn lại thật chặc, hoàng đế đưa tay muốn bắt lấy Tề Điềm, mới bắt được một chút Tề Điềm lập tức lui sang một bên không để cho hoàng đế đụng phải.
Nhìn bộ dạng Tề Điềm thế này hoàng đế vừa sợ vừa đau,sợ là vừa rồi trong lúc bắt lấy Tề Điềm cả thân thể y run lập cập như lá cây trong tiết trời thu tùy thời có thể rơi xuống, đau là Tề Điềm phản ứng như sợ tránh không kịp động tác của hắn. Nửa tháng trước, người này còn biết điều nằm trong ngực của hắn nhưng bây giờ xem hắn như hồng thủy mãnh thú.
Tiểu Chuẩn Tử nhận lấy thuốc nội thị đưa tới, do dự nhìn hoàng đế, lấp bấp nói: “Mỗi lần công tử dùng thuốc rất khó khăn,sợ quấy nhiễu thánh giá......”
“Không có gì ngại, ngươi hầu hạ y đi.”
Tiểu Chuẩn Tử đem thuốc bưng đến trước mặt Tề Điềm, Tề Điềm chỉ uống một ngụm liền phun tất cả ra ngoài.Hoàng đế đang ngồi đối diện Tề Điềm, thuốc phun ra vừa vặn thấm ướt một thân hoàng đế.
Tề Điềm không sợ nhưng Tiểu Chuẩn Tử sợ, đôi môi run run mấy cái, nói: “Bệ hạ......”
Một bên nội thị dâng khăn cho hoàng đế, hoàng đế nhận lấy khăn liền đưa cho Tề Điềm.Tề Điềm không nhận chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm bàn tay cầm khăn. Hoàng đế chỉ đành phải đem khăn ném cho Tiểu Chuẩn Tử.
Tiểu Chuẩn Tử dụ dỗ một hồi Tề Điềm vẫn không chịu uống thuốc, mỗi lần cúi đầu đem miệng tiến tới bên cạnh chén nhưng không uống, răng va chạm chén sức phát ra thanh âm nhỏ vụn.
Hoàng đế sắn lên tay áo,nói: “Để trẫm.”
Trong từ điển lừa đảo của hoàng đế đơn giản chính là ngoan, nghe lời, cùng đừng làm rộn. Những lời nói nhẹ nhàng này đã cực hạn với Tề Điềm, còn với lời dụ dỗ người bình thường hay nói hoàng đế nghĩ không ra đã nói khi nào cùng người nào.
Thật ra dụ dỗ người có rất nhiều cách cũng rất khó, Tiểu Chuẩn Tử nhìn hoàng đế bưng thuốc sửng sốt hồi lâu, cau mày trầm tư, sau đó quay về phía Tề Điềm nói: “Ngoan, nghe lời, nhân thuốc còn nóng uống đi.”
Tiểu Chuẩn Tử dụ còn không được huống chi hoàng đế bệ hạ, thân thể Tề Điềm co rụt lại quấn kín chăn, không chừa mặt mũi cho hoàng đế.Cả người hoàng đế cơ hồ dán sát vào, giọng nói nhu hòa:”Nghe lời, đem thuốc uống.”
Tề Điềm nhìn hoàng đế nhích tới gần,trong bóng đêm chiếu ra thân ảnh khổng lồ tối đen như lão ưng nhào về phía mình, ánh mắt dừng lại tại cái chén đựng thuốc đột nhiên đẩy ra, thanh âm cất cao, hoảng sợ run lẩy bẩy: “Nước! Nước...... Tránh ra,tránh ra! Không không không không! Nước!”
Tề Điềm nắm tóc của mình đem mặt chôn sâu trong gối.Thuốc đã vẩy cả ra ngoài chỉ còn bàn tay bưng thuốc còn cố định trên không trung, hoàng đế ngu ngơ ở một bên, hồi lâu mới nói: “Tề Điềm,đây không phải là nước… là thuốc......”
Nhưng Tề Điềm lại làm như không nghe thấy, nắm chăn vội vàng phủ lên, bàn tay run lập cập càng run càng sợ, càng sợ càng không thể lấn át.
Hoàng đế vứt đi cái chén cố gắng đem Tề Điềm ôm vòng vào trong ngực, Tề Điềm giãy dụa hoàng đế càng ôm chặc, trong miệng lẩm bẩm: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì......”
Bên ngoài Tiểu Chuẩn Tử biết hoàng đế ôm càng chặc càng không giải quyết được nhưng lại không dám mạnh mẽ kéo hoàng đế chỉ có thể đứng bên cạnh lo lắng.
Phụng An nói: “Bệ hạ,thuốc của Tề công tử có cần sắc thêm chén khác?”Hoàng đế gật đầu Ừm một tiếng nhưng vẫn không chịu buông ra Tề Điềm.
Chỉ một lát sau, chén thuốc thứ hai liền được tới.Bàn tay cầm chén thuốc của hoàng đế còn chưa để sát vào đã bị người trong ngực giãy dụa đẩy ngã cũng không biết cố ý hay vô ý.
“Đi sắc thêm.”
Đến chén thứ ba hoàng đế đã có kinh nghiệm, trước tiên đem thuốc bưng xa một chút, rồi lại đem tay chân Tề Điềm vòng vào trong ngực mới đem thuốc để sát vào cho y uống.
Vẫn không có hiệu quả, hàm răng Tề Điềm vẫn đánh chiến cùng cạnh chén thuốc một chút cũng không tiến vào.
Hoàng đế hết cách, quay đầu lại hỏi: “Ngày thường các ngươi làm sao cho y uống thuốc?”
Chung quanh lập tức yên lặng, nội thị bên cạnh đánh bạo nói: “Là bốn người đè lại tay chân Tề công tử rót vào.”
Hoàng đế tự mình xem quá trình Tề Điềm uống thuốc, lười nổi giận cùng bọn họ, chỉ quát: “Rót thêm một chén nửa.”
Nội thị nơm nớp lo sợ tiến lên đè lại tay chân Tề Điềm còn hoàng đế đứng ngay tại phía sau, nặng sợ bị Tề Điềm chịu không nổi nhẹ lại sợ không uống được.Cho nên vừa bắt đầu giành một khoảng không gian lớn cho Tề Điềm mặc sức vùng vẫy, sau lãng phí thêm mấy chén mới dần dần mất khí lực, vất vả cường ép mới rót hết, đám nội thị cũng thở phào nhẹ nhỏm.Kết quả hầu kết Tề Điềm nhúc nhích mấy cái, ọt đem toàn bộ phun ra.
Có lẽ ngay chính Tề Điềm cũng biết phun ra không tốt,ánh mắt đảo chung quanh tìm thân ảnh Tiểu Chuẩn Tử,nhỏ giọng gọi nhiều lần: “Phụng Ninh...... Phụng Ninh......” Giọng khàn khàn giống đứa bé không được yêu thương khiến người ta đau xót.
Tiểu Chuẩn Tử quỳ xuống,khóc la: “Công tử,người uống thuốc đi,không nên làm khó nô tài..... nô tài van người,người còn tiếp tục sẽ ngã bệnh......”
“Cút ngay!” Hoàng đế một cước đá văng Tiểu Chuẩn Tử, giọng khóc lóc của nô tài kia khiến hắn vô cùng phiền chán, đi đến trước giường mặc kệ Tề Điềm có nguyện ý hay không, kéo đến ôm sát nói: “Không cho gọi Phụng Ninh, gọi trẫm,gọi trẫm, trẫm ở chỗ này, không uống thuốc, không uống thuốc......”
Lời trấn an được thốt lên, Tề Điềm lại như nghe không hiểu, chỉ biết nghe không cần uống thuốc giãy giụa cũng ít hơn, ở trong ngực hoàng đế xoay qua xoay lại, hoàng đế không buông tay, Tề Điềm vì ban nãy mất quá nhiều khí lực mà ngủ thiếp đi.Đến khi Tề Điềm ngủ say hoàng đế mới ôm y đặt trên giường.
Ở một bên Phụng An lên tiếng nhắc nhở: “Bệ hạ, còn một canh giờ nửa bắt đầu thượng triều. Nếu không để cho nô tài đem lấy y phục đến sang cách vách thay.”
Hoàng đế gật đầu, nhìn lại nằm người trên giường, ngón tay vuốt nhẹ lên mặt bất quá như bị nghiện kề đến hôn môi một chút, đến khi buông ra miệng toàn mùi vị thuốc bắc.
Hoàng đế nhìn Tề Điềm uống chén thuốc mà cứ như bắt y chịu thêm một lần Thủy Hình,nghĩ tới hai canh giờ hành hạ chưa kịp chợp mắt, hao tâm tốn sức không ít, cho nên thời điểm hắn thay y phục đồng thời căn dặn Phụng An: “Bảo Tông Bạc Minh đem thuốc nước đổi thành thuốc dạng viên đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook