Nhất Diệp Chướng Mục
-
Chương 14
Edit:Tieumanulk
“Vạn toàn dựa theo thói quen bệ hạ yêu thích tới dạy ngươi,là ngươi nhiều lần ngỗ nghịch không chịu đi vào khuôn khổ,ngươi thân là nam sủng hành sự lại quái đản,cho nên.....”
“Ta không phải nam sủng!” Đột nhiên Tề Điềm quay đầu lại,ánh mắt như mủi tên nhọn phóng thẳng về phía Vạn Sơn,lạnh lùng nói: “Ta không phải nam sủng! Ta là người không phải nam sủng!”
Mấy ngày tiếp theo có lẽ tâm tình tốt hoàng đế xử sự rất hòa nhã.Đó là khoảng thời gian tốt nhất từ khi lên ngôn đến nay,trong triều không có công chuyện cần giải quyết,Tề Điềm lại hết sức biết điều thỉnh thoảng còn có cử chỉ đón ý nói hùa.Chỉ tiếc kỷ xảo trên giường ít ỏi khiến trong lòng hoàng đế có chút tiếc nuối,muốn Tề Điềm học thêm chút kỷ xảo đồng thời trong đầu như xuất hiện cái gì đó lại bị hắn phủ định.
Chuyện tới rất đột nhiên cũng giống như lúc Vạn Toàn chết.Có lẽ tất cả hành động đều được âm thầm thực hiện trong bóng tối chỉ chờ y tùy thời bại lộ ngoài sáng rồi sẽ xuất thủ công kích.Người bị hại nhảy ra rất đột ngột nhưng thật ra người nọ lại cho rằng bản thân ẩn núp quá lâu.
Hoàng đế từ trong tay nhận lấy một quyển ghi chép thật dày trong tay Vạn Sơn,hắn lơ đãng liếc mắt ngoài điện,bầu trời trong xanh không một áng mây,trong điện lại mờ mờ ảo ảo,chung quanh ảm đạm không nhìn rõ bóng người.
Nội vụ phủ giáo tập từ trước đến giờ đều lưu lại án quyển,làm như vậy là để ngày sau tân giáo tập tiếp nhận dễ dàng hiểu được thói quen,kỷ xảo,tính tình.Trong tay hoàng đế đang cầm đúng là án quyển giáo tập của Tề Điềm.
Án quyển ghi chép rõ ràng còn nêu rõ nguyên nhân,vì để huấn luyện bất đồng loại người nghênh hợp hòng đế,giáo tập khó tránh khỏi dùng cách ép buộc thuần phục,nội vụ phủ còn nghĩ ra không ít hình phạt tráo trở,làm như vậy để người bị giáo tập có thể theo ý giáo tập luyện tập,vừa nghe hình phạt lập tức nghe lời,án quyển mỏng chỉ mấy tờ giấy ghi cũng rất đơn giản.Còn những người không nghe lời,ánh quyển sẽ ghi chép cặn kẽ dùng hình phạt nào hiệu quả thế nào,hình phạt đến loại trình độ nào thì đạt tới mục đích.
Mà án quyển dày đại biểu hai lọau,một loại ý tứ người giáo tập nắm giữ nhiều kỹ năng,một loại khác chính là người bị giáo tập chịu nhiều hình phạt tàn khốc.Hiển nhiên Tề Điềm nằm ở loại sau.
Vạn Sơn là đệ đệ Vạn Toàn cùng đảm nhiệm chức giáo tập.Vạn Toàn bị trượng tễ vừa vặn Vạn Sơn đang làm nhiệm vụ,thời điểm đến nửa đêm bị gọi đến nội vụ phủ hắn mới nhìn thấy thi thể ca ca.Hắn tốn không ít công sức hao phí thời gian mới thăm dò ra nguyên nhân ca ca bị trượng tễ,rất nhanh nhận được án quyển chứng minh ca ca thanh bạch.
“Xin bệ hạ minh giám,lúc đầu giáo tập Tề Điềm không sợ châm hình,Vạn Toàn đúng từng sử dụng qua nhưng sau khi được bệ hạ nhắc nhở Vạn Toàn sao có thể ngỗ nghịch làm trái thánh chỉ?” Vạn Sơn quỳ tại chỗ dập đầu mạnh một cái,thanh âm trầm muộn nhẹ nhàng quanh quẩn trên bàn đá xanh.
Vạn Sơn nghe được trang giấy bị nhẹ nhàng lay động,một lúc lâu giọng của bệ hạ vang lên: “Truyền Tề Điềm tới đây.”
Thời điểm nội thị gọi Tề Điềm đến,cước bộ trước sau như một vừa nhanh vừa ổn không phát ra bất kỳ tiếng động.Tề Điềm trước khi ra cửa nhìn lên bầu trời,mây giăng đầy cả mảng trời xua không.Hôm nay là một ngày trời đầy mây Tề Điềm nhớ rất rõ sau này mỗi lần nhìn thấy trời đời mây sẽ khiến y buồn bực,ngột ngạt.
Trong tẩm điện nhàn nhạt huân hương phật thủ,vào xuân mùi vị không nồng bằng trời đông giá rét.
“Tề Điềm,ngươi tới đây.”Giọng hoàng đế lộ ra mệt mỏi,vừa nghe sinh ra mấy phần thê lương không đúng lúc.
Tề Điềm theo lời tiến đến vị trí cao đứng ở bên người hoàng đế.
“Nói cho trẫm,Vạn Toàn là chết như thế nào?”
Tề Điềm ngẩng đầu nhìn bệ hạ,hoàng đế rất bình tĩnh,ánh mắt giống mặt hồ không gợn sóng.
“Bị bệ hạ trượng tễ.”
“Vậy ngươi có biết trẫm vì sao phải trượng tễ hắn?”
Tề Điềm không nói tiếp,dư quang đã quét đến án quyển trên bàm,một quyển ghi chép thật dày Tề Điềm nhắm mắt lại cũng biết nên nói gì.
Hoàng đế từ từ buông thỏng làn váy duỗi tay kéo lấy tay Tề Điềm,bàn tay lạnh như băng cứng ngắc,hoàng đế từng chút từng chút vặn lại.Dưới móng tay từng ẩn núp dấu viết kim châm rỉ máu,hôm nay đã biến mất vô tích,móng tay tròn dẹp bóng loáng phiếm sáng bóng như chưa từng chịu qua tàn phá.
Hoàng đế nhìn một hồi,giọng nói ảm đạm mang theo lạnh lẽo: “Tề Điềm,tay đứt ruột xót,trẫm nhìn cũng đau lòng sao ngươi lại nở ra tay?”
Tề Điềm cúi thấp đầu nhưng lông mi thật dài phủ xuống bóng râm dưới viền mắt,thoạt nhìn rất an tĩnh rất biết điều.
“Tề Điềm,ngươi biết sai chưa?” Giọng hoàng đế m lần nữa vang lên trong khoảng không đại điện.
“Ta không có sai.” Tề Điềm ngẩng đầu,từng chữ từng câu được nhấn mạnh tổn thương người: “Vạn Toàn đáng chết.”
Quỳ gối trong bóng tối Vạn Sơn đột nhiên ngẩng đầu,đôi mắt cơ hồ tóe ra ngọn lửa,không để ý hoàng đế còn đang ở đây: “Là ngươi dùng kim châm đả thương mình gán tội cho Vạn Toàn,trước mặt bệ hạ ngươi còn đảo lộn phải trái!”
“Châm đúng là ta tự mình ghim.” Tề Điềm thống khoái thừa nhận,hai mắt ngước lên lóe lên hàn quang: “Lúc trước hắn ghim ta ít lắm sao? Lúc trước hắn dùng hình phạt tra tấn ta ít lắm sao?”
Vạn Sơn đè nén bi phẫn muốn nhào lên,nói thêm: “Vạn toàn dựa theo thói quen bệ hạ yêu thích tới dạy ngươi,là ngươi nhiều lần ngỗ nghịch không chịu đi vào khuôn khổ,ngươi thân là nam sủng hành sự lại quái đản,cho nên.....”
“Ta không phải nam sủng!” Đột nhiên Tề Điềm quay đầu lại,ánh mắt như mủi tên nhọn phóng thẳng về phía Vạn Sơn,lạnh lùng nói: “Ta không phải nam sủng! Ta là người không phải nam sủng!”
Trong lòng Tề Điềm có một dòng sông,nước sông bên trong bị đê đập cao vút ngăn cản,nước cuộn trào dâng lên lui xuống đều có thể bên trong.Ngày đầu tiên vào cung đã bắt đầu thừa nhận nhục nhã giống cái khí cụ mặc người tẩy rửa,cơn ác mộng mỗi khi chấp nhận giáo tập vẫn quanh quẩn trong lòng Tề Điềm.Hôm nay một câu nam sủng của Vạn Sơn vừa vặn kích thích Tề Điềm, ước sông nhanh chóng dâng cao vỡ đê đua nhau trút xuống,bài sơn đảo hải đánh tới.
“Câm mồm!” Hoàng đế gầm lên,sâu trong mắt lóe chút đau thương lại nhanh chóng biến mất: “Ngươi cứ như vậy không chịu phụng dưỡng trẫm! Phải gánh chịu nhiều đau khổ mới bằng lòng học những kỹ xảo!” Hoàng đế cầm lên án quyển trên bàn hung hăng ném trên người Tề Điềm.
Thiên tử phát tiết giận dữ trong đại điện tất cả mọi người quỳ rạp trên đất,ngay cả thở mạnh cũng không dám.Phụng An cũng quỳ trên mặt đất,mồ hôi thấm đầy trên sống lưng,ban nãy hoàng đế bảo nội thị đi truyền Tề Điềm,hắn đang chuẩn bị lặng lẽ lui về sau lại bị hoàng đế lơ đãng quét mắt nhìn liền khiến thân thể hắn cứng đờ đứng im tại chỗ.
“Tề Điềm,ngươi biết sai chưa?” Hoàng đế cố gắng bình phục tâm tư cố gắng cho thêm Tề Điềm thêm một cơ hội.
“Ta không sai,Vạn Toàn đáng chết!” Tề Điềm từng chữ từng câu nói rất khí phách không chút lo lắng,thái độ kiên quyết mang theo nghiêm nghị không thể xâm phạm khiến trên mặt y lóe ra ánh sáng rực rỡ kỳ dị.
Nếu đổi lại là người khác giờ phút này đã quỳ rạp trên đấp dập đầu tạ tội.Người tính tình quật cường như vậy hoàng đế không phải chưa từng gặp qua.Chỉ là mộ phần của những người đó hôm nay không biết đã mọc bao nhiêu cỏ dại.
Tề Điềm ngang nhiên cùng hoàng đế giằng co,ánh mắt không trốn không tránh,trong ánh mắt lộ ra cố chấp khó có thể rung chuyển.
Mà một khắc hạ thủ hại Vạn Toàn,Tề Điềm đã sớm nghĩ đến sẽ có bị vạch trần,mánh khóe vụng về chỉ cần dùng chút tâm tư liền có thể hiểu.Nhưng lúc ấy y muốn đúng là muốn Vạn Toàn chết,muốn hưởng thụ vui vẻ nhất thời,nếu không đau đớn cùng thống hận ngày đêm ép tới y không thể ngủ nổi,khó mà an giấc.
“Vạn toàn dựa theo thói quen bệ hạ yêu thích tới dạy ngươi,là ngươi nhiều lần ngỗ nghịch không chịu đi vào khuôn khổ,ngươi thân là nam sủng hành sự lại quái đản,cho nên.....”
“Ta không phải nam sủng!” Đột nhiên Tề Điềm quay đầu lại,ánh mắt như mủi tên nhọn phóng thẳng về phía Vạn Sơn,lạnh lùng nói: “Ta không phải nam sủng! Ta là người không phải nam sủng!”
Mấy ngày tiếp theo có lẽ tâm tình tốt hoàng đế xử sự rất hòa nhã.Đó là khoảng thời gian tốt nhất từ khi lên ngôn đến nay,trong triều không có công chuyện cần giải quyết,Tề Điềm lại hết sức biết điều thỉnh thoảng còn có cử chỉ đón ý nói hùa.Chỉ tiếc kỷ xảo trên giường ít ỏi khiến trong lòng hoàng đế có chút tiếc nuối,muốn Tề Điềm học thêm chút kỷ xảo đồng thời trong đầu như xuất hiện cái gì đó lại bị hắn phủ định.
Chuyện tới rất đột nhiên cũng giống như lúc Vạn Toàn chết.Có lẽ tất cả hành động đều được âm thầm thực hiện trong bóng tối chỉ chờ y tùy thời bại lộ ngoài sáng rồi sẽ xuất thủ công kích.Người bị hại nhảy ra rất đột ngột nhưng thật ra người nọ lại cho rằng bản thân ẩn núp quá lâu.
Hoàng đế từ trong tay nhận lấy một quyển ghi chép thật dày trong tay Vạn Sơn,hắn lơ đãng liếc mắt ngoài điện,bầu trời trong xanh không một áng mây,trong điện lại mờ mờ ảo ảo,chung quanh ảm đạm không nhìn rõ bóng người.
Nội vụ phủ giáo tập từ trước đến giờ đều lưu lại án quyển,làm như vậy là để ngày sau tân giáo tập tiếp nhận dễ dàng hiểu được thói quen,kỷ xảo,tính tình.Trong tay hoàng đế đang cầm đúng là án quyển giáo tập của Tề Điềm.
Án quyển ghi chép rõ ràng còn nêu rõ nguyên nhân,vì để huấn luyện bất đồng loại người nghênh hợp hòng đế,giáo tập khó tránh khỏi dùng cách ép buộc thuần phục,nội vụ phủ còn nghĩ ra không ít hình phạt tráo trở,làm như vậy để người bị giáo tập có thể theo ý giáo tập luyện tập,vừa nghe hình phạt lập tức nghe lời,án quyển mỏng chỉ mấy tờ giấy ghi cũng rất đơn giản.Còn những người không nghe lời,ánh quyển sẽ ghi chép cặn kẽ dùng hình phạt nào hiệu quả thế nào,hình phạt đến loại trình độ nào thì đạt tới mục đích.
Mà án quyển dày đại biểu hai lọau,một loại ý tứ người giáo tập nắm giữ nhiều kỹ năng,một loại khác chính là người bị giáo tập chịu nhiều hình phạt tàn khốc.Hiển nhiên Tề Điềm nằm ở loại sau.
Vạn Sơn là đệ đệ Vạn Toàn cùng đảm nhiệm chức giáo tập.Vạn Toàn bị trượng tễ vừa vặn Vạn Sơn đang làm nhiệm vụ,thời điểm đến nửa đêm bị gọi đến nội vụ phủ hắn mới nhìn thấy thi thể ca ca.Hắn tốn không ít công sức hao phí thời gian mới thăm dò ra nguyên nhân ca ca bị trượng tễ,rất nhanh nhận được án quyển chứng minh ca ca thanh bạch.
“Xin bệ hạ minh giám,lúc đầu giáo tập Tề Điềm không sợ châm hình,Vạn Toàn đúng từng sử dụng qua nhưng sau khi được bệ hạ nhắc nhở Vạn Toàn sao có thể ngỗ nghịch làm trái thánh chỉ?” Vạn Sơn quỳ tại chỗ dập đầu mạnh một cái,thanh âm trầm muộn nhẹ nhàng quanh quẩn trên bàn đá xanh.
Vạn Sơn nghe được trang giấy bị nhẹ nhàng lay động,một lúc lâu giọng của bệ hạ vang lên: “Truyền Tề Điềm tới đây.”
Thời điểm nội thị gọi Tề Điềm đến,cước bộ trước sau như một vừa nhanh vừa ổn không phát ra bất kỳ tiếng động.Tề Điềm trước khi ra cửa nhìn lên bầu trời,mây giăng đầy cả mảng trời xua không.Hôm nay là một ngày trời đầy mây Tề Điềm nhớ rất rõ sau này mỗi lần nhìn thấy trời đời mây sẽ khiến y buồn bực,ngột ngạt.
Trong tẩm điện nhàn nhạt huân hương phật thủ,vào xuân mùi vị không nồng bằng trời đông giá rét.
“Tề Điềm,ngươi tới đây.”Giọng hoàng đế lộ ra mệt mỏi,vừa nghe sinh ra mấy phần thê lương không đúng lúc.
Tề Điềm theo lời tiến đến vị trí cao đứng ở bên người hoàng đế.
“Nói cho trẫm,Vạn Toàn là chết như thế nào?”
Tề Điềm ngẩng đầu nhìn bệ hạ,hoàng đế rất bình tĩnh,ánh mắt giống mặt hồ không gợn sóng.
“Bị bệ hạ trượng tễ.”
“Vậy ngươi có biết trẫm vì sao phải trượng tễ hắn?”
Tề Điềm không nói tiếp,dư quang đã quét đến án quyển trên bàm,một quyển ghi chép thật dày Tề Điềm nhắm mắt lại cũng biết nên nói gì.
Hoàng đế từ từ buông thỏng làn váy duỗi tay kéo lấy tay Tề Điềm,bàn tay lạnh như băng cứng ngắc,hoàng đế từng chút từng chút vặn lại.Dưới móng tay từng ẩn núp dấu viết kim châm rỉ máu,hôm nay đã biến mất vô tích,móng tay tròn dẹp bóng loáng phiếm sáng bóng như chưa từng chịu qua tàn phá.
Hoàng đế nhìn một hồi,giọng nói ảm đạm mang theo lạnh lẽo: “Tề Điềm,tay đứt ruột xót,trẫm nhìn cũng đau lòng sao ngươi lại nở ra tay?”
Tề Điềm cúi thấp đầu nhưng lông mi thật dài phủ xuống bóng râm dưới viền mắt,thoạt nhìn rất an tĩnh rất biết điều.
“Tề Điềm,ngươi biết sai chưa?” Giọng hoàng đế m lần nữa vang lên trong khoảng không đại điện.
“Ta không có sai.” Tề Điềm ngẩng đầu,từng chữ từng câu được nhấn mạnh tổn thương người: “Vạn Toàn đáng chết.”
Quỳ gối trong bóng tối Vạn Sơn đột nhiên ngẩng đầu,đôi mắt cơ hồ tóe ra ngọn lửa,không để ý hoàng đế còn đang ở đây: “Là ngươi dùng kim châm đả thương mình gán tội cho Vạn Toàn,trước mặt bệ hạ ngươi còn đảo lộn phải trái!”
“Châm đúng là ta tự mình ghim.” Tề Điềm thống khoái thừa nhận,hai mắt ngước lên lóe lên hàn quang: “Lúc trước hắn ghim ta ít lắm sao? Lúc trước hắn dùng hình phạt tra tấn ta ít lắm sao?”
Vạn Sơn đè nén bi phẫn muốn nhào lên,nói thêm: “Vạn toàn dựa theo thói quen bệ hạ yêu thích tới dạy ngươi,là ngươi nhiều lần ngỗ nghịch không chịu đi vào khuôn khổ,ngươi thân là nam sủng hành sự lại quái đản,cho nên.....”
“Ta không phải nam sủng!” Đột nhiên Tề Điềm quay đầu lại,ánh mắt như mủi tên nhọn phóng thẳng về phía Vạn Sơn,lạnh lùng nói: “Ta không phải nam sủng! Ta là người không phải nam sủng!”
Trong lòng Tề Điềm có một dòng sông,nước sông bên trong bị đê đập cao vút ngăn cản,nước cuộn trào dâng lên lui xuống đều có thể bên trong.Ngày đầu tiên vào cung đã bắt đầu thừa nhận nhục nhã giống cái khí cụ mặc người tẩy rửa,cơn ác mộng mỗi khi chấp nhận giáo tập vẫn quanh quẩn trong lòng Tề Điềm.Hôm nay một câu nam sủng của Vạn Sơn vừa vặn kích thích Tề Điềm, ước sông nhanh chóng dâng cao vỡ đê đua nhau trút xuống,bài sơn đảo hải đánh tới.
“Câm mồm!” Hoàng đế gầm lên,sâu trong mắt lóe chút đau thương lại nhanh chóng biến mất: “Ngươi cứ như vậy không chịu phụng dưỡng trẫm! Phải gánh chịu nhiều đau khổ mới bằng lòng học những kỹ xảo!” Hoàng đế cầm lên án quyển trên bàn hung hăng ném trên người Tề Điềm.
Thiên tử phát tiết giận dữ trong đại điện tất cả mọi người quỳ rạp trên đất,ngay cả thở mạnh cũng không dám.Phụng An cũng quỳ trên mặt đất,mồ hôi thấm đầy trên sống lưng,ban nãy hoàng đế bảo nội thị đi truyền Tề Điềm,hắn đang chuẩn bị lặng lẽ lui về sau lại bị hoàng đế lơ đãng quét mắt nhìn liền khiến thân thể hắn cứng đờ đứng im tại chỗ.
“Tề Điềm,ngươi biết sai chưa?” Hoàng đế cố gắng bình phục tâm tư cố gắng cho thêm Tề Điềm thêm một cơ hội.
“Ta không sai,Vạn Toàn đáng chết!” Tề Điềm từng chữ từng câu nói rất khí phách không chút lo lắng,thái độ kiên quyết mang theo nghiêm nghị không thể xâm phạm khiến trên mặt y lóe ra ánh sáng rực rỡ kỳ dị.
Nếu đổi lại là người khác giờ phút này đã quỳ rạp trên đấp dập đầu tạ tội.Người tính tình quật cường như vậy hoàng đế không phải chưa từng gặp qua.Chỉ là mộ phần của những người đó hôm nay không biết đã mọc bao nhiêu cỏ dại.
Tề Điềm ngang nhiên cùng hoàng đế giằng co,ánh mắt không trốn không tránh,trong ánh mắt lộ ra cố chấp khó có thể rung chuyển.
Mà một khắc hạ thủ hại Vạn Toàn,Tề Điềm đã sớm nghĩ đến sẽ có bị vạch trần,mánh khóe vụng về chỉ cần dùng chút tâm tư liền có thể hiểu.Nhưng lúc ấy y muốn đúng là muốn Vạn Toàn chết,muốn hưởng thụ vui vẻ nhất thời,nếu không đau đớn cùng thống hận ngày đêm ép tới y không thể ngủ nổi,khó mà an giấc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook