Nhất Đao Khuynh Thành
Chương 11: Đại hội kiếm pháp

Xuất phát lên đường đến đại hội kiếm pháp. Mùng 9 tháng 9. Đại hội kiếm pháp.

Người của mười sáu đại môn phái như: Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Hoa Sơn, Phổ Đà, Không Động… đã đến đông đủ. Võ lâm thế gia, đại bang phái có tiếng trong giang hồ cũng tới rất nhiều. Thậm chí một số giáo phái nhở không tên tuổi cũng vội vã tham gia vào không khí nhộn nhịp của đại hội. Tất cả cùng đến khiến cho không khí vắng ngắt thường ngày trên núi Xích Hà trở nên rất náo nhiệt. Người của các môn phái đều dựng lều, lán trên đỉnh núi, thậm chí dựng cả trên vách đá chìa ra ngoài, người lèn kín đặc, nhìn rất nguy hiểm.

Đường Duyệt theo sau Đường Mạc đã đến lưng chừng núi. Nàng nhìn xuống phía dưới, chỉ nhìn thấy đầu người nhấp nhô, bất giác cảm thấy rất thú vị. Nàng vốn nghĩ rằng đại hội kiếm pháp chỉ là một cuộc thi bình thường, nhưng hôm nay thì có thể thấy đây đúng là sự kiện lớn trong giới võ lâm. Bất luận là chính đạo hay Ma Giáo đều có không ít người vượt ngàn dặm xa xôi tới tham gia, có thể thấy được sự quan trọng của kỳ đại hội này.

Đường Duyệt không biết thực ra nhiều năm trước đây không hề có đại hội kiếm pháp. Bởi vì lúc đó trong võ lâm đã có người mạnh nhất, chỉ là cao thủ đó hoàn toàn không giống như những nhân tài trong phái Thiếu Lâm, Võ Đang lừng lẫy hàng trăm năm, cũng không như Đường Gia Bảo tranh hùng phương Bắc ngày nay, không phải võ lâm thế gia nào danh tiếng trong giang hồ, cũng chẳng có chút liên quan nào tới mười sau đại môn phái. Đó là giáo phái thần bí - Bái Nguyệt Giáo.

Bái Nguyệt Giáo nổi lên trong khoảng thời gian mười năm ngắn ngủi, nhanh chóng càn quét giang hồ, uy phong lừng lẫy trong võ lâm, nhất thời nổi trội, có một không hai. Bởi vì giáo phái thần bí này rất đáng sợ, Người dám thách thức họ, nhẹ thì tự mang thương tích cho bản thân, nặng thì hại chết cả gia tộc. Nên người trong giang hồ đều thực sự sợ hãi gọi họ là Ma Giáo.

Trong truyền thuyết, Giáo chủ Ma Giáo Tô Ngọc Lâu là một nam nhân phi thường, trí tuệ vô song, kinh thái tuyệt diễm, có thực lực rất mạnh. Kể từ ngày đầu tiên xuất hiện trên giang hồ, ông ta đã tìm các cao thủ nổi tiếng khắp thiên hạ để quyết đấu. Trong những cao thủ này có chưởng môn phái Thiếu Lâm Thiên Chính đại sư, Thái Ất chân nhân phái Võ Đang, chưởng môn trước đây của phái Không Động Yến Hữu Thiên, ngoài ra còn có vô số cao thủ từ các môn phái khác và tứ đại thế gia. Nhưng những người này, ngoại trừ Thiên Chính đại sư và Thái Ất chân nhân ra thì đều bỏ mạng. Thậm chí hai vị này còn sống cũng bế quan bất xuất từ đó.

Chính vì vậy, ông ta đã tạo nên uy danh lừng lẫy cho Bái Nguyệt Giáo, đồng thời gây ra mối hận thù sâu sắc với mười sáu đại môn phái và tứ đại thế gia. Các nhân vật trong phe chính đạo không ai muốn bị giết nhưng cũng không có cách nào đấu lại Bái Nguyệt Giáo ngày càng khoa trương, kiêu ngoại.

Điều không ngờ tới là Tô Ngọc Lâu chết. Khi mọi người đều cho rằng ông ta sắp trở thành ma đầu đáng sợ nhất trong giang hồ thì ông ta đột nhiên chết một cách rất thần bí. Võ lâm chính đạo vui mừng, hân hoan, không quên tập hợp lực lượng chính đạo với ý đồ công phá Bái Nguyệt Giáo, hoàn toàn đánh bại thế lực Ma Giáo.

Tuy nhiên họ đã tính nhầm. Tô Ngọc Lâu chết rồi nhưng Bái Nguyệt Giáo không sụp đổ, vì lúc bấy giờ phó giáo chủ Hiên Viên Lãng Nhật trong khoảng thời gian ngắn đã thay thế chức giáo chủ, kiểm soát đại cục. Lần đó phe chính đạo không những không đánh bại được Bái Nguyệt Giáo mà còn bị tổn thương nguyên khí. Sau đó hai bên còn trải qua mấy lần đối đầu với quy mô nhỏ, cuối cùng đều không đạt được lợi ích gì nên tạm thời treo cung cất giáo. Sự phân tranh trong giang hồ chìm xuống trong hai năm.

Đáng tiếc là sự hòa bình đó không kéo dài. Hận thù không thể dễ dàng hóa giải như thế. Sau khi phục hồi nguyên khí, phe chính đạo lại một lần nữa tấn công Bái Nguyệt Giáo trên quy mô lớn. Lần này, máu chảy thành sông, hai bên tổn thất hết sức nặng nề nhưng vẫn không thể tiêu diệt được đối phương. Sát khí hai bên bốc lên tực đỏ đôi mắt, thương thảo qua người ở giữa là Thiên Chính đại sư của phái Thiếu Lâm. Cuối cùng hai bên đi đến quyết đinh, cứ năm năm một lần sẽ tổ chức đại hội kiếm pháp. Quy định chỉ phân thắng thua, bất luận sinh tử. Trong đại hội kiếm pháp có thể rửa hận cho tiền bối trong gia tộc, lại vừa có thể thăm dò thực lực của đối phương.

Tuy nhiên, trong hai lần đại hội kiếm pháp liên tiếp gần đây, hai bên kẻ tám lạng, người nửa cân nên trong giang hồ vẫn trời yên biển lặng, duy trì được những ngày hòa bình. Đại hội kiếm pháp lần này, người tới tham dự đông gấp hai lần so với hai lần đại hội trước cũng không chừng. Mọi người đều hết sức quan tâm đến tương quan lực lượng cũng như thực lực của phe chính đạo và Ma Giáo bởi sự tương quan này sẽ quyết định đến việc liệu sẽ có một trận chiến tàn khốc trong giới võ lâm hay không?

Đường Duyệt lại không biết những việc đó, nàng chỉ cho rằng đây là một đại hội kiếm pháp bình thường mà không biết rằng mỗi một cuộc tỉ thí đều là một trận chiến sinh tử. Những vị tiền bối trong gia tộc bị chết dưới tay thuộc hạ của Tô Ngọc Lâu muốn tìm Bái Nguyệt Giáo để rửa hận. Những người đã hy sinh bạn bè đồng đạo trong trận chiến đó cũng muốn tìm Bái Nguyệt Giáo để quyết đấu. Những vị nhân sĩ chính đạo mang trong lòng sự thù ghét với Bái Nguyệt Giáo đương nhiên càng muốn đẩy những người trong phe của Bái Nguyệt Giáo vào chỗ chết. Nhưng những cuộc quyết đấu sinh tử như thế này quả thật không phù hợp để nữ nhi chứng kiến.

Nhưng một điều kỳ lạ là, ở đây không chỉ có mình Đường Duyệt là nữ nhi. Nữ nhi có rất nhiều. Lý do rất đơn giản là tại đại hội kiếm pháp thường có sự xuất hiện của rất nhiều anh hùng thiếu niên, hào kiệt du hiệp, điều này chính là một sự hấp dẫn rất lớn đối với các cô nương xinh đẹp. Vì vậy khi nhìn thấy Âu Dương Minh Châu ở trong một lán trại phía tây thì Đường Duyệt cũng không lấy làm ngạc nhiên.

“Đại hội lần này, ý của phụ thân là muội có thể không cần thượng đài, chỉ cần đứng một bên xem là được”, Đường Mạc nói nhỏ. Đường Duyệt sững người mất một lúc, thế chẳng phải là nàng đến đây chỉ để làm hậu bị thôi sao? Nàng hoàn toàn không biết rằng trong lòng Đường bảo chủ đã có chủ ý. Đường Duyệt năm nay đã mười bảy tuổi. Đây chính là độ tuổi đẹp nhất của một nữ nhi. Ôn Nhã Như hoàn toàn chẳng hề quan tâm đến hôn sự của nàng. Vì vậy Đường bảo chủ muốn tìm giúp nàng một phu quân xuất sắc tại đại hội lần này. Đương nhiên cần phải là một thanh niên chính đạo có xuất thân danh giá, Đường Mẫn nghĩ vậy.

Đường bảo chủ đang suy nghĩ mông lưng. Đột nhiên có tiếng người gọi lớn từ phía lán trại đằng Tây: “Đường bảo chủ, lâu rồi không gặp!”. Đường Duyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy vợ chồng Âu Dương đang bước tới, Âu Dương Minh Châu mặc trang phục màu xanh ngọc cùng đi bên cạnh. Đường Mẫn mỉm cười gật đầu: “Điệt nữ(1) của Âu Dương gia cũng tới rồi à?”. Âu Dương Minh Châu lại đứng sau lưng phụ thân, chau mày quan sát Đường Duyệt.

(1) Cách gọi khách sáo con gái của bạn.

Năm năm đã trôi qua, Âu Dương Minh Châu giờ đã là một mỹ nhân ít nhiều có tiếng tăm trong giới võ lâm, đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Trong ấn tượng của nàng, Đường Duyệt chỉ là một tiểu cô nương vừa gầy, vừa bé lại xấu xí. Vậy mà không ngờ, sau năm năm ngắn ngủi, nàng đột nhiên thay đổi, biến thành một tiểu cô nương có dung mạo xinh đẹp.

Âu Dương Minh Châu hồ nghi nhìn nàng, không biết là ngưỡng mộ hay ghen tị. Con gái của Ôn Nhã Như đúng là không thể có dung mạo tầm thường. Nàng đáng ra nên suy nghĩ đến việc này rồi mới phải. Chỉ cần là một người có trái tim dễ xúc động, khi bị Đường Duyệt nhìn bằng đôi mắt như ánh sao đêm, sẽ không tránh khỏi trong lòng bị xao động. Vì vậy, Âu Dương Minh Châu đã thấy mấy vị sư huynh hàng ngày quan tâm chu đáo đến nàng thì hôm nay cũng chẳng thèm nhìn nàng lấy một cái. Đối với một tiểu cô nương, việc này chính là một sự đả kích, một sự sỉ nhục rất lớn.

Nhưng Âu Dương Minh Châu đã kiềm chế được. Nàng kiềm chế không phải vì tính khí của nàng đã thuần hơn, cũng không phải vì Đường Duyệt, mà là vì người thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng nhưng tướng mạo đường đường đang đứng cạnh Đường bảo chủ - Đường Mạc.

Vì Đường Mạc, nàng đành phải tiến lên làm bộ thân mật nắm lấy tay của Đường Duyệt giống như năm năm trước đây. Có điều nàng đã vô cùng hụt hẫng, bởi Đường Duyệt nhẹ nhàng vùng tay ra rồi lùi xuống một bước, nhìn nàng với vẻ lạnh lùng.

“Xin thứ lỗi, Tiểu Duyệt vừa phải đi mấy ngày đường, nên người còn lấm nhiều bụi đường, không muốn làm bẩn y phục của Âu Dương cô nương!” Đường Mạc đứng ở bên cạnh, miệng như mỉm cười, nhưng lời nói lại chẳng có chút tình cảm nào.

Mặt Âu Dương Minh Châu đỏ bừng. Nàng khẽ quay về bên cạnh vợ chồng Âu Dương đang hàn huyên cùng Đường bảo chủ, đôi mắt vẫn mở to trừng trừng nhìn Đường Duyệt một cách thù hận.

“Đường bảo chủ, lần này đường chủ của mười hai đường thuộc Ma Giáo đã đến được hơn một nửa. Huynh xem trong đó có phải là có âm mưu gì không?” Âu Dương Tiếu Thiên hạ giọng nói.

Lý Hồng đứng bên cạnh cũng gật đầu theo: “Vừa rồi khi lên núi thiếp thấy đám đệ tử trong Ma Giáo nhiều hơn rất nhiều so với những năm trước. Hơn nữa bọn họ đều có hành tung mờ ám, không biết là định giở trò gì đây?”

Chưởng môn phái Không Động Yến Bất Nhược cũng bước tới, đứng cạnh ba người, nói: “Ta cũng phát hiện thấy những chuyện kỳ lạ, chỉ vì không có chứng cớ, nên không thể nói toạc ra mà thôi”.

Đường Mẫn chợt cảm thấy chấn động trong lòng, ông bất giác nhìn về phía Nam, cũng là nơi xa nhất. Đó chính là chỗ tập trung của Ma Giáo, “Chắc chắn không?”.

Ba người kia không hẹn mà cùng gật đầu.

Đường Mẫn trầm ngâm một lát, thở dài nói: “Chúng ta đã đến đây rồi thì đành phải theo dõi mọi sự thay đổi và hành sự cẩn thận vậy”.

Phe Ma Giáo ngoài sự thống lĩnh của giáo chủ chính, còn có một vị phó giáo chủ Thần Long Kiến Thủ Bất Kiến Vĩ, bốn vị trưởng lão, mười hai vị đường chủ, và vô số thuộc hạ của các đường. Đại hội kiếm pháp lần này, phe Ma Giáo có tám vị đường chủ tới tham dự, bốn vị trưởng lão và bốn đường chủ khác trấn thủ tổng giáo thì vẫn chưa xuất hiện.

Đường Duyệt nhìn ra xa, trong lán trại của Bái Nguyệt Giáo toàn là những thanh niên trẻ tuổi, hoàn toàn khác với phe chính đạo ở đây. Trong lán trại của phe chính đạo, ngồi ở vị trí chính giữa nhất định phải là những vị tiền bối võ lâm đức cao vọng trọng. Nàng không tránh khỏi cảm thấy rất kỳ lạ, liền kề sát tai đại ca hỏi nhỏ: “Đại huynh, tại sao phía bên kia lại toàn là những người trẻ tuổi vậy?”

Đường Mạc gật đầu nói: “Tập tục của Ma Giáo khác với chúng ta. Bọn họ tàn nhẫn hảo sát. Từ trước đến nay không bao giờ phân định ngôi thứ bằng tư cách con người. Bọn họ chỉ nói chuyện với nhau bằng thực lực mà thôi. Bất kỳ một người nào trong giáo phái đó, chỉ cần có đủ thực lực là có thể thách đấu với cả đường chủ, bất luận sinh tử, người thắng cuộc có thể thay thế vị trí thống lĩnh của kẻ thua cuộc. Vì vậy mười hai vị đường chủ giữ những trọng trách quan trọng đều là những người trẻ tuổi. Nhưng bọn họ đều là đồ vong mạng, vô cùng hung tàn. Muội tuyệt đối không được coi thường”.

Những đệ tử trong phe chính đạo thì ai cũng y phục chỉnh tề, ngồi ngay ngắn. Còn những người kia thì khác hoàn toàn. Trông ai cũng giống như đến đây để du ngoạn cảnh thu, cười cười nói nói, vô cùng vui vẻ, không giống đi quyết đấu chút nào hết.

“Ôn Tĩnh Phong xin mời đường chủ đường Mục Nguyệt của Bái Nguyệt Giáo - Thẩm Sơ Không”.

Đường Duyệt đang ngày người thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói lớn của một nam tử mặc áo bông phát ra từ trong lán trại lớn nhất ở phía Tây. Lúc này nàng mới kịp định thần lại, cuộc tỉ thí võ nghệ đã bắt đầu rồi. Tỉ thí võ nghệ của đại hội kiếm pháp là do một phái nào đó thách đấu với một phái khác, cho đến khi nào một trong hai phái gục ngã hoặc bị sát hại thì cuộc tỉ thí mới được coi là kết thúc. Cuộc tỉ thí võ nghệ sẽ diễn ra trong vòng ba ngày, trong ba ngày đó, các cao thủ của phe chính đạo có thể thách đấu với bất kỳ đệ tử nào trong Ma Giáo và ngược lại. Trừ phi người được mời thách đấu chủ động xin thua, còn không thì bắt buộc phải nghênh chiến.

“Đó chính là trưởng nam của cậu con đó”, Đường bảo chủ khẽ nhắm mắt nói nhỏ với Đường Duyệt.

Đường Duyệt ngạc nhiên, nhìn về phía người thanh niên lên tiếng thách đấu. Nhìn kỹ hơn, nàng thấy đôi mắt và lông mày của chàng quả thật có phần giống với Ôn Nhã Như - mẫu thân nàng, vô cùng thanh tú. Người đó, về huyết thống mà nói, là trưởng nam của cậu nàng, chỉ tiếc là những người có xuất thân từ Ôn gia không ai thèm nhìn vào lán trại của Đường bảo chủ, có thể thấy là bọn họ hoàn toàn không hề muốn nhận nàng là thân quyến. Nghĩ lại cũng phải thôi, Ôn gia là một gia tộc bách niên, gia phong nghiêm ngặt, làm sao có thể chấp nhận sự tồn tại của một tiểu nữ đã tự nguyện theo trai như mẫu thân nàng. Lại càng không thể chấp nhận được một đứa cháu gái có lai lịch không rõ ràng như nàng.

“Muội là người của Đường gia”, Đường Mạc đột nhiên nói với giọng lạnh lùng. “Vì vậy mọi việc của Ôn gia đều không liên quan gì tới muội”.

Đường Mẫn cố nhiên cũng đã nghe thấy câu nói này, quay lại lườm Đường Mạc một cái: “Huyết thống thì không thể chặt đứt được”.

Đường Duyệt cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì.

“Trận quyết đấu giữa chính đạo và Ma Giáo năm đó, Ôn gia giữ thái độ trung lập, lúc đầu theo phe chính đạo, đáng tiếc là khi số mệnh của Ma Giáo vẫn chưa dứt thì Ôn gia đã bị tổn thất nặng nề, một số vị tiền bối đã chết dưới tay của Ma Giáo”, Đường Mạc vẫn lạnh lùng nói. Đây chính là lý do vì sao Ôn Tĩnh Phong là người đầu tiên đứng ra thách đấu với Ma Giáo. Đường Duyệt bất giác chủ động nhìn về phía lán trại của Ôn gia. Những người trong Ôn gia này, đối với nàng đều là người xa lạ. Nhưng Đường Mẫn nói cũng không sai, huyết thống thì không thể chặt đứt được. Nếu thực sự có thể coi nhau như người xa lạ, thì cũng không thể cố tình xa cách như vậy. Càng không thừa nhận, lại càng làm cho người khác chú ý. Vừa nực cười lại vừa đau khổ.

Người bước ra từ trong lán trại đối diện là một nam tử trẻ tuổi. hắn chậm rãi bước tới, đứng giữa võ đài, lúc này Đường Duyệt mới nhìn rõ tướng mạo của hắn. Đây là một chàng trai dáng vẻ nho nhã yếu ớt, gần như khiến người ta phải hồ nghi liệu hắn có nhấc nổi một thanh kiếm hay không. Đường Duyệt không ngờ rằng, đường chủ đường Mục Nguyệt của Ma Giáo lại có dáng vẻ gầy yếu, gió thổi cũng bay thế này.

“Xin hãy chỉ giáo!” Ôn Tĩnh Phong chắp tay nói. Mặc dù trong lòng vô cùng thù hận những kẻ trong Ma Giáo nhưng Ôn Tĩnh Phong là một quân tử xuất thân cao quý, được giáo dục nghiêm khắc, những lễ nghĩa thông thường đều được chàng khắc cốt ghi xương, không bao giờ phai.

Đường Mẫn tán thành gật đầu.

Những Thẩm Sơ Không lại nói một câu khiến Đường Duyệt phải trợn tròn mắt: “Cút đi! Lão tử đến đây là để quyết đấu!”.

Ôn Tĩnh Phong vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã dính ngay một cú thiết quyền.

Trên đỉnh núi gió rất lớn, người thư sinh trông rất yếu ớt này lại có thể trụ vững trên mặt đất giống như mọc rễ ở chân, kiên cường đến đáng sợ. Hắn lớn tiếng thét lên: “Nương Nương Xoang, dậy đi nào”. Nương Nương Xoang đương nhiên là chỉ Ôn Tĩnh Phong. Chàng đã phun ra một miệng đầy máu tươi, nhuốm đỏ cả chùm hoa nhạt màu trên áo bông của chàng.

Nội lực của Thẩm Sơ Không thâm hậu thế nào thì chính cú thiết quyền vừa rồi dã làm uy chấn tứ hải. Dù Ôn Tĩnh Phong có là cái đục đá đi nữa thì cũng phải lập tức tan nát, huống hồ tấm thân chàng lại hoàn toàn bằng xương bằng thịt. Đường Duyệt không thể xem tiếp được nữa, liền quay mặt đi.

Một Ôn Tĩnh Phong tưởng chừng đã gục ngã, vậy mà trong phút chốc đã đứng dậy. Chàng miễn cưỡng chống thanh trường kiếm, đứng trên võ đài, toàn thân loạng choạng như sắp ngã. Nếu không phải là cú thiết quyền đó ra quá bất ngờ thì chàng đã không bị thua quá nhanh chóng, dễ dàng, và cũng không bị thương nặng nề như vậy.

“Nếu ngay cả những cảnh thế này mà muội cũng sợ thì hãy về sớm đi!” Đường Mạc lạnh lùng nói.

Đường Duyệt cắn chặt môi, quay đầu trở lại, ép mình phải mở to mắt để xem tiếp cuộc đọ sức trên võ đài.

Nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu đấy, trong lòng Đường Duyệt thầm cầu mong như vậy. Mặc dù nàng không có tình cảm với những người của Ôn gia, nhưng nàng cũng không mong muốn cuộc tỉ thí vừa mới bắt đầu đã phải tận mắt chứng kiến cảnh người của Ôn gia máu chảy nơi võ đài.

Thế nhưng, Thẩm Sơ Không của Ma Giáo lại xuất chiêu nhanh như chớp. Ôn Tĩnh Phong bất ngờ ném thanh trường kiếm, hai nắm tay như sắt huơ về phía trước. Nắm đấm của Thẩm Sơ Không không cần nghĩ ngợi gì liền nhằm vào huyệt thái dương của Ôn Tĩnh Phong, sắc như một nét bút. Quyền pháp của hắn không chắc là thâm hậu, nhưng lại hùng hồn mạnh mẽ lạ thường. Năm ngón tay của Ôn Tĩnh Phong xòe rộng, đỡ gọn lấy cú ra đòn của Thẩm Sơ Không. Trong chớp mắt, hai người đã xuất hai mươi chiêu. Mỗi chiêu đòn uy mãnh của Thẩm Sơ Không xuất ra đều bị Ôn Tĩnh Phong tránh được.

Lúc này Đường Duyệt mới biết, Ôn Tĩnh Phong chính là một cao thủ trong việc tay không đọ sức với kẻ khác. Trong tình cảnh bị trọng thương như vậy mà chàng vẫn có thể chống đỡ được sự tấn công mạnh mẽ từ phía đối phương. Điều này quả là trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài thanh tú của chàng. Nhưng bất luận thế nào thì thân pháp né tránh đòn nhanh như chớp của Ôn Tĩnh Phong vẫn chậm dần theo thời gian. Ngược lại, tiếng ra đòn thiết quyền phá vỡ không gian của Thẩm Sơ Không lại thanh thế lẫy lừng, càng ra càng mạnh mẽ.

“Không xuất được mười chiêu thì Ôn Tĩnh Phong thua mất”, Đường Mạc thở dài.

Đường Duyệt cau mày, cục diện trên võ đài hiện nay là một bên đã gục ngã. Ôn Tĩnh Phong toàn thân toát mồ hôi, thở dốc từng hơi, dường như sắp gục xuống đất rồi.

Ngay cả Đường Mạc cũng ngạc nhiên chăm chú quan sát nhất cử nhất động trên võ đài. Chàng nhìn thấy Ôn Tĩnh Phong đã nhặt thanh trường kiếm lên.

Mặc dù toàn thân Ôn Tĩnh Phong loạng choạng như sắp ngã, nhưng chàng lại cầm kiếm rất chắc. Nếu không có sự rèn luyện vất vả hơn mười năm trời thì Tĩnh Phong tuyệt đối không thể trụ được lâu như vậy. Lại càng không thể có đủ sức để nhặt kiếm lên.

Thẩm Sơ Không cười lạnh lung, hai bàn tay hợp lại, đột nhiên tóm gọn lấy mũi kiếm một cách rắn chắc, một chân đè chặt lên ngực của Ôn Tĩnh Phong.

Đường Duyệt chỉ cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi, căng thẳng tới mức không nói nên lời.

Tất cả mọi người đều cho rằng Ôn Tĩnh Phong sẽ bị ném bay ra ngoài. Nhưng toàn thân chàng đang run rẩy, bỗng nhiên lại mạnh mẽ trụ vững được trước cú đè chân đó. Tay phải lăm lăm thanh trường kiếm đâm về phía trước một cách thù hận.

Thẩm Sơ Không dường như cũng vô cùng ngạc nhiên, lùi về phía sau liền hai bước, chấn chỉnh lại tư thế vững vàng, trên võ đài chỉ nghe thấy tiếng kiếm gãy “tạch” khô khốc vang lên. Ôn Tĩnh Phong đổ gục xuống đất giống như vây bông héo, thế nào cũng không thể gượng dậy nổi.

Thẩm Sơ Không đứng trên võ đài, nhìn chàng một lát rồi đột nhiên nói: “Nương Nương Xoang, ngươi cũng được đấy, sau này sẽ lại tỉ thí cùng ngươi”.

Đường Duyệt nhìn rất rõ ràng, hai nắm tay buông thong của chàng đã đầm đìa máu từ lâu rồi. Người của Ôn gia vội vàng lên võ đài dịu người của mình xuống.

Thẩm Sơ Không đứng trên võ đài, làm động tác vẫy tay xem có người nào muốn tiếp tục lên tỉ thí với hắn không. Trong ngoài võ đài yên lặng như tờ.

“Ở đay có người tên là Đường Duyệt đã giết sứ giả Thiết Khôi dưới trướng của ta. Hãy ra đây đi!” Thật không ngờ, Thẩm Sơ Không bỗng nhiên gọi đích danh Đường Duyệt.

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào lán trại của Đường bảo chủ. Đường Duyệt trong lòng nghi hoặc. Người giết chết Khôi lão đại chính là Đường Mạc, nhưng không hiểu tại sao vị đường chủ Ma Giáo này lại gọi tên nàng. Nghĩ đến nụ cười bí hiểm của người đó, nàng từ từ bước lên phía trước một bước. Đường Duyệt đâu có biết rằng, sau khi quay về, Thanh Mộc sứ giả đã đổ phần lớn tội lỗi lên đầu nàng, nung nấu ý đồ làm cho nàng mãi mãi biến mất khỏi cõi đời này. Ngay cả người vốn do Đường Mạc giết cũng nhất loạt đổ tội cho nàng.

Đột nhiên có ai đó ấn chặt lấy vai của Đường Duyệt. Một bóng người vụt qua người nàng. Đường Duyệt còn chưa kịp ngăn người đã ngăn cản nàng lại thì người đó đã thượng đài rồi.

“Là ngươi đã giết chết Khôi lão đại dưới trướng của ta phải không?” Thẩm Sơ Không nheo mắt lại quan sát Đường Mạc từ trên xuống dưới.

Đường Mạc cười nhạt nói: “Nếu kẻ mà ngươi nhắc tới là một trong bốn tên ngu ngốc của Ma Giáo các người thì chính xác rồi đó. Chính ta đã giết hắn”.

Thẩm Sơ Không nghi ngờ nhìn Đường Mạc, đột nhiên cười lớn: “Được!”. Hắn rất thích những trang quân tử dứt khoát và khẳng khái như vậy. Đường Mạc vừa hay lại rất phù hợp với sở thích của hắn: “Vậy thì ngươi hãy đền mạng đi!”.

“Nếu có bản lĩnh, thì hãy đến đây!” Đường Mạc đã rút kiếm ra.

Thanh kiếm sáng lóe lên, rực rỡ chói lòa dưới anh mặt trời. Sau trận chiến đầu tiên, trong lúc đang vui mừng tự đắc với chiến thắng, Thẩm Sơ Không nhận được tin cấp báo, sau khi quay về Bái Nguyệt Giáo, Thanh Mộc sứ giả cho biết thuộc hạ của hắn đã bị giết chết dưới tay một tiểu nha đầu của Đường bảo chủ. Vậy nhưng hắn thực sự không hề muốn thách đấu với nha đầu đó. Người mà hắn muốn đối diện chính là Đường bảo chủ tiếng tăm lừng lẫy phương Bắc. Vậy mà không ngờ người thượng đài lại là một nam tử còn trẻ tuổi. Đường Mạc xuất chiêu nhanh như chớp. Đợi đến khi Thẩm Sơ Không đang kinh ngạc thì ánh kiếm liền vung tới cách trán của Thẩm Sơ Không chưa đầy gang tay. Nhưng Thẩm Sơ Không quả đúng là một cao thủ đã phải mở đường máu mới có thể ngồi vào vị trí đường chủ như hiện nay trong hàng nghìn môn đệ của Bái Nguyệt Giáo. Làm sao hắn có thể thất bại dễ dàng như vậy được? Trong lúc nguy cấp nhất, hắn lại tỏ ra lâm nguy bất loạn, lấy hơi rồi nhanh chóng lùi về phía sau một tấc, đồng thời tuốt ra thanh kiếm vẫn nằm trong bao đeo bên mình từ đầu đến giờ, chĩa về phía Đường Mạc. Đường Mạc với một nhát kiếm không trúng đích, toàn thân đã lùi về phía sau. Lúc này chàng liền né sang trái tránh đường kiếm tấn công của Thẩm Sơ Không. Chỉ nghe thấy một tiếng “choang”, hai thanh trường kiếm đã đan chéo nhau. Hai người cũng đan vào nhau, Thẩm Sơ Không đột nhiên nói: “Kiếm pháp khá lắm!”.

Đường Duyệt trong lòng bồn chồn không yên, lại nhìn thấy một dải áo trên mặt đất, thì ra đó là áo của đối phương mà Đường Mạc đã kịp chém đứt. Kể từ khi Thẩm Sơ Không ngồi vào vị trí đường chủ, tất cả các địch thủ đến thách đấu với hắn đều không ai là không chết dưới tay hắn. Lâu lắm rồi kết quả đều như vậy nên ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy chán chường, khó có dịp như hôm nay gặp được kỳ phùng địch thủ như Đường Mạc. Bất giác hắn thét lên một tiếng, một đường kiếm vung xuống đâm vào ngực của Đường Mạc. Khi đường kiếm còn chưa tới đích thì Đường Mạc đã cảm nhận được một luồn kiếm khí rất mạnh đang nhằm tới ngực mình. Chàng vung thanh trường kiếm lên, dùng thức thứ tư Trường Hồng Quán Nhật trong Cửu Thức của kiếm pháp Đường gia để phòng thủ phía trước thân người. Nhìn từ góc độ của Đường Duyệt, thì phía trước thân người của Đường Mạc dường như được lập nên một bức tường kiếm, làm cho thanh kiếm của đối phương không thể tấn công vào.

Thẩm Sơ Không cũng không phải kẻ tầm thường. Ngược lại hoàn toàn với vẻ ngoài yếu ớt, ngoài sức mạnh vô song với cú thiết quyền nghìn cân, hắn còn có kiếm pháp có thể thống trị thiên hạ. Gặp phải đối thủ như Đường Mạc, hắn đương nhiên sẽ càng phải tập trung tinh thần để quyết đấu. Khi hạ thủ chuyển sang một bên, sử xuất biến chiêu, liền chĩa thẳng kiếm về phía cổ của Đường Mạc. Đường Mạc cười nhạt một tiếng, toàn thân bỗng nhiên bay bổng lên, mũi chân vừa hay đứng trên thanh trường kiếm của Thẩm Sơ Không, sau đó tung mình nhảy vút lên trên không vài tấc.

Lúc này hai người cùng đối chiến. Đã hơn nửa canh giờ trôi qua, vậy mà vẫn chưa phân thắng bại. Ở lán trại bên này, trong lòng Đường Duyệt vô cùng lo lắng, còn trong lán trại của Bái Nguyệt Giáo bên kia dường như lại có người “ồ” lên một tiếng. Tiếp sau đó có hai nam tử trẻ tuổi bước ra nhìn, bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Đường Mạc với vẻ vô cùng hiếu kỳ và kinh ngạc.

Kiếm pháp của Đường Mạc ngày càng mạnh mẽ, xuất chúng mà lại tự nhiên thoải mải, làm cho tất cả mọi người phải nhìn không chớp mắt. Ngược lại, Thẩm Sơ Không xuất chiêu cũng càng ngày càng nhanh, hai bên giằng co quyết liệt. Kiếm pháp của Thẩm Sơ Không giống như đường quyền của hắn, mạnh mẽ như sắt. Cách xuất kiếm của hắn lại càng đơn giản hơn so với kiếm pháp của Đường gia. Nhưng nội lực của hắn vô cùng thâm hậu mặc dù hắn vẫn còn trẻ tuổi. Người bình thường cho dù biết được đường đi kiếm pháp của hắn cũng vô cùng khó khăn trong việc đỡ được thanh trường kiếm trong tay hắn.

Hắn liền xuất một chiêu nhằm thẳng vào mặt Đường Mạc. Đường Mạc không chậm trễ liền giơ kiếm nghênh chiến. Thẩm Sơ Không từ khi xuất đạo đến nay, trăm trận trăm thắng. Từ trước đến giờ chưa từng có ai đỡ được thanh trường kiếm của hắn. Hắn tưởng rằng Đường Mạc không thể né tránh mới bất đắc dĩ đối chiến trực diện, bất giác trong lòng mừng thầm. Nào ngờ khi mũi kiếm của Đường Mạc vừa xuất ra, thì thanh trường kiếm giống như cây trúc gãy của Thẩm Sơ Không lập tức bị mất phương hướng, trượt vào không trung. Mặt của Thẩm Sơ Không chợt biến sắc, lập tức thay chiêu khác. Nhưng cho dù kiếm chiêu của hắn có thay đổi kiểu gì thì trước sau vẫn luôn cảm thấy bị thanh trường kiếm của đối phương chặn mất đường đi. Hắn thở hồng hộc, toàn thân nhảy vút lên quay về vị trí ban đầu, vứt kiếm đánh xoảng một tiếng: “Mẹ kiếp! Không đấu nữa, không đấu nữa!”.

Dáng vẻ thư sinh nho nhã của hắn bỗng nhiên thốt ra những lời tục tĩu làm cho người khác phải ngạc nhiên. Tất cả mọi người đều nhìn hắn một cách kỳ lạ, không hiểu vì sao đang tỉ thí hấp dẫn như vậy mà hắn lại không chịu đánh tiếp? Đường Mạc giương kiếm, phong thái thoải mái, cau mày nhìn Thẩm Sơ Không. Đối phương gấp tay áo lại: “Kiếm pháp của người quả là lợi hại, ta rất thích. Khôi lão đại quả là không biết lượng sức mình, chết dưới tay ngươi cũng đáng, không trách người được”. Không ai ngờ, trong giờ phút quan trọng đối địch này, đường chủ của Ma Giáo lại nói những lời như vậy, ngay lập tức cả võ đài vỡ òa.

Trong lòng Đường Duyệt hiểu rõ, nếu là người khác nói những lời này thì sẽ làm cho mọi người nghĩ rằng người đó không đấu lại Đường Mạc, cố tình tìm cách từ chết. Nhưng với Thẩm Sơ Không thì lại hoàn toàn khác. Thực lực của hắn mặc dù tạm thời khó giành được chiến thắng, song về lâu dài thì không chắc sẽ thất bại. Hắn chịu buông kiếm ngay, tất nhiên là vì vô cùng khâm phục kiếm pháp của Đường Mạc. Mỗi một đường chủ đều đạp lên thân xác của vô số người khác mà ngoi lên, huống chi là thứ tín ngưỡng này đã được phát huy đến mức cao độ. Thẩm Sơ Không đích xác là một loài hoa kỳ lạ mà trong đời Đường Duyệt hiếm gặp, tính tình thẳng thắn. Là một đường chủ, nhưng ngay cả thể diện của Ma Giáo hắn cũng không thèm giữ, quả thực làm cho người khác không thể tin được.

“Đường chủ Di Nguyệt của Bái Nguyệt Giáo, Mộ Dung Mai Kiến xin mời Đường công tử kiến giáo!” Mộ Dung Mai Kiến là một thanh niên khoảng trên dưới hai mươi tuổi, môi đỏ răng trắng, vô cùng tuấn tú, đôi mắt rất có thần, chỉ đơn giản vận y phục bằng vải, nhưng lại bay bổng lạ kỳ, giống như một công tử quý tộc.

Đường Mạc lạnh lùng nhìn Mộ Dung Mai Kiến. Không ngờ lúc hạ đài, Thẩm Sơ Không còn đột nhiên kề tai chàng nói nhỏ: “Tên này rất thâm độc đó, hãy cẩn thận!”.

Mộ Dung Mai Kiến cười rất thân mật. Nhưng Đường Mạc biết rằng người của Bái Nguyệt Giáo hoàn toàn không vô hại giống như vẻ bề ngoài của họ. Vẻ bề ngoài càng ôn hòa thì bên trong lại càng hung hãn. Đường Mạc không vội vàng động thủ ngay khi vừa bắt đầu. Chàng vẫn đang quan sát Mộ Dung Mai Kiến một cách cẩn thận, giống như một kỳ thủ đang quan sát một địch thủ sắp đánh cờ cùng mình vậy, bình tĩnh mà lý trí. Trên khuôn mặt trẻ tuổi của đối phương, mỗi một biểu cảm nhỏ, chàng đều nhìn thấy.

Mộ Dung Mai Kiến cũng đang mỉm cười với Đường Mạc, nhưng sự tàn khốc ở tận sâu đáy mắt lại đang biểu lộ rõ tính cách hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài. Một lúc sau, Mộ Dung Mai Kiến đột nhiên cười lớn nói: “Xét về kiếm pháp, ta không phải là đối thủ của người”. Nhưng trong mắt hắn lại lộ rõ ý đồ đen tối với nụ cười xảo quyệt. Hắn nói: “Cái hay là ta lại không dùng kiếm”. Hắn nói hắn không dùng kiếm, vậy thì vũ khí của hắn là gì vậy?

Đường Mạc vẫn đứng ở chỗ cũ, nhưng lại có chút bất an. Trên đời này không có gì quan trọng hơn việc hiểu rõ đối thủ của mình. Ngay cả việc đối thủ dùng loại vũ khí gì cũng không biết, há chẳng phải là làm cho cuộc đọ sức này trở nên mù quáng và ngu ngốc sao?

Trong khi đó, bên dưới võ đài đã có người thì thầm to nhỏ. Tên Mộ Dung Mai Kiến này quả nhiên là kẻ phản bội trong gia tộc Mộ Dung của tứ đại thế gia bao gồm Ôn, Nam Cung, Thượng Quan, Mộ Dung. Hóa ra Mộ Dung Mai Kiến lại có xuất thân danh giá, nhưng tại sao hắn lại gia nhập Ma Giáo nhỉ?

Một sự trầm lặng khó xử phủ xuống, trong số các đường chủ của Ma Giáo lại có một người xuất thân từ gia tộc danh giá. Đây chính là sự sỉ nhục không thể kể xiết. Quả nhiên rất nhanh chóng, một nam tử trẻ tuổi trong y phục màu trắng không kiềm chết được đã bước ra, nói to: “Tên phản bội Mộ Dung Mai Kiến kia, phải để bọn ta thanh lọc môn hộ, Đường huynh, huynh hãy lui ra trước đã!”.

Đường Mạc không động đậy. Chàng dường như cũng chẳng thèm nhìn người vừa lên tiếng. Trên đời này chưa ai dám nói với chàng hai chữ “lui ra”. Cho dù đối phương không có ác ý gì, nhưng thực chất trong lời nói lại ngầm biểu thị sự coi thường. Với tính cách kiêu ngạo của Đường Mạc, chàng chắc chắn sẽ không thèm phản ứng lại.

Mộ Dung Mai Kiến cười lớn: “Mộ Dung Tình, ngươi không đáng một cọng cỏ, mười cú bạt tai mà ngươi bị ta giáng xuống ba năm trước vẫn không giúp ngươi nhớ lâu hơn sao?”

Nam tử trong y phục màu trắng có tên Mộ Dung Tình lập tức đỏ bừng mặt, giống như là muốn xông ra. Đường Duyệt chỉ mong sao cho Mộ Dung Tình xông ra ngay. Nàng đâu có quan tâm xem kẻ phản bội của gia tộc Mộ Dung sẽ tỉ thí với ai. Chỉ cần đại ca của nàng không gặp nguy hiểm gì là tốt rồi. Chẳng hiểu tại sao, từ lúc tên Mộ Dung Mai Kiến thượng đài đến giờ, nàng cứ bị nháy mắt liên tục, có một dự cảm không lành nào đó cứ len lỏi trong nàng…

Gương mặt trắng tinh của Mộ Dung Tình đã đỏ tới mức giống như một quả hồng chính, khi chàng vừa mở miệng định nói thì trong lán trại của gia tộc Mộ Dung đột nhiên vọng ra một giọng nói nhẹ nhàng, khiến Mộ Dung Tình lập tức im bặt, vội vã lui về mà không ý kiến gì. Xem ra, người vừa ngăn chàng chính là Mộ Dung Tiểu Vũ - người nổi tiếng nhất trong những người trẻ tuổi của gia tộc Mộ Dung. Mọi người vốn vẫn mong Mộ Dung Tình trong lúc tức giận sẽ nói ra bí mật tại sao gia tộc Mộ Dung lại nảy ra một kẻ phản nghịch như vậy. Nào ngờ chỉ với một câu nói của Mộ Dung Tiểu Vũ, Mộ Dung Tình đã hết hồn mà rút về. Vì thế mọi người đều không tránh khỏi cảm thấy vô cùng thất vọng.

“Nàng nhìn lán trại bên đó đắm đuối như vậy, người khác thấy sẽ cho rằng nàng đã phải lòng Mộ Dung Mai Kiến đó”. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Đường Duyệt.

Đường Duyệt quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên chau mày. Nàng làm sao lại quên mất rằng Tô Mộng Chẩm cũng theo lên đây. Có điều là không biết tại sao, hắn vốn lên núi cùng Đường bảo chủ nhưng đến tận giờ này mới xuất hiện. “Tại sao ngươi luôn theo sát bọn ta vậy?”

Tô Mộng Chẩm áo quần bảnh bao, phong độ ngời ngời đứng ngay cạnh Đường Duyệt. Hắn ghé sát vào tai Đường Duyệt nói: “Sao thế? Nàng không hoan nghênh ta hay sao?”.

Đường Duyệt đã nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Đường bảo chủ, liền miễn cưỡng bớt giận nói: “Chẳng liên quan đến ta cả!”.

Tô Mộng Chẩm mím môi nín cười: “Nàng không hoan nghênh ta đến, còn ta thì lại cứ muốn đến. Đến rồi thì lại cứ theo sát nàng, không chịu rời bước. Chắc là nàng ngán ta lắm nhỉ?”.

Trán Đường Duyệt lấm tấm mồ hồi, nhưng lại không dám tỏ ra thất lễ ngay trước mặt mọi người, đành phải nhẫn nhịn quay mặt đi nhìn lên võ đài.

Tô Mộng Chẩm kề sát thêm chút nữa: “Như thế mới phải chứ, hãy vứt bỏ sự kháng cự đi. Như vậy mới là một cô nương tốt!”.

Mặt Đường Duyệt không một chút biểu cảm, nhưng lại ngầm giẫm lên chân Tô Mộng Chẩm một cái rõ mạnh. Liếc mắt nhìn Tô Mộng Chẩm đau tới mức phải lùi lại một bước, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ không có chuyện gì, trong lòng nàng mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.

Thế giằng co trên võ đài đã thay đổi. Đường Mạc dường như không muốn đợi nữa, tuốt kiếm ra trước. Đường Duyệt nhìn sang phía Mộ Dung Mai Kiến, nàng trợn tròn mắt ngạc nhiên. Hắn cũng đã lộ vũ khí rồi. Nhưng đó không phải là đao, không phải là kiếm, không phải là ám khí, cũng không phải là bất kỳ thứ vũ khí nào mà nàng đã từng nhìn thấy hàng ngày, mà chỉ là hai dải tay áo. Nàng còn nghi ngờ mình đã nhìn nhầm, phải dụi mắt để nhìn cho rõ hơn.

Lúc này, Tô Mộng Chẩm lại nhẹ nhàng nói: “Theo ghi chép mưu đồ trong giới võ lâm, trong số những tuyệt học truyền thế của gia tộc Mộ Dung mà người đời biết đến, chỉ có công phu dải tay áo và “Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân”. Nếu như ta không nhìn nhầm, thì vũ khí mà Mộ Dung Mai Kiến dùng chính là công phu dải tay áo”.

Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ nghe thấy những điều này, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện trong giang hồ đột nhiên lại có người dùng cách này để ngăn chặn những đường kiếm sắc bén. Từ ống tay áo của Mộ Dung Mai Kiến đột nhiên xuất hiện hai dải lụa trắng dài khoảng một tấc ba thước. Một thứ vũ khí mềm mại như vậy, làm sao có thể chống đỡ được với thanh trường kiếm sắc bén của Đường Mạc được chứ? Đường Duyệt không dám tin.

Nhưng chỉ một lát sau, nàng lại không dám nghĩ như vậy nữa. Bởi vì mỗi một động tác của Mộ Dung Mai Kiến đều đoan trang mà tài hoa, mạnh mẽ mà thướt tha, như mây bay nước chảy, nhảy múa nhẹ nhàng.

Khi Đường Mạc cầm kiếm tấn công thì Mộ Dung Mai Kiến lại xếp chồng dải tay áo làm lộ ra đôi bàn tay nuột nà đẹp hơn tay nữ nhi để đỡ lấy mũi kiếm nhọn. Khi Đường Mạc tấn công từ trên xuống, muốn đi một đường xuyên suốt thì Mộ Dung Mai Kiến lại dùng ngón tay trở đẩy dải tay áo bay lên đỡ trọn mũi kiếm, trong khoảnh khắc đã cuốn gọn Đường Mạc bằng dải tay áo và ném ra xa.

Trên võ đài gần như không còn nhìn thấy thanh trường kiếm của Đường Mạc đâu nữa. Chỉ còn nhìn thấy dải tay áo của Mộ Dung Mai Kiến ném, quăng, vứt, vung, khua, giật, hồi, buộc, nâng, cứ thế luân phiên bay nhảy. Thế tấn công của Đường Mạc lúc nãy như rồng bay gặp nước, giờ tuyệt nhiên không thấy tăm hơi.

Trước đây Đường Duyệt đã từng nghe người ta hát kịch, đã từng nhìn thấy dải tay áo như thế này. Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, một thứ vốn chỉ được dùng như một đạo cụ để bày tỏ tình cảm, khi ở trong tay của Mộ Dung Mai Kiến lại đột nhiên biến thành một thứ vũ khí lợi hại có thể giết người. Dải tay áo trên sân khấu kịch đẹp là vậy, thế nhưng dải tay áo đang bay lượn trên võ đài thì mỗi một động tác đều mang sát khí hừng hực. Không một thế tấn công nào là không mang theo sự hung tàn đến mức làm cho người ta thịt nát xương tan. Hấp dẫn đến mức nàng không thể dự đoán trước được. Mọi người cũng đều xem đến mê hoặc, học hoàn toàn không nghĩ rằng hiện giờ Đường Mạc đang ở trên bờ vực của sự nguy hiểm nhất.

Mộ Dung Mai Kiến tuy sinh ra môi đỏ răng trắng, dung mạo tuấn tú, tư thế đánh võ cũng rất đẹp, nhưng mỗi một chiêu hắn xuất ra đều tàn độc đến cùng cực. Đường Mạc từ thế tấn công lúc đâu bây giờ đã chuyển sang né tránh. Vai chàng đã bị trúng hai cú từ dải tay áo. Chàng mặc y phục sẫm màu, lúc này y phục đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Có điều không ai chú ý tới việc này, vì tất cả ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào trận quyết đấu hấp dẫn đẹp mắt đang diễn ra trên võ đài.

“Đại huynh của nàng bị thương rồi”, Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nói.

“Ngươi nói cái gì?” Lần đầu tiên Đường Duyệt nhìn thẳng vào hắn.

“Nàng hãy nhìn vai phải của Đường huynh xem, hình như đã bị thương do trúng đòn rồi đó”, Tô Mộng Chẩm nói nhỏ.

Đường Duyệt chăm chăm nhìn vào vai phải của Đường Mạc, quả nhiên thấy có màu máu mờ mờ thấm ra ngoài. Nàng thảng thốt kêu lên: “Tại sao lại như vậy?”.

“Dải tay áo của gia tộc Mộ Dung nhìn thì đẹp nhưng không dễ chơi đâu. Nàng cũng nên biết rằng, may mà đó là đại huynh của nàng đấy, nếu là người khác thì e rằng đã bị dải tay áo đó đánh cho thịt nát xương tan rồi”.

“Nhưng đó chỉ là một dải tay áo thôi mà!” Trong lòng Đường Duyệt đã trở nên nôn nóng nên nàng nói cứng.

“Dải tay áo của gia tộc Mộ Dung vốn có nội lực thâm hậu, lại thiên biến vạn hóa, không gì có thể nắm bắt được. Võ công của Mộ Dung Mai Kiến không kém hơn Mộ Dung Tiểu Vũ - cao thủ thế hệ trẻ của gia tộc Mộ Dung. Đại huynh của nàng chẳng có chút kinh nghiệm nào trong việc đối đầu với người của gia tộc Mộ Dung nên đương nhiên sẽ bị thiệt thòi”.

“Dải tay áo mềm mại là thế làm sao lại có uy lực như vậy?” Đường Duyệt nắm chặt tay lại, vết móng tay hằn rõ trên da thịt.

Tô Mộng Chẩm liếc nhìn vẻ mặt căng thẳng của Đường Duyệt, cười nói: “Lấy nhu thắng cương vốn là tinh túy trong tuyệt học của gia tộc Mộ Dung mà”.

Lấy nhu thắng cương, lấy nhu thắng cương, lấy nhu thắng cương… Đường Duyệt cứ lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại mấy từ này. Kiếm pháp của Đường Mạc không còn nghi ngờ gì nữa chính là cương, còn dải tay áo xem ra yếu mềm kia đương nhiên chính là nhu rồi. Nhưng ai cũng đều biết rằng, càng là những thứ mà minh sơ suất không để ý tới thì lại càng là nguồn họa đáng sợ.

“Vậy bây giờ nên làm thế nào?” Đường Duyệt bước lên một bước, nắm chặt lấy thanh Khuynh Thành như để kiềm chế đôi bàn tay đang run bần bật.

“Có hai cách, một là đại huynh của nàng phải xin thua, ta sẽ chữa trị giúp vết thương cho huynh ấy. Hai là huynh ấy chống chọi đến cùng, rồi sẽ được khiêng xuống núi”.

Đường Mạc tuyệt đối không phải là nam tử cam tâm tình nguyện xin thua. Cho dù biết là mình chết chắc chàng cũng không bao giờ xin thua. Điều này Đường Duyệt hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng nàng không muốn Đường Mạc bị thương. Không còn nghi ngờ gì nữa. Đường Mạc chính là một trong những người quan trọng nhất trong lòng nàng. “Ta không tin, đại huynh của ta sẽ không bao giờ thua”, Đường Duyệt nghiến răng nói.

Tô Mộng Chẩm khẽ mỉm cười: “Ta đã nhìn tướng mạo đại huynh của nàng, huynh ấy thái dương cao vút, cốt cách thanh kỳ, đâu chính là tướng thiếu niên đắc chí, vốn rất thuận buồm xuôi gió, có quý nhân phù trợ. Nhưng đáng tiếc là huynh ấy lại gặp phải sát tinh là nàng, nên đã ảnh hưởng đến mệnh số, e rằng năm nay sẽ có họa đổ máu”.

Đường Duyệt lạnh lùng nhìn chàng: “Ta cũng biết xem tướng, ấn đường của ngươi hiện nay đang u tối, sẽ lập tức gặp rủi ro lớn đấy”.

“Ồ?” Tô Mộng Chẩm ngạc nhiên nói. “Nàng cũng biết xem tướng sao? Lại còn có thể xem được ta sắp bị rủi ro cơ đấy?”

Đường Duyệt cười nhạt: “Ngươi cũng ở cùng với sát tinh là ta đây, nếu đại huynh của ta bị cái miệng u ám của ngươi trù ẻo mà xảy ra bất kỳ điều gì, thì ta sẽ băm vằm ngươi ra thành trăm mảnh, đến lúc đó, ngươi sẽ biết thế nào là gặp rủi ro lớn”. Đường Duyệt nói rồi cũng chẳng thèm nhìn hắn.

Đường Mạc giữ hơi, lùi lại hai bước, chuẩn bị xuất chiêu thứ năm trong Cửu Thức Đường gia - chiêu Kim Nhật Sinh Huy. Đường kiếm này càng đi càng nhanh. Mũi kiếm càng ngày càng mạnh mẽ. Trên võ đài chỉ cảm nhận thấy kiếm khí trầm lạnh của Đường Mạc cứ tới tấp vung tới.

Mộ Dung Mai Kiến lại tỏ ra rất ung dung trước kiếm khí như vũ bão của Đường Mạc. Nhưng dải tay áo thì đã thay đổi, hoàn toàn không phòng thủ nữa là mà lại triển khai thế tấn công đáng sợ. Dải tay áo đó đã cuốn chặt lấy thanh trường kiếm của Đường Mạc từ một góc độ tưởng chừng như không thể. Khi mọi người vừa kịp định thần phản ứng lại thì vừa hay nhìn thấy thanh trường kiếm của Đường Mạc đã đâm thủng ngực chàng…

“Mạc nhi…” Đường Mẫn đứng dậy kêu lên thất thanh.

“Đại huynh…” Đường Duyệt gần như muốn xông ra, nhưng lại bị Tô Mộng Chẩm đứng bên cạnh giữ lại.

“Nàng mà xông ra lúc này thì chỉ tổ làm cho huynh ấy không có chỗ nào mà trốn vì xấu hổ thôi. “Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân” của gia tộc Mộ Dung vốn là một loại công phu mượng lực đả lực. Kiếm pháp của đại huynh nàng càng giỏi, tốc độ càng nhanh bao nhiêu thì khi bị trúng thương sẽ càng nặng bấy nhiêu”.

“Ngươi câm miệng đi, câm ngay!” Đường Duyệt đã xông ra.

Người của Đường gia, ngoài Đường Mẫn đứng bất động tại chỗ như cành tùng, đều đã xông ra.

Đường Mạc rõ ràng là một cao thủ tài năng xuất chúng của thế hệ thanh niên trong giới võ lâm. Chàng xuất thân danh giá, tính cách lạnh lùng, tinh thông võ nghệ, bản thân đã có tư cách kiêu ngạo. Thế nhưng chàng đã thất bại thật rồi, thất bại trong tay kẻ phản bội của gia tộc Mộ Dung khi mà chàng không ngờ tới nhất. Điều này đối với chàng quả thật là một sự sỉ nhục vô cùng to lớn.

Đường Duyệt là người đầu tiên xông ra, đã kịp thời đỡ được Đường Mạc đang gục xuống. Vết thương trên ngực chàng nhìn vô cùng khiếp sợ, Đường Duyệt không thể nào kìm nén được đã bật khóc, nước mắt đầm đìa khuôn mặt.

Mộ Dung Mai Kiến lần đầu tiên nhìn thấy một nữ nhi kỳ lạ như vậy. Nàng đỡ lấy Đường Mạc, quay đầu lại nhìn Mộ Dung Mai Kiến. Đôi mắt sáng lấp lánh ẩn chứa một sự phẫn nộ sục sôi. Dung mạo của nàng vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, giống như một nụ hoa vừa chớm nở. Nhưng sắc mặt nàng lại phẫn nộ tới cùng cực, dường như bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng nhảy lên để tìm hắn liều mạng.

Tất cả những người khác trong Đường gia đều lý trí hơn Đường Duyệt nhiều, bọn họ khiêng Đường Mạc đã hôn mê quay xuống.

Tô Mộng Chẩm ở trong lán trại của Đường gia, đang chữa trị cho Đường Mạc. Lòng Âu Dương Minh Châu nóng như lửa đốt, muốn qua đó xem Đường Mạc thế nào, nhưng lại bị Lý Hồng ngăn lại, không thể cử động được. “Không được phép qua đó, một lát nữa phụ thân của con cũng sẽ thượng đài, nếu có mùi máu thì làm thế nào?”

Trên võ đài vốn luôn có thắng bài, có sống chết, nhưng khi mọi việc xảy ra với Đường Mạc thì Đường Duyệt mới cảm thấy trong lòng đau đớn vô cùng. Đó là người thân của nàng, là đại huynh luôn giúp đỡ, bảo vệ nàng. Thế mà người ta bỗng nhiên khinh suất làm hại chàng.

Đường Mạc không chết, chàng vẫn còn sống, có điều hơi thở rất gấp gáp. Đường Mẫn nhắm mắt lại không dám nhìn con trai mình, lo sợ một lát sau Tô Mộng Chẩm sẽ đưa ra chẩn đoán đáng sợ. “Vết thương của Đường công tử rất sâu, nhưng không làm tổn thương đến mạch, có ta ở đây, sẽ không có việc gì đâu”, Tô Mộng Chẩm sau một hồi thăm khám đã hạ giọng nói. “Bây giờ hãy tìm cho ta một nơi yên tĩnh, ta sẽ nhổ thanh kiếm cho công tử”.

Đường Duyệt nhìn hắn không nói, Tô Mộng Chẩm cười: “Nếu nàng không yên tâm, có thể kề đao bên cổ ta”. Đường Duyệt đứng lên, quay đầu nhìn Đường Mẫn, ông liền nhẹ nhàng gật đầu.

Người của Đường gia đưa Đường Mạc đến một nơi cách võ đài không xa, đã phát sẵn một mảnh đất rất to để dựng lều, phòng khi dùng đến.

Đường Duyệt đứng ở bên ngoài lều, không hề có chút biểu cảm nào, như thể người nằm trong lều không có chút quan hệ gì với nàng vậy. Tới khi Tô Mộng Chẩm từ trong lều bước ra, nàng vẫn giống như một người bằng gỗ đứng nguyên tại đó, không chút phản ứng.

“Huynh ấy không sao đâu. Đường Duyệt, ta đã nói rồi, đại huynh của nàng không sao cả. Tim của huynh ấy chết hơn một chút so với người bình thường. Nhát kiếm đỏ nhìn thì đáng sợ, nhưng thực ra không làm tổn thương đến tim, nàng đã nghe thấy chưa?”

Đường Duyệt nghe xong liền chạy vụt đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương