Sau khi thổi khô tóc, hai người cùng nhau làm ổ trong chăn.

“Anh thật sự không ăn cơm a, không đói bụng sao?” Cố Lan sờ sờ bụng Tiết Hoàn, “Không phải là đói bụng quá nên mất cảm giác đi?”

“Anh thật sự không đói bụng.” Tiết Hoàn cũng sờ sờ cái bụng nhô cao của Cố Lan, trong thanh âm mang theo ý cười, “Em thì sao, bữa tối có ăn hai bát cơm lớn hay không?”

“Anh cho là heo ăn a.” Cố Lan đẩy tay hắn ra, sắc mặt không quá tự nhiên, “Đừng có sờ.”

“Anh thích sờ, sờ thật tốt a, em không thể ngăn cản anh, đây là con anh anh có cái quyền lợi này.” Tiết Hoàn không chỉ sờ mà còn dán lên hôn mấy cái, “Phải gọi là gì đây?”

Cố Lan không phản ứng lại, “Cái gì?”

“Tên con trai anh.”

“Ồ.” Cố Lan cà cà chóp mũi, “Anh lấy đi.”

Tiết Hoàn vươn mình nằm ngang, “Được, vậy để anh ngẫm lại.”

Đợi một hồi lâu cũng không thấy Tiết Hoàn có động tĩnh gì, Cố Lan quay đầu nhìn lại, nhất thời dở khóc dở cười. Người này, nhanh như vậy đã ngủ!

Về nước ngày thứ ba, Tiết Hoàn lúc này mới coi như là triệt để sống trở lại.

Cố Lan lên lầu hai, đem bữa sáng đặt ở trên cái bàn tròn nhỏ trước cửa sổ sát đất, sau đó đi vào phòng ngủ.

Tiết Hoàn vừa mới tỉnh, chính là cái đó đang bừng bừng sức sống, thấy Cố Lan tiến vào nhanh chóng vẫy tay với y. Cố Lan đi tới, dựa vào trên tủ đầu giường nhìn hắn, “Đứng lên đi, em đem bữa sáng lên rồi.”

Tiết Hoàn vén chăn lên, một mặt vô tội nhìn Cố Lan.

Cố Lan mắt liếc đến hạ thân hắn, tức giận nói, “Tự mình giải quyết!”

Tiết Hoàn nhìn Cố Lan, không nói một lời xuống giường đi vào phòng tắm. Cố Lan do dự một chút, vẫn là theo sau.

Kết quả có thể tưởng tượng được.

“A a ——” Cố Lan hai tay chống ở trên bồn rửa mặt, nửa người dưới trần trụi, hai chân thẳng tắp thon dài bởi vì nam nhân ở phía sau không ngừng tăng nhanh tốc độ ma sát mà hơi run rẩy, Cố Lan nhíu lông mày, từ trong gương nhìn Tiết Hoàn, “Nhẹ chút…”

Tiết Hoàn thả nhẹ lực đạo, giữ eo y mò lên phía trước tìm kiếm, nâng cái bụng nhô cao của y lên, “Khó chịu?”

Trên trán Cố Lan đổ chút mồ hôi, y đỏ mặt lắc lắc đầu, “Cũng không phải, chính là… Quá sâu.”

Tiết Hoàn khẽ cắn dái tai của y, giọng nói khàn khàn, “Sâu hơn không thoải mái, hả?” Dứt lời, bất ngờ đâm thật sâu vào bên trong.

“A!” Cố Lan không có cách nào ức chế mà kêu thành tiếng, từ hai má đến cổ sắc đỏ ửng càng tăng lên, eo chân cũng một trận mềm yếu.

Tiết Hoàn giữ chặt eo Cố Lan, “Sảng khoái thì sảng khoái, vẫn nên đứng vững đừng để ngã sấp xuống a.”

Cố Lan mặt đỏ tới mang tai, trở tay đánh hắn một cái, “Câm miệng!”

Tiết Hoàn cười nắm chặt eo y, tiếp đó liên tục chín nông một sâu đâm rút, trêu trọc Cố Lan ngửa đầu rên rỉ thở gấp không thôi. Tiết Hoàn rút ra bên ngoài, nắn bóp mông thịt trắng như tuyết của Cố Lan, cúi đầu nhìn mình chậm rãi đâm vào thân thể của y cùng y kết hợp tại một chỗ. Có thể cảm giác được Cố Lan rất là vui thích, bộ vị ấm áp căng mịn bao vây lấy hắn, mềm nhẵn dị thường, trong lúc ma sát có thể mơ hồ nghe được tiếng nước khe khẽ. Tiết Hoàn qua lại đâm rút mấy lần, mắt thấy mị thịt đỏ tươi ướt át kia ở lúc hắn rút ra mà chậm rãi khép kín lại bởi vì hắn đâm vào mà chậm rãi bị ép mở ra. Hình cảnh này không khác nào cho hắn uống thuốc kích dục, Tiết Hoàn thở gấp chụp chặt eo Cố Lan, hạ bộ cấp tốc đưa đẩy vừa sâu vừa nặng thẳng đến Cố Lan kêu sợ hãi liên tục, ngay cả thanh âm cũng thay đổi.

Đợi đến thời điểm Tiết Hoàn rốt cục bắn ra thì Cố Lan đã đứng không vững, cơ hồ cả người đều nằm úp sấp trên bồn rửa mặt. Tiết Hoàn sợ y ép đến bụng, nhanh chóng lui ra đỡ Cố Lan đứng thẳng dậy, ở trên bụng y khẽ xoa mấy lần, “Có đau không? Xin lỗi, lần sau anh khẳng định sẽ chú ý.”

Mỗi lần đều là lần sau! Cố Lan ngay cả khinh thường cũng lười cho hắn, quá mệt mỏi, không còn khí lực đi tranh cãi với hắn nữa.

“Em trước hết đừng ngủ.” Tiết Hoàn đỡ Cố Lan dựa vào bồn rửa mặt, chính mình vò ướt khăn lông với nước nóng tỉ mỉ lau khô ráo nửa người dưới cho y, sau đó giúp y mặc quần rồi dìu y đi ra ngoài nằm xuống giường. Chờ giúp Cố Lan đắp kín chăn xong liền nâng mặt của y lên hôn mấy cái, lúc này mới quay người trở lại phòng tắm tắm rửa.

Cũng không biết Tiết Hoàn đến Nam Mỹ đi công tác một tuần lễ kia đến cùng ăn nhầm cái đồ vật gì, lệch múi giờ không nói, mỗi ngày đều phát tình tựa như dã thú. Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng chăm chăm bắt lấy Cố Lan làm tình, tuy rằng lực đạo trước sau vẫn trong phạm vi lý trí có thể khống chế, nhưng y vẫn không chịu nổi quá nhiều lần, có khi thậm chí bị dằn vặt đến nửa đêm. Cố Lan mệt đến không chịu được, không thể nghỉ ngơi tốt, vành mắt đều đen.

Mãi đến tận có một lần Cố Lan thực sự tức không nhịn nổi, ở trên giường khóc lớn một hồi khiến Tiết Hoàn bị dọa sợ hết hồn, hắn mới rốt cục thu liễm lại.

Cố Lan cuối cùng cũng coi như có thể nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi tốt tâm tình hiển nhiên là tốt rồi, tâm tình một khi tốt khẩu vị dĩ nhiên cũng tốt theo, mà khẩu vị tốt…

Người! Liền! Mập!

“79 kg?!” Cố Lan đứng trên cái cân điện tử, nhìn chằm chằm con số biểu hiện trên cân mà đầy một mặt sợ hãi, “Này, điều này sao có khả năng?”

“Đừng quá lo lắng, bảo bối nhi, em mang thai đã tám tháng.” Tiết Hoàn đem Cố Lan chịu đả kích lảo đà lảo đảo từ trên cái cân kéo xuống, dìu y ngồi vào trên ghế salon rót ly sữa bò cho y, “Ngoan, uống một ly sữa đi.”

“Không uống.” Cố Lan đẩy tay Tiết Hoàn ra, “Em phải khống chế sức ăn.”

Tiết Hoàn cau mày, “Mang thai nào có không mập, bằng không đứa nhỏ sinh ra sẽ gầy yếu, em nên ăn thì ăn nên uống thì uống, bảo trì tâm tình tốt đừng suy nghĩ lung tung.”

Cố Lan cúi đầu nhìn chằm chằm bụng của mình, “Em không phải sợ mập.”

“Vậy em sợ cái gì?”

“Em sợ đau.” Cố Lan vẫn cúi đầu, “Em ở trên mạng tra tư liệu, đều nói đứa nhỏ quá lớn sẽ không tốt… Em, em từ nhỏ đã sợ đau…”

Sinh con nào có không đau, ngươi ta đều nói nữ nhân sinh hài tử coi như là đã đi đến quỷ môn quan dạo qua một lần, nam nhân thì sao?

Tiết Hoàn trong lúc nhất thời cũng không tìm được lời nào an ủi, đột nhiên hắn cũng có chút sợ sệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương