Nhất Dạ Thâu Hoan
-
Quyển 2 - Chương 23: Chi bằng ung dung đi một chuyến
*****
Giống như ta dự đoán, thư đi chưa được bao lâu, Phong Vân đã trở về.
“Tử Lung, không sao chứ?” Theo tiếng đập cửa truyền vào, ta nghe thấy thanh âm vội vã của Phong Vân.
Ta mở mắt ra, “Đại thẩm, ra ngoài trông chừng đi.” Nếu như ta đoán không sai, đương kim hoàng thượng, nhân yêu tam gia Hoàng Phủ Thanh nhất định đang đứng cạnh Phong Vân.
Đại thẩm không thèm để ý đến ta, nghiêm mặt nói, “Công tử, công tử không vào được.”
“Đại thẩm, cho đại ca vào.” Nam nhân ngoài cửa chính là lão công của ta, đến gặp ta là hợp tình hợp lý.
“Đại tiểu thư, công tử tuy là đại ca cô, nhưng nam nữ hữu biệt mà.” Thật là bảo thủ.
Đại thẩm còn đang khuyên bảo ta, Mộ Dung Phong Vân đã đẩy cửa tiến vào, “Ta vào đây.” Người theo phía sau chính là nhân yêu.
Ta còn chưa lên tiếng, đại thẩm đã hai tay chống nạnh, đẩy hai nam nhân kia ra ngoài, “Công tử… công tử vào đây làm gì? Hai đại nam nhân, không biết xấu hổ sao.”
Phong Vân lách qua Lạc đại thẩm, chạy thẳng đến bên giường, nắm tay ta, “Lung nhi, vẫn ổn chứ?”
“Đương nhiên ổn rồi.” Bây giờ thì ổn, lúc sinh con thì không ổn chút nào.
Phong Vân vén mấy lọn tóc trước trán ta, hôn lên trán ta một cái, “Lung nhi, vất vả rồi.”
“Đại thẩm, thẩm ra ngoài trước đi. Tam gia, mời ngồi.” Người ta dù sao cũng là hoàng đế, không thể lãnh đạm người ta được.
Lạc đại thẩm nghi hoặc nheo mắt, chỉ vào Hoàng Phủ Thanh, “Đại tiểu thư, tên nam nhân này không phải là phụ thân của hài tử chứ?” Trời ạ, cái loại chuyện cẩu huyết này đại thẩm cũng nghĩ ra?
Phong Vân trợn trắng mắt, “Ra ngoài.” Cha hài tử đã phát hỏa rồi.
Lạc đại thẩm lẩm bẩm mấy tiếng, bất mãn đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, “Vâng.”
Thấy Lạc đại thẩm đi rồi, ta lập tức mở miệng, “Chàng nhìn đứa bé đi, có thích nó không?”
“Ta quan tâm nàng hơn.” Mộ Dung Phong Vân nhẹ nhàng ôm lấy quả cầu thịt bên người ta, ánh mắt dịu dàng trìu mến, “Cảm ơn nàng đã sinh cho ta một đứa bé đáng yêu như vậy.” Câu này mới giống người nói chứ.
Ta hừ lạnh, “Tướng mạo giống chàng, tính tình giống tỷ phu.” Cái tính lãnh khốc này, thực sự không khác tỷ phu là mấy.
Phong Vân ôm quả cầu thịt trong tay, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cho ra một cái kết luận hết sức cẩu huyết, “Đúng là giống thật.”
“Cho ta xem?” Hoàng Phủ Thanh cũng bước qua.
Như phản xạ có điều kiện, Phong Vân ôm quả cầu thịt vào lòng, “Hoàng thượng, nói chính sự đi.” Bảo bối nhà ta không thể cho hắn xem được, nhất định không cho, muốn xem thì tự sinh lấy.
“Nhẹ một chút, coi chừng đau con.” Đừng thô lỗ vậy được không, thằng bé mới sinh thôi mà.
“Xin lỗi bảo bối, có làm con đau không?” Nam nhân ngớ ngẩn nào đó ôm hạt tiêu vào lòng, dịu dàng dỗ ngọt.
Ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn tam gia, “Cũng không có gì hay để nói, tàng bảo đồ, ta giao. Có điều, chờ ta nghỉ ngơi một tháng đã.”
Hoàng Phủ Thanh chớp mắt một cái, “Không phải hủy đi chứ?”
“Gồm có bốn phần, ta chỉ giữ một phần.” Chuyện tới nước này, ta cũng không muốn giấu giếm nữa. Giữ thứ tàng bảo đồ đó trên người, trước sau đều có cảm giác không an toàn. Nếu hắn không có không được, ta cho.
“Tử Lung…” Phong Vân mở miệng muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
“Phàm là bảo tàng, đều có cơ quan. Bào tàng là vật của Hạ gia chúng ta, cơ quan trong đó chỉ một mình ta biết.” Ta cười nói, “Vong quốc chi quân tiền triều có thể chia bảo tàng ra làm hai phần, che mắt thiên hạ, há chăng lại là hạng người hời hợt qua loa? Không có ta, lấy được tàng bảo đồ cũng vô dụng.” Người cậu này của ta, cũng có thể coi là một minh quân. Đáng tiếc, cả quốc gia đều bị ông ngoại ta phá hủy cả rồi.
Nhân yêu tam gia lập tức nhìn thấu tâm tư ta, trịnh trọng đáp, “Cô yên tâm, ta sẽ không làm hại cô, cũng không làm hại Phong Vân công tử.” Dám làm hại bọn ta? Không muốn tàng đồ nữa chứ gì?
“Nếu đã như vậy, một tháng sau. Mời hoàng thượng đến Mộ Dung gia, phu phụ chúng ta đưa ngươi đi tìm bảo tàng.” Những lời này đương nhiên là giả, đánh chết ta ta cũng không đưa hắn đi tìm.
“Ta không thể đi một mình?” Hoàng Phủ Thanh có chút chần chờ.
Ta chậm rãi nhắm mắt lại, “Chúng ta cùng đi đi, tiện đường cải trang vi hành. Không chừng, còn có thể bắt được vài tên tham quan đó.” Ta mở mắt ra, liếc nhìn hắn, “Với võ công của chúng ta, muốn giết ngươi ngay bây giờ cũng được. Nếu như ngươi không tin tưởng, có thể mang theo một đội quân. Có điều… Thứ bảo tàng này, càng ít người biết càng tốt.” Hắn là một minh quân, ta đương nhiên không giết hắn.
“Ta cũng muốn ra ngoài xem xét chung quanh, một lời đã định.” Sớm biết hắn sẽ đáp ứng mà, “Cáo từ.”
“Hoàng thượng, không tiễn.” Phong Vân vẫn vừa ôm vừa dỗ dành đứa bé, chẳng muốn để tâm tới hắn.
Ta vờ như muốn ngủ, cũng mặc kệ hắn, ai bảo hắn tống lão công ta vào thiên lao làm gì?
Nghe thấy tiếng đóng cửa, ta vội vàng mở mắt, “Đại ca, nếu như hắn muốn tàng bảo đồ thì chúng ta cho.” Thần sắc ta dị thường nghiêm trọng.
Mộ Dung Phong Vân ôm quả cầu thịt trong lòng, nhíu mày, “Nàng muốn…”
“Trên thực tế, tàng bảo đồ thực sự, được vẽ trên lưng ta.” Cái gọi là chia làm bốn phần, chẳng qua chỉ là đánh lừa tai mắt người đời mà thôi.
Phong Vân bật cười, “Quả nhiên lợi hại.” Đúng là lợi hại, hai tấm tàng bảo đồ, một thật một giả, gạt hết người trong thiên hạ.
“Tấm bản đồ trên lưng ta, là dùng một phương pháp đặc thù để vẽ. Lấy rượu nóng vẩy lên đó, bản đồ sẽ tự động hiện ra. Chàng đi tìm giấy bút, vẽ nó lại đi.” Nếu để thế nhân biết tàng bảo đồ thực tế là ở trên lưng ta, e rằng tất cả mọi người sẽ đua nhau giết ta, sau đó lột da lưng ta mất. Cho nên, đây là bí mật, ngoại trừ lão công ta, ta sẽ không nói với bất cứ ai.
Phong Vân ngồi bên mép giường, cẩn thận dè dặt ôm đứa bé, “Nàng thực sự muốn giao cho hắn? Với cá tính của hắn… Cho dù có giao, chúng ta cũng không còn đường sống.” Đứa bé ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngủ yên trong lòng cha nó, không khóc không quậy, yên tĩnh dị thường.
Đôi môi đỏ mọng cong lên thành một đường, ta gật đầu, “Đúng vậy, giao cho hắn. Tam gia mặc dù đê tiện, nhưng hắn là một hoàng đế tốt. Có bảo tàng tiền triều, hắn có thể mở mang bờ cõi, tạo phúc cho bá tánh.” Cả nhà chúng ta đều không yêu tiền, giữ tàng bảo đô bên người chỉ dẫn đến họa sát thân.
Phong Vân cúi đầu nhìn đứa bé, “Nàng làm chủ.”
Nụ cười trên môi ta đột nhiên biến lạnh, “Ta bảo Sở Nam và tập đoàn Lục thị trong vòng một tháng trả gá cao mua ba trăm vạn đảm (1) lương thực, giấu ở một nơi bí mật. Sau khi lương thực chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể đi. Hừ, nếu như dám động tới một sợi tóc của chúng ta, chưa đầy ba tháng, chung quanh nghìn dặm kinh thành, khắp nơi xảy ra nạn đói.” Kết quả như vậy cũng không phải kết cục ta muốn, hắn tốt nhất đừng chọc giận ta.
Phong Vân suy tư một lát, mỉm cười, “Nương tử, nàng thật lợi hại.” Phong Vân từ lâu cũng đoán được ta có đối sách.
“Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không dùng tới chiêu này. Nếu hắn sau khi có được tàng bảo đồ lại muốn giết người thì sao? Bây giờ chúng ta có nhi tử rồi, nhất định phải bố trí cẩn thận, không chút sơ hở.” Ta vất vả lắm mới có được hạnh phúc, bất cứ ai cũng đừng hòng phá hỏng.
Phong Vân có chút trầm ngâm, đặt quả cầu thịt trở lại bên cạnh ta, “Tìm đường sống trong cái chết? (2)” Đáy mắt ánh lên một tia sắc lạnh.
Ta nghiêm túc gật đầu, “Vị tướng sĩ kia nói rất đúng, trên lưng chúng ta có rất nhiều gánh nặng, thân tại hồng trân, vĩnh viễn không thể thoát khỏi ràng buộc, chỉ đành…” Tìm đường sống trong cái chết.
“Vậy tập đoàn Lục thị thì sao?” Cơ nghiệp của tập đoàn Lục thị, không phải nói buông thì có thể buông được.
“Ta đã phái Mộng Lộ đi tìm Tử Ly và muội phu, chưa đầy ba tháng, bọn họ nhất định có thể trở lại kinh thành chủ trì đại cục. Trong vòng ba tháng, các quản lý cấp cao của tập đoàn Lục thị có thể cầm cự được. Trước khi rời khỏi kinh thành, ta sẽ để lại cho phu phụ bọn họ một phong thư, nói rõ chúng ta đi tới chỗ nào.” Tất cả công việc, ta đã an bài thỏa đáng. Nhân yêu tam gia, ngươi thông minh, ta cũng không phải dễ bắt nạt.
“Ba huynh đệ Hoàng gia và hai mươi vạn đại quân phải làm sao bây giờ?”
“Nói thật lòng, ta cũng không biết. Gia cho Tử Ly và muội phu, nhân yêu tam gia ăn không ngon ngủ không yên, giao cho nhân yêu tam gia, lại sợ hắn gây bất lợi cho mọi người.” Đối với nhân yêu tam gia, ta không có chút lòng tin nào.
“Với tài trí của muội phu và Tử Ly, Hoàng Phủ Thanh không để động đến họ được, nàng cần gì phải lo nghĩ nhiều như vậy?”
Tử Ly thông minh tuyệt đỉnh, Hoàng Phủ Hạo tâm cơ thâm trầm, Hoàng Phủ Thanh muốn động đến họ quả thật rất khó. Có điều, ta vẫn lo lắng lắm.
Ta gật đầu, thở dài một hơi, “Phong Vân, giữ lại hiệu sách Bát Quái đi.” Hiệu sách Bát Quái đã là một biểu tượng của kinh thành, huống chi, Lăng Sương cần hiệu sách Bát Quái.
“Ta cũng có ý này.” Phu thê bọn ta quả nhiên đồng lòng.
Ta nhìn theo bóng râm dưới ánh tà dương, mỉm cười, “Phong Vân, chúng ta bỏ lại cả một vương quốc đó. Với tài phú của tập đoàn Lục thị, quân đội của Kình Thiên minh, chúng ta hoàn toàn có khả năng tạo phản.”
Mộ Dung Phong Vân nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, thâm tình khẩn khoản chăm chú nhìn ta, “Tử Lung, có nàng và hài tử cũng đủ lắm rồi. Trừ hai người ra, ta không cần bất kỳ thứ gì khác nữa.”
Ta ngồi dậy tựa người vào vai Phong Vân, “Trừ chàng và hài tử, ta cũng không cần thứ gì khách.” Những thứ danh lợi này, để người khác tranh giành với nhau đi.
Phong Vân vươn tay, dịu dàng ôm ta vào lòng, nhỏ giọng nói, “Mấy chuyện tranh quyền đoạt lợi, để người ta làm đi.”
Ta nhắm mắt lại, mãn nguyện chìm vào mộng đẹp. Đúng vậy, tranh quyền đoạt lợi, để người khác làm. Có Phong Vân bên người, đời này kiếp này đã không còn gì hối tiếc.
Đầu hạ, hoa chi tử (3) đã vào lúc đơm hoa. Hoa năm nay, chắc là nở đẹp lắm? Ta tựa hồ, có thể nghe được hương thơm nhàn nhạt.
Giống như ta dự đoán, thư đi chưa được bao lâu, Phong Vân đã trở về.
“Tử Lung, không sao chứ?” Theo tiếng đập cửa truyền vào, ta nghe thấy thanh âm vội vã của Phong Vân.
Ta mở mắt ra, “Đại thẩm, ra ngoài trông chừng đi.” Nếu như ta đoán không sai, đương kim hoàng thượng, nhân yêu tam gia Hoàng Phủ Thanh nhất định đang đứng cạnh Phong Vân.
Đại thẩm không thèm để ý đến ta, nghiêm mặt nói, “Công tử, công tử không vào được.”
“Đại thẩm, cho đại ca vào.” Nam nhân ngoài cửa chính là lão công của ta, đến gặp ta là hợp tình hợp lý.
“Đại tiểu thư, công tử tuy là đại ca cô, nhưng nam nữ hữu biệt mà.” Thật là bảo thủ.
Đại thẩm còn đang khuyên bảo ta, Mộ Dung Phong Vân đã đẩy cửa tiến vào, “Ta vào đây.” Người theo phía sau chính là nhân yêu.
Ta còn chưa lên tiếng, đại thẩm đã hai tay chống nạnh, đẩy hai nam nhân kia ra ngoài, “Công tử… công tử vào đây làm gì? Hai đại nam nhân, không biết xấu hổ sao.”
Phong Vân lách qua Lạc đại thẩm, chạy thẳng đến bên giường, nắm tay ta, “Lung nhi, vẫn ổn chứ?”
“Đương nhiên ổn rồi.” Bây giờ thì ổn, lúc sinh con thì không ổn chút nào.
Phong Vân vén mấy lọn tóc trước trán ta, hôn lên trán ta một cái, “Lung nhi, vất vả rồi.”
“Đại thẩm, thẩm ra ngoài trước đi. Tam gia, mời ngồi.” Người ta dù sao cũng là hoàng đế, không thể lãnh đạm người ta được.
Lạc đại thẩm nghi hoặc nheo mắt, chỉ vào Hoàng Phủ Thanh, “Đại tiểu thư, tên nam nhân này không phải là phụ thân của hài tử chứ?” Trời ạ, cái loại chuyện cẩu huyết này đại thẩm cũng nghĩ ra?
Phong Vân trợn trắng mắt, “Ra ngoài.” Cha hài tử đã phát hỏa rồi.
Lạc đại thẩm lẩm bẩm mấy tiếng, bất mãn đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, “Vâng.”
Thấy Lạc đại thẩm đi rồi, ta lập tức mở miệng, “Chàng nhìn đứa bé đi, có thích nó không?”
“Ta quan tâm nàng hơn.” Mộ Dung Phong Vân nhẹ nhàng ôm lấy quả cầu thịt bên người ta, ánh mắt dịu dàng trìu mến, “Cảm ơn nàng đã sinh cho ta một đứa bé đáng yêu như vậy.” Câu này mới giống người nói chứ.
Ta hừ lạnh, “Tướng mạo giống chàng, tính tình giống tỷ phu.” Cái tính lãnh khốc này, thực sự không khác tỷ phu là mấy.
Phong Vân ôm quả cầu thịt trong tay, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cho ra một cái kết luận hết sức cẩu huyết, “Đúng là giống thật.”
“Cho ta xem?” Hoàng Phủ Thanh cũng bước qua.
Như phản xạ có điều kiện, Phong Vân ôm quả cầu thịt vào lòng, “Hoàng thượng, nói chính sự đi.” Bảo bối nhà ta không thể cho hắn xem được, nhất định không cho, muốn xem thì tự sinh lấy.
“Nhẹ một chút, coi chừng đau con.” Đừng thô lỗ vậy được không, thằng bé mới sinh thôi mà.
“Xin lỗi bảo bối, có làm con đau không?” Nam nhân ngớ ngẩn nào đó ôm hạt tiêu vào lòng, dịu dàng dỗ ngọt.
Ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn tam gia, “Cũng không có gì hay để nói, tàng bảo đồ, ta giao. Có điều, chờ ta nghỉ ngơi một tháng đã.”
Hoàng Phủ Thanh chớp mắt một cái, “Không phải hủy đi chứ?”
“Gồm có bốn phần, ta chỉ giữ một phần.” Chuyện tới nước này, ta cũng không muốn giấu giếm nữa. Giữ thứ tàng bảo đồ đó trên người, trước sau đều có cảm giác không an toàn. Nếu hắn không có không được, ta cho.
“Tử Lung…” Phong Vân mở miệng muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
“Phàm là bảo tàng, đều có cơ quan. Bào tàng là vật của Hạ gia chúng ta, cơ quan trong đó chỉ một mình ta biết.” Ta cười nói, “Vong quốc chi quân tiền triều có thể chia bảo tàng ra làm hai phần, che mắt thiên hạ, há chăng lại là hạng người hời hợt qua loa? Không có ta, lấy được tàng bảo đồ cũng vô dụng.” Người cậu này của ta, cũng có thể coi là một minh quân. Đáng tiếc, cả quốc gia đều bị ông ngoại ta phá hủy cả rồi.
Nhân yêu tam gia lập tức nhìn thấu tâm tư ta, trịnh trọng đáp, “Cô yên tâm, ta sẽ không làm hại cô, cũng không làm hại Phong Vân công tử.” Dám làm hại bọn ta? Không muốn tàng đồ nữa chứ gì?
“Nếu đã như vậy, một tháng sau. Mời hoàng thượng đến Mộ Dung gia, phu phụ chúng ta đưa ngươi đi tìm bảo tàng.” Những lời này đương nhiên là giả, đánh chết ta ta cũng không đưa hắn đi tìm.
“Ta không thể đi một mình?” Hoàng Phủ Thanh có chút chần chờ.
Ta chậm rãi nhắm mắt lại, “Chúng ta cùng đi đi, tiện đường cải trang vi hành. Không chừng, còn có thể bắt được vài tên tham quan đó.” Ta mở mắt ra, liếc nhìn hắn, “Với võ công của chúng ta, muốn giết ngươi ngay bây giờ cũng được. Nếu như ngươi không tin tưởng, có thể mang theo một đội quân. Có điều… Thứ bảo tàng này, càng ít người biết càng tốt.” Hắn là một minh quân, ta đương nhiên không giết hắn.
“Ta cũng muốn ra ngoài xem xét chung quanh, một lời đã định.” Sớm biết hắn sẽ đáp ứng mà, “Cáo từ.”
“Hoàng thượng, không tiễn.” Phong Vân vẫn vừa ôm vừa dỗ dành đứa bé, chẳng muốn để tâm tới hắn.
Ta vờ như muốn ngủ, cũng mặc kệ hắn, ai bảo hắn tống lão công ta vào thiên lao làm gì?
Nghe thấy tiếng đóng cửa, ta vội vàng mở mắt, “Đại ca, nếu như hắn muốn tàng bảo đồ thì chúng ta cho.” Thần sắc ta dị thường nghiêm trọng.
Mộ Dung Phong Vân ôm quả cầu thịt trong lòng, nhíu mày, “Nàng muốn…”
“Trên thực tế, tàng bảo đồ thực sự, được vẽ trên lưng ta.” Cái gọi là chia làm bốn phần, chẳng qua chỉ là đánh lừa tai mắt người đời mà thôi.
Phong Vân bật cười, “Quả nhiên lợi hại.” Đúng là lợi hại, hai tấm tàng bảo đồ, một thật một giả, gạt hết người trong thiên hạ.
“Tấm bản đồ trên lưng ta, là dùng một phương pháp đặc thù để vẽ. Lấy rượu nóng vẩy lên đó, bản đồ sẽ tự động hiện ra. Chàng đi tìm giấy bút, vẽ nó lại đi.” Nếu để thế nhân biết tàng bảo đồ thực tế là ở trên lưng ta, e rằng tất cả mọi người sẽ đua nhau giết ta, sau đó lột da lưng ta mất. Cho nên, đây là bí mật, ngoại trừ lão công ta, ta sẽ không nói với bất cứ ai.
Phong Vân ngồi bên mép giường, cẩn thận dè dặt ôm đứa bé, “Nàng thực sự muốn giao cho hắn? Với cá tính của hắn… Cho dù có giao, chúng ta cũng không còn đường sống.” Đứa bé ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngủ yên trong lòng cha nó, không khóc không quậy, yên tĩnh dị thường.
Đôi môi đỏ mọng cong lên thành một đường, ta gật đầu, “Đúng vậy, giao cho hắn. Tam gia mặc dù đê tiện, nhưng hắn là một hoàng đế tốt. Có bảo tàng tiền triều, hắn có thể mở mang bờ cõi, tạo phúc cho bá tánh.” Cả nhà chúng ta đều không yêu tiền, giữ tàng bảo đô bên người chỉ dẫn đến họa sát thân.
Phong Vân cúi đầu nhìn đứa bé, “Nàng làm chủ.”
Nụ cười trên môi ta đột nhiên biến lạnh, “Ta bảo Sở Nam và tập đoàn Lục thị trong vòng một tháng trả gá cao mua ba trăm vạn đảm (1) lương thực, giấu ở một nơi bí mật. Sau khi lương thực chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể đi. Hừ, nếu như dám động tới một sợi tóc của chúng ta, chưa đầy ba tháng, chung quanh nghìn dặm kinh thành, khắp nơi xảy ra nạn đói.” Kết quả như vậy cũng không phải kết cục ta muốn, hắn tốt nhất đừng chọc giận ta.
Phong Vân suy tư một lát, mỉm cười, “Nương tử, nàng thật lợi hại.” Phong Vân từ lâu cũng đoán được ta có đối sách.
“Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không dùng tới chiêu này. Nếu hắn sau khi có được tàng bảo đồ lại muốn giết người thì sao? Bây giờ chúng ta có nhi tử rồi, nhất định phải bố trí cẩn thận, không chút sơ hở.” Ta vất vả lắm mới có được hạnh phúc, bất cứ ai cũng đừng hòng phá hỏng.
Phong Vân có chút trầm ngâm, đặt quả cầu thịt trở lại bên cạnh ta, “Tìm đường sống trong cái chết? (2)” Đáy mắt ánh lên một tia sắc lạnh.
Ta nghiêm túc gật đầu, “Vị tướng sĩ kia nói rất đúng, trên lưng chúng ta có rất nhiều gánh nặng, thân tại hồng trân, vĩnh viễn không thể thoát khỏi ràng buộc, chỉ đành…” Tìm đường sống trong cái chết.
“Vậy tập đoàn Lục thị thì sao?” Cơ nghiệp của tập đoàn Lục thị, không phải nói buông thì có thể buông được.
“Ta đã phái Mộng Lộ đi tìm Tử Ly và muội phu, chưa đầy ba tháng, bọn họ nhất định có thể trở lại kinh thành chủ trì đại cục. Trong vòng ba tháng, các quản lý cấp cao của tập đoàn Lục thị có thể cầm cự được. Trước khi rời khỏi kinh thành, ta sẽ để lại cho phu phụ bọn họ một phong thư, nói rõ chúng ta đi tới chỗ nào.” Tất cả công việc, ta đã an bài thỏa đáng. Nhân yêu tam gia, ngươi thông minh, ta cũng không phải dễ bắt nạt.
“Ba huynh đệ Hoàng gia và hai mươi vạn đại quân phải làm sao bây giờ?”
“Nói thật lòng, ta cũng không biết. Gia cho Tử Ly và muội phu, nhân yêu tam gia ăn không ngon ngủ không yên, giao cho nhân yêu tam gia, lại sợ hắn gây bất lợi cho mọi người.” Đối với nhân yêu tam gia, ta không có chút lòng tin nào.
“Với tài trí của muội phu và Tử Ly, Hoàng Phủ Thanh không để động đến họ được, nàng cần gì phải lo nghĩ nhiều như vậy?”
Tử Ly thông minh tuyệt đỉnh, Hoàng Phủ Hạo tâm cơ thâm trầm, Hoàng Phủ Thanh muốn động đến họ quả thật rất khó. Có điều, ta vẫn lo lắng lắm.
Ta gật đầu, thở dài một hơi, “Phong Vân, giữ lại hiệu sách Bát Quái đi.” Hiệu sách Bát Quái đã là một biểu tượng của kinh thành, huống chi, Lăng Sương cần hiệu sách Bát Quái.
“Ta cũng có ý này.” Phu thê bọn ta quả nhiên đồng lòng.
Ta nhìn theo bóng râm dưới ánh tà dương, mỉm cười, “Phong Vân, chúng ta bỏ lại cả một vương quốc đó. Với tài phú của tập đoàn Lục thị, quân đội của Kình Thiên minh, chúng ta hoàn toàn có khả năng tạo phản.”
Mộ Dung Phong Vân nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, thâm tình khẩn khoản chăm chú nhìn ta, “Tử Lung, có nàng và hài tử cũng đủ lắm rồi. Trừ hai người ra, ta không cần bất kỳ thứ gì khác nữa.”
Ta ngồi dậy tựa người vào vai Phong Vân, “Trừ chàng và hài tử, ta cũng không cần thứ gì khách.” Những thứ danh lợi này, để người khác tranh giành với nhau đi.
Phong Vân vươn tay, dịu dàng ôm ta vào lòng, nhỏ giọng nói, “Mấy chuyện tranh quyền đoạt lợi, để người ta làm đi.”
Ta nhắm mắt lại, mãn nguyện chìm vào mộng đẹp. Đúng vậy, tranh quyền đoạt lợi, để người khác làm. Có Phong Vân bên người, đời này kiếp này đã không còn gì hối tiếc.
Đầu hạ, hoa chi tử (3) đã vào lúc đơm hoa. Hoa năm nay, chắc là nở đẹp lắm? Ta tựa hồ, có thể nghe được hương thơm nhàn nhạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook