Nhất Dạ Thâu Hoan
-
Quyển 1 - Chương 55: Cứu mạng, có người cưỡng gian!
********
Vào đêm trước ngày xuất giá, Tử Ly cùng Vô Ưu xuất cung về nhà, cả Tuyết Liễu cũng trở về đây.
Mà người ta đợi kia, lại không thấy trở về.
Cái tư vị nói không nên lời đó, có hơi ưu thương, có hơi trống trải, mà cũng có chút gì may mắn.
Hắn không trở lại, chí ít ta không cần phải đối mặt với hắn.
Bảo chính miệng ta nói với hắn, ta phải gả cho Hoàng Phủ Viêm, với hắn mà nói, thật là quá tàn nhẫn.
Có thể, hắn không trở về chính là một kết quả tốt. Khi hắn trở về, ta đã thành người đã có chồng, hắn đối với ta không cần phải đợi chờ gì nữa.
Lúc ăn cơm tối, Thanh Nhã đích thân xuống bếp, làm rất nhiều những món mà ta thích ăn. Ta nghĩ ta đã bị tỷ ấy chiều hư rồi, từ xưa tới này, gia vụ trong nhà đều do tỷ ấy một tay lo liệu. Kỹ thuật của ta, đã lụt đến không có mặt mũi ra đường gặp ai, mà kỹ thuật của Thanh Nhã, chỉ có thể dùng một chữ ‘tuyệt’ để hình dung.
Vừa lúc ta định lên giường nằm ngủ, Thanh Nhã lại đến, trong tay còn bưng theo mấy món điểm tâm ta thích ăn nhất.
Tiện tay phủ thêm một chiếc áo choàng, ta ám muội nháy nháy mắt, “Tỷ tỷ, không hầu tỷ phu lên giường, tới đây làm gì?”
“Những món này đều là những món mà muội thích ăn nhất.” Thanh Nhã buông cái khay trên tay xuống, đặt điểm tâm lên bàn.
Ta giống như một tiểu nữ hài, kéo kéo cánh tay nàng làm nũng, “Tỷ tỷ, cùng nhau ăn đi.”
Thanh Nhã yêu thương vuốt ve mái tóc của ta, “Với ta mà nói, muội cũng giống như một nữ nhi khác của ta, đợi nhiều năm như vậy, muội cuối cùng cũng kết hôn rồi.”
Cảm giác buồn bã dâng lên trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tươi cười ngả ngớn, “Có muốn ta gọi mẹ không.” Đúng vậy, ta cũng giống như nữ nhi của Thanh Nhã. Lúc ta phạm sai, nàng thay ta chịu trách nhiệm. Lúc ta sinh bệnh, nàng không quản nhọc nhằn chăm sóc cho ta. Lúc ta đói, nàng nấu cơm cho ta ăn. Lúc ta lạnh, nàng lại khoác thêm cho ta y phục. Nếu như không có nàng, ta căn bản không sống đến ngày hôm nay.
Những gì Hạ Tử Lung ta thiếu nàng quả thực là nhiều vô số kể.
Thanh Nhã trừng mắt nhìn ta, gắp một miếng điểm tâm bỏ vào trong chén, “Đừng ba hoa nữa, món muội thích nhất đây.”
Ta nếm thử một miếng, vẽ ra một nụ cười kiều mỹ, “Ngon lắm.” Không cần vinh hoa phú quý, không cần cẩm y ngọc thực, chỉ cần ăn điểm tâm do Thanh Nhã nấu, ta đã thấy rất thỏa mãn rồi.
“Nếu ngon thì ăn nhiều một chút, sau này muốn ăn thì cứ trở về nhà.” Ngữ khí của nàng trầm trọng lạ thường, “Sau này cần phải tự biết chăm sóc bản thân.”
Ta có chút buồn cười, “Tỷ, ta xuất gia rồi, sau này cũng có thể trở về mà.” Nếu như sau này ta có gả cho ai, nhất định sẽ là Mộ Dung Phong Vân. Vĩnh viễn đều là người một nhà, không phải chia ly.
“Ta biết.” Thanh Nhã hít hít mũi, “Nhưng ta vẫn không nhịn được muốn khóc á, năm xưa Tử Ly xuất giá, ta cũng không giống như vầy. Muội muội ta nuôi dưỡng mấy chục năm, cứ như vậy bị một nam nhân khác cướp đi… Ta muốn chém hắn quá.”
Tuy rằng lời nàng nói rất buồn cười, nhưng ta cũng không muốn cười, ngược lại là muốn khóc.
Ta mở rộng vòng tay ôm lấy nàng, giống như một tiểu hài tử tựa trên vai nàng, “Tỷ tỷ, ta xin thề, đời này kiếp này nhất định không rời xa tỷ.”
“Ngốc quá, muội sớm muộn cũng có ngày phải xuất giá mà.” Sóng mũi nàng đã trở nên hồng hồng, bộ dạng rất đáng thương.
“Xuất giá nhưng vẫn ở trong nhà.” Trực tiếp gả cho đại ca ta, vô cùng tiện lợi.
“Cuộc đời của Lục Thanh Nhã ta có thể nói là kinh tâm động phách, tung hoành hắc đạo, rong ruổi sa trường, độc bá thương giới, bất cứ chuyện cũng gì đều từng làm qua, cái gì cũng chưa từng sợ hãi. Nhưng mà, ta sợ phải rời xa muội. Bây giờ, ta có rất nhiều người thân. Mộ Dung Quyết, Tử Ly, Phong Vân, những người của Lục gia đều là người thân của ta. Có điều, ở trong lòng ta, muội vĩnh viện là muội muội thân nhất của ta.” Một giọt nước mắt nóng hổi từ trong viền mắt nàng lăn ra, Thanh Nhã khóc không thành tiếng, “Quyết là người ta chí ái, muội là người ta chí thân, địa vị của hai người trong lòng ta là ngang ngửa như nhau. Tuy rằng chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng mà, những ngày đồng cam cộng khổ, giúp đỡ lẫn nhau trong mấy chục năm qua, đã ràng buộc chúng ta lại với nhau. Chúng ta một lần rồi lại một lần tìm được đường sống trong cái chết, một lần rồi lại một lần trải qua bi thương khốc liệt. Mạng của muội là do ta cứu, mạng của ta cũng là do muội cứu, tính mạng của chúng ta, đều là của đối phương. Trong những ngày tàn khốc nhất, chúng ta dựa vào năng lực của đôi bên, kiên cường mà sống. Chúng ta ai cũng thâm nhập vào máu thịt của đối phương, căn bản không thể tách rời. Ta có thể dùng sinh mệnh của mình đối lấy sinh mệnh của muội, cho dù máu thịt trên người ta rơi xuống, cũng không quan trọng bằng muội.” Thanh Nhã chưa từng rơi một giọt nước mắt, đây là lần đầu tiên ta thấy được những giọt nước mắt của nàng.
Khóe mắt ta sớm cũng đã hồng lên, nước mắt rơi xuống giống như một chuỗi trân châu đứt đoạn, “Ta biết, tỷ tỷ, ta biết cả mà.”
“Muội sắp xuất giá rồi, ta rốt cuộc cảm thấy… giống như mất đi muội. Ta cảm thấy mình thật sự xem muội như nữ nhi rồi, không muốn muội bị nam nhân nào cướp đi.” Thanh Nhã lau lau nước mắt, “Muội nhi, muội là máu thịt trong lòng của ta, phải biết tự chăm sóc bản thân mình, đừng khiến ta lo lắng.”
“Tỷ tỷ, ta đã hai mươi bảy tuổi rồi, không cần tỷ lo lắng cho ta.” Tuy rằng cái thân thể này chỉ mới mười chín tuổi.
“Muội từ nhỏ luôn không biết cách chăm sóc bản thân mình, ta căn bản không thể nào yên tâm được. Lúc vừa mới xuyên qua, ta vẫn luôn ngủ không ngon giấc. Lúc ăn cơm thì nghĩ muội đã ăn cơm chưa. Lúc ngủ lại nghĩ không biết muội có ngủ đúng giờ không. Tuy rằng chúng ta tuổi tác không chênh lệch nhiều, nhưng trong mắt ta, muội chỉ như một đứa trẻ.”
Nàng chưa từng trực tiếp nói tình cảm của mình với ta, nhưng ta có thể cảm nhận được. Những lời nàng vừa nói ra, từng câu từng câu giống như bó lửa, khiến lòng ta ấm áp.
“Ta biết, ta biết mà.”Ta cùng nàng hai người ôm nhau, khóc đến hai mắt đẫm lệ, “Tỷ chưa từng nói ra, nhưng ta biết. Không có tỷ, ta đã sớm chết rồi. Chúng ta là tỷ muội, là người thân, là tri kỷ. Trên đời này, tỷ người là thân nhất của ta. Cho dù là nam nhân cùng ta trên giường lăn qua lăn lại n lần, cũng không sánh bằng tỷ.”
Chiến thần tướng quân danh chấn thiên hạ, bá chủ thương giới Lục lão bản lại vì ta khóc thành như vậy, ta thỏa mãn rồi,có chết cũng không hối tiếc.
Vào đêm trước ngày xuất giá, Tử Ly cùng Vô Ưu xuất cung về nhà, cả Tuyết Liễu cũng trở về đây.
Mà người ta đợi kia, lại không thấy trở về.
Cái tư vị nói không nên lời đó, có hơi ưu thương, có hơi trống trải, mà cũng có chút gì may mắn.
Hắn không trở lại, chí ít ta không cần phải đối mặt với hắn.
Bảo chính miệng ta nói với hắn, ta phải gả cho Hoàng Phủ Viêm, với hắn mà nói, thật là quá tàn nhẫn.
Có thể, hắn không trở về chính là một kết quả tốt. Khi hắn trở về, ta đã thành người đã có chồng, hắn đối với ta không cần phải đợi chờ gì nữa.
Lúc ăn cơm tối, Thanh Nhã đích thân xuống bếp, làm rất nhiều những món mà ta thích ăn. Ta nghĩ ta đã bị tỷ ấy chiều hư rồi, từ xưa tới này, gia vụ trong nhà đều do tỷ ấy một tay lo liệu. Kỹ thuật của ta, đã lụt đến không có mặt mũi ra đường gặp ai, mà kỹ thuật của Thanh Nhã, chỉ có thể dùng một chữ ‘tuyệt’ để hình dung.
Vừa lúc ta định lên giường nằm ngủ, Thanh Nhã lại đến, trong tay còn bưng theo mấy món điểm tâm ta thích ăn nhất.
Tiện tay phủ thêm một chiếc áo choàng, ta ám muội nháy nháy mắt, “Tỷ tỷ, không hầu tỷ phu lên giường, tới đây làm gì?”
“Những món này đều là những món mà muội thích ăn nhất.” Thanh Nhã buông cái khay trên tay xuống, đặt điểm tâm lên bàn.
Ta giống như một tiểu nữ hài, kéo kéo cánh tay nàng làm nũng, “Tỷ tỷ, cùng nhau ăn đi.”
Thanh Nhã yêu thương vuốt ve mái tóc của ta, “Với ta mà nói, muội cũng giống như một nữ nhi khác của ta, đợi nhiều năm như vậy, muội cuối cùng cũng kết hôn rồi.”
Cảm giác buồn bã dâng lên trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tươi cười ngả ngớn, “Có muốn ta gọi mẹ không.” Đúng vậy, ta cũng giống như nữ nhi của Thanh Nhã. Lúc ta phạm sai, nàng thay ta chịu trách nhiệm. Lúc ta sinh bệnh, nàng không quản nhọc nhằn chăm sóc cho ta. Lúc ta đói, nàng nấu cơm cho ta ăn. Lúc ta lạnh, nàng lại khoác thêm cho ta y phục. Nếu như không có nàng, ta căn bản không sống đến ngày hôm nay.
Những gì Hạ Tử Lung ta thiếu nàng quả thực là nhiều vô số kể.
Thanh Nhã trừng mắt nhìn ta, gắp một miếng điểm tâm bỏ vào trong chén, “Đừng ba hoa nữa, món muội thích nhất đây.”
Ta nếm thử một miếng, vẽ ra một nụ cười kiều mỹ, “Ngon lắm.” Không cần vinh hoa phú quý, không cần cẩm y ngọc thực, chỉ cần ăn điểm tâm do Thanh Nhã nấu, ta đã thấy rất thỏa mãn rồi.
“Nếu ngon thì ăn nhiều một chút, sau này muốn ăn thì cứ trở về nhà.” Ngữ khí của nàng trầm trọng lạ thường, “Sau này cần phải tự biết chăm sóc bản thân.”
Ta có chút buồn cười, “Tỷ, ta xuất gia rồi, sau này cũng có thể trở về mà.” Nếu như sau này ta có gả cho ai, nhất định sẽ là Mộ Dung Phong Vân. Vĩnh viễn đều là người một nhà, không phải chia ly.
“Ta biết.” Thanh Nhã hít hít mũi, “Nhưng ta vẫn không nhịn được muốn khóc á, năm xưa Tử Ly xuất giá, ta cũng không giống như vầy. Muội muội ta nuôi dưỡng mấy chục năm, cứ như vậy bị một nam nhân khác cướp đi… Ta muốn chém hắn quá.”
Tuy rằng lời nàng nói rất buồn cười, nhưng ta cũng không muốn cười, ngược lại là muốn khóc.
Ta mở rộng vòng tay ôm lấy nàng, giống như một tiểu hài tử tựa trên vai nàng, “Tỷ tỷ, ta xin thề, đời này kiếp này nhất định không rời xa tỷ.”
“Ngốc quá, muội sớm muộn cũng có ngày phải xuất giá mà.” Sóng mũi nàng đã trở nên hồng hồng, bộ dạng rất đáng thương.
“Xuất giá nhưng vẫn ở trong nhà.” Trực tiếp gả cho đại ca ta, vô cùng tiện lợi.
“Cuộc đời của Lục Thanh Nhã ta có thể nói là kinh tâm động phách, tung hoành hắc đạo, rong ruổi sa trường, độc bá thương giới, bất cứ chuyện cũng gì đều từng làm qua, cái gì cũng chưa từng sợ hãi. Nhưng mà, ta sợ phải rời xa muội. Bây giờ, ta có rất nhiều người thân. Mộ Dung Quyết, Tử Ly, Phong Vân, những người của Lục gia đều là người thân của ta. Có điều, ở trong lòng ta, muội vĩnh viện là muội muội thân nhất của ta.” Một giọt nước mắt nóng hổi từ trong viền mắt nàng lăn ra, Thanh Nhã khóc không thành tiếng, “Quyết là người ta chí ái, muội là người ta chí thân, địa vị của hai người trong lòng ta là ngang ngửa như nhau. Tuy rằng chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng mà, những ngày đồng cam cộng khổ, giúp đỡ lẫn nhau trong mấy chục năm qua, đã ràng buộc chúng ta lại với nhau. Chúng ta một lần rồi lại một lần tìm được đường sống trong cái chết, một lần rồi lại một lần trải qua bi thương khốc liệt. Mạng của muội là do ta cứu, mạng của ta cũng là do muội cứu, tính mạng của chúng ta, đều là của đối phương. Trong những ngày tàn khốc nhất, chúng ta dựa vào năng lực của đôi bên, kiên cường mà sống. Chúng ta ai cũng thâm nhập vào máu thịt của đối phương, căn bản không thể tách rời. Ta có thể dùng sinh mệnh của mình đối lấy sinh mệnh của muội, cho dù máu thịt trên người ta rơi xuống, cũng không quan trọng bằng muội.” Thanh Nhã chưa từng rơi một giọt nước mắt, đây là lần đầu tiên ta thấy được những giọt nước mắt của nàng.
Khóe mắt ta sớm cũng đã hồng lên, nước mắt rơi xuống giống như một chuỗi trân châu đứt đoạn, “Ta biết, tỷ tỷ, ta biết cả mà.”
“Muội sắp xuất giá rồi, ta rốt cuộc cảm thấy… giống như mất đi muội. Ta cảm thấy mình thật sự xem muội như nữ nhi rồi, không muốn muội bị nam nhân nào cướp đi.” Thanh Nhã lau lau nước mắt, “Muội nhi, muội là máu thịt trong lòng của ta, phải biết tự chăm sóc bản thân mình, đừng khiến ta lo lắng.”
“Tỷ tỷ, ta đã hai mươi bảy tuổi rồi, không cần tỷ lo lắng cho ta.” Tuy rằng cái thân thể này chỉ mới mười chín tuổi.
“Muội từ nhỏ luôn không biết cách chăm sóc bản thân mình, ta căn bản không thể nào yên tâm được. Lúc vừa mới xuyên qua, ta vẫn luôn ngủ không ngon giấc. Lúc ăn cơm thì nghĩ muội đã ăn cơm chưa. Lúc ngủ lại nghĩ không biết muội có ngủ đúng giờ không. Tuy rằng chúng ta tuổi tác không chênh lệch nhiều, nhưng trong mắt ta, muội chỉ như một đứa trẻ.”
Nàng chưa từng trực tiếp nói tình cảm của mình với ta, nhưng ta có thể cảm nhận được. Những lời nàng vừa nói ra, từng câu từng câu giống như bó lửa, khiến lòng ta ấm áp.
“Ta biết, ta biết mà.”Ta cùng nàng hai người ôm nhau, khóc đến hai mắt đẫm lệ, “Tỷ chưa từng nói ra, nhưng ta biết. Không có tỷ, ta đã sớm chết rồi. Chúng ta là tỷ muội, là người thân, là tri kỷ. Trên đời này, tỷ người là thân nhất của ta. Cho dù là nam nhân cùng ta trên giường lăn qua lăn lại n lần, cũng không sánh bằng tỷ.”
Chiến thần tướng quân danh chấn thiên hạ, bá chủ thương giới Lục lão bản lại vì ta khóc thành như vậy, ta thỏa mãn rồi,có chết cũng không hối tiếc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook