Bên trong phi trường vang lên giọng nói mạch lạc của tiểu thư phát thanh.

“Mời đi Tokyo, chuyến bay đánh số TYK3629 hành khách lập tức hoàn tất thủ tục đăng ký, chuẩn bị lên máy bay. Xin nhắc lại một lần nữa, mời đi Tokyo, chuyến bay đánh số TYK3629 hành khách lập tức hoàn tất thủ tục đăng ký, chuẩn bị lên máy bay.”

Ta gấp báo cho gọn lại, kéo hành lý, qua cửa kiểm quan, nhập áp, đăng ký.

Ta đã ba năm không có ngồi máy bay. Trong lúc tìm Nhã Hạo, ta đã thành thói quen lúc ngủ nghe tiếng máy bay ầm ầm, lúc tỉnh lại nhìn xuống mặt đất tìm nơi ta muốn đi, có khi đói bụng thì ăn cơm không ngon trên máy bay.

Bây giờ, lần thứ hai lên máy bay, đầu óc mê muội nhưng vẫn rõ ràng như vậy.

Đã từng trải qua không có nghĩa là vĩnh viễn thành thói quen.

Ta để nhân viên trên máy bay giúp ta cất hành lý xong, sau đó liền lập tức ngồi xuống, xoa xoa huyệt Thái Dương đang đau mong có thể làm cho mình thoải mái một chút. Tiếp viên hàng không nhìn thấy, quan tâm hỏi ta có muốn thuốc không, ta lắc đầu từ chối. Ta muốn nhìn máy bay lúc cất cánh, nhìn thành phố ở dưới chân biến mất dần, ta không muốn một giây kia ý thức mơ hồ bất tỉnh nhân sự.

Ta đã từng muốn từ biệt thành phố này. Ta đã từng muốn từ biệt mảnh sân phía sau nhà trồng hoa hướng dương này.

Đang lúc bên tai vang lên tiếng động cơ đinh tai nhức óc, làm không khí ép vào màng nhĩ sản sinh cảm giác nôn mửa đau đớn, đang lúc máy bay đưa ta lên hơn chín ngàn thước trên cao, ta chính là rõ ràng lĩnh hội được nghi thức cáo biệt đại giới đã bắt đầu.

Máy bay rốt cục bình ổn, thành phố dưới chân bị mây mù che phủ, ta rốt cục thỏa mãn nhắm mắt lại. Ở một mảnh trắng xoá trong biển mây, ta không còn có lý do và không khỏe để đối kháng, mi mắt nặng nề cứ như vậy rũ xuống, ý thức lúc đó nặng nề liền ngủ.

Nhắm mắt lại trong nháy mắt, bóng đè lại hung ác kéo tới. Ta ý thức không rõ ràng, phảng phất thấy được sáng nay ta để bức thư trên mặt bàn phòng Chi Nhạc, phảng phất thấy được Chi Nhạc mở nó.

Chi Nhạc:

Ta đã từng thấy một người nói rằng,

Một lần thi vào đại học, mười năm sau vẫn liên tục có ác mộng như cũ.

Nếu như ái tình là một lần thi vào đại học, như vậy nhiều người nguyện ý xuất gia làm hòa thượng.

Chi Nhạc,

Ta, ngươi, Nhã Hạo, A Quang, tình cảm của bốn người chúng ta, diễn ra so với bất luận một lần thi vào đại học cái gì đều thảm liệt hơn.

Chi Nhạc, hơn hai mươi năm qua, ta vẫn còn nhớ rõ hoàn cảnh ngươi ra đời.

Lúc đầu, ta tám tuổi ở phòng sinh ôm ngươi, nghe tiếng khóc ngươi oa oa, mẫu thân vươn bàn tay run rẩy sờ sờ đầu của ngươi, nàng nhẹ nhàng nói với ta, Chi Tín, đây là đệ đệ của ngươi, ngươi sau này phải bảo vệ hắn thật tốt, phải chiếu cố hắn thật tốt, tương thân tương ái. Ta lúc đó ra sức gật đầu, ôm chặt ngươi, nghĩ, đệ đệ ta sau khi lớn lên, nhất định là hạc giữa bầy gà.

Quả nhiên, ngươi từ đó đến lớn, không khiến chúng ta thất vọng. Vô luận cuộc sống hay là học hành, ngươi đều xử lý tốt, chưa từng làm ta lo lắng. Ngược lại ngươi còn một mực ở sau lưng ta, vì ta mà làm rất nhiều thứ đến nay có khả năng ta còn không biết hết.

Chi Nhạc, ngươi là đệ đệ xuất sắc nhất của ta. Ngươi là người ta yêu nhất quan tâm nhất tài giỏi nhất vì Chi Nhạc ta bỏ qua hết thảy.

Thực sự.

Có lẽ ngươi còn không tin.

Ngươi vẫn cứ nghĩ, lúc ta yêu A Quang, so với ngươi nặng hơn. Lúc yêu Nhã Hạo, lại càng ném ngươi sang một bên.

Ngươi vô pháp dễ dàng tha thứ, vẫn hỏi ta, rốt cuộc muốn ngươi, hay là muốn Nhã Hạo. Vì sao ngươi coi trọng nhất là ta, nhưng ta một mực đặt ánh mắt lên người khác.

Nghi hoặc của ngươi,  giống ta vẫn không rõ vì sao người ta có tay phải có tay trái, mà nhất định phải ép ta chém đứt một tay như vậy.

Ta một mực giãy dụa, ta một mực nghĩ.

Muốn như thế nào, mới có thể lưu lại hai cái tay; muốn như thế nào, chúng ta mới vui vẻ.

Nhưng không có.

Ta đã từng nghĩ tới nếu có một cây đao đặt ở trên cổ của mình, hỏi ta muốn tay trái hay là tay phải.

Ta sẽ trả lời, cầu để ta toàn thây.

Nhưng hiện thực luôn rất tàn nhẫn. Ta ngay cả sự lựa chọn này cũng không có.

Chi Nhạc, chúng ta xem phim ngôn tình, có rất nhiều người có thể vì yêu mà buông tha tất cả, không tiếc tất cả.

Chúng ta bị cảm động, bởi vì hiện thực không có khả năng phát sinh.

Tựa như ta,

Hết lần này tới lần khác thì không thể.

Là giống rất nhiều người, bọn họ ăn dùng tay phải, viết chữ dùng tay phải, làm cái gì đầu tiên biết dùng là tay phải.

Mà ta, hết lần này tới lần khác thuận tay trái.

Ta ăn dùng tay trái, viết chữ dùng tay trái, vẽ vẫn là dùng tay trái.

Tay trái so với tay phải của ta quan trọng hơn.

Chi Nhạc, ta yêu A Quang mười năm;

Yêu Nhã Hạo năm năm;

Yêu ngươi, cũng từ lúc ngươi sinh ra đến nay.

Từ 22 năm trước, đêm ngày 28 tháng 10 đó ngươi trào đời đến nay, ta không ngừng yêu ngươi dù chỉ một ngày.

Bởi vậy, ta nguyện ý vì ngươi, chặt tay phải.

Ta có thể chứng minh cho ngươi thấy,

Ngươi mới là người quan trọng nhất của ta.

Nhưng Chi Nhạc, ta cụt tay,

Đã chẳng còn tư thái sừng sững không ngã đứng nghiêm trước mặt ngươi.

Một trận chấn động, kéo ta từ cơn ngủ mơ tỉnh dậy. Trên máy bay mọi người hồn vía bất định, phát ra một trận lớn ồn ào trong ít phút.

Phát thanh lập tức vang lên.

” Các hành khách trên máy bay, máy bay đang xuyên qua một dòng xiết nhỏ, trong lúc đó sẽ có chấn động nhỏ, thỉnh các vị hành khách chớ kinh hoảng, có gì sai xót, kính xin bỏ qua. Có gì cần xin hãy nói cho nhân viên của chúng tôi. Xin nhắc lại một lần nữa…”

Mọi người bình tĩnh lại, vì vậy ta dịch thân thể cho thoải mái, nghiêng đầu qua một bên, lần thứ hai nhắm mắt lại.

Người bên cạnh mở loại TV nhỏ, chỉ chốc lát, đã truyền ra thanh âm trong trẻo lúc có lúc không của Vương Phi(*), giúp ta đi vào giấc mộng.

(*) QT dịch là Vương Phỉ, search google thì ra Vương Phi nha~~

Thanh âm ưu mỹ, khẽ hát ngâm. Vương Phi dùng giọng ca như dòng suối thể hiện bài hát.

Nàng đang hát: “… Trăng có khi tròn khuyết, người có vui buồn hợp tan, việc này xưa nay khó bề vẹn toàn. Chỉ mong người đời dài lâu, cách xa ngàn dặm cùng ngắm ánh trăng.”

Người có vui buồn hợp tan, việc này xưa nay khó bề vẹn toàn. Chỉ mong người đời dài lâu, cách xa ngàn dặm cùng ngắm ánh trăng.

Việc này xưa nay khó bề vẹn toàn, chỉ mong người đời dài lâu, cách ngàn dặm cùng ngắm ánh trăng.

Chi Nhạc, ca đi.

Xin hay tha thứ cho ca ca đi mà không từ giã.

Không phải ca không muốn ngươi, nhưng ca thực sự đã không thể ở lại bên cạnh ngươi nữa.

Chi Nhạc, ngươi trưởng thành, phải vì mình mà sống. Không còn là đứa trẻ đi theo sau lưng ca ca.

Tựa như ta và Nhã Hạo, tâm can từng gột rửa qua, không còn ma quyền sát chưởng như năm đó.

Ta ngày hôm qua gặp lại Nhã Hạo, phát giác hắn đã trưởng thành,

Ta rời đi, ngay cả hắn có đau lòng, cũng không giữ ta lại.

Mà ta, cũng hào sảng.

Bốn người chúng ta đã thay đổi, không còn là trước kia,

Lại khắc thật sâu đối phương ở trong đầu của mình, nhớ mãi không quên.

Chi Nhạc không còn là Chi Nhạc coi thường tất cả.

A Quang không còn có thể vênh mặt hất hàm sai khiến với ta.

Nhã Hạo nhớ kỹ Chi Tín trước kia kích động hồ đồ.

Mà ta, cũng nhớ kỹ hắn tính cách hung ác.

Chi Nhạc, không có ca ở bên cạnh, ngươi phải bảo trọng. Sống thật tốt.

Không cần tìm ta, cũng không cần hỏi ta lúc nào trở về.

Có lẽ đợi đến một ngày, ta phát hiện đã không còn thương Nhã Hạo, ta sẽ trở về.

Có lẽ còn chưa.

Ta thực sự không biết.

Nhưng ngươi phải tin tưởng, bất luận ca ở đâu, đều cầu chúc cho ngươi, đều yêu ngươi.

Chính như lúc đầu ngươi dán tờ giấy ở cửa phòng tắm của ta, bây giờ ta mang lời của ngươi trả lại cho ngươi.

Nếu như trên thế giới này cho tới bây giờ cũng không có người yêu Lỗ Chi Nhạc,

Như vậy chỉ có một khả năng,

Trên thế giới này đã không tồn tại Lỗ Chi Tín.

Hiện tại. Quá khứ. Tương lai. Vĩnh viễn.

Chi Nhạc, làm một người,

Đã làm, đã hài lòng, đã thống khổ, ta đã không tiếc nuối thứ gì.

Cuộc sống trong tương lai, ta sẽ khẩn ký,

Ta lúc đầu là như thế nào chân chân thiết thiết yêu;

Làm sao thật thật tại tại có được yêu.

Ta đã từng thấy một ba ba nói với con gái,

Có vài người, vừa ra đời ta sẽ nhất định đối tốt với hắn.

Chi Nhạc, 22 năm trước, đêm 28 tháng 10 hôm đó, quyết định ta phải yêu ngươi một đời.

15 năm trước ở quán bar đêm hôm đó ta gặp gỡ A Quang, tạo cho ta với hắn ái tình mười năm.

Ta đây và Nhã Hạo?

Đêm hôm đó chúng ta mười ngón quấn quít, đêm hôm đó chúng ta thề đến già, đêm hôm đó chúng ta ôm nhau hôn môi,

Có thể tạo nên ta đối với hắn ái tình bao lâu?

Nhã Hạo, chúng ta một đêm có thể có bao nhiêu tình?

Chi Tín

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương