Có một câu, A Quang và Nhã Hạo không hẹn mà cùng nói với ta.

Bọn họ nói: ”Chi Tín, ta vẫn luôn tìm không được từ thích hợp để hình dung ngươi. Ngươi giống như là một người đột ngột tồn tại trong thế giới của ta. Ngươi vừa thanh cao lại thế tục, vừa hồn nhiên lại sắc tình, vừa thông minh lại ngu xuẩn, vừa nhã nhặn lại bạo lực.”

Thực ra mỗi lần ta đều rất muốn theo chân bọn họ nói,  còn có vừa đáng thương lại thương hại. Đương nhiên, vừa thê lương lại vừa thê xót, ta cũng không phản đối. Nếu có thể dùng từ cực kỳ bi thảm thì sát hơn nhiều.

Cái hôn của Nhã Hạo giúp ta an tâm, bỏ qua giãy dụa vô vị để đáp lại. Chúng ta đều nhiệt tình thăm dò cơ thể đối phương, nhưng khi Nhã Hạo đè ta xuống giường, tình huống kia chuyển xấu cộng thêm kinh hách cũng không phải là đùa giỡn.

Ta mạnh mẽ đẩy hắn ra, vội vàng kép hai chân lại, kéo tấm chăn che thân mình. Tình dục chưa tỉnh khiến hô hấp ta dồn dập, tâm kinh đảm khiêu(*) làm lời nói có chút cà lăm. Ta hỏi:”Ngươi… Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”

(*) cực kỳ sợ hãi.

Tình huống của hắn cũng không khá hơn bao nhiêu, hắn đột nhiên không hiểu tại sao ta lại thay đổi làm cho mơ hồ, tiếp theo lại thẹn quá hoá giận:”Ta muốn làm gì ngươi không biết sao?  Ngươi không phải đến bây giờ mới chơi qua loại này đi?”

Đúng!  Hắn muốn làm gì không phải ta không biết. Nhưng mà… Nhưng mà….

Ta lập tức nhảy xuống giường, vuốt nếp nhăn ra giường, sau đó chỉ vào giường nói với hắn:”Ngươi… Ngươi nằm xuống, ngươi nằm xuống để cho ta tới.”

Đương nhiên hắn hiểu ý của ta, cho nên trên mặt mười vạn lần không muốn:”Tại sao muốn ta nằm xuống để ngươi lên?”

Trong nhất thời ta nghẹn họng, nhưng lập tức lại bắt đầu:”Ta lớn hơn ngươi a!”

Hắn vẫn cau mày, bộ dáng kia thập phần dễ thương,  “ Đây là cái lý do gì!  Trên thế giới một đống lớn cá biệt so với nam lớn hơn.”

Ta khóc lóc. Vấn đề là hiện tại hai chúng ta đều là nam a!!

Linh cơ vừa chuyển, ta lại lập tức tìm một cớ rất hợp lý:”Nhưng là, nhưng là ngươi so với ta có kinh nghiệm hơn sao!! Ngươi đã làm sao?  Ngươi biết làm thế nào sao?! ”

Vấn đề này khỏi cần bàn vì hắn thế nào cũng thua. Nếu hắn không có kinh nghiệm, như vậy người thắng không phải là ta sao. Nếu hắn nói có, ta lập tức xông tới dùng con đao trang trí lúc nãy hắn làm ta sợ, thiến hắn!!

Quả nhiên, hắn một mực trầm mặc, nhưng cả khuôn mặt viết đầy chữ không cam lòng. Dáng vẻ kia chọc người yêu thương lại khiến ta động dục. Nhịn không được thúc giục: ”Nhanh lên một chút nằm xuống đi, bằng không ta sẽ cứng rắn tới.”

Hắn lại không cam lòng trừng ta một cái vẫn còn không chịu động. Một hồi lâu, hắn ngẩng đầu nói với ta: ”Vậy không công bằng, ta có việc quan trọng cần thống nhất một chút.”

Sợ? Lòng ta lại bỗng chặc một cái. Lẽ nào ngươi một lần ta một lần?

Ta hỏi:”Ngươi muốn công bằng thế nào hả!?! “

“Chúng ta mặc bộ võ Nhật Bản  đánh nhau một trận, ngươi thua thì nằm dưới, ta thua ta tự nằm.” Tiếp theo hắn lại thêm một câu:” Đương nhiên, ngươi muốn so nhu đạo (Judo) hay quyền đạo thậm chí vật tự do cũng không thành vấn đề.“

Đối với việc hắn nêu ra ta chỉ có thể ngẩn tò te. Nghẹo đầu nghĩ lại cái dáng vẻ của dã thú nào đó ở quầy bar, toàn thân khó tránh được run lên. Ôi, ta thật muốn ai thán. Ta nghĩ mình cho dù số đỏ mà thắng, cũng không còn khí lực làm tiếp.

Huống hồ ta căn bản không thắng nổi.

Đều tại ta mấy năm đại học, sau khi học xong đều đi làm.

“Thế nào?” Đến phiên hắn giục, cũng đến phiên ta không cam lòng mà trừng hắn một cái. Kỳ thực ta rất muốn nói với hắn, chi bằng so tài vẽ trên giấy thế nào?

“Nhanh lên nằm xuống đi, không ta lại cứng rắn tới.” Hắn nói lại lời của ta vừa rồi, ta thực sự là dở khóc dở mếu.

Hắn thấy ta vẫn bất động. Vì vậy đi tới chỗ ta, ta giữ chăn che người càng chặt hơn giơ ra một cái tay giữ hắn lại, kêu lên: ”Ngươi đợi một chút ngươi đợi một chút, cách của ngươi rất không văn minh, ta muốn cách thức văn minh phương tây một chút.”

Hắn nghe xong, ngồi vào bên mép giường bên kia, hỏi:”Ngươi muốn phương án gì a?”

Ta cũng ngồi theo, dò xét hỏi:”Thành tích vẽ của ngươi ra sao?”

Hắn nghe xong, nhướn mày, lại trầm mặc cúi đầu. Ta thấy thì là vui mừng từ trong ra ngoài, còn thiếu nhảy múa hát ca. Nhưng ta giả vờ nói tiếp:”Ngươi yên tâm, kỳ thực ta cũng không phải cao thủ. Khả năng ngươi thắng nói cũng không chừng a!”

Ta ngoài miệng đáng tiếc mà nói, nhưng trong lòng đã tưởng tượng khi hắn nằm xuống phong tình vạn chủng. Nhã Hạo a Nhã Hạo, lần này ngươi còn không chết trên tay ta, giở trò coi như không phải thiên hạ vô song, cũng tuyệt đối không phải hữu tâm vô lực!!

Hắn lại giương mắt nhìn ta một chút  :”Thực sự muốn chọn loại này sao?  Thực ra ta cũng biết một chút.”

Ta khoát khoát tay, vẻ mặt khinh thường. “ Tại sao có thể dùng bạo lực cơ chứ?  Chúng ta phải chọn cách nhã nhặn một chút bồi đắp tình cảm mới được.”

Hắn nghe xong lại trầm mặc, cuối cùng vẫn giơ hai tay lên, nói:”Vậy cũng tốt.”

Không có ai biết một khắc kia ta là cao hứng bừng bừng thêm vui sướng  như thế nào.

Nhưng…

Mười lăm phút đồng hồ sau đó.

Ta như một con cá chết nằm xuống giường khóc không ra nước mắt. Đều do ông trời bất nhân,  trời cao tại sao muốn đối đãi với ta như vậy a? Ta vừa nãy không giết người cũng không phóng hoả, chả nhẽ háo sắc một chút cũng có tội??

Nhã Hạo dùng ngón tay đâm đâm ta, sau đó dùng một dáng vẻ thiên chân vô tà nhắc ta tỉnh:”Chi Tín, ngươi mười phần thua mười đi, tiếp theo nên biết làm như thế nào a?”

Ta thống khổ nhìn hắn, giơ tay muốn bắt lấy rồi phá nát cái bản mặt lừa đời có tiếng này của hắn. Đương nhiên hắn cũng biết suy nghĩ trong lòng ta, nhưng vẫn còn giậu đổ bìm leo. Hắn giả bộ  kết quả không như mong muốn khoanh tay,  “ Thực ra ta vô cùng không muốn so cái này với ngươi,  nhưng đúng thật là có chơi trò oẳn tù tì từ trước đến nay ta cũng chưa từng thua. Chỉ có điều ta thấy vẻ mặt ngươi hăng hái bừng bừng như vậy, nghĩ là ngươi cũng rất lợi hại, ai dè… “ Hắn lại một biểu cảm đáng tiếc lắc đầu thở dài ai thán,  “ Sớm biết thì đã so kiếm rồi. “

Ta ngẩn ra nhìn hắn đang mèo khóc chuột. So kiếm?  Ta ngay cả kiếm cầm thế nào cũng không biết!!

Hắn thấy bộ dáng ta như vầy, cười ha ha, cái tay ma mãnh cũng duỗi về phía ta,  “ Chi Tín, ngươi nên tuân theo hứa hẹn đi? “

Ta lã chã muốn khóc, giống như tiểu cô nương bị người cường bạo lui đến xó nhà, trong lòng reo hò đại La thần tiên mau mau cứu ta khổ nạn này, cũng mong mỏi người trước mặt đây có chút lương tâm mà dừng lại việc bạo hành.

Ngay lúc hắn đưa tay đến cái eo của ta, cơ trí ta lại nghĩ ra một biện pháp ngăn cản tốt. Ta đẹp trai mà vươn ra một cái tay ngăn lại, nghĩa chính nghiêm từ mà nói, “ Nhã Hạo, trước mắt không thể làm. “

“Tại sao? “ Hắn dường như đã sốt ruột đến cực điểm.

“Bởi vì làm những thứ này cần phải có công cụ phụ trợ!! “ Ta bắt đầu hướng dẫn từng bước mà nói gạt.

“Còn phải công cụ cái gì?!” Hắn một bộ ta có cái phía dưới đây thì có thể làm được.

“Không nói đến những kích tình mãnh liệt, nhưng tối thiểu không có áo mưa cũng phải có bôi trơn đi?  Có hay không? “ Ta cố làm ra vẻ mà nhìn xung quanh, sau đó còn nói, “ Không có chứ. Vậy xem ra chúng ta ngày hôm nay nên gác chuyện này lại đi. “

Sắc mặt hắn thời khắc này so với đáy nồi còn đen hơn, “ Ta là chưa từng… “

Gian kế đạt được, há mồm to ra sắp ngửa mặt lên trời cười hố hố, nhưng câu tiếp theo của hắn triệt để làm nụ cười ta cứng đờ.

“ Nhưng mà ngươi có! “

Hắn còn không cho ta thời gian phản ứng, liền một bả kéo ngăn tủ đầu giường ta, lôi tất cả mọi thứ bên trong ra. Hắn cầm một cái áo mưa giơ lên trước mặt ta, lông mày như khơi mào dạng cười mà như không cười nhìn ta, “ Lần trước giúp ngươi tìm đồ thì phát hiện. Nhưng bây giờ chỉ còn lại một cái, xem ra không đủ dùng. “ Nói xong, hắn dứt khoát ném áo mưa đi, sau đó lại nhanh chóng lôi ra một lọ bôi trơn giơ tới trước mặt ta, quơ quơ hai bên, ” Nhưng là có một lọ bôi trơn, hẳn là đủ chúng ta dùng một tối đi?  Đúng không? “

Đột nhiên ta cảm thấy đau đầu, choáng váng phồng não, đầu bốc lên sao vàng năm cánh. Lỗ Chi Tín ta lớn lên dáng dấp như vậy, chưa từng có thử qua như bây giờ vừa nghĩ đã muốn ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

“ Chi Tín, ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là tự mình nằm xuống. Hai, ta đến giúp ngươi nằm. “ Nhã Hạo từng bước tới gần bắt đầu lộ ra bản mặt ma quỷ.

Ta không muốn tự mình nằm xuống, càng không muốn hắn cứng rắn  làm ta nằm xuống. Ta hấp hối giãy dụa, nơm nớp mà dựng thẳng ba ngón tay ra,  “ Có lựa chọn thứ ba hay không? “

Hắn nghe xong, cười âm hiểm,  “ Có!  Ngươi muốn đứng làm ta cũng không phản đối!! “

Vừa dứt lời, hung mãnh như sài lang nhào tới tiểu hồng mạo đáng thương(*).

(*) con sói và cô bé quàng khăn đỏ đó cả nhà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương