Sau hôm đó, Thanh Nhã trở thành khách quen ở trong cung. Cứ hai ba ngày liền chạy vào cung, nhiều khi mười ngày nửa tháng cũng không trở về nhà.

Hoàng Phủ Tiệp cùng Lục Thanh Nhã mặc dù kết bái thành kim lan tỷ muội, nhưng các nàng đều có tà tâm. Trải qua những ngày ở cạnh nhau, hai người đều có cảm giác đối phương cũng là nữ tử tài ba chẳng kém gì nam nhân, hơn nữa còn tài mạo song toàn. Từ mục đích lợi dụng lẫn nhau, hai người đã chân chính trở thành hảo tỷ muội.

Nàng và nàng kia, đều là kinh tài tuyệt diễm, bác học đa tài.

Ngâm lấy một chén trà xanh, các nàng chậm rãi nói chuyện. Từ chuyện sa trường đến chuyện triều chính, từ mỹ thực đến thi từ, tất cả mọi thứ trên thế gian, đều trở thành đề tài cho các nàng nói chuyện phiếm.

Chẳng biết vì cái gì, mỗi lần các nàng gặp nhau đều có mặt Hoàng Phủ Thành ở đó, an tĩnh ngồi một bên, nghe hai người cười đùa vui vẻ, xem hai người luyện võ vẽ tranh.

"Tiệp nhi, tỷ lại thua rồi." Thu hồi hồng anh thương (1), Lục Thanh Nhã cười đắc ý, vô cùng kiêu ngạo.

Hoàng Phủ Tiệp bất đắc dĩ thở dài, "Ta lại thua rồi." Hai người đã tỷ thí với nhau mấy lần, Hoàng Phủ Tiệp lúc nào cũng thua nàng nửa chiêu, thật không cam lòng a.

"Uống trà uống trà." Hoàng Phủ Thanh bưng lên hai chung trà, "Của Thanh Nhã, của hoàng tỷ."

Hoàng Phủ Tiệp tiếp lấy chén trà, liếc mắt, "Trong chén trà của Thanh Nhã hình như có nhiều hoa cúc hơn, hoàng đệ, đệ bất công."

"Thanh Nhã gần đây phát nhiệt." Ánh mắt Hoàng Phủ Thành rơi trên người Lục Thanh Nhã, không chút nào che giấu tình ý trong đáy mắt.

Lục Thanh Nhã ho khan một tiếng, nâng chung trà lên che lại đường nhìn, tách khỏi ánh mắt nóng rực của Hoàng Phủ Thành.

Hoàng Phủ Tiệp vội vàng đoạt lấy chén trà trên tay Thanh Nhã, không chút khách khí uống một hơi cạn sạch, "Trọng sắc khinh bạn."

"Đừng nói lung tung, Hoàng Phủ đại ca là tỷ phu của muội." Thanh Nhã xoay lại trừng mắt, đấm một cái lên vai Hoàng Phủ Tiệp, "Lão tỷ, muội và Hoàng Phủ đại ca không thân thuộc, huynh ấy thế nào lại yêu muội chứ, đừng phá hỏng thanh danh của muội. Muội gả đi không được, tỷ phải dưỡng muội cả đời."

Lấy trí thông minh của Thanh Nhã, sao lại không biết tâm ý của hắn. Bị người ta cự tuyệt, Hoàng Phủ Thành có chút bối rối, "Ta đi trước."

Nhìn theo bóng lưng Hoàng Phủ Thành, Hoàng Phủ Tiệp vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, "Lão muội, đệ ấy đã định trước sẽ thương tâm rồi."

"Muội không chỉ tổn thương lòng hắn, mà còn tổn thương người hắn." Thanh Nhã vẫn nói gọng cười đùa, vẻ mặt không có chút gì là nghiêm túc.

Hoàng Phủ Tiệp nhún nhún vai, "Không còn lựa chọn nào khác."

Lục Thanh Nhã ngữ khí lạnh nhạt, "Tranh giành ngôi vị hoàng đế chính là như vậy, không phải ngươi chết thì là ta chết. Hoàng Phủ Thành làm hoàng đế, chỉ biết gieo thêm tai ương cho thiên hạ."

"Gần đây thảo khấu nổi lên khắp nơi, có rất người dân chạy nạn tràn vào kinh thành, đau đầu thật." Hoàng Phủ Tiệp xoa xoa trán, chuyển sang chính sự.

"Toàn bộ mồ hôi nước mắt của nhân dân đều bị Bắc Hạ Quân Vương cướp mất, biến thành bảo tàng cá nhân, quốc khố trống rỗng, không biết phụ hoàng tỷ có tính toán gì không?" Đây là thời loạn không hơn không kém, bá tánh lầm than, ai…

"Muội xem." Hoàng Phủ Tiệp chỉ chỉ búi tóc.

Nhìn theo ngón tay của nàng, Lục Thanh Nhã mới phát hiện búi tóc của Hoàng Phủ Tiệp ngoài trừ vài cây mộc trâm thì không còn trang sức nào khác, "Kim ngân châu báu trên đầu tỷ đâu cả rồi?" Mặc vàng đeo bạc là bộ dáng vốn có của nàng, sao hôm nay lại đơn giản đến vậy?

Hoàng Phủ Tiệp liếc mắt nhìn nàng, "Đến giờ mới phát hiện sao? Những thứ đáng giá của ta toàn bộ đem cầm để giúp nạn thiên tai cả rồi."

Lục Thanh Nhã đột nhiên trầm mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng, "Muội còn tưởng hôm nay tỷ ăn quá no mà bỏ qua bánh ngọt, hoa quả, thì ra là đem toàn bộ đồ vật phân phát cho nạn dân."

"Ta cuối cùng cũng không thể nhìn họ chết đói, phải không? Dốc hết khả năng đi." Nàng chỉ là công chúa, cũng chẳng làm được gì.

"Lão tỷ, muội không nhìn nhầm người." Hoàng Phủ Tiệp tuy là nữ lưu, nhưng nếu kế thừa vương vị, nhất định sẽ là một hoàng đế tốt tạo phúc cho bá tánh.

Hoàng Phủ Tiệp thở dài một hơi, thần sắc buồn bã, "Không nói nữa, ta phải đến các cung lấy thêm tiền, cứu được thêm một người thì cứu."

"Khắp thành đều là nạn dân, tỷ cứu được bao nhiêu?"

"Dốc hết khả năng, không thẹn với lòng."

"Hay cho một câu dốc hết khả năng, không thẹn với lòng." Ánh mắt Lục Thanh Nhã rơi vào trên lầu các cao cao, "Lão tỷ, trong hoàng thành này ngoài tỷ ra, còn ai có thể vì thiên hạ bá tánh, có ai không thẹn với lòng?"

Hoàng Phủ Tiệp cười khổ, "Phụ hoàng muốn tận lực, bất quá, người đã già rồi. Về phần hoàng đệ, muội cũng biết đệ ấy bản tính thế nào, đừng ôm hi vọng."

Lục Thanh Nhã trên mặt hiện ra một nét âm ngoan, "Không thể khiến bá tánh ăn no, làm quân vương chỉ là uổng phí."

Hoàng Phủ Tiệp sắc mặt trầm tĩnh, lưỡng lự, "Cái này…"

"Hành động đi." Nàng xoay người, nhìn thẳng vào Hoàng Phủ Tiệp.

Hoàng Phủ Tiệp ngón tay thả lỏng ra rồi lại siết chặt, siết chặt rồi lại thả ra. Cuối cùng chậm rãi gật đầu, khép hai tròng mắt.

Đêm đến, Đông Cung bị cháy, thái tử bị giam trong biển lửa. Tình thế như chỉ mành treo chuông, một trận mưa tầm tã trút xuống, tức thời dập tắt trận đại hỏa.

Mưa tầm tã như trút nước, từng giọt rơi lộp độp trên mái ngói lưu ly. Lục Thanh Nhã tóc tai bù xù, mặc một chiếc áo mỏng, đứng ở trước cửa phòng nhìn mưa to.

"Sao còn chưa ngủ?" Phương Phỉ chậm rãi tới bên cạnh nàng.

Lục Thanh Nhã ngoái đầu nhìn lại, cười, "Tỷ đã về?"

"Phải, tỷ đã về." Phương Phỉ cả người bị nước mưa thấm ướt, vô cùng chật vật.

"Thái tử không sao chứ?" Hoàng Phủ Thành nếu có gì bất trắc, Phương Phỉ có thể quay về sao? Nàng đây rõ ràng đã biết còn hỏi.

Lục Phương Phỉ trong lòng vẫn còn sợ hãi, "May nhờ trận mưa này."

Ánh mắt Thanh Nhã rơi vào bức rèm châu, "Đúng vậy, may nhờ trận mưa to này."

"Tỷ đi thay quần áo." Phương Phỉ run lên một cái, xoay người đi vào khuê phòng.

Thanh Nhã chậm rãi nhắm mắt lại, "Thiên ý, quả nhiên là thiên ý."

*****

Hoàng cung nội viện không phải nơi bất cứ ai cũng có thể đi vào, đêm nay lại có một vị khách không mời mà tới, đại giá quang lâm.

Dựa vào thân ảnh mạnh mẽ lưu loát, nàng dễ dàng xông vào hậu cung, tiện thể gói lại vài món đáng giá, khiên lên vai đào tẩu.

Lục Thanh Nhã tung hoành trong giới sát thủ đã lâu, tỷ lệ thất thủ xấp xỉ một phần trăm. Nàng chưa từng nghĩ qua, sẽ có ngày bản thân mình bị bắt. Kết quả của việc không tin chuyện ma quỷ, chính là nàng đã thực sự bị bắt.

"Ngươi là cái gì Mộ Dung Quyết đúng không." Thanh Nhã cười đùa, tay đặt lên vai hắn, "Mắt ngươi hẳn là bị cận thị chứ gì? Cho nên, ngươi không thấy ta đang làm gì hết."

"Cô ăn trộm." Mộ Dung Quyết không chút khách khí, ngay tại chỗ vạch trần nàng.

Vẻ tươi cười trên mặt Lục Thanh Nhã thoáng cái suy sụp, "Mộ Dung đại ca, ta tốt xấu gì cũng là mỹ nữ, ngươi có thể cho ta chút sỉ diện được hay không? Thương lượng một chút được không? Chẳng hạn như,lấy…"

"Tể tướng gia rất nghèo sao?" Mộ Dung Quyết lạnh lùng nghiêm mặt.

"Không nghèo không nghèo." Lục Thanh Nhã giương mặt, "Hắc hắc, Mộ Dung đại ca à, ta làm trộm chủ yếu để cứu nạn dân ngoài thành, ngươi coi như thương hại ta đi." Có thể tra được thân phận của nàng, người này quả thực không đơn giản.

Mộ Dung Quyết trầm mặc không nói lời nói, lẳng lặng nhìn nàng.

Thanh Nhã bị nhìn đến gợn ốc, "Mộ Dung đại ca… Ta Lục Thanh Nhã xin thề với trời, tuyệt đối không phải trục lợi riêng." Hôm nay vừa ra khỏi thành xem xét một chuyến, phát hiện những nạn dân này thực sự rất đáng thương. Thấy chết không cứu không phải tác phong của nàng, mà tể tướng hết mực thanh liêm nghèo đến không còn sót lại một mẩu vụn, có lòng lại không đủ sức. Đi tới đường cùng, đành trở lại nghề cũ của mình.

Mộ Dung Quyết tiếp tục trầm mặc, đưa cho nàng một cái chân đèn.

Thanh Nhã bỗng dưng trừng to mắt, "Làm gì?"

"Là vàng." Mộ Dung Quyết nói một câu đơn giản.

Thanh Nhã một lúc vui mừng, "Ngươi đồng ý giúp đỡ?"

Mộ Dung Quyết không nói gì, từ trong người lấy ra rất nhiều châu báu kín đáo đưa cho nàng.

"Ý ngươi là…" Thanh Nhã tỏ ra dè dặt.

"Cứu người."

"Ngươi đúng là người tốt." Không những không bắt nàng lại còn cho thêm. Người tốt như vậy, hầu như đã chết hết rồi.

Mộ Dung Quyết lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, xoay người bỏ đi, "Cẩn thận một chút."

Lục Thanh Nhã mặt dù không thừa nhận bản thân mình là người tốt, nhưng làm việc nghĩa cứu trợ thiên tai cũng không phải mới làm một lần, lần thứ hai ra tay cũng thuận buồm xuôi gió.

Sắc thuốc nấu cháo, phân phát quần áo, đồ dùng, thức ăn, tất cả đều tiến triển thuận lợi.

Hoàng Phủ Tiệp từ nhỏ đã lớn lên trong quân doanh, làm loại chuyện này cũng vô cùng dễ dàng.

Phân phát xong bánh trên tay, Lục Thanh Nhã xoay người, định lấy thêm một ít, nhưng lại liếc mắt trông thấy một bóng dáng quen thuộc.

Nàng buông chiếc giỏ trên tay xuống đuổi theo, "Mộ Dung đại ca, chờ ta một chút."

Nghe thấy tiếng kêu của nàng, Mộ Dung Quyết dừng chân.

"Thật sự là ngươi?" Nàng còn tưởng là mình nhìn nhầm.

Mộ Dung Quyết thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, "Không ngờ đường đường Lục gia nhị tiểu thư, cũng đi làm loại chuyện này."

"Hắc hắc." Lục Thanh Nhã không chút ý tứ gãi gãi đầu, "Ta chỉ làm việc mình nên làm thôi."

Mộ Dung Quyết trầm mặc, đi song song bên cạnh nàng.

"Mộ Dung đại ca, làm thị vệ trong cung có phải rất cực khổ?" Thanh Nhã giống như lơ đãng hỏi.

"Rất tốt."

"Lấy võ công của ngươi, không nên đi làm thị vệ a." Những người có võ công cao hơn nàng rất ít, Mộ Dung Quyết chính là một trong số đó.

Mộ Dung Quyết âm trầm nhìn nàng, "Nhàm chán."

"Không nói nữa." Thanh Nhã nhanh chóng che miệng lại.

Trong thấy biểu tình buồn cười của nàng, suýt chút khiến Mộ Dung Quyết cười ra, "Theo ta làm gì?"

Lục Thanh Nhã chu mỏ, "Không có việc gì thì không thể đi theo ngươi sao? Ta theo ngươi, là thay nạn dân cảm tạ ngươi."

"Không hỏi tiền ở đâu ta có sao?’ Hắn không đầu không đuôi hỏi một câu.

"Ngươi chỉ là một thị vệ, đương nhiên không có nhiều tiền như vậy, ta đoán có lẽ là do ngươi trộm." Bổng lộc của thị vệ thấp đến đáng thương, số châu báu đó hắn có bán thân cũng không đổi được.

Mộ Dung Quyết nhếch môi, "Ta giúp cô, cô phải mời ta ăn."

"Tốt." Lục Thanh Nhã sảng khoái đáp ứng.

"Ta muốn ăn món cô làm." Thanh Nhã đột nhiên cảm thấy ngữ khí của hắn giống như tiểu hài tử mới lên ba.

"Hả?" Lục Thanh Nhã cằm suýt chút rơi xuống đất, "Ta làm?" Hắn sao lại biết nàng biết nấu ăn, hơn nữa trù nghệ rất cao siêu?

"Đúng vậy."

"Bá đạo." Ngữ khí của hắn giống như xem nàng là nữ nô, hắn là hoàng đế.

"Ta mặc kệ, canh ba (2) đêm nay, ta chờ ngươi."

Yêu cầu của Mộ Dung Quyết rất vô lý, thái độ rất xấu xa, Thanh Nhã hoàn toàn có thể cự tuyệt yêu cầu của hắn. Thế nhưng không hiểu vì sao, nàng giống như một nữ nô, trái lại làm xong thức ăn mang rồi vào trong cung.

Nàng một thân y phục dạ hành, lụa mỏng che đi khuôn mặt, tay cầm hộp thứ ăn, tạo nên một thân ảnh rất buồn cười.

Lục Thanh Nhã cũng không biết phải đi đâu tìm Mộ Dung Quyết, lần trước ở hậu cung gặp được hắn, nàng suy đoán hắn là thủ vệ ở hậu cung. Trải qua mấy lần cân nhắc, nàng rốt cuộc quyết định chờ ở nơi đầu tiên hai người gặp mặt.

Tiếng mõ báo hiệu canh ba vừa vang lên một tiếng, một thân ảnh từ trong bóng tối xuất hiện.

Thanh Nhã cảm giác cực kì linh mẫn, tiếng bước chân của hắn bất quá không thoát nỗi lỗ tai của nàng, "Ngươi đến rồi?"

"Phải." Mộ Dung Quyết tự ý tới cạnh hộp thức ăn, mở nắp sau đó nhanh chóng cắn một cái.

Lục Thanh Nhã giương mắt nhìn đờ đẫn, "Ngươi còn chưa chào hỏi tiếng nào, liền ăn đồ của ta sao?" Người này đúng là không biết phép tắt.

"Quả nhiên ăn ngon như trong dự đoán." Mộ Dung Quyết coi lời của nàng giống như không khí.

"Dự đoán?" Hắn biết nàng biết nấu ăn sao?

"Ban đêm khi dò thám tướng phủ, nghe cô cảm thán không có người thưởng thức trù nghệ của mình. Nếu không có Hạ Tử Lung, vẫn còn ta." Mộ Dung Quyết ăn sạch tất cả đồ ăn, "Muội muội cô nương rất hạnh phúc."

Hắn nghe rồi.

Nghe thấy nàng nhìn trăng than thở, nghe thấy nàng nhìn món ăn mà rơi lệ, nghe thấy nàng tưởng niệm muội muội ở phương xa.

Mộ Dung Quyết đúng là đầu gỗ, là khối băng, nhưng cũng là nam nhân biết dịu dàng chăm sóc.

Sau tối hôm đó, Thanh Nhã mỗi đêm canh ba đều ghé thăm hậu cung, đem thức ăn tới cho Mộ Dung Quyết, lại dùng hộp thức ăn mang châu báu ra ngoài. Các phi tần trong hậu cung hận tên trộm kia tới cực điểm. Hận không thể ăn thịt được nàng, uống máu nàng. Hận thì hận, thế nhưng sự nghiệp trộm cắp của Lục Thanh Nhã vẫn phát triển cấp tốc. Từ hậu cung trộm đến đại điện, đại điện trộm đến quốc khố. Đại danh phi tặc Dạ Oanh nhất thời truyền khắp đại giang nam bắc, danh chấn thiên hạ.

Cùng với phát triển sự nghiệp trộm cắp, tình cảm giữa Lục Thanh Nhã cùng Mộ Dung Quyết cũng cấp tốc phát triển. Trong vòng một tháng, từ thái độ tương kính như tân đến xưng huynh gọi đệ, sau đó lại như keo sơn. Ai đó ngu ngốc tên Lục Thanh Nhã, triệt để rơi vào bể tình, vĩnh viễn cũng không có cơ hội quay đầu trở lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương