Editor: demcodon

Lưu sư phụ nhìn nam nhân ngồi ở chỗ kia giương mắt nhìn mình trong lòng run lên. Ánh mắt nam nhân rất lạnh, trong mắt tràn ngập uy hiếp, ông chỉ có thể ngượng ngùng thu lại lời bên miệng đi, sau đó quay đầu tiếp tục cắt thịt.

Tư Bác liếc mắt nhìn Tào Nghi, hắn không phản ứng.

Dù sao trong phòng bếp này máu thịt bay tứ tung, xương cốt bột phấn văng khắp nơi, hắn muốn ngốc ở nơi này thì cứ ngốc ở nơi này, nhìn thử xem ai chịu không nổi trước.

Tào Nghi chậc lưỡi, cảm thấy rất không thú vị.

--- ---

Dịch bưng chậu đi ra ngồi ở đối diện Quảng duỗi tay dùng tăm trúc thô xâu bắp, chẳng qua động tác kia và ánh mắt kia đều có chút hung ác làm cho Yến Thần Dật nhìn cảm thấy rất kinh hãi.

“Ngươi không phải là xem trái bắp này trở thành Quảng chứ? Có chuyện gì thì cứ nói đừng làm như vậy.” Hắn giơ tay cầm dao để một bên dùng để cắt bắp đặt ở bên mình sợ Dịch sẽ dùng để đâm Quảng. Mặc dù hắn biết Dịch sẽ không làm như vậy, nhưng vẫn là đề phòng một chút.

“Huynh đủ rồi, muốn nổi giận thì trở về nổi.” Quảng híp mí mắt nhìn y một cái, sắc mặt cũng trầm xuống.

Dịch mím môi không nói lời nào cũng không nhìn hắn tự mình sinh hờn dỗi.

Yến Thần Dật liếc mắt nhìn nhìn Quảng, dùng chân đá đá gã: “Nói chuyện đàng hoàng.”

Mặt Quảng âm trầm ngẩng đầu nhìn Dịch: “Ta chỉ là theo bọn họ uống chút rượu, huynh cứ suốt ngày bày sắc mặt đó cho ta xem sao? Nếu không phải huynh rốt cuộc muốn làm gì? Không muốn ở nơi này cùng ngốc thì lăn sang một bên.”

Dịch ngẩng đầu nhìn hắn sắc mặt càng kém, lại vẫn không nói chuyện.

Yến Thần Dật thở dài, cảm thấy hai người bọn họ ở đây cứ kiểu này không chừng sẽ đánh nhau: “Được rồi được rồi, hai ngươi cũng không phải tiểu hài tử, Quảng nhận sai, có người nói như vậy sao?”

Quảng thở sâu, xụ mặt nhìn Dịch: “Còn chưa xong?”

“Chưa xong.” Dịch buông bắp ghim xong trong tay xuống đứng lên đi.

“......” Yến Thần Dật há há miệng, ánh mắt di động theo gã rời đi.

Quảng cười lạnh một tiếng tiếp tục xâu xâu.

“Rốt cuộc làm sao? Chỉ bởi vì ngươi cùng mấy thị vệ kia của Tào Nghi uống rượu?” Yến Thần Dật cảm thấy Dịch mặc dù không thích nói chuyện nhưng không có khả năng chỉ bởi vì chút chuyện nhỏ này tức giận, khẳng định vẫn là Quảng làm chuyện gì làm cho y nổi điên, hắn rất hiếu kỳ.

Quảng nhấp môi quay đầu nhìn hắn một cái, thấy trong mắt hắn đều là màu sắc tò mò không khỏi thở dài nói: “Trong đó có người hai ta quan hệ rất thân.”

“...... Thân? Bạn trai cũ của ngươi?” Nói xong lời này Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái, sau đó lập tức đổi một cách nói: “Ngươi và người kia trước đó có quan hệ rất thân mật?”

“Bạn trai cũ? Cách nói này rất có thú vị.” Quảng gục đầu xuống suy nghĩ một chút đã hiểu rõ ý ba chữ này, thấp giọng cười khẽ: “Không phải loại quan hệ thân mật như ngươi nghĩ, chỉ là lúc trước chơi rất thân, chuyện rất nhiều năm trước.”

Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái khó hiểu nhìn gã.

“Ưm...... hai ta xem như cùng thôn, sau này gặp được chủ thượng hắn xem như chủ thượng đặt ở bên cạnh Hoàng thượng, chẳng qua trừ ta và chủ thượng không ai biết. Vốn dĩ đã sớm tính nói cho hắn biết nhưng ngươi nhìn hắn như vậy ta cái gì cũng đều lười nói.”

“Không phải là hiểu lầm nhỏ sao? Ngươi đi nói với hắn rõ ràng là được, không cần phải lạnh lùng trừng mắt như vậy.” Yến Thần Dật thở dài không nói gì nhìn Quảng.

Quảng nhún nhún vai: “Về sau lại nói đi, nhanh chóng xâu xong mấy cái này, chúng ta nên mở cửa buôn bán.”

Yến Thần Dật thở dài, cảm thấy mình có nói bao nhiêu cũng vô dụng, còn phải tự Quảng đi nói rõ ràng mới được.

* * *

“Thần Thần.” Tư Bác từ ngoài cửa thò vào đầu thấy Yến Thần Dật đang tính sổ không khỏi cười nheo mắt: “Ta có thể tiến vào hay không?”

“Có thể, huynh lại chạy đi đâu vậy?” Yến Thần Dật cầm giấy tờ trong tay đã tính xong để vào trong ngăn kéo nhỏ một bên, ngẩng đầu nhìn y: “Làm sao vậy? Nhìn huynh giống như rất vui vẻ.”

“Ừh, chúng ta đi bắt cá, bắt thật nhiều.” Tư Bác đến gần ngồi xuống bên cạnh hắn, thấy hắn còn không ítgiấy tờ chưa tính xong thì duỗi tay lấy lại nhìn nhìn muốn giúp hắn: “Ta tính với đệ.”

“Không cần, rất loạn, ta sợ huynh làm trở ngại cho ta chứ không giúp gì.” Yến Thần Dật lắc đầu chỉ chỉ một cái rương gỗ đặt trên mặt đất bên cạnh: “Huynh nếu như không có việc gì làm thì giúp ta xâu những đồng tiền đó để phát tiền công cho tiểu nhị.”

Tư Bác gật đầu đi qua mở rương ra, sau đó sửng sốt kinh ngạc cảm thán nói: “Thật nhiều nha! Làm sao nhiều như vậy?” Tuy nói nửa tháng gần đây quán nướng bọn họ thu nhập rất tốt, nhưng y không nghĩ tới sẽ tốt đến mức này, tiền đồng tràn đầy một rương? Cái này xâu tới khi nào đây.

“Không phải rất nhiều. Chỗ đó cũng chỉ mấy ngàn đồng mà thôi, còn có một ít bạc vụn ta kêu Quảng cầm đổi thành ngân phiếu như vậy mang theo tiện hơn.” Yến Thần Dật cầm một bó dây tơ hồng nhỏ đưa cho y: “Một xâu một trăm đồng, huynh hẳn là biết xâu như thế nào phải không?”

“...... Đệ muốn ta mệt chết à?” Tư Bác bĩu môi đứng lên đi ra ngoài kêu Quảng nhàn rỗi không có việc gì làm tiến vào, cùng tiến vào còn có Tào Nghi.

“Ngươi tiến vào làm gì?” Tư Bác bất mãn nhìn hắn giơ tay đẩy bả vai hắn: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài, phòng thu chi không phải ai cũng có thể vào, vạn nhất ngươi trộm tiền làm sao đây?”

“Gia không thiếu chính là bạc, đừng xem thường gia.” Tào Nghi trừng mắt nhìn y một cái, thế nào cũng phải đi vào.

Tư Bác quay đầu nhìn Yến Thần Dật thấy hắn gật đầu sau đó không tình nguyện tránh người ra, Tào Nghi hừ một tiếng vào phòng.

“Ai, ta hỏi ngươi cái này có phải ngươi vẽ hay không?” Tào Nghi lấy ra mấy tờ giấy từ trong ngực cầm ra để lên trên bàn hất hất cằm.

Yến Thần Dật nhìn thoáng qua gật đầu: “Là ta vẽ, như thế nào? Ngươi tìm người xem qua chưa?”

Tào Nghi hơi hơi nheo mắt lại, ánh mắt lạnh băng: “Ngươi biết rõ ta là ai?”

“Biết, ngày đâu tiên đã biết, vậy thì thế nào?” Yến Thần Dật ngồi ở chỗ kia, Tào Nghi đứng ở nơi đó, hắn ngẩng đầu nhìn biểu cảm âm u lạnh lùng của nam nhân: “Ngươi không phải ca ca Tư Bác sao? Ngươi đã nói thật nhiều lần.”

“Ngươi ngược lại có chút thông minh nhỏ.” Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trải qua mấy ngày nay quan sát Tào Nghi phát hiện Yến Thần Dật thật sự biết cách buôn bán. Nhưng đêm qua thu được mấy tờ giấy này làm cho hắn hơi kích động nhỏ. Sau khi hỏi mới biết được thì ra cũng là xuất từ tay thiếu niên chỉ có mười bảy tuổi này.

“Cám ơn khích lệ.” Yến Thần Dật một chút cũng không cảm thấy giọng điệu hắn nói những lời này có chỗ nào không đúng cười cười: “Nếu ngươi muốn hỏi mấy thứ này rốt cuộc dùng như thế nào kỳ thật ta cũng không quá biết, ta chỉ có thể vẽ đại khái đồ vật này. Lúc Thanh rời đi ta cũng nói qua cho hắn kêu hắn mang đồ vật này cho ngươi xem, có thể có tác dụng hay không cũng không quan chuyện của ta.”

Tào Nghi chậc lưỡi ngồi vào ghế một bên vừa lật lật bản vẽ nhíu mày: “Những dụng cụ nghề nông này ngược lại là dễ làm, guồng nước cũng không khó, nhưng đập chứa nước này của ngươi phải xây như thế nào?”

“Không biết.” Yến Thần Dật nhún nhún vai không nhìn vấn đề của y tiếp tục tính sổ: "Ta chỉ có thể cung cấp ý kiến, không có biện pháp khác giúp ngươi, hơn nữa ngươi không phải Hoàng Thượng sao? Ngươi không phải hẳn là có không ít người tài ba thợ khéo ư, hỏi thường dân như ta làm gì?”

Tào Nghi chớp mắt mấy cái tức giận nói: “Ngươi biết thân phận ta còn không thỉnh an ta?!!!”

Yến Thần Dật khẽ cười một tiếng hất hất cằm nói với Tư Bác: “Muốn quấy rầy thì đi ra ngoài, đừng ở đây làm chậm trễ ta tính sổ.”

Tư Bác không nói hai lời đến gần kéo tay áo Tào Nghi túm lại, sau đó mở cửa phòng ra đẩy hắn ra ngoài.

Tào Nghi há hốc miệng: “Nè! Yến Thần Dật! Ngươi cái điêu dân này!”

“Cám ơn khích lệ.” Lại là bốn chữ như vậy, Yến Thần Dật trợn trắng mắt nghĩ thầm: "ta cứ mặc kệ ngươi đi thế nào, ai kêu ngươi cướp Tư Bác với ta? Hừ! Hai ngươi cũng không dám lôi ta ra chém, hù chết ngươi!"

Quảng ở một bên buồn cười, phỏng chừng Hoàng thượng đời này cũng chưa bị người làm mất mặt mũi như vậy.

“Tiểu Yến, đây là ngân phiếu đã đổi được.” Quảng lấy ngân phiếu trong tay áo ra đặt lên bàn nói: “Vừa đúng một trăm lượng.”

“Ưm...... ta đang suy xét làm cuộc mua bán khác.” Yến Thần Dật giơ tay gãi gãi cằm vẫy tay ý bảo Tư Bác lại đây không cần chống cửa.

Tư Bác quay đầu nhìn thoáng qua buông tay, cửa bị Tào Nghi đẩy ra.

“Ngươi......”

“Hoàng thượng, bằng không hai ta làm cuộc buôn bán thế nào?” Yến Thần Dật chặn đứng lời y, cười tủm tỉm nhìn y: “Có tiền cùng nhau kiếm.”

“Buôn bán gì?” Tào Nghi trừng mắt nhìn Tư Bác, lại ngồi trở lại ghế hắn vừa ngồi qua: “Nói ra nghe một chút, gia nếu như cao hứng không chừng đồng ý.”

“Ngươi tới tửu lâu nhỏ này của ta cũng được một đoạn thời gian, trên cơ bản các món ăn vặt và điểm tâm cũng đều nếm qua, cảm thấy thế nào?”

Tư Bác nhíu mày đi qua vừa cùng Quảng đang xâu đồng tiền vừa nghe Yến Thần Dật làm gian thương như thế nào.

“Cũng không tệ lắm.” Tào Nghi gật đầu, đây cũng không phải nói dối, tửu lâu trong kinh thành làm ra điểm tâm tuy nói hương vị không tệ nhưng đa dạng quá ít, ăn nhiều cũng sẽ chán. Ngự trù trong cung lại càng không cần nói, hắn đã sớm ăn đủ.

“Vậy Hoàng thượng cảm thấy......” Yến Thần Dật đảo đảo đôi mắt khẽ cười nói: “Nếu điểm tâm và món ăn vặt tửu lâu chúng ta mang đến kinh thành bán có thể kiếm bạc được hay không?”

“Sẽ.” Tào Nghi lên tiếng trả lời sảng khoái: “Khẳng định sẽ.”

“Không bằng như vầy, Hoàng thượng phái người đến chỗ ta học năm ba tháng, sau khi trở về cho người mở một tiệm chuyên bán điểm tâm và món ăn vặt, không cần quá lớn, chỉ cần hình thức nhiều là được, chỉ bán những thứ này không bán thứ khác, thế nào?” Yến Thần Dật cười càng vui vẻ.

Tròng mắt Tào Nghi chuyển động, hồ nghi nhìn y: “Ngươi nói rõ ràng một chút.” Hắn vẫn cảm thấy Yến Thần Dật cười không có ý tốt. Miễn phí để cho người đến học tay nghề, để cho người mở cửa hàng kiếm bạc, vậy y có chỗ tốt gì?

“Ta chỉ muốn ba phần lợi nhuận, không có lòng tham.” Yến Thần Dật xoa xoa ngón tay, thấy y không tin lời mình nói lại nói tiếp: “Chỉ có đồ đệ ta dạy dỗ mới có thể làm ra hương vị ăn ngon, ngươi có thể đi hỏi thăm khắp huyện Hoa Dương, hỏi xem thử mấy nhà chỉ mua công thức buôn bán thế nào.”

Trong lòng Tào Nghi đã rõ ràng, lúc hắn vừa tới huyện Hoa Dương cũng đã hỏi thăm qua chuyện này, cũng nếm qua điểm tâm những nhà khác, hương vị thật sự kém rất nhiều. Không nói đến điểm tâm, ngay cả cổ vịt cay cũng không ít tửu lâu đều cùng đẩy ra bán, nhưng chỉ có tửu lâu này của Yến Thần Dật bán mới đặc biệt thơm.

“Ba phần?”

“Đúng, chỉ cần ba phần.” Yến Thần Dật gật đầu.

“Thành giao.” Tào Nghi vỗ tay xuống: “Lúc nào có thể cho bọn họ đến học?”

“Ta có một cái điều kiện.” Yến Thần Dật xua tay ngược lại không vội, cười tủm tỉm nhìn y: “Chỉ có thể phái hai người đến học, hơn nữa không thể mang phương pháp lén giao cho người khác, chúng ta đến ký tên.”

“Không thành vấn đề.”

Yến Thần Dật cười đặc biệt vui vẻ.

Tào Nghi sau khi rời đi Yến Thần Dật thấy Tư Bác cau mày nhìn mình thì biết y không quá tình nguyện cười nói: “Loại bạc đến không này làm gì không cần? Lại nói cũng không có bí quyết gì, chẳng qua chính là dụng tâm làm mà thôi.”

Tư Bác chớp mắt mấy cái, bừng tỉnh đại ngộ. Có phải ý tay không nuôi bạch lang hay không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương