Nhất Bổn Nhật Ký Đích Phát Gian Tình
-
Chương 38
: RP chấn động
Thứ tư ngày x tháng x. Thời tiết: trong xanh.
Hôm nay viết cái gì nhỉ? Thầy nói nhật ký nên viết những thứ mình nhìn thấy trong ngày, nhưng mà hôm nay mình không nhìn thấy thứ gì hay cả a, không viết được gì, nhưng nhật ký lại không thể bịa, cho nên mình quyết định viết về baba của mình.
Baba của mình rất cao ráo rất đẹp trai, tính tình rất tốt, chưa bao giờ đánh mình, cho dù sẽ có lúc mắng mình, còn có thể nhéo mông mình, mình biết đó là bởi vì mình không ngoan. Baba công tác bề bộn nhiều việc, ba nói ba mở một công tư, muốn zhuan [kiếm] tiền nuôi mình, nhưng mà công tư là cái gì a, không rõ a.
Baba của mình mặc dù rất cao ráo rất đẹp trai, nhưng là có đôi khi hay làm mấy chuyện tức cười. Baba cũng chơi Thiên Long Bát Bộ, có một lần mình đi qua thư phòng, nhìn thấy ba ngồi trước máy tính khua tay, sau đó phát ra tiếng cười là lạ, vì rất đáng sợ, nên mình không dám vào.
Số lượng từ hôm nay đã đủ, không viết nữa.
Lời phê của giáo viên:
Baba của con chắc là bị thần kinh đó.
===================================================
Lại là một buổi tối, Phương Hãn sờ sờ máy tính của mình log game, ngó ngó cậu nhóc ngồi một bên, trong lòng niệm niệm, cậu cùng cha con nhà họ Giang quả thật rất có duyên, lần trước là ông cha nhà ấy cùng cậu chơi game, giờ là cậu con nhà ấy.
Hai thầy trò đồng thời login, lỗ tai và cặp mắt của người nào đó đều rất thính đã phát hiện cái sự xuất hiện này, oa oa kêu gào nhào tới chào hỏi.
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Hồ ly, Tiêu Tiêu~ sao lại vừa khéo cùng login như vậy?
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: Hồ ly đại nhân buổi tối vui vẻ ~~ Tiêu Tiêu tới muah chị cái nào ~~
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Chào mọi người ạ, em đang ở nhà sư phụ.
Phương Hãn quay đầu lại trừng cậu nhóc kia, đột nhiên phát hiện nó cũng mang cả bảng viết điện tử [thường gọi là tablet] đến, hèn gì chat nhanh vậy: “Tiểu Vũ, không phải con nên học dùng bàn phím đánh chữ ư?
Giang Tiểu Vũ thuần khiết nhìn thầy giáo mình: “Con biết đánh chữ ạ, nhưng không chạm được hết phím.”
Phương Hãn nhìn năm ngón tay nhỏ nhỏ ngắn ngắn ú ú của cậu nhóc, rất sáng suốt bảo trì trầm mặc. Lại nhìn kênh bang hội, mấy bà cô kia rất kích động gào thét, một câu rồi một câu hỏi nhảy ra, “Hồ ly và Tiêu Tiêu ở cùng một chỗ sao ??” “Tiêu Tiêu là họ hàng của Hồ ly ư ??” “Hồ ly là người nơi nào a? Sẽ không phải là thành phố H đi !!” “…”
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Sư phụ là thầy giáo của em.
Nhìn thấy dòng chữ của cậu nhóc nào đó đã đem tất cả gốc gác của bọn họ vạch trần sạch sẽ, Phương Hãn nhanh chóng ấn đầu nó: “Giang Tiểu Vũ, cái gì gọi là quyền bất khả xâm phạm con có hiểu không?”
Giang Tiểu Vũ tiếp tục thuần khiết nhìn cậu: “Không hiểu ạ.”
“Biết ngay con không hiểu, không được phép tiết lộ thêm thông tin nữa biết chưa?” Phương Hãn sờ đầu nó, nếu nói cho mấy bà cô trong bang quá nhiều chuyện, chắc chắn mấy bà đó sẽ trực tiếp ăn thịt nó…
“Dạ, biết rồi ạ.” Giang Tiểu Vũ rất nghe lời, cái ót cọ cọ trong tay Phương Hãn, “Thầy, có thể đừng sờ đầu con nữa không a, nóng quá.”
Phương Hãn im lặng thu tay về, đầu đứa nhỏ này sờ rất thích, khiến cậu có chút không dừng được…
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Oa, Hồ ly là giáo viên~ sao lại có cảm giác khiến tớ nghĩ tới hai chữ ‘cấm dục’….
[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: A, phòng học, bục giảng… bao nhiêu tư liệu sống…
[Bang hội] [thu vũ]:
[Bang hội] [cho ngươi một vầng thái dương]: Vợ, mấy em đang nói gì vậy a?
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: = = Đồ đần đương nhiên nghe không hiểu.
[Bang hội] [cho ngươi một vầng thái dương]: Vợ, em ghét bỏ anh…
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Đem cái đống tư tưởng hủ của mấy bà tất cả thu lại, đừng quên ở đây còn có trẻ con!
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: Hồ ly không lẽ cậu xem hiểu?
Phương Hãn đương nhiên sẽ không nói cho bọn họ biết cậu xem không hiểu, nhưng dù có không hiểu, cậu cũng biết chắc không phải là thứ gì tốt.
[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: A !! Tớ đột nhiên nhớ ra một chuyện !!
[Bang hội] [tạp mị]: ??
[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: Tiêu Tiêu là con trai của Giang lão đại, mà Hồ ly là thầy giáo của Tiêu Tiêu, nói như vậy, Hồ ly và Giang lão đại…
Lời này vừa nói ra, chúng nữ Mỹ nhân cốc ngẩn ngơ mấy giây tiếp theo lại sôi sục, một hàng dài ký hiệu biểu thị tâm tình kích động cùng thán từ mãnh liệt toát ra, hại Hồ ly đang xem tin tức mua bán trên kênh thế giới không điểm trúng đồ mình thấy hứng thú.
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Nghiêm túc cầu chân tướng !!
[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: Hay Nguyệt lượng! Hồ ly dâng chân tướng !!
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Không có chân tướng.
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Hồ ly cậu thật sự làm cho người ta nhụt chí…
[Bang hội] [quỳ xuống gọi nữ vương]: Thật ra tôi đã thấy Hồ ly.
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: ( ⊙ o ⊙ ) A! Thật sự sao ???
[Bang hội] [quỳ xuống gọi nữ vương]: Ngu ngốc, mi tin thật à.
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: TuT bị chơi xỏ…
Phương Hãn cũng không nhìn lại kênh bang hội, trực tiếp gọi Giang Tiểu Vũ đi luyện cấp, cậu nhóc kia không biết đang nghịch cái gì, qua một hồi lâu mới tiến đội, như đang khoe khoang nói: “Thầy, con đánh ra được một bức Bảo Tàng Đồ !!”
“Vậy con đi đào đi, nói không chừng có thể ra đồ tốt đấy.” Phương Hãn nhìn cậu nhóc dương dương đắc ý khoe khoang Bảo Tàng Đồ, trong lòng buồn cười, hướng Giang Tiểu Vũ nói, trong trò chơi này mấy thứ mới lạ khá nhiều.
“Đào thế nào ạ?” Quả nhiên vẫn còn là một tiểu ngây ngô.
Phương Hãn bất đắc dĩ, đưa tay qua làm mẫu: “Con nhấn chuột phải vào Bảo Tàng Đồ, nhìn thấy tọa độ không? Tiết toán mấy đứa có được dạy về tọa độ chứ? Sau đó con đến chỗ tọa độ miêu tả rồi điểm lần nữa vào Bảo Tàng Đồ, hiểu chưa?” Giang Tiểu Vũ gật đầu, sau đó chiếu theo cách Phương Hãn chỉ đi đến nơi yêu cầu, kết quả thật sự nó vừa đào liền tiến vào phó bản.
“Thầy thầy, con vào một nơi kỳ quái!” Giang Tiểu Vũ khuôn mặt hưng phấn, vội vàng gọi thầy giáo.
“A, vào phó bản, vận khí không tệ nha, vậy, trước tiên con đánh chết mấy tiểu quái này, tiếp tục đánh con boss ở giữa, thời điểm boss sắp chết thì sẽ Huyết Bạo, nhớ rõ tăng máu cho mình. Đánh ra được chìa khóa thì cầm lấy mở rương, ở đó có rất nhiều rương tùy ý con chọn mở.” Vị giáo viên nhân dân nào đó tận chức tận trách tuần tự chỉ bảo.
“Dạ, đã biết ạ.” Giang Tiểu Vũ tỏ vẻ mình đã hiểu, sau đó cẩn thận từng li từng tí bắt đầu đánh quái.
Phương Hãn trở về trước máy tính của mình, sắp xếp thu dọn lại tay nải, sau đó đi dạo phố, dự định đợi tiểu đồ đệ làm xong chuyện của mình thì dẫn nó đi luyện cấp. Một lát sau, trên hệ thông tuôn ra một thông báo.
[Hệ thống] [Tiêu tiêu vũ hiết] trong góc bảo rương phát hiện một quyển [Sách kỹ năng Cao Huyết Tế] cũ nát.
Không đợi mọi người có phản ứng, hệ thống lại dập thêm một thông báo.
[Hệ thống] [Tiêu tiêu vũ hiết] trong góc bảo rương phát hiện một quyển [Sách kỹ năng Cao Huyết Bạo] cũ nát.
Phương Hãn chậc lưỡi, hai quyển này xem như là sách kỹ năng đáng giá nhất khi đào Bảo Tàng, kết quả bạn nhỏ này một lần mở ra hai cái, chẳng lẽ nói siêu cấp ngây ngô RP đặc biệt tốt?
Trên kênh thế giới có người ghen tị, la hét “Đầu G M bị phá hư rồi !!” “Thế nào mà mở một lần ra hai quyển kỹ năng!” “Vận khí thật sự quá tốt…” “Là acc cấp thấp a !!” “Vì cái gì tôi đào lâu như vậy cũng không thấy được một quyển đáng giá nào a!” vân vân… Trong bang cũng chú ý đến thông báo, một bên ghen tức một bên nói khi Tiêu Tiêu bán đồ thì cẩn thận một chút.
“Thầy, con nhặt được hai món.” Giang Tiểu Vũ chạy trở về thành, báo cáo với thầy nó.
“Ừ, Cao Huyết Tế có thể bán 1200YB, Cao Huyết Bạo bán 1000YB, lần này đừng để người ta lừa nữa.” Phương Hãn lo lắng, dặn dò thêm mấy câu.
“Thầy giúp con bán đi, con bán không được.” Giang Tiểu Vũ phát qua giao dịch, đưa sách cho thầy nó. Phương Hãn nghĩ cũng đúng, nếu cậu giúp bán thì tỉ lệ bị lừa ít một chút.
“Trước đi luyện cấp đi, con hô trên kênh thế giới đợi xem có người muốn mua không.” Phương Hãn ấn vào nút tọa kỵ, Bạch Sí Bàng xinh đẹp mở ra, rớt rớt chấm sao nhỏ, khiến bạn nhỏ mắt đầy tim: “Thầy, con cũng muốn cánh.”
“Baba không mua cho con sao?” Phương Hãn ngạc nhiên nói, cánh này của cậu là Giang Thiên Mộ Vũ tặng.
“Không có, baba nói không để cho con tạo thành thói quen phụ thuộc vào ba.” Giang Tiểu Vũ tiếp tục thèm thuồng nhìn chăm chăm cái cánh, thành thành thật thật thuật lại lời của baba nó một lần.
Phương Hãn lau mồ hôi, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận được, Giang Thiên Dự làm vậy là đúng. Nếu tuổi còn nhỏ đã để cho trẻ con tiêu xài như vậy, lớn lên thì thế nào. Bây giờ rất nhiều học sinh cầm tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ để chơi game, nạp một ngàn hai ngàn căn bản là chuyện bình thường, loại chuyện này, khiến cho người ta cảm thấy khó có thể chấp nhận được.
“Đợi bán được sách, con có thể mua cánh.” Phương Hãn nói, “Dùng tiền mình kiếm được mua đồ là tốt nhất, con phải nhỡ kỹ điều này.”
“Dạ.” Giang Tiểu Vũ gật đầu, nó rất sùng bái thầy Phương a, lợi hại như vậy, lại xinh đẹp như vậy. Lời thầy nói mình tất nhiên phải nghe.
Dẫn tiểu đồ đệ luyện cấp gần một giờ, Phương Hãn tinh mắt phát hiện cậu nhóc đang ngáp, mí mắt hơi rũ xuống thoạt nhìn tinh thần không tốt. Cậu xem đồng hồ, đã chín rưỡi tối, là khoảng thời gian ngủ của học sinh tiểu học.
“Đi ngủ đi, Tiểu Vũ.” Phương Hãn vỗ vỗ vai nó, cậu nhóc sau khi trả lời ngoan ngoãn về phòng ngủ. Không biết có phải trên đường gặp bà Phương hay không, dù đang ngồi ở phòng mình Phương Hãn vẫn có thể nghe rõ được đoạn đối thoại của bọn họ.
“Ái da, Tiểu Vũ buồn ngủ rồi?” Giọng của bà Phương.
“Dạ, bà bà ngủ ngon ạ.” Giang Tiểu Vũ qua mấy lần giáo dục của thầy nó, ngoan ngoãn đổi sang gọi bà bà…
“Ha ha, bà bà vào cùng con giúp con trải giường chiếu được không?”
“Dạ…”
Phương Hãn nghe thanh âm của bọn họ càng lúc càng xa, khóe miệng kéo lên một nụ cười, thuận tay thoát acc Tiêu tiêu vũ hiết khỏi game. Lúc này, Đại địa ngưng thần cũng chính là Bán diêm login, rất tự nhiên xin vào đội ngũ của Hồ ly tu thành tinh, Phương Hãn vừa nhìn thấy cậu ta liền nhớ lại chuyện đêm đó.
[Đội ngũ] [bán điêm]: Ô, sư phụ buổi tối tốt lành.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: ^_^ Đúng a, buổi tối tốt lành, cậu thoạt nhìn rất khỏe rất tốt ha.
[Đội ngũ] [bán diêm]: Xem ra tâm tình cậu không tệ nha…
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: ^_^ Đúng a, tâm tình rất tốt, từ buổi tối mấy ngày trước sau khi tên nào đó đột nhiên logout vẫn rất tốt !!
[Đội ngũ] [bán diêm]: = = A, ra là vậy a… Vậy tôi không làm phiền nữa…
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: ^_^ Cậu thử chạy xem.
[Đội ngũ] [bán diêm]: … Được rồi, tôi muốn có cơ hội khai báo để được khoan hồng.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Cho phép.
[Đội ngũ] [bán diêm]: Muốn hỏi gì thì hỏi đi.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Đêm đó tại sao động thủ đánh Thấm Nguyệt? Đừng nói là cậu ghen…
[Đội ngũ] [bán diêm]: Thật ra, sự thật là như vậy, lần đó không phải tôi đánh cô ta trước, là BB của cô ta phóng kỹ năng trúng tôi, vậy nên tôi mới đánh lại…
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Đánh trúng cậu? Không lẽ cô ta không đổi lại hình thức sao…
[Đội ngũ] [bán diêm]: Có lẽ bọn họ vừa giết người ở Ma Nhai Động.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Có thể, nhưng cậu vận khí rất tốt nha, đêm đó cậu vừa đi cô ta liền vào ngục giam.
[Đội ngũ] [bán diêm]: Ừ…
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Không ngạc nhiên?
[Đội ngũ] [bán diêm]: Vốn cô ta cũng đã treo búa, sau đó tôi đánh lại kỳ thật đúng là để giải tỏa tâm tình…
Phương Hãn nhìn hàng chữ này không nói gì, lòng ghen tị của đàn ông, quả nhiên không thể khinh thường. Đồng thời nghi hoặc sâu trong nội tâm cậu lại lần nữa trồi lên, giữa nam nam có thể có tình yêu giống như nam nữ không? Nhìn cái acc gầy còm của Đại địa ngưng thần, cậu không nhịn được đặt câu hỏi.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Có một vấn đề muốn hỏi cậu.
[Đội ngũ] [bán diêm]: Nói đi.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Cậu là, như thế nào phát hiện mình là gay?
[Đội ngũ] [bán diêm]: Cái này, cậu hỏi vấn đề này sẽ không cảm thấy ngại chứ…
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Tôi là ôm tâm lý học thuật giới tính mà hỏi, nên tôi cảm thấy không có gì. Ngược lại, người mang thành kiến với vấn đề này, sẽ ngại, hiểu?
[Đội ngũ] [bán diêm]: Tôi đột nhiên phát hiện cậu cũng khá nhiều chuyện.
Phương Hãn nghe vậy trong lòng mắt trợn trắng, nói thừa, đổi lại ai ở cùng Giang Thiên Mộ Vũ lâu như vậy đều sẽ trở nên nhiều chuyện thế thôi! Sau đó cậu thật 囧 phát hiện đêm nay mình nói hơi nhiều, bình thường bởi vì Giang Thiên Mộ Vũ quấn quýt lấy cậu nói chuyện, khiến cậu cùng người khác trao đổi ít đi, hiện tại anh ta không có đây, Phương Hãn nhịn không được cảm thấy có chút buồn chán.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Đừng nói nhảm, nói mau.
[Đội ngũ] [bán diêm]: Lúc trung học, khi đó trong nhà ba mẹ tôi cãi nhau ly hôn, sau đó tôi phát hiện mình đối với con gái sinh ra cảm giác chán ghét, từ từ thì trở thành gay.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Cậu xác định tính hướng mình như vậy sao?
Ngộ nhỡ chỉ là cảm giác sai lệch thì sao?
[Đội ngũ] [bán diêm]: Này, bạn trai tôi cũng đã kết giao qua, chẳng lẽ còn có thể sai?
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: A, cùng con trai kết giao, là cảm giác thế nào?
[Đội ngũ] [bán diêm]: Thế nào à, có hứng thú?
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Không phải, chỉ là tò mò tình yêu giữa nam nam thôi.
[Đội ngũ] [bán diêm]: Đừng không tin giữa nam nam không có tình yêu,《 Brokeback Mountain》xem qua chưa? 《Lam Vũ》xem qua chưa? Đây đều là lời thề không đổi về tình yêu giữa nam và nam!
(*)Brokeback Mountain và Lam Vũ đều là hai bộ phim về tình cảm giữa nam nam đã đạt nhiều giải thưởng, bạn nào thích có thể google tìm xem :D.
Phương Hãn để ý đến hai tên phim, đều có nghe nói qua, đặc biệt là《Brokeback Mountain》, nói thế nào thì đây cũng là tác phẩm được chú ý năm đó, còn là Lý An đạo diễn, cậu dù có quê mùa thế nào cũng sẽ không ngốc đến trình độ không biết, nhưng cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn ‘nghe nói qua’.
[Đội ngũ] [bán diêm]: Có điều tôi nói với cậu, loại tình yêu này, rất nặng nề, con đường này, cũng rất khó đi. Hy vọng cậu chỉ thật sự là tò mò thôi.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Tôi chỉ hỏi thế thôi, đi, dẫn cậu đi luyện cấp, lĩnh x2.
[Đội ngũ] [bán diêm]: Đêm nay dẫn tôi xuất sư đi!
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Cậu cho tôi là siêu nhân !?
[Đội ngũ] [bán diêm]: Như vậy mà không làm được, quá kém đi…
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Cậu cho rằng ngày mai tôi không cần đi làm?
[Đội ngũ] [bán diêm]: Ok, ok, hiểu.
Đợi khi logout đã 11 rưỡi, trước lúc Phương Hãn tắt máy tính, mắt đảo qua trang baidu, ngón tay dưới ý thức đánh lên tên phim Đại địa ngưng thần nói…
“Ồ một chú ong mật~ bay bay trong bụi hoa à~ bay à~ PIA PIA~ bay à~ a~ a~~~~~~~ !!!” Lúc này một trận chuông quái dị đột ngột vang lên, chấn động đến mức ngón tay Phương Hãn run lên, cậu ảo não tắt máy tính, nghe điện thoại. Đều do tiếng chuông quái dị của tên Cù Châu, mà mình thế nào lại quên đổi…
“A lô?” Phương Hãn lên tiếng, tiếp theo đầu bên kia truyền đến giọng nam trầm: “Là anh, Giang Thiên Dự…”
“Ừ, đã trễ thế này, có việc?” Cậu cũng không biết tại sao, nghe giọng của đối phương, mình lại không nhịn được hạ thấp thanh âm.
“Không có chuyện gì, chỉ là có chút nhớ em, em có nhớ anh không?” Hơi ngưng lại, đối phương cười khẽ, “Đương nhiên là anh nói trong game.”
“Hừ, đương nhiên không có.” Phương Hãn nhịn không được nghĩ không cùng anh ta nhiều chuyện, thật khinh bỉ phát hiện mình vì hai chữ ‘trong game’ mà khó chịu.
“Ha ha, Tiểu Vũ thế nào? Có làm phiền em không?” Giọng Giang Thiên Dự dẫn theo ý cười, dường như nghe ra cậu nghĩ một đường nói một nẻo.
“Cũng được…” Có cái đề tài Tiểu Vũ này, hai người bọn họ dông dông dài dài nói cả mười lăm phút đồng hồ, sau đó Phương Hãn mới đột nhiên nhớ tới, mình nhận điện thoại đường dài, sau khi vội vàng nói ngủ ngon rồi cúp máy, cậu mới phát hiện mình chưa hỏi anh ta chừng nào về.
“Kỳ thật, tôi cũng có chút nhớ anh…” Đem mình ném lên giường, Phương Hãn nhìn ngoài cửa sổ lầu bầu, “Đương nhiên chỉ là trong game.”
Tắt đèn, đi ngủ!
Thứ tư ngày x tháng x. Thời tiết: trong xanh.
Hôm nay viết cái gì nhỉ? Thầy nói nhật ký nên viết những thứ mình nhìn thấy trong ngày, nhưng mà hôm nay mình không nhìn thấy thứ gì hay cả a, không viết được gì, nhưng nhật ký lại không thể bịa, cho nên mình quyết định viết về baba của mình.
Baba của mình rất cao ráo rất đẹp trai, tính tình rất tốt, chưa bao giờ đánh mình, cho dù sẽ có lúc mắng mình, còn có thể nhéo mông mình, mình biết đó là bởi vì mình không ngoan. Baba công tác bề bộn nhiều việc, ba nói ba mở một công tư, muốn zhuan [kiếm] tiền nuôi mình, nhưng mà công tư là cái gì a, không rõ a.
Baba của mình mặc dù rất cao ráo rất đẹp trai, nhưng là có đôi khi hay làm mấy chuyện tức cười. Baba cũng chơi Thiên Long Bát Bộ, có một lần mình đi qua thư phòng, nhìn thấy ba ngồi trước máy tính khua tay, sau đó phát ra tiếng cười là lạ, vì rất đáng sợ, nên mình không dám vào.
Số lượng từ hôm nay đã đủ, không viết nữa.
Lời phê của giáo viên:
Baba của con chắc là bị thần kinh đó.
===================================================
Lại là một buổi tối, Phương Hãn sờ sờ máy tính của mình log game, ngó ngó cậu nhóc ngồi một bên, trong lòng niệm niệm, cậu cùng cha con nhà họ Giang quả thật rất có duyên, lần trước là ông cha nhà ấy cùng cậu chơi game, giờ là cậu con nhà ấy.
Hai thầy trò đồng thời login, lỗ tai và cặp mắt của người nào đó đều rất thính đã phát hiện cái sự xuất hiện này, oa oa kêu gào nhào tới chào hỏi.
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Hồ ly, Tiêu Tiêu~ sao lại vừa khéo cùng login như vậy?
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: Hồ ly đại nhân buổi tối vui vẻ ~~ Tiêu Tiêu tới muah chị cái nào ~~
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Chào mọi người ạ, em đang ở nhà sư phụ.
Phương Hãn quay đầu lại trừng cậu nhóc kia, đột nhiên phát hiện nó cũng mang cả bảng viết điện tử [thường gọi là tablet] đến, hèn gì chat nhanh vậy: “Tiểu Vũ, không phải con nên học dùng bàn phím đánh chữ ư?
Giang Tiểu Vũ thuần khiết nhìn thầy giáo mình: “Con biết đánh chữ ạ, nhưng không chạm được hết phím.”
Phương Hãn nhìn năm ngón tay nhỏ nhỏ ngắn ngắn ú ú của cậu nhóc, rất sáng suốt bảo trì trầm mặc. Lại nhìn kênh bang hội, mấy bà cô kia rất kích động gào thét, một câu rồi một câu hỏi nhảy ra, “Hồ ly và Tiêu Tiêu ở cùng một chỗ sao ??” “Tiêu Tiêu là họ hàng của Hồ ly ư ??” “Hồ ly là người nơi nào a? Sẽ không phải là thành phố H đi !!” “…”
[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Sư phụ là thầy giáo của em.
Nhìn thấy dòng chữ của cậu nhóc nào đó đã đem tất cả gốc gác của bọn họ vạch trần sạch sẽ, Phương Hãn nhanh chóng ấn đầu nó: “Giang Tiểu Vũ, cái gì gọi là quyền bất khả xâm phạm con có hiểu không?”
Giang Tiểu Vũ tiếp tục thuần khiết nhìn cậu: “Không hiểu ạ.”
“Biết ngay con không hiểu, không được phép tiết lộ thêm thông tin nữa biết chưa?” Phương Hãn sờ đầu nó, nếu nói cho mấy bà cô trong bang quá nhiều chuyện, chắc chắn mấy bà đó sẽ trực tiếp ăn thịt nó…
“Dạ, biết rồi ạ.” Giang Tiểu Vũ rất nghe lời, cái ót cọ cọ trong tay Phương Hãn, “Thầy, có thể đừng sờ đầu con nữa không a, nóng quá.”
Phương Hãn im lặng thu tay về, đầu đứa nhỏ này sờ rất thích, khiến cậu có chút không dừng được…
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Oa, Hồ ly là giáo viên~ sao lại có cảm giác khiến tớ nghĩ tới hai chữ ‘cấm dục’….
[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: A, phòng học, bục giảng… bao nhiêu tư liệu sống…
[Bang hội] [thu vũ]:
[Bang hội] [cho ngươi một vầng thái dương]: Vợ, mấy em đang nói gì vậy a?
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: = = Đồ đần đương nhiên nghe không hiểu.
[Bang hội] [cho ngươi một vầng thái dương]: Vợ, em ghét bỏ anh…
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Đem cái đống tư tưởng hủ của mấy bà tất cả thu lại, đừng quên ở đây còn có trẻ con!
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: Hồ ly không lẽ cậu xem hiểu?
Phương Hãn đương nhiên sẽ không nói cho bọn họ biết cậu xem không hiểu, nhưng dù có không hiểu, cậu cũng biết chắc không phải là thứ gì tốt.
[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: A !! Tớ đột nhiên nhớ ra một chuyện !!
[Bang hội] [tạp mị]: ??
[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: Tiêu Tiêu là con trai của Giang lão đại, mà Hồ ly là thầy giáo của Tiêu Tiêu, nói như vậy, Hồ ly và Giang lão đại…
Lời này vừa nói ra, chúng nữ Mỹ nhân cốc ngẩn ngơ mấy giây tiếp theo lại sôi sục, một hàng dài ký hiệu biểu thị tâm tình kích động cùng thán từ mãnh liệt toát ra, hại Hồ ly đang xem tin tức mua bán trên kênh thế giới không điểm trúng đồ mình thấy hứng thú.
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Nghiêm túc cầu chân tướng !!
[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: Hay Nguyệt lượng! Hồ ly dâng chân tướng !!
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Không có chân tướng.
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Hồ ly cậu thật sự làm cho người ta nhụt chí…
[Bang hội] [quỳ xuống gọi nữ vương]: Thật ra tôi đã thấy Hồ ly.
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: ( ⊙ o ⊙ ) A! Thật sự sao ???
[Bang hội] [quỳ xuống gọi nữ vương]: Ngu ngốc, mi tin thật à.
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: TuT bị chơi xỏ…
Phương Hãn cũng không nhìn lại kênh bang hội, trực tiếp gọi Giang Tiểu Vũ đi luyện cấp, cậu nhóc kia không biết đang nghịch cái gì, qua một hồi lâu mới tiến đội, như đang khoe khoang nói: “Thầy, con đánh ra được một bức Bảo Tàng Đồ !!”
“Vậy con đi đào đi, nói không chừng có thể ra đồ tốt đấy.” Phương Hãn nhìn cậu nhóc dương dương đắc ý khoe khoang Bảo Tàng Đồ, trong lòng buồn cười, hướng Giang Tiểu Vũ nói, trong trò chơi này mấy thứ mới lạ khá nhiều.
“Đào thế nào ạ?” Quả nhiên vẫn còn là một tiểu ngây ngô.
Phương Hãn bất đắc dĩ, đưa tay qua làm mẫu: “Con nhấn chuột phải vào Bảo Tàng Đồ, nhìn thấy tọa độ không? Tiết toán mấy đứa có được dạy về tọa độ chứ? Sau đó con đến chỗ tọa độ miêu tả rồi điểm lần nữa vào Bảo Tàng Đồ, hiểu chưa?” Giang Tiểu Vũ gật đầu, sau đó chiếu theo cách Phương Hãn chỉ đi đến nơi yêu cầu, kết quả thật sự nó vừa đào liền tiến vào phó bản.
“Thầy thầy, con vào một nơi kỳ quái!” Giang Tiểu Vũ khuôn mặt hưng phấn, vội vàng gọi thầy giáo.
“A, vào phó bản, vận khí không tệ nha, vậy, trước tiên con đánh chết mấy tiểu quái này, tiếp tục đánh con boss ở giữa, thời điểm boss sắp chết thì sẽ Huyết Bạo, nhớ rõ tăng máu cho mình. Đánh ra được chìa khóa thì cầm lấy mở rương, ở đó có rất nhiều rương tùy ý con chọn mở.” Vị giáo viên nhân dân nào đó tận chức tận trách tuần tự chỉ bảo.
“Dạ, đã biết ạ.” Giang Tiểu Vũ tỏ vẻ mình đã hiểu, sau đó cẩn thận từng li từng tí bắt đầu đánh quái.
Phương Hãn trở về trước máy tính của mình, sắp xếp thu dọn lại tay nải, sau đó đi dạo phố, dự định đợi tiểu đồ đệ làm xong chuyện của mình thì dẫn nó đi luyện cấp. Một lát sau, trên hệ thông tuôn ra một thông báo.
[Hệ thống] [Tiêu tiêu vũ hiết] trong góc bảo rương phát hiện một quyển [Sách kỹ năng Cao Huyết Tế] cũ nát.
Không đợi mọi người có phản ứng, hệ thống lại dập thêm một thông báo.
[Hệ thống] [Tiêu tiêu vũ hiết] trong góc bảo rương phát hiện một quyển [Sách kỹ năng Cao Huyết Bạo] cũ nát.
Phương Hãn chậc lưỡi, hai quyển này xem như là sách kỹ năng đáng giá nhất khi đào Bảo Tàng, kết quả bạn nhỏ này một lần mở ra hai cái, chẳng lẽ nói siêu cấp ngây ngô RP đặc biệt tốt?
Trên kênh thế giới có người ghen tị, la hét “Đầu G M bị phá hư rồi !!” “Thế nào mà mở một lần ra hai quyển kỹ năng!” “Vận khí thật sự quá tốt…” “Là acc cấp thấp a !!” “Vì cái gì tôi đào lâu như vậy cũng không thấy được một quyển đáng giá nào a!” vân vân… Trong bang cũng chú ý đến thông báo, một bên ghen tức một bên nói khi Tiêu Tiêu bán đồ thì cẩn thận một chút.
“Thầy, con nhặt được hai món.” Giang Tiểu Vũ chạy trở về thành, báo cáo với thầy nó.
“Ừ, Cao Huyết Tế có thể bán 1200YB, Cao Huyết Bạo bán 1000YB, lần này đừng để người ta lừa nữa.” Phương Hãn lo lắng, dặn dò thêm mấy câu.
“Thầy giúp con bán đi, con bán không được.” Giang Tiểu Vũ phát qua giao dịch, đưa sách cho thầy nó. Phương Hãn nghĩ cũng đúng, nếu cậu giúp bán thì tỉ lệ bị lừa ít một chút.
“Trước đi luyện cấp đi, con hô trên kênh thế giới đợi xem có người muốn mua không.” Phương Hãn ấn vào nút tọa kỵ, Bạch Sí Bàng xinh đẹp mở ra, rớt rớt chấm sao nhỏ, khiến bạn nhỏ mắt đầy tim: “Thầy, con cũng muốn cánh.”
“Baba không mua cho con sao?” Phương Hãn ngạc nhiên nói, cánh này của cậu là Giang Thiên Mộ Vũ tặng.
“Không có, baba nói không để cho con tạo thành thói quen phụ thuộc vào ba.” Giang Tiểu Vũ tiếp tục thèm thuồng nhìn chăm chăm cái cánh, thành thành thật thật thuật lại lời của baba nó một lần.
Phương Hãn lau mồ hôi, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận được, Giang Thiên Dự làm vậy là đúng. Nếu tuổi còn nhỏ đã để cho trẻ con tiêu xài như vậy, lớn lên thì thế nào. Bây giờ rất nhiều học sinh cầm tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ để chơi game, nạp một ngàn hai ngàn căn bản là chuyện bình thường, loại chuyện này, khiến cho người ta cảm thấy khó có thể chấp nhận được.
“Đợi bán được sách, con có thể mua cánh.” Phương Hãn nói, “Dùng tiền mình kiếm được mua đồ là tốt nhất, con phải nhỡ kỹ điều này.”
“Dạ.” Giang Tiểu Vũ gật đầu, nó rất sùng bái thầy Phương a, lợi hại như vậy, lại xinh đẹp như vậy. Lời thầy nói mình tất nhiên phải nghe.
Dẫn tiểu đồ đệ luyện cấp gần một giờ, Phương Hãn tinh mắt phát hiện cậu nhóc đang ngáp, mí mắt hơi rũ xuống thoạt nhìn tinh thần không tốt. Cậu xem đồng hồ, đã chín rưỡi tối, là khoảng thời gian ngủ của học sinh tiểu học.
“Đi ngủ đi, Tiểu Vũ.” Phương Hãn vỗ vỗ vai nó, cậu nhóc sau khi trả lời ngoan ngoãn về phòng ngủ. Không biết có phải trên đường gặp bà Phương hay không, dù đang ngồi ở phòng mình Phương Hãn vẫn có thể nghe rõ được đoạn đối thoại của bọn họ.
“Ái da, Tiểu Vũ buồn ngủ rồi?” Giọng của bà Phương.
“Dạ, bà bà ngủ ngon ạ.” Giang Tiểu Vũ qua mấy lần giáo dục của thầy nó, ngoan ngoãn đổi sang gọi bà bà…
“Ha ha, bà bà vào cùng con giúp con trải giường chiếu được không?”
“Dạ…”
Phương Hãn nghe thanh âm của bọn họ càng lúc càng xa, khóe miệng kéo lên một nụ cười, thuận tay thoát acc Tiêu tiêu vũ hiết khỏi game. Lúc này, Đại địa ngưng thần cũng chính là Bán diêm login, rất tự nhiên xin vào đội ngũ của Hồ ly tu thành tinh, Phương Hãn vừa nhìn thấy cậu ta liền nhớ lại chuyện đêm đó.
[Đội ngũ] [bán điêm]: Ô, sư phụ buổi tối tốt lành.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: ^_^ Đúng a, buổi tối tốt lành, cậu thoạt nhìn rất khỏe rất tốt ha.
[Đội ngũ] [bán diêm]: Xem ra tâm tình cậu không tệ nha…
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: ^_^ Đúng a, tâm tình rất tốt, từ buổi tối mấy ngày trước sau khi tên nào đó đột nhiên logout vẫn rất tốt !!
[Đội ngũ] [bán diêm]: = = A, ra là vậy a… Vậy tôi không làm phiền nữa…
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: ^_^ Cậu thử chạy xem.
[Đội ngũ] [bán diêm]: … Được rồi, tôi muốn có cơ hội khai báo để được khoan hồng.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Cho phép.
[Đội ngũ] [bán diêm]: Muốn hỏi gì thì hỏi đi.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Đêm đó tại sao động thủ đánh Thấm Nguyệt? Đừng nói là cậu ghen…
[Đội ngũ] [bán diêm]: Thật ra, sự thật là như vậy, lần đó không phải tôi đánh cô ta trước, là BB của cô ta phóng kỹ năng trúng tôi, vậy nên tôi mới đánh lại…
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Đánh trúng cậu? Không lẽ cô ta không đổi lại hình thức sao…
[Đội ngũ] [bán diêm]: Có lẽ bọn họ vừa giết người ở Ma Nhai Động.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Có thể, nhưng cậu vận khí rất tốt nha, đêm đó cậu vừa đi cô ta liền vào ngục giam.
[Đội ngũ] [bán diêm]: Ừ…
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Không ngạc nhiên?
[Đội ngũ] [bán diêm]: Vốn cô ta cũng đã treo búa, sau đó tôi đánh lại kỳ thật đúng là để giải tỏa tâm tình…
Phương Hãn nhìn hàng chữ này không nói gì, lòng ghen tị của đàn ông, quả nhiên không thể khinh thường. Đồng thời nghi hoặc sâu trong nội tâm cậu lại lần nữa trồi lên, giữa nam nam có thể có tình yêu giống như nam nữ không? Nhìn cái acc gầy còm của Đại địa ngưng thần, cậu không nhịn được đặt câu hỏi.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Có một vấn đề muốn hỏi cậu.
[Đội ngũ] [bán diêm]: Nói đi.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Cậu là, như thế nào phát hiện mình là gay?
[Đội ngũ] [bán diêm]: Cái này, cậu hỏi vấn đề này sẽ không cảm thấy ngại chứ…
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Tôi là ôm tâm lý học thuật giới tính mà hỏi, nên tôi cảm thấy không có gì. Ngược lại, người mang thành kiến với vấn đề này, sẽ ngại, hiểu?
[Đội ngũ] [bán diêm]: Tôi đột nhiên phát hiện cậu cũng khá nhiều chuyện.
Phương Hãn nghe vậy trong lòng mắt trợn trắng, nói thừa, đổi lại ai ở cùng Giang Thiên Mộ Vũ lâu như vậy đều sẽ trở nên nhiều chuyện thế thôi! Sau đó cậu thật 囧 phát hiện đêm nay mình nói hơi nhiều, bình thường bởi vì Giang Thiên Mộ Vũ quấn quýt lấy cậu nói chuyện, khiến cậu cùng người khác trao đổi ít đi, hiện tại anh ta không có đây, Phương Hãn nhịn không được cảm thấy có chút buồn chán.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Đừng nói nhảm, nói mau.
[Đội ngũ] [bán diêm]: Lúc trung học, khi đó trong nhà ba mẹ tôi cãi nhau ly hôn, sau đó tôi phát hiện mình đối với con gái sinh ra cảm giác chán ghét, từ từ thì trở thành gay.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Cậu xác định tính hướng mình như vậy sao?
Ngộ nhỡ chỉ là cảm giác sai lệch thì sao?
[Đội ngũ] [bán diêm]: Này, bạn trai tôi cũng đã kết giao qua, chẳng lẽ còn có thể sai?
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: A, cùng con trai kết giao, là cảm giác thế nào?
[Đội ngũ] [bán diêm]: Thế nào à, có hứng thú?
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Không phải, chỉ là tò mò tình yêu giữa nam nam thôi.
[Đội ngũ] [bán diêm]: Đừng không tin giữa nam nam không có tình yêu,《 Brokeback Mountain》xem qua chưa? 《Lam Vũ》xem qua chưa? Đây đều là lời thề không đổi về tình yêu giữa nam và nam!
(*)Brokeback Mountain và Lam Vũ đều là hai bộ phim về tình cảm giữa nam nam đã đạt nhiều giải thưởng, bạn nào thích có thể google tìm xem :D.
Phương Hãn để ý đến hai tên phim, đều có nghe nói qua, đặc biệt là《Brokeback Mountain》, nói thế nào thì đây cũng là tác phẩm được chú ý năm đó, còn là Lý An đạo diễn, cậu dù có quê mùa thế nào cũng sẽ không ngốc đến trình độ không biết, nhưng cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn ‘nghe nói qua’.
[Đội ngũ] [bán diêm]: Có điều tôi nói với cậu, loại tình yêu này, rất nặng nề, con đường này, cũng rất khó đi. Hy vọng cậu chỉ thật sự là tò mò thôi.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Tôi chỉ hỏi thế thôi, đi, dẫn cậu đi luyện cấp, lĩnh x2.
[Đội ngũ] [bán diêm]: Đêm nay dẫn tôi xuất sư đi!
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Cậu cho tôi là siêu nhân !?
[Đội ngũ] [bán diêm]: Như vậy mà không làm được, quá kém đi…
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Cậu cho rằng ngày mai tôi không cần đi làm?
[Đội ngũ] [bán diêm]: Ok, ok, hiểu.
Đợi khi logout đã 11 rưỡi, trước lúc Phương Hãn tắt máy tính, mắt đảo qua trang baidu, ngón tay dưới ý thức đánh lên tên phim Đại địa ngưng thần nói…
“Ồ một chú ong mật~ bay bay trong bụi hoa à~ bay à~ PIA PIA~ bay à~ a~ a~~~~~~~ !!!” Lúc này một trận chuông quái dị đột ngột vang lên, chấn động đến mức ngón tay Phương Hãn run lên, cậu ảo não tắt máy tính, nghe điện thoại. Đều do tiếng chuông quái dị của tên Cù Châu, mà mình thế nào lại quên đổi…
“A lô?” Phương Hãn lên tiếng, tiếp theo đầu bên kia truyền đến giọng nam trầm: “Là anh, Giang Thiên Dự…”
“Ừ, đã trễ thế này, có việc?” Cậu cũng không biết tại sao, nghe giọng của đối phương, mình lại không nhịn được hạ thấp thanh âm.
“Không có chuyện gì, chỉ là có chút nhớ em, em có nhớ anh không?” Hơi ngưng lại, đối phương cười khẽ, “Đương nhiên là anh nói trong game.”
“Hừ, đương nhiên không có.” Phương Hãn nhịn không được nghĩ không cùng anh ta nhiều chuyện, thật khinh bỉ phát hiện mình vì hai chữ ‘trong game’ mà khó chịu.
“Ha ha, Tiểu Vũ thế nào? Có làm phiền em không?” Giọng Giang Thiên Dự dẫn theo ý cười, dường như nghe ra cậu nghĩ một đường nói một nẻo.
“Cũng được…” Có cái đề tài Tiểu Vũ này, hai người bọn họ dông dông dài dài nói cả mười lăm phút đồng hồ, sau đó Phương Hãn mới đột nhiên nhớ tới, mình nhận điện thoại đường dài, sau khi vội vàng nói ngủ ngon rồi cúp máy, cậu mới phát hiện mình chưa hỏi anh ta chừng nào về.
“Kỳ thật, tôi cũng có chút nhớ anh…” Đem mình ném lên giường, Phương Hãn nhìn ngoài cửa sổ lầu bầu, “Đương nhiên chỉ là trong game.”
Tắt đèn, đi ngủ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook