Nhập Ma
-
Chương 95: 95: Trước Thế Sự Pn 2.13
Thời tiết hiện tại cũng không phải là đẹp.
Bầu trời không trăng không sao, chỉ còn lại một tấm màn đêm đen thẳm, nặng nề, không có giới hạn, nhìn không thấy đâu là điểm cuối.
Trong chủ phủ ở Nghiệp Thành, Văn Nhân Trác Nhĩ tươi cười đưa Văn Nhân Quân cùng với Diệp Bạch vào bên trong phủ, vẫn đầy lửa nóng nhiệt tình như trước đây, chỉ là trên gương mặt tươi cười kia còn mang theo chút kì quái.
Văn Nhân Quân cùng Diệp Bạch đều không để ý.
Đi vào bên trong sảnh, sau khi cả khách và chủ đều lần lượt ngồi xuống, Văn Nhân Trác Nhĩ khụ một tiếng, đang định nói chuyện lại bỗng nhiên thấy hình ảnh phía sau của Diệp Bạch-Băng Hỏa thú đang ngồi phía trước, phía sau chính là Diệp Thập Tam ngồi như không ngồi, lập tức hỏi: "Thúc thúc, vị này chính là! "
"Diệp Thập Tam.
" Văn Nhân Quân trả lời ngắn gọn.
Suy nghĩ của Văn Nhân Trác Nhĩ vừa chuyển, cuối cùng cũng không nói cái gì mà "Đây là cháu trai mới mà thúc thúc mới nhận" linh tinh vô cùng không đáng tin cậy mà hỏi: "Là người mạo danh của Tầm đệ đệ phải không?"
Văn Nhân Quân khẽ gật đầu, không muốn nhiều lời.
Văn Nhân Trác Nhĩ cũng không hỏi nhiều vấn đề này nữa, quay lại nói đến chính sự: "Về việc của Thiên Hạ Cung, thúc thúc có lẽ cũng đã biết, không biết! " Hắn nhanh chóng liếc mắt nhìn Diệp Bạch một cái, "Có ý tưởng gì không?"
Một câu này nói ra, vốn dĩ Diệp Thập Tam vẫn còn đang uể oải cũng có chút hứng thú, ngồi thẳng dậy nhìn về phía Diệp Bạch.
Văn Nhân Quân trầm ngâm một lát, quay sang hỏi Diệp Thập Tam: "Có bao nhiêu người giống như ngươi?"
Diệp Thập Tam cợt nhả: "Nếu ta đứng thứ 13, tất nhiên trước đó sẽ còn 12 người nữa giống ta! "
"Toàn nói bậy.
" Âm thanh Diệp Bạch bỗng nhiên vang lên.
Lần này, Diệp Thập Tam cũng thấy hoảng sợ, thậm chí Văn Nhân Quân bên cạnh Diệp Bạch cũng có chút giật mình: "Tầm Nhi?"
Diệp Bạch lắc đầu ý bảo không có việc gì, sau đó hỏi: "Tần Lâu Nguyệt bị ám sát ở đâu?"
"Ở Vị Hà.
" Văn Nhân Trác Nhĩ trả lời đến thông thuận.
"Thời gian cụ thể?"Diệp Bạch hỏi.
"Giờ thìn ngày 12/5".
Văn Nhân Trác Nhĩ trả lời.
Diệp Bạch không nói chuyện nữa.
Văn Nhân Trác Nhĩ cân nhắc một lát, sau khi suy nghĩ một chút lại tiếp tục hỏi: "Thiên Nhai Môn vừa vặn cũng đang ở phụ cận Vị Hà, thời gian cũng tương đối, nếu! " Hắn nghĩ rằng, nếu như đúng là do Diệp Bạch làm, chúng ta đây cũng nên sớm chuẩn bị, lại không ngờ nghe được một đạo âm thanh bừng bừng tức giận chợt vang lên: "Chết rồi cũng không biết xấu hổ.
"
Âm thanh kì lạ lại không quen thuộc này đến quá đột ngột, Văn Nhân Trác Nhĩ vèo một cái ngẩng đầu lên thì thấy Phó Trường Thiên một thân trang phục kính lam đang đùng đùng nổi giận lật tung nóc nhà nhảy xuống.
Trơ mắt nhìn nóc nhà nhà mình cứ như vậy bị người ta làm thủng một khối, mặt Văn Nhân Trác Nhĩ cũng đều trầm xuống: "Phó thủ tọa là đi từ nơi nào đến đây vậy?"
Phó Trường Thiên vênh váo nhìn Văn Nhân Trác Nhĩ liếc mắt một cái, khinh thường nói: "Khả năng phòng ngự của các ngươi là như thế này sao?" Tiếp theo đó là vẻ mặt bừng bừng lửa giận nhìn về phía Diệp Bạch nói, "Đại nhân! Tần Lâu Nguyệt kia còn có mặt mũi để hướng về phía người cầu cứu hay sao?"
Cầu cứu?
Tất cả mọi người trong sảnh đều sửng sốt.
Cuối cùng vẫn là Diệp Thập Tam móc từ trong người ra một tờ giấy, nghe nói là do Tần Lâu Nguyệt tự tay viết xuống, từ ngữ phong phú, phần thưởng lớn lao, là một tờ lệnh truy nã của Thiên Hạ Cung, từ đầu đến cuối nhìn hết một lượt mới nói: "Nơi nào nói là cần đến cứu? Rõ ràng là đang muốn giết người.
"
Phó Trường Thiên lúc này mới chú ý đến Diệp Thập Tam ở bên cạnh Diệp Bạch, "Ngươi biết cái gì," hắn thấy khuôn mặt của đối phương, nhất thời ngẩn ra, "Ngươi! Đại nhân?" Một câu cuối cùng này là hỏi Diệp Bạch.
"Mặt là thật.
" Diệp Bạch thần sắc nhàn nhạt.
Phó Trường Thiên nghe vậy, thở dài nhẹ nhõm một hơi lại cảm thấy có chút không cam lòng, một lát mới nói: "Cũng có thể biến thành giả! "
Diệp Thập Tam lập tức cảm thấy rùng mình.
Cũng may Phó Trường Thiên chỉ nói như vậy một chút rồi bỏ qua, giống như đó chỉ là việc không đáng để nhắc đến, hắn tiếp tục hỏi Diệp Bạch: "Đại nhân, quyết định của ngươi?"
Diệp Bạch trầm mặc không nói.
Văn Nhân Quân khẽ nhíu mày.
Chỉ có Văn Nhân Trác Nhĩ còn không hiểu ra sao: "Cái gì cầu cứu? Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy hả? Dùng lệnh lùng bắt này truyền ra ngoài sẽ chỉ khiến cho người của Thiên Hạ Cung dốc hết sức để lùng đuổi giết Tầm đệ đệ! "
Phó Trường Thiên lại tìm được đường để nói tiếp: "Không sai, đây là lệnh truy bắt đại nhân, ngươi đọc có thể hiểu, ta cũng có thể hiểu, chính là người khác sẽ không hiểu, đại nhân, nếu như ngươi thật sự muốn đến, chỉ sợ sẽ có rất nhiều chuyện không duyên không cớ xuất hiện, ý đồ của Tần Lâu Nguyệt thật sự là đáng chết!! "
"Rốt cuộc cái gì! ! " Văn Nhân Trác Nhĩ gần như cười khổ.
"Muốn xem như vậy.
" Một đạo âm thanh bỗng nhiên tiến đến, Lý Thư Ngôn đôi tay khuất trong ống tay áo, áo choàng dày nặng khoác ở bên ngoài đi vào.
Mấy tháng không thấy, sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt, tinh thần tuy còn tốt, nhưng mỏi mệt trong đáy mắt chân mày làm cách nào cũng không thể che giấu được.
Trong tay Lý Thư Ngôn đang tiến vào cũng cầm một tờ lệnh truy bắt, chỉ thấy hắn đến bên bàn cầm lấy bút, thoáng điểm một vài chữ trên lệnh truy bắt, sau đó đưa cho Văn Nhân Trác Nhĩ xem.
Văn Nhân Trác Nhĩ tiếp nhận, chưa xem hết hai hàng liền ngơ ngẩn: "Đây là! "
Lý Thư Ngôn ngồi xuống, lại khó hiểu hạ áo choàng: "Thời gian, địa điểm.
Ta chỉ nhìn ra được cái này, còn có một ít! sợ là phải nhờ đến Phó thủ tọa cùng với Tầm công tử giải đáp giúp.
"
"Tần Lâu Nguyệt thật sự muốn ta đến đó.
"
Cuối cùng Diệp Bạch cũng lên tiếng, chỉ nói một câu vô cùng đơn giản như vậy.
Phó Trường Thiên không nhịn được cười lạnh.
Văn Nhân Quân hơi nhíu mi tâm, lại không nói gì cả.
Bản thân Lý Thư Ngôn không biết đang suy nghĩ điều gì, Văn Nhân Trác Nhĩ muốn lên tiếng nhưng lại đang cân nhắc đến cân nhắc đi, cảm thấy mình nói gì lúc này cũng là kì quái, vì vậy cuối cùng cũng quyết định im lặng.
Chỉ có Diệp Thập Tam đang bị Băng Hỏa thú nhìn như hổ rình mồi nhìn trái nhìn phải bỗng nhiên nói một câu: "Vậy ngươi có đi hay không?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook