Nhập Ma
Chương 35: Phiền toái

Dừng lại bước chân, Diệp Bạch quay nhìn đoàn người cũng đang có chút ngây ngẩn, sau đó liền đem tầm mắt chuyển lên người thanh niên vừa lên tiếng.

Thanh niên kia không chút né tránh tầm mắt Diệp Bạch, ngược lại càng thêm phẫn nộ nhìn hắn!

Nhìn nhìn Diệp Bạch, lại nhìn nhìn thanh niên trong đội mình, một đầu lĩnh râu quai nón ho khan một tiếng, nói: “Lý Nhị thiếu, ngươi có phải…… hiểu lầm cái gì?”

Lý Nhị thiếu cười lạnh một tiếng: “Ta hiểu lầm cái gì? Ta hiểu lầm bằng hữu chết không cách nào nhặt xác, ta hiểu lầm bản thân bị người đánh một chưởng thiếu chút nữa mất mạng?”

Râu quai nón nhíu nhíu mày, không lên tiếng nữa. Mà một trung niên hán tử khác bộ mặt âm lãnh nhìn hai người một hồi, chậm rãi mở miệng: “Lý Nhị thiếu, thanh danh nghĩa khí của ngươi chúng ta đều biết, bằng không cũng sẽ không nửa đường cho ngươi gia nhập. Bất quá ngươi nói thiếu thành chủ Phi Vân thành giết người đoạt bảo……Nếu có chứng cớ thì tốt, theo ta biết, trong Phi Vân thành cũng có cất giữ vài nhánh Băng Hỏa Thảo.”

Ngụ ý của hán tử âm lãnh là chỉ một gốc Băng Hỏa Thảo, còn không phiền đến Diệp Bạch giết người đoạt bảo. Nói như vậy, hắn còn cố ý liếc nhìn Diệp Bạch một cái, mỉm cười với đối phương.

Diệp Bạch không đáp lại, hắn chỉ đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn tình thế phát triển.

Trên mặt Lý Nhị nổi lên ửng hồng, một nửa là vì phẫn nộ, một nửa là vì nội thương: “Băng Hỏa Thảo? Chỉ là một gốc Băng Hỏa Thảo Văn Nhân thiếu gia đương nhiên chướng mắt! Hắn coi trọng chính là Băng Hỏa Song Cực Thảo từ Băng Hỏa Thảo tinh hoa hơn trăm năm mà thành!”

Người xung quanh nhất thời chấn động, trong mắt Diệp Bạch cũng có chút kinh ngạc.

Sau một lát, vẫn là hán tử âm lãnh mở miệng: “Xem như trên người Văn Nhân thiếu gia có Băng Hỏa Song Cực Thảo, cũng không thể thuyết minh hắn là đoạt lấy từ trên người các ngươi.”

Diệp Bạch liếc nhìn hán tử âm lãnh một cái, hán tử âm lãnh như trước lấy lòng hướng Diệp Bạch mỉm cười.

Lý Nhị thiếu đương nhiên không bỏ qua điểm này, hắn không ngừng cười lạnh, thỉnh thoảng hỗn loạn ho khan vài tiếng: “Vương đại hiệp, ngươi cũng thấy, tất cả thủ hạ mang theo đều chết ở Mang Quỷ Sơn, sau này trở về, Lý mỗ cũng không còn mặt mũi hành tẩu trong chốn giang hồ. Bất quá trước lúc đó, ta chỉ muốn hướng các vị hỏi một câu — hôm nay nếu ta lấy ra chứng cớ, người ở đây sau này có nguyện ý vì Lý mỗ làm chứng?”

Hán tử âm lãnh nhướn mi không nói gì, nhưng râu quai nón vẫn trầm mặc lại ho khan một tiếng lớn, giành trước mở miệng: “Lý Nhị thiếu, mọi sự tranh bất quá vì một chữ lí, nếu hôm nay ngươi có thể xuất ra chứng cớ, bất luận người khác thế nào, Vương mỗ ngày sau nhất định vì ngươi mà chứng minh!”

Đè lại ngực, Lý Nhị thiếu có chút cố sức cười cười, sau đó từ trong ngực lấy ra thứ gì đó.

Tròng mắt Diệp Bạch nhẹ nhàng co rụt lại, tiếp đó hiếm thấy nhăn lại mi.

Lý Nhị thiếu oán nộ liếc nhìn Diệp Bạch một cái, sau đó mở tay ra, khách khí nói với râu quai nón: “Thỉnh Vương đại hiệp nhìn xem, đây là một ngọn Băng Hỏa Song Cực Thảo, Văn Nhân đại thiếu gia tuy rằng động thủ, nhưng chắc hẳn không dự đoán được, chúng ta sau khi lấy được Băng Hỏa Thảo vì phòng vạn nhất, liền do hai người bảo tồn…… May mắn đem cho hai người bảo tồn!”

Khóe môi Lý Nhị thiếu từ cười lạnh chuyển thành chua xót, thoáng qua rồi lại càng nồng đậm thêm. Gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bạch, Lý Nhị thiếu không hề nhiều lời, chỉ lạnh lùng nói: “Chỉ cần Văn Nhân thiếu gia trước mắt nguyện ý để cho mọi người soát người, hoặc là rõ ràng lấy ra một gốc Băng Hỏa Song Cực Thảo đầy đủ, Lý mỗ không nhiều lời, sau khi trở về nhất định trọng lễ đăng môn bồi tội, mặc cho xử trí. Nếu là Văn Nhân thiếu gia không dám, hoặc là lấy không ra một gốc Băng Hỏa Song Cực Thảo đầy đủ……”

Nói tới đây, Lý Nhị thiếu bỗng nhiên hơi cúi người với râu quai nón, nói: “Phiền toái Vương đại hiệp!”

Nhìn thứ trong tay Lý Nhị thiếu, khóe môi râu quai nón nhẹ nhàng co giật, lại rốt cuộc không biết phải làm thế nào, chỉ đành xoay người sang Diệp Bạch, ôn tồn nói: “Văn Nhân thiếu gia, tình cảnh trước mắt ngài cũng thấy được, theo ta biết, trong số những người mới chết vừa nãy còn có một vị cô nương đã cùng Lý Nhị thiếu đính hôn…… Vì trấn an người chết, cũng vì trong sạch của chính ngài, không bằng liền chiếu theo ý Lý Nhị thiếu để chúng ta nhìn một cái, hoặc là rõ ràng lấy ra một gốc cây đầy đủ?”

Diệp Bạch không để ý đến lời râu quai nón, chỉ thản nhiên hồi đáp một câu:

“Không có.”

Râu quai nón nhất thời không rõ đối phương là nói không có Băng Hỏa Song Cực Thảo hay là không có cái gì, ngay tại thời điểm chuẩn bị lại mở miệng, một thanh âm bỗng nhiên chen ngang vào:

“Không phải không dám lấy ra nữa sao?”

Không khí nguyên bản khẩn trương tại trong chớp mắt này giống như thật sự ngưng trệ, thần sắc râu quai nón rõ ràng không ngờ tới, mà hán tử âm lãnh kia lại vào lúc này gào to lên:

“Đường đường Phi Vân thành thiếu thành chủ, như thế nào có thể không dám lấy ra! Vừa mới lên tiếng là ai, đứng ra cho lão tử!”

“Hắn đương nhiên không dám lấy ra nữa!” Lần này là Lý Nhị thiếu cười lạnh, hắn sống chết nhìn thẳng Diệp Bạch, chậm rãi nói, “Bảo bối nhiễm huyết, sợ là không dễ lấy ra như vậy đi!”

Râu quai nón nhíu mi, há há miệng, hắn còn muốn nói gì đó.

Nhưng Diệp Bạch lại không muốn nghe tiếp — bất luận trước mắt rốt cuộc là thật là giả.

Tay phải đặt lên chuôi kiếm bên hông, Diệp Bạch nhìn lướt qua những người trước mặt, thản nhiên mở miệng: “Trên người ta có Băng Hỏa Song Cực Thảo. Nếu muốn xem, dùng bản sự tới lấy là được.”

Này hiển nhiên là một câu trả lời không quá khách khí, râu quai nón vẫn ôn tồn lúc này liền nhíu mi, trầm giọng hỏi: “Văn Nhân thiếu gia có Băng Hỏa Song Cực Thảo lại không đồng ý lấy ra, hay là sự thật đúng như lời Lý Nhị thiếu nói?”

Nghe thấy những lời này, đôi mắt tràn ra tơ máu của Lý Nhị thiếu gắt gao nhìn thẳng gương mặt Diệp Bạch, khóe mắt gần như muốn xé rách.

Diệp Bạch vẫn bình tĩnh liếc nhìn những người trước mặt một cái, lập tức nói: “Liền tính như thế đi.”

Một câu dễ dàng ‘Liền tính như thế’ hoàn toàn khiến thần kinh vẫn buộc chặt trong đầu Lý Nhị thiếu lập tức gãy, đầu óc trống rỗng, trong mắt lại chỉ có kẻ đang tùy ý đứng trước mặt kia, Lý Nhị thiếu gầm rú thứ gì ngay cả chính mình cũng nghe không rõ, rút kiếm liền phóng thẳng đến chỗ Diệp Bạch!

Ngón tay Diệp Bạch ấn chuôi kiếm nhẹ nhàng giật giật, một tia quang mang trắng như tuyết liền từ vỏ kiếm lóe ra.

Nhưng mà cũng ngay sau đó, bỗng nhiên vang lên một tiếng rống khiến mặt đất chấn động, một bóng đen từ bên cạnh vụt tới như tia chớp xẹt qua mọi người, trong chớp mắt bổ nhào lên người Lý Nhị thiếu đang phóng tới Diệp Bạch!

Trong khoảnh khắc, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, vừa nhìn kỹ lại đã phát hiện Lý Nhị thiếu một khắc trước còn hoàn hảo cầm kiếm mặc dù vẫn đang đứng kia lại đã là đầu thân hai chỗ.

Thân thể không đầu thẳng tắp đứng lặng một hồi, sau đó phịch một tiếng đột nhiên ngã xuống đất, máu tươi dày đặc tung toé phun ra, cứ như lập tức liền nhiễm đỏ trời xanh xa xa. Mà nếu quan sát kỹ, còn có thể phát giác ngón tay cầm kiếm vẫn còn hơi hơi run rẩy, mà cái đầu kia……

Cái đầu kia, lại bị một con yêu thú đầu có hai sừng, da như giáp trụ, toàn thân tối đen ngậm trong miệng, nhai hai cái, lại như không thú vị mà một ngụm phun xuống đất.

Khoảnh khắc, cái đầu đã bị ăn không còn bộ mặt kia tựa như dưa hấu bị nện xuống đất, trắng trắng hồng hồng nhất thời trộn lẫn.

Người có thể cầm đao lên Mang Quỷ Sơn, kỳ thật đều đã lăn lộn sống sót dưới đao kiếm, sớm xem nhạt chuyện sinh tử. Ngày thường mặt không đổi sắc đao trắng đâm vào đao đỏ rút ra, không sợ chết nhưng lại không ai chịu được cảnh đầu đồng bạn mình bị dã thú xem như đồ ăn mà cắn xé trước mặt, nhất là tại thời điểm đồng bạn này cùng mình còn có chút giao tình.

Lúc này, có vài người sắc mặt xoát cái liền trở nên xanh ngắt như thể gặp phải quỷ. Mà những người còn lại cũng ít nhiều đều có chút không khoẻ. Chỉ là rất nhanh, những võ giả chính mắt nhìn thấy một hồi kịch ăn tươi người sống đã chịu không nổi chấn động thần kinh, toàn thân lắc lư đến lợi hại.

— bởi vì một đường bạch quang đã lóe lên.

— chỉ là một đường vô cùng đơn giản, lại dễ dàng xé bỏ hết thảy trở ngại trước mắt như chém vào củi mục!

……

……

Độc Cô Kinh Phi ôm tâm tình lo lắng chạy đến Mang Quỷ Sơn ngăn cản.

Nhưng là cho dù có lo lắng như thế nào, có đưa ra đủ loại giả thiết không tốt như thế nào, Độc Cô Kinh Phi cũng quả thật không ngờ, chính mình thế nhưng sẽ thấy được Diệp Bạch đứng trong một đống thi thể, tiếp tục giơ kiếm đối với một kẻ còn sót lại cuối cùng khóe miệng lưu nước miếng, tê liệt ngồi trên mặt đất, thần trí rõ ràng không bình thường.

Trong óc Độc Cô Kinh Phi trong chớp mắt trống rỗng.

Chờ khi hắn phục hồi tinh thần lại, hắn đã phi thân xuống ngựa, che trước người nam tử co quắp ngồi kia, chắn lại binh khí Diệp Bạch.

Đuôi long mày Diệp Bạch nhẹ nhàng nâng lên.

Tiếp đó, hắn mặt không chút thay đổi nâng lên kiếm.

Lại đánh xuống.

Chỉ nghe “Tranh –” một tiếng sắc dài, thanh kiếm Độc Cô Kinh Phi tùy tay rút lấy trên đất run lên mãnh liệt, gần như sẽ rơi ra khỏi tay, chỗ hai kiếm va chạm xuất hiện càng nhiều vết rạn tinh mịn như mạng nhện — vẫn là không chịu nổi nội kình mãnh liệt từ trên thanh kiếm Diệp Bạch truyền đến mà bị đánh nát tả tơi.

Hổ khẩu cầm kiếm theo thân kiếm rung động mà toát ra một tia màu đỏ, tâm Độc Cô Kinh Phi cũng theo đó mà trầm xuống – vì một kiếm không chút do dự vừa rồi kia của Diệp Bạch. Mặc dù tự sớm hiểu được cá tính Diệp Bạch, vậy mà mãi đến lúc này hắn mới phát hiện, có một số việc, bản thân tuy rằng có thể hiểu được, lại hiển nhiên còn chưa chuẩn bị tốt hoàn toàn tiếp nhận.

Diệp Bạch lại nâng kiếm.

Mắt sắc nhìn thấy cổ tay Diệp Bạch có xu thế hạ xuống, Độc Cô Kinh Phi cũng bất chấp tất cả, vội vàng lên tiếng nói: “A Tầm, Đợi một chút!”

Tay Diệp Bạch ngừng, nhưng không có ý định buông ra.

Độc Cô Kinh Phi cảm thấy khẽ buông lỏng, vội vàng mở miệng: “Đây là có chuyện gì? Người trước hết đừng giết, nói không chừng sau này hắn có tác dụng!”

Nói như vậy, Độc Cô Kinh Phi thoáng nhìn Long Nhất ở một bên mặc dù kiềm chế bất động nhưng lại sớm chuẩn bị tốt tùy thời rút vũ khí ra, ý bảo hắn trước lôi nam tử đi.

Long Nhất hiểu ý, nhẹ nhàng xoay người một cái liền xuống ngựa đứng phía sau Độc Cô Kinh Phi, hoàn toàn che bên cạnh nam tử ngồi trên đất.

Độc Cô Kinh Phi vô thanh thở ra một hơi, sau đó hắn lại mở miệng: “A Tầm, ra cái gì……” Nói đến một nửa, Độc Cô Kinh Phi đột nhiên phát hiện một đoàn bóng đen cuộn mình ở phía sau Diệp Bạch, tập trung nhìn kỹ, sắc mặt nhất thời biến động, đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay Diệp Bạch cánh tay, lớn tiếng nói:“Cẩn thận!”

Ánh mắt Diệp Bạch thoáng lóe lên một chút. Tay cầm kiếm vừa động, trường kiếm như tuyết vừa đảo mắt liền đã an ổn trở lại vỏ. Đồng thời, Diệp Bạch trở tay nắm lấy đầu vai Độc Cô Kinh Phi, dưới chân dường như chỉ đạp hai ba bước bình thường liền đã cùng bóng đen sau lưng kéo ra khoảng cách ước chừng hơn hai mươi thước.

Mà Long Nhất cũng kịp tỉnh táo lại, gần như tại thời điểm Độc Cô Kinh Phi biến sắc cũng đã xoay người kéo nam tử ngồi trên đất chạy gấp về phía sau, cho nên mặc dù tốc độ không nhanh bằng Diệp Bạch, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, khoảng cách kéo ra cũng không ít hơn Diệp Bạch bao nhiêu.

Băng Hỏa Thú vốn khó khăn lắm mới an ổn ngủ phía sau Diệp Bạch đầu tiên là nghe thấy tiếng quát chói tai, sau đó lại cảm giác được tiếng gió, liền hé lên một bên mí mắt, lộ ra con ngươi màu đỏ tươi liếc mắt xem xét một cái.

Mà vừa nhìn lại đã thấy đến Diệp Bạch kéo mấy người tránh mình như tránh ôn dịch.

Băng Hỏa thú nhất thời liền nổi giận.

Đột nhiên đứng lên, nó thị uy rung lắc thân mình, hướng Long Nhất cùng Độc Cô Kinh Phi gầm lên một tiếng vừa uy nghiêm lại miệt thị, sau đó lại nhìn về phía Diệp Bạch, trong đôi mắt đỏ như máu toát ra khinh thường trắng trợn không thể nghi ngờ.

Thấy một màn như vậy, Độc Cô Kinh Phi nhưng lại lập tức trấn tĩnh xuống — có nhân tính, dễ làm việc.

Không nháy mắt nhìn thẳng Băng Hỏa thú, Độc Cô Kinh Phi thấp giọng hỏi Diệp Bạch, trong lòng đã muốn xác định: “Đây là Băng Hỏa Thú thủ hộ Băng Hỏa Thảo?”

Nào ngờ Diệp Bạch lại phủ nhận: “Không phải.”

Độc Cô Kinh Phi giật mình, tiếp đó chợt nghe Diệp Bạch lại nói: “Con Băng Hỏa thú trước mắt này nhiều nhất chỉ có tu vi luyện thần, ở trong đó,” Diệp Bạch chỉ dưới vách núi, “Còn có một con lớn hơn nữa. Con đó chỉ sợ đã đến luyện thần phản hư cao giai…… Chỉ bằng một tiếng rống, có thể khiến ta nội thương.”

Độc Cô Kinh Phi thoải mái, ngay sau đó lại lau xuống một phen mồ hôi: “Luyện thần phản hư cao giai? Yêu thú vốn có thể so với võ giả đồng cấp võ giả cao hơn một tầng…… Ngươi không sao chứ? Băng Hỏa Thảo lấy được hay không không quan trọng, Đông Hải có lưu trữ một ít, bất quá nếu ngươi muốn,” Hắn mỉm cười, tươi cười trong sáng, còn mang theo một ít giảo hoạt như trẻ con, “Vậy thì tốt nhất nên tính xem lấy cái gì bồi thường Đông Hải chúng ta.”

Ánh mắt Diệp Bạch lần đầu tiên ngừng lại một lát trên người Độc Cô Kinh Phi.

Độc Cô Kinh Phi ngẩn ra, ngay sau đó liền cảm thấy trái tim mình dường như đập nhanh hơn một chút.

Nhưng sau đó, Diệp Bạch lại chuyển mắt:

“Ngươi vừa hỏi xảy ra chuyện gì? Thời điểm ta đi ra, nhóm người này đã chạy tới nói ta đoạt Băng Hỏa Song Cực Thảo, định soát người, ta liền giết bọn họ.”

Khẩu khí Diệp Bạch bình tĩnh như thể đang miêu tả thời tiết.

Mà phía sau, Độc Cô Kinh Phi cũng không phí sức cùng Diệp Bạch so đo khẩu khí rốt cuộc ra sao, gần như vừa nghe Diệp Bạch mở miệng, hắn liền nhíu chặt mi, bắt lấy điểm mấu chốt trong đó, cẩn thận hỏi lại từng chút.

Diệp Bạch nhíu mi, nhưng rốt cuộc vẫn đều trả lời.

Nghe xong Diệp Bạch miêu tả, Độc Cô Kinh Phi trầm mặc thật lâu. Rồi sau đó, hắn thở dài một hơi, dùng mười phần phức tạp nói:

“A Tầm, phiền toái của ngươi lớn…… Rất lớn, rất lớn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương