Nhập Hí
-
Chương 62
Tô Trăn cười một tiếng, ngón tay chậm rãi tiến vào giữa khe hở ,đem tay cậu khoác lên ngang hông mình, "Quên đi, vì để tránh cho cậu ở buổi dạ vũ bêu xấu, tôi đây chỉ có thể ấm ức thế vai cô gái khiêu vũ."
Nói xong, Tô Trăn mang theo Trần Mộc Ngôn lưu loát vòng vo mấy vòng đi tới đầu giường, nhấn cái nút loa,âm nhạc cổ điển không biết tên vang lên.
"Tô Trăn . . . . . . Anh làm tôi cảm giác mình đặt mình trong tòa thành của cô bé lọ lem." Trần Mộc Ngôn mấy phần buồn cười, "Anh xác định anh định dạy tôi điệu Waltz sao?Nữ sinh hệ y khoa bọn tôi cũng không ít, tôi cũng không muốn cùng con trai học khiêu vũ."
"Xấu hổ cái gì?" Tô Trăn thân thể hơi nghiêng về phía trước, lộ ra mấy phần giảo hoạt vui vẻ, "Rất nhiều vũ điệu lúc ban đầu ,chính là do hai người đàn ông nhảy ."
"Oh?Tôi thế nào không biết?" Đang nói, Trần Mộc Ngôn liền bị đối phương mang theo vòng vo mấy vòng.
"Nói thí dụ như điệu Tăng-gô, chính là vũ điệu nam nhân cùng nam nhân sớm nhất .Hai người tín nhiệm lẫn nhau ,cùng nhau trông coi."
"Rất cảm ơn anh giúp tôi mở mang kiến thức."
Tô Trăn nghiêng đi đầu, nửa vòng sau buông ra tay Trần Mộc Ngôn.
"Sao vậy?"
Không khí rất tốt, Trần Mộc Ngôn không hiểu Tô Trăn tại sao chợt dừng lại.
"Tôi đang suy nghĩ, nếu như hiện tại nắm tay cậu là Trần Chi Mặc sẽ như thế nào?"
Trần Mộc Ngôn thở dài, "Anh không phải nói không nhắc tới hắn sao?"
"Tôi đoán hắn đầu tiên là giống chúng ta mới vừa rồi nắm lấy nhau . . . . Sau đó hắn sẽ từ từ dựa vào cậu, khi cậu phản ứng kịp ,đầu của hắn cũng đã tựa vào trên bả vai cậu. . . . ."
Tô Trăn thanh âm giống như là gió nhẹ ngâm tụng ,Trần Mộc Ngôn chưa bao giờ nghĩ tới, ánh mắt của hắn cũng có thể trong suốt thâm thúy như vậy.
"Hắn sẽ ôm cậu,cùng cậu chậm rãi. . . . . . Một vòng một vòng . . . . Làm cậu không biết lúc nào thì mới có thể dừng lại." Tô Trăn đưa tay tắt loa ,âm nhạc ngừng lại.
Trần Mộc Ngôn nhắm mắt lại, có chút bất đắc dĩ, "Anh không thể để cho hắn từ trong đầu của tôi rời đi một lát sao?"
"Được rồi, tạm biệt."Tô Trăn trở lại trước keyboard,"Tôi còn phải phổ nhạc. Tin rằng cậu sẽ không muốn lưu lại nghe tôi nói chuyện có liên quan tới người kia ."
Trần Mộc Ngôn im lặng xốc lên hai cái váy kia,rời đi gian phòng này.
Dạ vũ ngày đó ở phòng ăn lầu hai, Trần Mộc Ngôn không thể không cảm thán thời đại tiến bộ, dạ vũ hệ y khoa vậy mà cử hành có dáng có vẻ,duy nhất làm Đinh San San cảm thấy đáng tiếc chính là không phải dạ vũ hóa trang ,không có cảm giác thần bí của mặt nạ .
Thẩm Thanh kéo tay Trần Mộc Ngôn ,mang theo ánh mắt thưởng thức nhìn đến thiết kế của hệ mỹ thuật của trường bên cạnh.
"Dạ vũ tốt nghiệp của đại học B quả thật so với đại học Q bọn tôi thú vị hơn nhiều."
"Đúng vậy ,lúc trước tôi còn lo lắng ý tưởng đột phát của hội học sinh muốn chuẩn bị dạ vũ gì đó,cũng đừng quá ngây thơ mới phải." Trần Mộc Ngôn dõi mắt nhìn lại, phần lớn người đều mặc dạ phục tương đối chính thức ,cậu trước mặt Thẩm Thanh nghiêng thân,vươn tay ra, "Không biết tôi có vinh hạnh có thể mời cô nhảy một bản không?"
"Được,"Thẩm Thanh gật đầu, đưa tay cho Trần Mộc Ngôn ,, "Bất quá bị tôi đạp đến chân không thể đau nữa,ngay cả xoay người cũng không thể."
"Yên tâm, hai chúng ta là bên tám lạng người nửa cân." Nói xong, Trần Mộc Ngôn liền mang theo Thẩm Thanh xoay tròn đi vào.
Hai người mặc dù đều là mới học,nhưng là phối hợp ngoài ý muốn ăn ý.
Điều này làm cho Trần Mộc Ngôn nhớ tới thời điểm Diệp Nhuận Hành năm thứ nhất đại học có một lần nhìn thấy Thẩm Thanh đang quét dọn phòng thí nghiệm, nắm cây lau nhà cùng tiếng nhạc xoay vòng,trên mặt tràn đầy vẻ mặt say mê .
Khi đó, cậu có một loại xung động, nếu như mình có thể đi lên phía trước nắm lấy cô thì hay biết bao nhiêu.
Bên ngoài sàn nhảy , Trần Lạc đứng ở nơi đó ung dung thản nhiên nhìn bóng dáng con trai mình,ý bảo bí thư đến bên cạnh ông,thấp giọng nói: "Giúp ta tra nữ sinh cùng Mộc Ngôn khiêu vũ là ai, thân phận cùng bối cảnh của cô ta."
"Rõ."
Trần Lạc nheo lại mắt, nhìn chằm chằm thanh niên chìm trong ánh mắt lẫn nhau.Ông cũng không có nói cho Trần Mộc Ngôn mình đã tới, mà lúc âm nhạc tắt trở lại trong xe.
Mười mấy phút đồng hồ sau, một phần tài liệu đã đưa đến trước mặt của ông.
Cười lạnh một tiếng, Trần Lạc đem tài liệu ném qua một bên, "Trịnh bí thư, thay ta tìm cái thời gian, ta muốn cùng cô nữ sinh này hảo hảo nói chuyện một chút."
Tốt nghiệp dạ vũ mãi cho đến sáng sớm 7 giờ ngày hôm sau mới kết thúc.
Trần Mộc Ngôn đưa Thẩm Thanh về nhà.
"Hắc, hai tháng sau chúng ta chính là bạn học chân chính ."Thẩm Thanh hai tay nâng lên váy,xoay người cười một tiếng, ở dưới ánh nằng ban mai có vẻ phá lệ ưu nhã.
"Tôi đang mong đợi." Trần Mộc Ngôn đưa mắt nhìn cô lên lầu. Cái này giống như là một ký hiệu, chứng minh cuộc sống của cậu rốt cục trở về con đường là Diệp Nhuận Hành.
Nhập học vẫn là ở bệnh viện,Đinh San San chính thức vào chức, trở thành một bác sĩ khoa tiêu hóa.
Lĩnh tiền lương chính thức Đinh San San đặc biệt rộng rãi trả lại một ngàn đồng cho Trần Mộc Ngôn,mua mấy vé mời Trần Mộc Ngôn cùng Khương Phi xem phim,còn nháy mắt ra hiệu muốn Trần Mộc Ngôn hẹn Thẩm Thanh ra ngoài..
Nhưng Thẩm Thanh lại nói mình có chuyện.
"Ai nha, thật đáng tiếc, uổng tôi còn cố ý mua vé tình nhân,thiệt thòi để mình cùng Khương Phi ngồi chung một chỗ đây!" Đinh San San phiết miệng.
"Cùng cô ngồi chung một chỗ chịu thiệt là tôi thì có."Khương Phi hừ một cái.
"Quên đi,vậy hãy để cho tôi độc hưởng ghế tình nhân đi!"Đinh San San vỗ tay một cái .
Mà Khương Phi cùng Trần Mộc Ngôn ngoài ý muốn đúng nhịp,trăm miệng một lời hô: "Không muốn!"
Đinh San San lập tức ha hả nở nụ cười: "Tôi cũng muốn tưởng tượng ra dáng vẻ hai người đẹp trai ngồi ghế tình nhân thôi~"
Vào rạp chiếu bóng, cuối cùng Đinh San San vẫn là quyết định cùng Khương Phi ngồi chung một chỗ, Trần Mộc Ngôn ngồi ở phía sau bọn họ.
Trong bóng tối, hắn lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh: cậu tâm tình không tốt?
Mới vừa rồi cùng cô nói chuyện, Trần Mộc Ngôn có thể cảm nhận được thanh âm của cô không giống bình thường .
Đối phương nhắn trở lại vô cùng mau, chỉ có hai chữ: không sao.
Trần Mộc Ngôn hít một hơi, chống đầu nhìn điện thoại .Phim đã bắt đầu chiếu,nhưng là cậu không cách nào thưởng thức, đem tin nhắn thứ hai gửi đi:nếu như có cái gì không vui hi vọng cậu có thể nói cho tôi biết.
Lấy được phản hồi như cũ là: tôi thật không có sao.
Chẳng qua là cậu không biết, Thẩm Thanh đang dựa vào cửa phòng, nước mắt chảy xuống .Ngón tay của cô dùng sức bóp điện thoại ,muốn mình đừng khóc ra tiếng.
Ngoài cửa sổ là một chiếc xe hơi màu đen nghênh ngang rời đi.
Tình tiết phim không ngừng đẩy mạnh, khi hé ra khuôn mặt gầy gò tái nhợt xuất hiện ở trên màn ảnh ,Trần Mộc Ngôn lúc này mới phản ứng kịp đây chính là kia bộ phim Trần Chi Mặc diễn vai bệnh nhân ung thư .
Chính là bộ phim này nói đủ, khiến Trần Mộc Ngôn cho là hắn thật bị ung thư .
Mặt Trần Chi Mặc ở trên màn ảnh bị phóng đại, nhưng ngũ quan mỗi một góc độ như cũ làm cho người ta không tìm được tỳ vết nào. Thậm chí hắn một tiếng thở dài cũng có thể làm cho người cả rạp phim cũng kéo dài hô hấp theo.
Nhân vật của hắn chỉ xuất hiện mười mấy phút đồng hồ, Trần Mộc Ngôn đột nhiên cảm giác nam diễn viên phụ không phải là hắn .
Phim sau khi chấm dứt, trở lại trong phòng,cậu gọi Thẩm Thanh,không nghĩ tới đối phương đã tắt máy. Sau lần này, Trần Mộc Ngôn vô luận là nhắn tin hay điện thoại,Thẩm Thanh cũng hồi phục ôn hoà. Còn Đinh San San hẹn cô ra ngoài đi dạo phố, được Trần Mộc Ngôn nhờ cậy hỏi cô có phải hay không cùng Trần Mộc Ngôn xảy ra vấn đề gì, nhưng Thẩm Thanh không có trả lời.
Nghiên cứu sinh nhập học ghi danh,Trần Mộc Ngôn rốt cục gặp được Thẩm Thanh.Chẳng qua là cô đang cùng Trịnh giáo sư trò chuyện ,khi nhìn thấy Trần Mộc Ngôn ,cô liền mượn cớ rời đi.
Trần Mộc Ngôn từ trong ánh mắt cô có thể nhìn ra, Thẩm Thanh quả thật có chuyện, hơn nữa chuyện này cùng cậu có liên quan.
Hoàn thành ghi danh sau, Trần Mộc Ngôn cùng Khương Phi ở trong phòng ăn ăn cơm trưa.
"Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển a, Khương Phi. . . . . ."
"Cậu cùng Thẩm Thanh không có hòa thuận sao? Rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?"
"Đinh San San nói cho cậu?"
"Còn cần cô ta nói cho tôi biết ?Trước kia đi ra ăn cơm tụ hội ,Thẩm Thanh vô luận đều sẽ tới, nhưng là gần đây cậu điện thoại cũng không có xuất hiện qua. Tôi là cùng cô ta không có quá nhiều giao tiếp, Đinh San San ước chừng cũng không có bị cự tuyệt, kia vấn đề không phải nằm ở trên người cậu sao?"
"Nhưng là tôi thật không hiểu cô ấy rốt cuộc thế nào!" Trần Mộc Ngôn mở ra tay, "Nếu như biết nguyên nhân. . . . . ."
Vậy thì trực tiếp tìm cô ta,đem vấn đề nói ra.Cô ta đối với cậu cũng không công bình." Khương Phi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, "Theo tôi quan sát Thẩm Thanh,cô ấy đúng là một cô gái tốt, đối với bằng hữu cũng rất nghĩa khí, nhưng tự ái của cô ấy quá nặng."
"Nhưng là tôi không cảm thấy mình làm cái gì tổn thương tự ái cô ấy a?"Trần Mộc Ngôn suy nghĩ nát óc cũng không hiểu.
Rời đi trường học ,Trần Mộc Ngôn ở trạm xe buýt nhìn thấy Thẩm Thanh đang đợi xe .
Cậu quay cửa kính xe xuống, hướng ô gọi:"Tôi đưa cậu về !"
Thẩm Thanh cười lắc đầu một cái, "Không cần,tôi ngồi xe buýt là được."
"Cậu có nghĩ tới từ ngày mai trở đi chúng ta sẽ là bạn học hay không, cậu cảm thấy có thể vẫn tránh tôi được sao?"Trần Mộc Ngôn thở dài sau mở miệng nói.
Thẩm Thanh cúi đầu nhìn một chút mũi chân, vẫn là lên xe Trần Mộc Ngôn.
"Tôi nghĩ trong xe cũng không phải là nơi nói chuyện tốt." Trần Mộc Ngôn đem xe hướng quán cà phê góc đường , cậu liếc mắt nhìn Thẩm Thanh , đối phương cũng không có phản ứng gì.
Khoảng thời gian này ,quán cà phê cũng không có nhiều người, Trần Mộc Ngôn cùng Thẩm Thanh ở một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
"Muốn uống chút gì không?"Trần Mộc Ngôn cầm thực đơn hỏi cô.
"Không cần, nước là được rồi."
Khi phục vụ đi tới thì Trần Mộc Ngôn gọi cho cô một tách Latte.
"Cám ơn." Thẩm Thanh cho cậu một loại cảm giác rất khách khí ,mà khách khí bình thường có nghĩa là khoảng cách.
Trần Mộc Ngôn có chút muốn nổi giận, nhưng là lại nhịn được, "Có thể nói cho tôi biết, cậu xa lánh cùng trốn tránh rốt cuộc là bởi vì sao không?"
Thẩm Thanh không có ý muốn đưa tay đi cầm tách cà phê ,chẳng qua là bình tĩnh nói: "Cậu không có làm sai bất cứ chuyện gì."
"Nhưng là phương thức cậu bây giờ đối đãi tôi ,cũng không giống như như cậu nói vậy. Thậm chí tôi cảm thấy cậu như là trừng phạt tôi cái gì." Trần Mộc Ngôn cẩn thận quan sát vẻ mặt Thẩm Thanh .
Nói xong, Tô Trăn mang theo Trần Mộc Ngôn lưu loát vòng vo mấy vòng đi tới đầu giường, nhấn cái nút loa,âm nhạc cổ điển không biết tên vang lên.
"Tô Trăn . . . . . . Anh làm tôi cảm giác mình đặt mình trong tòa thành của cô bé lọ lem." Trần Mộc Ngôn mấy phần buồn cười, "Anh xác định anh định dạy tôi điệu Waltz sao?Nữ sinh hệ y khoa bọn tôi cũng không ít, tôi cũng không muốn cùng con trai học khiêu vũ."
"Xấu hổ cái gì?" Tô Trăn thân thể hơi nghiêng về phía trước, lộ ra mấy phần giảo hoạt vui vẻ, "Rất nhiều vũ điệu lúc ban đầu ,chính là do hai người đàn ông nhảy ."
"Oh?Tôi thế nào không biết?" Đang nói, Trần Mộc Ngôn liền bị đối phương mang theo vòng vo mấy vòng.
"Nói thí dụ như điệu Tăng-gô, chính là vũ điệu nam nhân cùng nam nhân sớm nhất .Hai người tín nhiệm lẫn nhau ,cùng nhau trông coi."
"Rất cảm ơn anh giúp tôi mở mang kiến thức."
Tô Trăn nghiêng đi đầu, nửa vòng sau buông ra tay Trần Mộc Ngôn.
"Sao vậy?"
Không khí rất tốt, Trần Mộc Ngôn không hiểu Tô Trăn tại sao chợt dừng lại.
"Tôi đang suy nghĩ, nếu như hiện tại nắm tay cậu là Trần Chi Mặc sẽ như thế nào?"
Trần Mộc Ngôn thở dài, "Anh không phải nói không nhắc tới hắn sao?"
"Tôi đoán hắn đầu tiên là giống chúng ta mới vừa rồi nắm lấy nhau . . . . Sau đó hắn sẽ từ từ dựa vào cậu, khi cậu phản ứng kịp ,đầu của hắn cũng đã tựa vào trên bả vai cậu. . . . ."
Tô Trăn thanh âm giống như là gió nhẹ ngâm tụng ,Trần Mộc Ngôn chưa bao giờ nghĩ tới, ánh mắt của hắn cũng có thể trong suốt thâm thúy như vậy.
"Hắn sẽ ôm cậu,cùng cậu chậm rãi. . . . . . Một vòng một vòng . . . . Làm cậu không biết lúc nào thì mới có thể dừng lại." Tô Trăn đưa tay tắt loa ,âm nhạc ngừng lại.
Trần Mộc Ngôn nhắm mắt lại, có chút bất đắc dĩ, "Anh không thể để cho hắn từ trong đầu của tôi rời đi một lát sao?"
"Được rồi, tạm biệt."Tô Trăn trở lại trước keyboard,"Tôi còn phải phổ nhạc. Tin rằng cậu sẽ không muốn lưu lại nghe tôi nói chuyện có liên quan tới người kia ."
Trần Mộc Ngôn im lặng xốc lên hai cái váy kia,rời đi gian phòng này.
Dạ vũ ngày đó ở phòng ăn lầu hai, Trần Mộc Ngôn không thể không cảm thán thời đại tiến bộ, dạ vũ hệ y khoa vậy mà cử hành có dáng có vẻ,duy nhất làm Đinh San San cảm thấy đáng tiếc chính là không phải dạ vũ hóa trang ,không có cảm giác thần bí của mặt nạ .
Thẩm Thanh kéo tay Trần Mộc Ngôn ,mang theo ánh mắt thưởng thức nhìn đến thiết kế của hệ mỹ thuật của trường bên cạnh.
"Dạ vũ tốt nghiệp của đại học B quả thật so với đại học Q bọn tôi thú vị hơn nhiều."
"Đúng vậy ,lúc trước tôi còn lo lắng ý tưởng đột phát của hội học sinh muốn chuẩn bị dạ vũ gì đó,cũng đừng quá ngây thơ mới phải." Trần Mộc Ngôn dõi mắt nhìn lại, phần lớn người đều mặc dạ phục tương đối chính thức ,cậu trước mặt Thẩm Thanh nghiêng thân,vươn tay ra, "Không biết tôi có vinh hạnh có thể mời cô nhảy một bản không?"
"Được,"Thẩm Thanh gật đầu, đưa tay cho Trần Mộc Ngôn ,, "Bất quá bị tôi đạp đến chân không thể đau nữa,ngay cả xoay người cũng không thể."
"Yên tâm, hai chúng ta là bên tám lạng người nửa cân." Nói xong, Trần Mộc Ngôn liền mang theo Thẩm Thanh xoay tròn đi vào.
Hai người mặc dù đều là mới học,nhưng là phối hợp ngoài ý muốn ăn ý.
Điều này làm cho Trần Mộc Ngôn nhớ tới thời điểm Diệp Nhuận Hành năm thứ nhất đại học có một lần nhìn thấy Thẩm Thanh đang quét dọn phòng thí nghiệm, nắm cây lau nhà cùng tiếng nhạc xoay vòng,trên mặt tràn đầy vẻ mặt say mê .
Khi đó, cậu có một loại xung động, nếu như mình có thể đi lên phía trước nắm lấy cô thì hay biết bao nhiêu.
Bên ngoài sàn nhảy , Trần Lạc đứng ở nơi đó ung dung thản nhiên nhìn bóng dáng con trai mình,ý bảo bí thư đến bên cạnh ông,thấp giọng nói: "Giúp ta tra nữ sinh cùng Mộc Ngôn khiêu vũ là ai, thân phận cùng bối cảnh của cô ta."
"Rõ."
Trần Lạc nheo lại mắt, nhìn chằm chằm thanh niên chìm trong ánh mắt lẫn nhau.Ông cũng không có nói cho Trần Mộc Ngôn mình đã tới, mà lúc âm nhạc tắt trở lại trong xe.
Mười mấy phút đồng hồ sau, một phần tài liệu đã đưa đến trước mặt của ông.
Cười lạnh một tiếng, Trần Lạc đem tài liệu ném qua một bên, "Trịnh bí thư, thay ta tìm cái thời gian, ta muốn cùng cô nữ sinh này hảo hảo nói chuyện một chút."
Tốt nghiệp dạ vũ mãi cho đến sáng sớm 7 giờ ngày hôm sau mới kết thúc.
Trần Mộc Ngôn đưa Thẩm Thanh về nhà.
"Hắc, hai tháng sau chúng ta chính là bạn học chân chính ."Thẩm Thanh hai tay nâng lên váy,xoay người cười một tiếng, ở dưới ánh nằng ban mai có vẻ phá lệ ưu nhã.
"Tôi đang mong đợi." Trần Mộc Ngôn đưa mắt nhìn cô lên lầu. Cái này giống như là một ký hiệu, chứng minh cuộc sống của cậu rốt cục trở về con đường là Diệp Nhuận Hành.
Nhập học vẫn là ở bệnh viện,Đinh San San chính thức vào chức, trở thành một bác sĩ khoa tiêu hóa.
Lĩnh tiền lương chính thức Đinh San San đặc biệt rộng rãi trả lại một ngàn đồng cho Trần Mộc Ngôn,mua mấy vé mời Trần Mộc Ngôn cùng Khương Phi xem phim,còn nháy mắt ra hiệu muốn Trần Mộc Ngôn hẹn Thẩm Thanh ra ngoài..
Nhưng Thẩm Thanh lại nói mình có chuyện.
"Ai nha, thật đáng tiếc, uổng tôi còn cố ý mua vé tình nhân,thiệt thòi để mình cùng Khương Phi ngồi chung một chỗ đây!" Đinh San San phiết miệng.
"Cùng cô ngồi chung một chỗ chịu thiệt là tôi thì có."Khương Phi hừ một cái.
"Quên đi,vậy hãy để cho tôi độc hưởng ghế tình nhân đi!"Đinh San San vỗ tay một cái .
Mà Khương Phi cùng Trần Mộc Ngôn ngoài ý muốn đúng nhịp,trăm miệng một lời hô: "Không muốn!"
Đinh San San lập tức ha hả nở nụ cười: "Tôi cũng muốn tưởng tượng ra dáng vẻ hai người đẹp trai ngồi ghế tình nhân thôi~"
Vào rạp chiếu bóng, cuối cùng Đinh San San vẫn là quyết định cùng Khương Phi ngồi chung một chỗ, Trần Mộc Ngôn ngồi ở phía sau bọn họ.
Trong bóng tối, hắn lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh: cậu tâm tình không tốt?
Mới vừa rồi cùng cô nói chuyện, Trần Mộc Ngôn có thể cảm nhận được thanh âm của cô không giống bình thường .
Đối phương nhắn trở lại vô cùng mau, chỉ có hai chữ: không sao.
Trần Mộc Ngôn hít một hơi, chống đầu nhìn điện thoại .Phim đã bắt đầu chiếu,nhưng là cậu không cách nào thưởng thức, đem tin nhắn thứ hai gửi đi:nếu như có cái gì không vui hi vọng cậu có thể nói cho tôi biết.
Lấy được phản hồi như cũ là: tôi thật không có sao.
Chẳng qua là cậu không biết, Thẩm Thanh đang dựa vào cửa phòng, nước mắt chảy xuống .Ngón tay của cô dùng sức bóp điện thoại ,muốn mình đừng khóc ra tiếng.
Ngoài cửa sổ là một chiếc xe hơi màu đen nghênh ngang rời đi.
Tình tiết phim không ngừng đẩy mạnh, khi hé ra khuôn mặt gầy gò tái nhợt xuất hiện ở trên màn ảnh ,Trần Mộc Ngôn lúc này mới phản ứng kịp đây chính là kia bộ phim Trần Chi Mặc diễn vai bệnh nhân ung thư .
Chính là bộ phim này nói đủ, khiến Trần Mộc Ngôn cho là hắn thật bị ung thư .
Mặt Trần Chi Mặc ở trên màn ảnh bị phóng đại, nhưng ngũ quan mỗi một góc độ như cũ làm cho người ta không tìm được tỳ vết nào. Thậm chí hắn một tiếng thở dài cũng có thể làm cho người cả rạp phim cũng kéo dài hô hấp theo.
Nhân vật của hắn chỉ xuất hiện mười mấy phút đồng hồ, Trần Mộc Ngôn đột nhiên cảm giác nam diễn viên phụ không phải là hắn .
Phim sau khi chấm dứt, trở lại trong phòng,cậu gọi Thẩm Thanh,không nghĩ tới đối phương đã tắt máy. Sau lần này, Trần Mộc Ngôn vô luận là nhắn tin hay điện thoại,Thẩm Thanh cũng hồi phục ôn hoà. Còn Đinh San San hẹn cô ra ngoài đi dạo phố, được Trần Mộc Ngôn nhờ cậy hỏi cô có phải hay không cùng Trần Mộc Ngôn xảy ra vấn đề gì, nhưng Thẩm Thanh không có trả lời.
Nghiên cứu sinh nhập học ghi danh,Trần Mộc Ngôn rốt cục gặp được Thẩm Thanh.Chẳng qua là cô đang cùng Trịnh giáo sư trò chuyện ,khi nhìn thấy Trần Mộc Ngôn ,cô liền mượn cớ rời đi.
Trần Mộc Ngôn từ trong ánh mắt cô có thể nhìn ra, Thẩm Thanh quả thật có chuyện, hơn nữa chuyện này cùng cậu có liên quan.
Hoàn thành ghi danh sau, Trần Mộc Ngôn cùng Khương Phi ở trong phòng ăn ăn cơm trưa.
"Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển a, Khương Phi. . . . . ."
"Cậu cùng Thẩm Thanh không có hòa thuận sao? Rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?"
"Đinh San San nói cho cậu?"
"Còn cần cô ta nói cho tôi biết ?Trước kia đi ra ăn cơm tụ hội ,Thẩm Thanh vô luận đều sẽ tới, nhưng là gần đây cậu điện thoại cũng không có xuất hiện qua. Tôi là cùng cô ta không có quá nhiều giao tiếp, Đinh San San ước chừng cũng không có bị cự tuyệt, kia vấn đề không phải nằm ở trên người cậu sao?"
"Nhưng là tôi thật không hiểu cô ấy rốt cuộc thế nào!" Trần Mộc Ngôn mở ra tay, "Nếu như biết nguyên nhân. . . . . ."
Vậy thì trực tiếp tìm cô ta,đem vấn đề nói ra.Cô ta đối với cậu cũng không công bình." Khương Phi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, "Theo tôi quan sát Thẩm Thanh,cô ấy đúng là một cô gái tốt, đối với bằng hữu cũng rất nghĩa khí, nhưng tự ái của cô ấy quá nặng."
"Nhưng là tôi không cảm thấy mình làm cái gì tổn thương tự ái cô ấy a?"Trần Mộc Ngôn suy nghĩ nát óc cũng không hiểu.
Rời đi trường học ,Trần Mộc Ngôn ở trạm xe buýt nhìn thấy Thẩm Thanh đang đợi xe .
Cậu quay cửa kính xe xuống, hướng ô gọi:"Tôi đưa cậu về !"
Thẩm Thanh cười lắc đầu một cái, "Không cần,tôi ngồi xe buýt là được."
"Cậu có nghĩ tới từ ngày mai trở đi chúng ta sẽ là bạn học hay không, cậu cảm thấy có thể vẫn tránh tôi được sao?"Trần Mộc Ngôn thở dài sau mở miệng nói.
Thẩm Thanh cúi đầu nhìn một chút mũi chân, vẫn là lên xe Trần Mộc Ngôn.
"Tôi nghĩ trong xe cũng không phải là nơi nói chuyện tốt." Trần Mộc Ngôn đem xe hướng quán cà phê góc đường , cậu liếc mắt nhìn Thẩm Thanh , đối phương cũng không có phản ứng gì.
Khoảng thời gian này ,quán cà phê cũng không có nhiều người, Trần Mộc Ngôn cùng Thẩm Thanh ở một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
"Muốn uống chút gì không?"Trần Mộc Ngôn cầm thực đơn hỏi cô.
"Không cần, nước là được rồi."
Khi phục vụ đi tới thì Trần Mộc Ngôn gọi cho cô một tách Latte.
"Cám ơn." Thẩm Thanh cho cậu một loại cảm giác rất khách khí ,mà khách khí bình thường có nghĩa là khoảng cách.
Trần Mộc Ngôn có chút muốn nổi giận, nhưng là lại nhịn được, "Có thể nói cho tôi biết, cậu xa lánh cùng trốn tránh rốt cuộc là bởi vì sao không?"
Thẩm Thanh không có ý muốn đưa tay đi cầm tách cà phê ,chẳng qua là bình tĩnh nói: "Cậu không có làm sai bất cứ chuyện gì."
"Nhưng là phương thức cậu bây giờ đối đãi tôi ,cũng không giống như như cậu nói vậy. Thậm chí tôi cảm thấy cậu như là trừng phạt tôi cái gì." Trần Mộc Ngôn cẩn thận quan sát vẻ mặt Thẩm Thanh .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook