Nhập Hí
-
Chương 38
“Vậy thì thật là tốt, tôi cũng muốn chọn Trịnh giáo sư
làm người hướng dẫn.Mấy ngày trước cùng thầy ấy tán gẫu, thầy ấy cho tôi chút danh sách,không ngại thì cùng mượn xem.”Trần Mộc Ngôn biết mình
làm môn sinh của Trịnh giáo sư là không có vấn đề gì rồi, hiện tại cậu
muốn giúp Thẩm Thanh cũng thi đậu.
Cùng Thẩm Thanh gặp lại lần nữa làm Trần Mộc Ngôn lúc trong nhà xí cũng muốn cười. Bọn họ trao đổi số điện thoại cho nhau,Thẩm Thanh còn nói cho cậu biết mỗi chiều thứ sáu cũng sẽ tới đại học B, bọn họ thậm chí hẹn nhau tự học.
Trần Mộc Ngôn ở chi nhánh bệnh viện thực tập là toàn bộ ngày thứ hai thứ tư .Khi cậu lên sân thượng cùng Đinh San San ăn cơm trưa ,Đinh San San liếc thấy sự hưng phấn nhiệt tình của cậu.
“Nè, nói đi, gặp chuyện tốt gì rồi?”
“Tôi cho cậu biết cậu cũng đừng nói cho Khương Phi nghe.” Thật ra thì Trần Mộc Ngôn rất muốn đem loại tâm tình vui sướng này biểu đạt ra ngoài, “Cô gái mối tình đầu của tôi phải báo thi nghiên cứu sinh Trịnh giáo sư rồi!”
“Thiệt hay giả?” Đinh San San bật cười, “Tiểu tử cậu còn ngây thơ như vậy cùng tôi nói ‘mối tình đầu’ ?”
Khi cô vừa nói như thế, Trần Mộc Ngôn mới nhớ tới Đinh San San lúc trước là bạn gái Trần Mộc Ngôn,thậm chí còn sinh non.
“Thật xin lỗi, tôi không nên nói với cậu. . . . .” Trần Mộc Ngôn nói đột nhiên cảm giác được mình ngu xuẩn muốn chết,trong óc tột cùng không biết là gì.
Đinh San San vỗ lưng cậu”: “Không cần đau lòng tôi.Tôi hận Trần Mộc Ngôn lúc trước. . . . . Thậm chí khi cậu lần nữa xuất hiện ở trường học một bộ cái gì cũng không nhớ được ,tôi thật rất muốn giết cậu.”
Trần Mộc Ngôn cúi đầu, cho dù chuyện này không phải là cậu làm, nhưng chuyện Trần Mộc Ngôn lúc còn sống đã làm là sự thật.
“Sau đó tôi phát hiện, vô luận tôi nghĩ muốn làm cái gì thương tổn cậu . . . . Cũng không có giá trị. Bởi vì cậu không phải là người tôi muốn trả thù .Buồn cười chính là,mỗi khi tôi gặp chuyện không may hoặc là cần trợ giúp,người đầu tiên tôi nghĩ đến không phải là người khác,mà hoàn toàn là cậu,” Đinh San San nhíu nhíu mày, “Đợi chút, cậu không phải là mất ký ức sao? Làm sao còn nhớ rõ ‘mối tình đầu’ của mình?”
Trần Mộc Ngôn trong bụng cả kinh, theo bản năng bắt đầu nói nhảm:”Cái kia, chính là, có một lần tôi ngồi xe buýt gặp cô ấy,sau đó tôi liền giúp cô ấy cầm sách,tôi liền. . . . . .”
“Nga — tôi biết cái gọi là ‘mối tình đầu’ của cậu là có ý gì rồi.”Đinh San San trừng mắt, “Chính là cậu khôi phục trí nhớ lần đầu tiên đối với nữ sinh động tâm có đúng không?Thật quá đáng !Một đại mỹ nữ như tôi ở trước mặt cậu,cậu lại vẫn thích người khác !”
Trần Mộc Ngôn cảm giác được Đinh San San đối diện quên đi,bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm. Cậu không cách nào yêu Đinh San San, nhưng làm bằng hữu, cậu tin tưởng bọn họ có thể ở trên con đường nhân sinh bước đi.
“Đề thi nghiên cứu sinh của Trịnh giáo sư cũng không dễ,trừ bỏ đem tất cả tài liệu cùng quan điểm y học Trịnh giáo sư đều nói cho cô ấy biết,tôi nghĩ cậu còn phải cùng Trịnh giáo sư giao hảo.”Đinh San San rất chân thành đề nghị nói, “Ngoài ra, có cơ hội gọi cô ấy đi ra ngoài, để cho tôi cùng Khương Phi xem kiểu người mà cậu thích.”
“Thật ra thì. . . . . . Ở trong thư viện cũng chỉ là lần thứ hai chúng ta gặp mặt mà thôi.” Trần Mộc Ngôn sờ sờ đầu, Đinh San San một phát đánh tới.
“Oa,cậu trả cho tôi cái gì vừa thấy đã yêu,tôi sao chưa bao giờ biết cậu là người theo‘ trường phái chủ nghĩa lãng mạn ‘?”
Một tuần này, Trần Chi Mặc vẫn còn tiếp tục quay bộ phim kia.Mặc dù cảnh quay đã chuyển đến khu vực thành thị, hắn mỗi đêm vẫn là chín, mười giờ tối mới có thể trở về.
Trần Mộc Ngôn từ bệnh viện thực tập trở về, ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách lật xem một chút Anh văn luận văn Trịnh giáo sư phát biểu .Hắn tháng sau sắp sửa đi Mỹ tham gia một cuộc nghiên cứu thảo luận ,ý tứ của hắn là hy vọng Trần Mộc Ngôn có thể cùng hắn đi,dĩ nhiên đi theo còn có những giáo sư cùng hai nghiên cứu sinh khác.
Hôm nay bệnh viện có chút bận rộn,làm cậu có chút mỏi mệt . Đinh San San cũng vậy,lần trước ngồi ở xe của cậu đến ký túc xá trường mắt đều mở không lên. Cho nên, Trần Mộc Ngôn mới vừa lật hai trang, liền trực tiếp ngủ trên ghế sa lon .
Trần Chi Mặc trở lại, chậm rãi đi tới bên ghế sa lon, cầm lấy tài liệu che ở trước ngực cậu,nhìn thấy trên bìa là luận văn đại học nào đó bên Mỹ,khẽ nhíu mày.
“Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn, mệt thì đi ngủ.”Ngón tay Trần Chi Mặc xẹt qua gương mặt Trần Mộc Ngôn,mắt cậu run rẩy, gãi đầu ngồi dậy.
“Không thể nào. . . . . Em vừa ngủ quên?”Trần Mộc Ngôn nhặt lên tập luận văn , sau đó nhớ tới cái gì , “A, ca,em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?”
“Tháng sau em muốn cùng một giáo sư đi Mỹ nghe một thảo luận nghiên cứu .Anh cũng biết đó, sinh viên đại học như em không phải là luôn luôn có cơ hội nghe những người tài hoa uy tín như vậy. . . . . .”
“Cho nên em chẳng qua là đi nghe một hội nghị?” Trần Chi Mặc ngồi ở đối diện mỉm cười, ngón tay của hắn khấu lại một chỗ, tư thái rất bình thường ,không biết tại sao Trần Mộc Ngôn cảm thấy hắn đang khẩn trương.
Còn có, tại sao hắn lại dùng từ “Chẳng qua là” ?
“Đúng vậy, bởi vì sau này em có thể là nghiên cứu sinh của Trịnh giáo sư rồi,đi nghe một chút nghiên cứu và thảo luận tính quốc tế ,đối với mở rộng kiến thức của em rất tốt.Mặc ca,cho dù anh không đồng ý, em cũng đã trình hộ chiếu.”
“Anh làm sao sẽ không đồng ý ? Đây là chuyện đối với em có lợi mà !”Trần Chi Mặc cười đưa tay muốn đi sờ đầu Trần Mộc Ngôn,lại là cái loại tư thế đối đãi đứa nhỏ.
Kể từ khi Trần Mộc Ngôn thấy hắn cũng đã làm động tác đối với EVEN ,Trần Mộc Ngôn sẽ không hi vọng Trần Chi Mặc đối với mình như vậy.
Có lẽ là bởi vì cậu không muốn bị cho là trẻ con nữa,vừa có lẽ cậu không hy vọng mình ở trong suy nghĩ Trần Chi Mặc giống EVEN bốc đồng .
Chợt nhớ tới Tô Trăn đã nói, nếu như Trần Mộc Ngôn muốn đi du học, Trần Chi Mặc tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Bởi vì hắn biến thái khống chế dục.
Quỷ thần xui khiến , Trần Mộc Ngôn bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Kia Mặc ca,nếu như em đi Mĩ du học ?Anh cảm thấy như thế nào?”
Cậu muốn nghe Trần Chi Mặc đồng ý,cậu muốn nghe ủng hộ của hắn, như vậy là có thể chứng minh suy đoán Tô Trăn chẳng qua là hắn hiểu lầm mà thôi.
Trần Mộc Ngôn dùng ánh mắt mong đợi nhìn đối phương, sắp sửa nuốt xuống nước bọt cũng dừng lại ở nơi cổ họng.
Nhưng Trần Chi Mặc cũng không trả lời.
Không biết tại sao, Trần Mộc Ngôn năng lực quan sát tại thời điểm này trở nên vô cùng nhạy cảm ,từng vẻ mặt rất nhỏ của Trần Chi Mặc cũng bị cậu bắt được.Thí dụ như Trần Chi Mặc khẽ thu hồi nụ cười, mi tâm nhẹ nhàng mơ hồ có khuynh hướng nhăn lại . . . . . .
“Nói như thế nào đây. . . . . .” Trần Chi Mặc nghiêng mặt đi, tựa hồ là đang suy tư, nhưng Trần Mộc Ngôn cảm giác hắn che dấu tâm tình của mình.
“Cái gì?” Trần Mộc Ngôn mất tự nhiên bắt đầu an ủi mình, cho dù Trần Chi Mặc không tán thành mình đi du học, cũng chỉ có thể là có cái gì càng thêm chu đáo chặt chẽ suy nghĩ, mà không phải vì muốn khống chế mình.
“Anh đương nhiên là tán thành em đi du học .” Trần Chi Mặc xoay đầu lại, trên mặt là vẻ mặt bình tĩnh , thậm chí có mấy phần vui mừng, “Dù sao y học vẫn là Mỹ dẫn đầu.Em bây giờ biết tiến tới ,nếu là mẹ chúng ta ở Mĩ nghe thấy những lời này hẳn là sẽ rất cao hứng. Một mình nhân sinh em chỉ cần trù tính tốt là được.”
Trần Mộc Ngôn cười lên, “Cám ơn ca!”
“Em cám ơn anh làm cái gì? Em cũng dụng công học tập ,hơn nữa còn đến bệnh viện đi thực tập quan sát, anh không có làm gì cho em. Coi như là đi du học, em cũng có tiền cha,không cần anh giúp đỡ.” Trần Chi Mặc buồn cười nói,”Anh muốn đi tắm rồi ngủ.Bất luận em ở lại trong nước học nghiên cứu hay ngoài nước,đều là lựa chọn của em.”
Trần Chi Mặc xoay người lên lầu, Trần Mộc Ngôn ngồi ở trên ghế sa lon nắm chặt quả đấm, ở trong lòng mừng thầm.
Tô Trăn anh tới xem,anh tôi ủng hộ tôi đi du học , cái ” luận khống chế” là không thể !
Mà Trần Chi Mặc trở lại gian phòng dựa vào cửa ,trong bóng tối lấy điện thoại di động ra, ngón tay dùng sức đè bàn phím điện thoại : thay ta điều tra đệ đệ ta có phải thật chuẩn bị ra nước ngoài học hay không.
Trên màn ảnh biểu hiện tin nhắn đã gửi,Trần Chi Mặc nắm chặt dây chuyền trước ngực , trên mặt không có một biểu tình.
Bữa sáng hôm sau,Trần Mộc Ngôn nhận được lệnh từ Trần Chi Mặc , chính là cậu phải tìm một người bạn gái cùng đến hôn lễ Trần Lạc.
“Em thật không muốn đi . . . . . Em căn bản là không nhớ rõ cha ,nhìn thấy ông ấy cũng không biết nói gì. . . . . .”
“Em không cần sợ, bởi vì em trước kia việc xấu loang lổ,ông ta cho dù nhìn thấy em,nhiều lắm là cũng là gật đầu.” Trần Chi Mặc cười khẽ.
“Nếu nhìn thấy em chỉ là gật đầu, em cho dù không đi ông ấy chưa chắc có thể phát hiện. . . . . .” Trần Mộc Ngôn hữu khí vô lực nói, “Thật vất vả chủ nhật, em vốn là muốn cùng Đinh San San cùng Khương Phi đi ngoại thành ăn thịt nướng ngoài trời,em ngay cả đồ nướng dã ngoại cũng mua xong rồi.” Quan trọng nhất cậu tính thứ sáu gặp Thẩm Thanh mời cô cùng đi.
Trần Chi Mặc đưa tay ngắt mũi cậu, hắn tựa hồ mơ hồ phát hiện Trần Mộc Ngôn không hề thích tìm ra manh mối động tác này, cho nên liền đổi thành niết mũi.Nhưng là bất kể như thế nào, Trần Mộc Ngôn vẫn cảm thấy mình bị xem là trẻ con.
“Nơi này còn có mấy tờ thiếp mời trống,em điền tên bọn họ, coi như là đi ăn buffet miễn phí .Hôn lễ trên bãi cỏ,cũng là không nhận ra người, em có thể sẽ rất nhàm chán. Nếu là có bọn họ ,mấy người các em ở nơi đâu ăn nhiều ,cùng nhau mất thể diện cũng sẽ không cô đơn .”
“Mặc ca — anh đang ở đây nói gì nga! Em làm sao sẽ để mất thể diện!”
Trần Chi Mặc khoát khoát tay chỉ, “Sai, không phải là làm anh mất thể diện. Anh là hi vọng các em tận lực làm Trần Lạc mất thể diện! Các em tướng ăn càng khó nhìn càng tốt!”
Mặc dù Khương Phi cùng Đinh San San đã sớm biết gia thế Trần Mộc Ngôn,nhưng là chân chính nhận được thiếp mời vẫn còn có chút kinh ngạc.
Đinh San San thậm chí vì thế mua một cameras mới ,muốn chụp Lục Mạt Nhiên cùng những minh tinh khác rõ ràng.Trần Mộc Ngôn đã sớm đoán được bọn họ không có lễ phục. Lấy của mình cho Khương Phi mượn,sau đó nhờ Chu tỷ thợ trang điểm của Trần Chi Mặc cho Đinh San San mượn một cái váy dài.
Chủ nhật bọn họ đi tới tiệc cưới ,nghĩ không kinh hãi cũng không được.
Mặc dù là hôn lễ trên cỏ, Trần Mộc Ngôn tối đa cũng chỉ có thể tưởng tượng giống như thao trường lớn của trường học ,nhưng cái hôn lễ lại ở sân đánh Golf tổ chức. Chỉ là trang trí dùng Champagne Mân Côi nghe nói cũng là chở bằng máy bay từ nước Pháp tới.
Cùng Thẩm Thanh gặp lại lần nữa làm Trần Mộc Ngôn lúc trong nhà xí cũng muốn cười. Bọn họ trao đổi số điện thoại cho nhau,Thẩm Thanh còn nói cho cậu biết mỗi chiều thứ sáu cũng sẽ tới đại học B, bọn họ thậm chí hẹn nhau tự học.
Trần Mộc Ngôn ở chi nhánh bệnh viện thực tập là toàn bộ ngày thứ hai thứ tư .Khi cậu lên sân thượng cùng Đinh San San ăn cơm trưa ,Đinh San San liếc thấy sự hưng phấn nhiệt tình của cậu.
“Nè, nói đi, gặp chuyện tốt gì rồi?”
“Tôi cho cậu biết cậu cũng đừng nói cho Khương Phi nghe.” Thật ra thì Trần Mộc Ngôn rất muốn đem loại tâm tình vui sướng này biểu đạt ra ngoài, “Cô gái mối tình đầu của tôi phải báo thi nghiên cứu sinh Trịnh giáo sư rồi!”
“Thiệt hay giả?” Đinh San San bật cười, “Tiểu tử cậu còn ngây thơ như vậy cùng tôi nói ‘mối tình đầu’ ?”
Khi cô vừa nói như thế, Trần Mộc Ngôn mới nhớ tới Đinh San San lúc trước là bạn gái Trần Mộc Ngôn,thậm chí còn sinh non.
“Thật xin lỗi, tôi không nên nói với cậu. . . . .” Trần Mộc Ngôn nói đột nhiên cảm giác được mình ngu xuẩn muốn chết,trong óc tột cùng không biết là gì.
Đinh San San vỗ lưng cậu”: “Không cần đau lòng tôi.Tôi hận Trần Mộc Ngôn lúc trước. . . . . Thậm chí khi cậu lần nữa xuất hiện ở trường học một bộ cái gì cũng không nhớ được ,tôi thật rất muốn giết cậu.”
Trần Mộc Ngôn cúi đầu, cho dù chuyện này không phải là cậu làm, nhưng chuyện Trần Mộc Ngôn lúc còn sống đã làm là sự thật.
“Sau đó tôi phát hiện, vô luận tôi nghĩ muốn làm cái gì thương tổn cậu . . . . Cũng không có giá trị. Bởi vì cậu không phải là người tôi muốn trả thù .Buồn cười chính là,mỗi khi tôi gặp chuyện không may hoặc là cần trợ giúp,người đầu tiên tôi nghĩ đến không phải là người khác,mà hoàn toàn là cậu,” Đinh San San nhíu nhíu mày, “Đợi chút, cậu không phải là mất ký ức sao? Làm sao còn nhớ rõ ‘mối tình đầu’ của mình?”
Trần Mộc Ngôn trong bụng cả kinh, theo bản năng bắt đầu nói nhảm:”Cái kia, chính là, có một lần tôi ngồi xe buýt gặp cô ấy,sau đó tôi liền giúp cô ấy cầm sách,tôi liền. . . . . .”
“Nga — tôi biết cái gọi là ‘mối tình đầu’ của cậu là có ý gì rồi.”Đinh San San trừng mắt, “Chính là cậu khôi phục trí nhớ lần đầu tiên đối với nữ sinh động tâm có đúng không?Thật quá đáng !Một đại mỹ nữ như tôi ở trước mặt cậu,cậu lại vẫn thích người khác !”
Trần Mộc Ngôn cảm giác được Đinh San San đối diện quên đi,bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm. Cậu không cách nào yêu Đinh San San, nhưng làm bằng hữu, cậu tin tưởng bọn họ có thể ở trên con đường nhân sinh bước đi.
“Đề thi nghiên cứu sinh của Trịnh giáo sư cũng không dễ,trừ bỏ đem tất cả tài liệu cùng quan điểm y học Trịnh giáo sư đều nói cho cô ấy biết,tôi nghĩ cậu còn phải cùng Trịnh giáo sư giao hảo.”Đinh San San rất chân thành đề nghị nói, “Ngoài ra, có cơ hội gọi cô ấy đi ra ngoài, để cho tôi cùng Khương Phi xem kiểu người mà cậu thích.”
“Thật ra thì. . . . . . Ở trong thư viện cũng chỉ là lần thứ hai chúng ta gặp mặt mà thôi.” Trần Mộc Ngôn sờ sờ đầu, Đinh San San một phát đánh tới.
“Oa,cậu trả cho tôi cái gì vừa thấy đã yêu,tôi sao chưa bao giờ biết cậu là người theo‘ trường phái chủ nghĩa lãng mạn ‘?”
Một tuần này, Trần Chi Mặc vẫn còn tiếp tục quay bộ phim kia.Mặc dù cảnh quay đã chuyển đến khu vực thành thị, hắn mỗi đêm vẫn là chín, mười giờ tối mới có thể trở về.
Trần Mộc Ngôn từ bệnh viện thực tập trở về, ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách lật xem một chút Anh văn luận văn Trịnh giáo sư phát biểu .Hắn tháng sau sắp sửa đi Mỹ tham gia một cuộc nghiên cứu thảo luận ,ý tứ của hắn là hy vọng Trần Mộc Ngôn có thể cùng hắn đi,dĩ nhiên đi theo còn có những giáo sư cùng hai nghiên cứu sinh khác.
Hôm nay bệnh viện có chút bận rộn,làm cậu có chút mỏi mệt . Đinh San San cũng vậy,lần trước ngồi ở xe của cậu đến ký túc xá trường mắt đều mở không lên. Cho nên, Trần Mộc Ngôn mới vừa lật hai trang, liền trực tiếp ngủ trên ghế sa lon .
Trần Chi Mặc trở lại, chậm rãi đi tới bên ghế sa lon, cầm lấy tài liệu che ở trước ngực cậu,nhìn thấy trên bìa là luận văn đại học nào đó bên Mỹ,khẽ nhíu mày.
“Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn, mệt thì đi ngủ.”Ngón tay Trần Chi Mặc xẹt qua gương mặt Trần Mộc Ngôn,mắt cậu run rẩy, gãi đầu ngồi dậy.
“Không thể nào. . . . . Em vừa ngủ quên?”Trần Mộc Ngôn nhặt lên tập luận văn , sau đó nhớ tới cái gì , “A, ca,em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?”
“Tháng sau em muốn cùng một giáo sư đi Mỹ nghe một thảo luận nghiên cứu .Anh cũng biết đó, sinh viên đại học như em không phải là luôn luôn có cơ hội nghe những người tài hoa uy tín như vậy. . . . . .”
“Cho nên em chẳng qua là đi nghe một hội nghị?” Trần Chi Mặc ngồi ở đối diện mỉm cười, ngón tay của hắn khấu lại một chỗ, tư thái rất bình thường ,không biết tại sao Trần Mộc Ngôn cảm thấy hắn đang khẩn trương.
Còn có, tại sao hắn lại dùng từ “Chẳng qua là” ?
“Đúng vậy, bởi vì sau này em có thể là nghiên cứu sinh của Trịnh giáo sư rồi,đi nghe một chút nghiên cứu và thảo luận tính quốc tế ,đối với mở rộng kiến thức của em rất tốt.Mặc ca,cho dù anh không đồng ý, em cũng đã trình hộ chiếu.”
“Anh làm sao sẽ không đồng ý ? Đây là chuyện đối với em có lợi mà !”Trần Chi Mặc cười đưa tay muốn đi sờ đầu Trần Mộc Ngôn,lại là cái loại tư thế đối đãi đứa nhỏ.
Kể từ khi Trần Mộc Ngôn thấy hắn cũng đã làm động tác đối với EVEN ,Trần Mộc Ngôn sẽ không hi vọng Trần Chi Mặc đối với mình như vậy.
Có lẽ là bởi vì cậu không muốn bị cho là trẻ con nữa,vừa có lẽ cậu không hy vọng mình ở trong suy nghĩ Trần Chi Mặc giống EVEN bốc đồng .
Chợt nhớ tới Tô Trăn đã nói, nếu như Trần Mộc Ngôn muốn đi du học, Trần Chi Mặc tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Bởi vì hắn biến thái khống chế dục.
Quỷ thần xui khiến , Trần Mộc Ngôn bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Kia Mặc ca,nếu như em đi Mĩ du học ?Anh cảm thấy như thế nào?”
Cậu muốn nghe Trần Chi Mặc đồng ý,cậu muốn nghe ủng hộ của hắn, như vậy là có thể chứng minh suy đoán Tô Trăn chẳng qua là hắn hiểu lầm mà thôi.
Trần Mộc Ngôn dùng ánh mắt mong đợi nhìn đối phương, sắp sửa nuốt xuống nước bọt cũng dừng lại ở nơi cổ họng.
Nhưng Trần Chi Mặc cũng không trả lời.
Không biết tại sao, Trần Mộc Ngôn năng lực quan sát tại thời điểm này trở nên vô cùng nhạy cảm ,từng vẻ mặt rất nhỏ của Trần Chi Mặc cũng bị cậu bắt được.Thí dụ như Trần Chi Mặc khẽ thu hồi nụ cười, mi tâm nhẹ nhàng mơ hồ có khuynh hướng nhăn lại . . . . . .
“Nói như thế nào đây. . . . . .” Trần Chi Mặc nghiêng mặt đi, tựa hồ là đang suy tư, nhưng Trần Mộc Ngôn cảm giác hắn che dấu tâm tình của mình.
“Cái gì?” Trần Mộc Ngôn mất tự nhiên bắt đầu an ủi mình, cho dù Trần Chi Mặc không tán thành mình đi du học, cũng chỉ có thể là có cái gì càng thêm chu đáo chặt chẽ suy nghĩ, mà không phải vì muốn khống chế mình.
“Anh đương nhiên là tán thành em đi du học .” Trần Chi Mặc xoay đầu lại, trên mặt là vẻ mặt bình tĩnh , thậm chí có mấy phần vui mừng, “Dù sao y học vẫn là Mỹ dẫn đầu.Em bây giờ biết tiến tới ,nếu là mẹ chúng ta ở Mĩ nghe thấy những lời này hẳn là sẽ rất cao hứng. Một mình nhân sinh em chỉ cần trù tính tốt là được.”
Trần Mộc Ngôn cười lên, “Cám ơn ca!”
“Em cám ơn anh làm cái gì? Em cũng dụng công học tập ,hơn nữa còn đến bệnh viện đi thực tập quan sát, anh không có làm gì cho em. Coi như là đi du học, em cũng có tiền cha,không cần anh giúp đỡ.” Trần Chi Mặc buồn cười nói,”Anh muốn đi tắm rồi ngủ.Bất luận em ở lại trong nước học nghiên cứu hay ngoài nước,đều là lựa chọn của em.”
Trần Chi Mặc xoay người lên lầu, Trần Mộc Ngôn ngồi ở trên ghế sa lon nắm chặt quả đấm, ở trong lòng mừng thầm.
Tô Trăn anh tới xem,anh tôi ủng hộ tôi đi du học , cái ” luận khống chế” là không thể !
Mà Trần Chi Mặc trở lại gian phòng dựa vào cửa ,trong bóng tối lấy điện thoại di động ra, ngón tay dùng sức đè bàn phím điện thoại : thay ta điều tra đệ đệ ta có phải thật chuẩn bị ra nước ngoài học hay không.
Trên màn ảnh biểu hiện tin nhắn đã gửi,Trần Chi Mặc nắm chặt dây chuyền trước ngực , trên mặt không có một biểu tình.
Bữa sáng hôm sau,Trần Mộc Ngôn nhận được lệnh từ Trần Chi Mặc , chính là cậu phải tìm một người bạn gái cùng đến hôn lễ Trần Lạc.
“Em thật không muốn đi . . . . . Em căn bản là không nhớ rõ cha ,nhìn thấy ông ấy cũng không biết nói gì. . . . . .”
“Em không cần sợ, bởi vì em trước kia việc xấu loang lổ,ông ta cho dù nhìn thấy em,nhiều lắm là cũng là gật đầu.” Trần Chi Mặc cười khẽ.
“Nếu nhìn thấy em chỉ là gật đầu, em cho dù không đi ông ấy chưa chắc có thể phát hiện. . . . . .” Trần Mộc Ngôn hữu khí vô lực nói, “Thật vất vả chủ nhật, em vốn là muốn cùng Đinh San San cùng Khương Phi đi ngoại thành ăn thịt nướng ngoài trời,em ngay cả đồ nướng dã ngoại cũng mua xong rồi.” Quan trọng nhất cậu tính thứ sáu gặp Thẩm Thanh mời cô cùng đi.
Trần Chi Mặc đưa tay ngắt mũi cậu, hắn tựa hồ mơ hồ phát hiện Trần Mộc Ngôn không hề thích tìm ra manh mối động tác này, cho nên liền đổi thành niết mũi.Nhưng là bất kể như thế nào, Trần Mộc Ngôn vẫn cảm thấy mình bị xem là trẻ con.
“Nơi này còn có mấy tờ thiếp mời trống,em điền tên bọn họ, coi như là đi ăn buffet miễn phí .Hôn lễ trên bãi cỏ,cũng là không nhận ra người, em có thể sẽ rất nhàm chán. Nếu là có bọn họ ,mấy người các em ở nơi đâu ăn nhiều ,cùng nhau mất thể diện cũng sẽ không cô đơn .”
“Mặc ca — anh đang ở đây nói gì nga! Em làm sao sẽ để mất thể diện!”
Trần Chi Mặc khoát khoát tay chỉ, “Sai, không phải là làm anh mất thể diện. Anh là hi vọng các em tận lực làm Trần Lạc mất thể diện! Các em tướng ăn càng khó nhìn càng tốt!”
Mặc dù Khương Phi cùng Đinh San San đã sớm biết gia thế Trần Mộc Ngôn,nhưng là chân chính nhận được thiếp mời vẫn còn có chút kinh ngạc.
Đinh San San thậm chí vì thế mua một cameras mới ,muốn chụp Lục Mạt Nhiên cùng những minh tinh khác rõ ràng.Trần Mộc Ngôn đã sớm đoán được bọn họ không có lễ phục. Lấy của mình cho Khương Phi mượn,sau đó nhờ Chu tỷ thợ trang điểm của Trần Chi Mặc cho Đinh San San mượn một cái váy dài.
Chủ nhật bọn họ đi tới tiệc cưới ,nghĩ không kinh hãi cũng không được.
Mặc dù là hôn lễ trên cỏ, Trần Mộc Ngôn tối đa cũng chỉ có thể tưởng tượng giống như thao trường lớn của trường học ,nhưng cái hôn lễ lại ở sân đánh Golf tổ chức. Chỉ là trang trí dùng Champagne Mân Côi nghe nói cũng là chở bằng máy bay từ nước Pháp tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook