Mấy ngày tiếp theo, Giang Miễn và Hà Ứng Hoan không những bình an vô sự mà còn ân ái ngọt ngào vô cùng.

Mặc dù Hà Ứng Hoan coi Giang Miễn là kẻ thù nhưng y vẫn không vội vã báo thù. Thứ nhất, y vẫn chưa tìm được cách thích hợp, thứ hai, y nhớ tới tình cảm giữa hai người, cho nên… vẫn không xuống tay.

Ban ngày, Hà Ứng Hoan vẫn cùng Giang Miễn du sơn ngoạn thủy, nói nói cười cười cực kì vui vẻ, thế nhưng khi đêm về, y lại trằn trọc khó ngủ say. Thỉnh thoảng khi y nhắm mắt nghỉ ngơi, tình cảnh mười lăm năm trước lại hiện lên trong mộng.

Dưới ánh trăng thảm đạm, trên đất đầy máu tươi, cha nương kêu thảm thiết ngã xuống, ngón tay của mình bị người chặt đi từng đốt một… Sau đó, y không sợ tẩu hỏa nhập ma, liều mạng luyện thành tuyệt thế võ công, dần dần giết từng tên từng tên thù địch.

Chỉ còn một mình Giang Miễn.

Vừa nghĩ tới Giang Miễn, Hà Ứng Hoan lại không kìm được nhớ tới bức tranh đã cũ kia, nhớ tới một nữ tử xinh đẹp họa trên tranh, nhớ tới câu thơ đề bên cạnh.

Hỏi yêu: thích vẽ mày đậm nhạt. Cười hỏi: hai chữ uyên ương viết thế nào.

A, thật là một đôi uyên ương quấn quýt.

Trong lòng chua xót, trái tim lại đau đớn từng hồi, y hầu như không phân rõ, mình rốt cục là một lòng muốn báo thù hay vốn chỉ là ghen tuông đố kị?

Khi y vẫn còn chưa kịp suy xét cẩn thận, một ý nghĩ khác lại nảy lên: Phải báo thù thế nào đây? Tất nhiên không thể dùng một kiếm kết liễu Giang Miễn, thậm chí không thể để hắn bị thương được. Được rồi, nếu người kia đã hại ta thương tâm như vậy, ta cũng nên hoàn trả mới xứng.

Ý đã quyết, Hà Ứng Hoan rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Y nửa đêm bước xuống giường, đốt đoạn nến cạnh bàn lên, cúi đầu múa bút thành văn.

Đến khi trời dần sáng, y đã viết xong mấy phong thư. Y chạy vào phòng Lục Thiết Âm nhờ hắn gửi hộ mình. Sau đó, y xoay người chạy tới chỗ Triệu Lâm, lấy loại xuân dược rất mạnh trước đây mình từng uống.

Hà Ứng Hoan không mất chút sức nào đã bố trí xong tất cả, chỉ còn chờ Giang Miễn mắc câu.

Buổi chiều ba ngày sau, Giang Miễn có việc phải xuất môn. Hà Ứng Hoan sau khi ăn trưa xong liền vọt vào phòng hắn, gục đầu chờ hắn về.

Ngay giữa bàn bày một bình trà.

Hà Ứng Hoan nghiêng đầu, tay vừa cầm ấm trà lại lập tức buông ra, cứ như vậy vài lần vẫn không hạ quyết tâm được. Cuối cùng, y giơ tay trái của mình lên, nhìn chằm chằm hồi lâu mấy ngón tay tàn phế, rốt cục cắn răng chậm rãi mở nắp ấm trà, đổ vào trong một gói bột trắng trắng.

Làm xong hết thảy, y thật giống như đã hao hết sức lực toàn thân mà nhắm chặt đôi mắt lại, không nhúc nhích nữa.

Sắc trời dần dần tối.

Hà Ứng Hoan biết rõ Giang Miễn sẽ trở về nhanh thôi. Y cuối cùng cũng sắp nhìn thấy vẻ mặt người kia thương tâm thống khổ, cuối cùng cũng có thể kết thúc ân oán tình cừu từ mười lăm năm trước.

Nhưng lúc này, y hận không thể khiến thời gian ngừng trôi, khiến kế hoạch của y mãi mãi không thể thực hiện; hoặc giả, có ai đó xuất hiện tát cho y một cái thật mạnh, ngăn cản hành vi vừa đê tiện vừa vô sỉ của y ngày hôm nay.

Ngay khi Hà Ứng Hoan còn suy nghĩ mông lung, Giang Miễn đẩy cửa bước vào.

“Ứng Hoan, sao ngươi lại ngủ ở đây? Sẽ bị lạnh đấy.”

“Về rồi sao?” Hà Ứng Hoan vừa nghe thấy thanh âm của hắn đã ngẩng đầu lên, cố tình giả bộ mơ màng buồn ngủ để che giấu sự luống cuống của mình.

Giang Miễn không chút nghi ngờ vươn tay ra vò tóc y, cười hỏi, “Đã dùng bữa tối chưa?”

“Rồi. Sau bữa trưa ta ngủ một giấc, buổi tối cũng ăn rất no, chỉ là… có chút nhớ ngươi.” Hà Ứng Hoan giãn mặt tươi cười, ngón tay hơi run run cẩn thận rót một chén trà bưng tới. Y căng thẳng tột độ.

Giang Miễn chỉ lo nhìn y cười nhất thời không phát hiện dị trạng. Hắn chẳng hề do dự tiếp nhận chén trà kia, một hơi cạn sạch.

Hà Ứng Hoan chấn động. Y biết rõ, đường lui đã không còn.

Nghĩ như vậy, y trái lại thoải mái hơn rất nhiều, vẻ mặt cũng tự nhiên hơn. Y ôm cánh tay Giang Miễn, cười hì hì nói, “Cần Chi, lâu rồi không đánh bạc, ta ngứa tay quá. Hay là ngươi chơi với ta mấy ván đi?”

“Hử?”

Giang Miễn giật mình còn chưa kịp trả lời, Hà Ứng Hoan đã móc ra hai viên xúc xắc trong lồng ngực, ném chúng lên mặt bàn, “Đổ tài xỉu được không?”

Giang Miễn thấy y cười vui vẻ, không muốn làm y mất hứng nên cũng ngồi xuống bên cạnh, gật đầu đáp, “Tùy ý ngươi.”

“Ta với ngươi không thể chơi ăn tiền nhưng phải có giải thưởng mới được.” Hà Ứng Hoan đảo mắt, khóe miệng cong cong, “Không bằng như vậy đi, nếu ta thua, ta sẽ hôn ngươi một cái. Nếu ta thắng, ngươi hôn ta một cái.”

Giang Miễn ngẩn người rồi chợt đỏ mặt, trừng mắt nhìn y, “Dù thắng hay thua, hình như đều là ngươi được lợi.”

“Ha ha.”

Hà Ứng Hoan ngẩng đầu, dù cười đến vui vẻ, trong lòng lại đau xót khôn nguôi. Chơi xúc xắc hay làm gì đi nữa thì cũng chỉ là một cái cớ, lúc này, y không thèm quan tâm đến những thứ khác nữa, trực tiếp nghiêng người chậm rãi hôn môi Giang Miễn.

Giang Miễn nói chuyện với Hà Ứng Hoan lâu như vậy, xuân dược đã sớm phát tác, chỉ là hắn không phát hiện. Hắn chỉ nghĩ bản thân động tình, lập tức nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Hà Ứng Hoan, đáp lại dây dưa của người kia.

Để đạt thành mục đích, Hà Ứng Hoan ra sức hôn, hai tay sờ loạn trên người Giang Miễn. Chẳng bao lâu, y phục của hắn đã trở nên lộn xộn.

Giang Miễn dùng mấy phần lý trí cuối cùng vội vã ôm y dậy, lảo đảo bước tới bên giường. Lửa lòng hừng hực, hai người hôn môi ve vuốt, quần áo nhanh chóng trút hết.

Đang lúc ý loạn tình mê, Hà Ứng Hoan bỗng mở miệng nói một câu, “Bây giờ là giờ gì?”

“Chắc là giờ hợi, sao thế?”

“Không.” Y lắc lắc đầu, ha ha nở nụ cười, thanh âm vừa trầm thấp vừa khàn khàn thật mê người, “Cần Chi, ôm ta.”

Giang Miễn theo lời ôm lấy bờ vai y, đôi môi ấm áp từ cổ trượt xuống, lưu lại trên ngực một dấu hồng hồng. Hà Ứng Hoan khẽ khàng thở dốc, dù khàn giọng vẫn cười không ngừng.

Thần trí không rõ ràng, Giang Miễn dù thấy kì lạ nhưng không suy nghĩ sâu xa. Hắn tiếp tục hôn lên thân thể Hà Ứng Hoan, hai tay ôm ngày càng chặt, chỉ hận không thể để y hòa với mình thành một thể.

Ngay khi đang triền miên, hai người bỗng nghe thấy một tiếng động thật lớn, cánh cửa bị người ngoài phá hỏng. Sau đó, vài tiếng hô vang lên, một đám người chen lấn xô đẩy tiến vào, trợn mắt há mồm nhìn thẳng hai người.

Giang Miễn rùng mình khôi phục được vài phần lý trí. Hắn mơ mơ màng màng ngẩng đầu trông lại, có vài gương mặt hắn rất quen thuộc— nữ nhi của hắn, nữ tế của hắn, còn có cả mấy vị anh hùng hào kiệt có tiếng trên giang hồ đã tương giao cùng hắn nhiều năm.

Trong lòng mê mang trống rỗng, hắn không hiểu nổi tại sao những người này lại xuất hiện ở đây. Dù hoảng hốt, hắn vẫn vội vàng dùng chăn che kín người Hà Ứng Hoan.

Ai ngờ, Hà Ứng Hoan cố sức đẩy tay hắn ra, nhanh chóng nhảy xuống giường, lao thẳng vào trong lòng Lục Thiết Âm, miệng hô lên, “Sư huynh, cứu ta với!”

_________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương