Nhàn Vương Kiêu Ngạo
-
Chương 32: Đùa giỡn mỹ nữ
“Hoàng cung Bắc Phượng cùng Nam Diệu quả nhiên bất đồng.”
Tô Khinh Lăng một thân bạch y nhẹ nhàng, ngọc cốt phiến khẽ lay, từ tốn dạo khắp hoàng cung, trong lòng đánh giá một vòng. Nếu nói Nam Diệu mang theo sự lộng lẫy xinh đẹp, có hương vị tú lệ (thanh tú, mỹ lệ) và cao nhã (cao quý, nhã nhặn) của Giang Nam thì Bắc Phượng lại hào khí cùng giản lược, không có hồng trụ ngói xanh, kiến trúc chỉ độc mộc chế đen tuyền, hào sảng rộng lớn theo phong cách phương Bắc, nhất là đèn lồng sáng rực treo trên mái hiên. Kì hoa dị thảo điểm xuyết cho cung đình viện tử, hương thơm lan xa. Trong bóng đêm mông lung, gió đêm phất động cành lá, giống như quỷ mị lại vũ động.
“Chủ tử, chúng ta trở về thôi.”
Xuân Vũ, Hạ Hà trong lòng có chút sợ hãi khé nói. Có lẽ là do Thập Nhất hoàng tử lãnh tĩnh nên cung điện của hắn cũng lạnh như băng, ngay cả thị vệ cũng không gặp được một người, lại thêm bóng cây lay động, càng khiến các nàng thấy kinh tủng.
“Để làm chi?” Tô Khinh Lăng quét mắt nhìn hai nàng một cái, thấy hai nàng co rúm lại sợ hãi, liền cười: “Như thế nào? Các ngươi sợ ở đây có cái kia này nọ sao?”
“Cái… cái kia này nọ?” Hai tỳ nữ run run, chậm chạp không hiểu nàng đang nói cái gì. Ngay cả Minh Nhất, Minh Nhị đi sau cũng mờ mịt khó hiểu.
Tô Khinh Lăng dán sát mặt về phía hai nàng, vẻ mặt thần thần bí bí, thanh âm đè thấp kéo dài: “Quỷ a…”
“A a a a a… Quỷ ở đâu? Ở đâu?” Quả nhiên, hai tỳ nữ bị doạ sợ không nhẹ, mắt đổi tới đổi lui, nhìn nhìn chung quanh.
“Ha ha ha ha…” Nhìn bộ dáng các nàng, Tô Khinh Lăng cười phá lên. Thật đơn thuần a, vậy mà cũng tin!
Phản ứng của nàng khiến hai tỳ nữ hiểu ra mình bị lừa. Hai nàng bĩu môi trừng mắt, sinh khí lên án: “Vương gia, người cố ý trêu cợt chúng ta”
Thật là một chủ tử ác liệt!
“Ai kêu các ngươi dễ lừa như vậy?” Tô Khinh Lăng vẻ mặt đương nhiên, khiến hai tỳ nữ căm tức không thôi.
“Là kẻ nào huyên náo bên kia?” Một đạo thanh âm mang theo hờn giận truyền đến.
Bọn Tô Khinh Lăng vừa nhìn, chỉ thấy bên kia đường mòn có một đoàn người đang đi tới. Dẫn đầu là một nữ tử mặc cung trang khá xinh đẹp, dung mạo như phù dung, khí chất cao ngạo, xung quanh là một đám cung nữ, còn có thái giám cầm đèn lồng bên cạnh, bộ dáng phô trương hết cỡ.
“Các ngươi là người nao? Cư nhiên xông loạn trong cung?”
Hoàng y nữ tử nhìn Tô Khinh Lăng, trong mắt xẹt qua tia kinh diễm, sau đó là ghen tị hận không thôi.
Tô Khinh Lăng bắt được tia kinh diễm trong mắt nàng kia, mâu quang xẹt qua tia quang mang. Nàng tà tứ cầm quạt, cười dụ hoặc với nữ tử: “Một cái mỹ nhân xinh đẹp a! Không biết, phương danh của nàng là gì?”
Hoàng y nữ tử vì Tô Khinh Lăng đột nhiên tiến lại gần mà thân thể cứng đờ, sắc mặt hơi đỏ, mâu quang lại lướt qua hạ nhân bên cạnh, sắc mặt biến giận rống: “Lớn mật! Ngươi là người nào? Cư nhiên dám khinh bạc bản quận chúa?”
“Quận chúa a!” Tô Khinh Lăng lắc lắc ngọc cốt phiến, ánh mắt vẫn càn rỡ đánh giá nàng kia: “Trách không được bộ dáng mỹ như vậy.”
“Ngươi…” Hoàng y nữ tử vừa hờn vừa vui. Khó trách a, nữ nhân ai chả thích được khen xinh đẹp.
“Chuyện gì xảy ra?”
Tô Khinh Lăng một thân bạch y nhẹ nhàng, ngọc cốt phiến khẽ lay, từ tốn dạo khắp hoàng cung, trong lòng đánh giá một vòng. Nếu nói Nam Diệu mang theo sự lộng lẫy xinh đẹp, có hương vị tú lệ (thanh tú, mỹ lệ) và cao nhã (cao quý, nhã nhặn) của Giang Nam thì Bắc Phượng lại hào khí cùng giản lược, không có hồng trụ ngói xanh, kiến trúc chỉ độc mộc chế đen tuyền, hào sảng rộng lớn theo phong cách phương Bắc, nhất là đèn lồng sáng rực treo trên mái hiên. Kì hoa dị thảo điểm xuyết cho cung đình viện tử, hương thơm lan xa. Trong bóng đêm mông lung, gió đêm phất động cành lá, giống như quỷ mị lại vũ động.
“Chủ tử, chúng ta trở về thôi.”
Xuân Vũ, Hạ Hà trong lòng có chút sợ hãi khé nói. Có lẽ là do Thập Nhất hoàng tử lãnh tĩnh nên cung điện của hắn cũng lạnh như băng, ngay cả thị vệ cũng không gặp được một người, lại thêm bóng cây lay động, càng khiến các nàng thấy kinh tủng.
“Để làm chi?” Tô Khinh Lăng quét mắt nhìn hai nàng một cái, thấy hai nàng co rúm lại sợ hãi, liền cười: “Như thế nào? Các ngươi sợ ở đây có cái kia này nọ sao?”
“Cái… cái kia này nọ?” Hai tỳ nữ run run, chậm chạp không hiểu nàng đang nói cái gì. Ngay cả Minh Nhất, Minh Nhị đi sau cũng mờ mịt khó hiểu.
Tô Khinh Lăng dán sát mặt về phía hai nàng, vẻ mặt thần thần bí bí, thanh âm đè thấp kéo dài: “Quỷ a…”
“A a a a a… Quỷ ở đâu? Ở đâu?” Quả nhiên, hai tỳ nữ bị doạ sợ không nhẹ, mắt đổi tới đổi lui, nhìn nhìn chung quanh.
“Ha ha ha ha…” Nhìn bộ dáng các nàng, Tô Khinh Lăng cười phá lên. Thật đơn thuần a, vậy mà cũng tin!
Phản ứng của nàng khiến hai tỳ nữ hiểu ra mình bị lừa. Hai nàng bĩu môi trừng mắt, sinh khí lên án: “Vương gia, người cố ý trêu cợt chúng ta”
Thật là một chủ tử ác liệt!
“Ai kêu các ngươi dễ lừa như vậy?” Tô Khinh Lăng vẻ mặt đương nhiên, khiến hai tỳ nữ căm tức không thôi.
“Là kẻ nào huyên náo bên kia?” Một đạo thanh âm mang theo hờn giận truyền đến.
Bọn Tô Khinh Lăng vừa nhìn, chỉ thấy bên kia đường mòn có một đoàn người đang đi tới. Dẫn đầu là một nữ tử mặc cung trang khá xinh đẹp, dung mạo như phù dung, khí chất cao ngạo, xung quanh là một đám cung nữ, còn có thái giám cầm đèn lồng bên cạnh, bộ dáng phô trương hết cỡ.
“Các ngươi là người nao? Cư nhiên xông loạn trong cung?”
Hoàng y nữ tử nhìn Tô Khinh Lăng, trong mắt xẹt qua tia kinh diễm, sau đó là ghen tị hận không thôi.
Tô Khinh Lăng bắt được tia kinh diễm trong mắt nàng kia, mâu quang xẹt qua tia quang mang. Nàng tà tứ cầm quạt, cười dụ hoặc với nữ tử: “Một cái mỹ nhân xinh đẹp a! Không biết, phương danh của nàng là gì?”
Hoàng y nữ tử vì Tô Khinh Lăng đột nhiên tiến lại gần mà thân thể cứng đờ, sắc mặt hơi đỏ, mâu quang lại lướt qua hạ nhân bên cạnh, sắc mặt biến giận rống: “Lớn mật! Ngươi là người nào? Cư nhiên dám khinh bạc bản quận chúa?”
“Quận chúa a!” Tô Khinh Lăng lắc lắc ngọc cốt phiến, ánh mắt vẫn càn rỡ đánh giá nàng kia: “Trách không được bộ dáng mỹ như vậy.”
“Ngươi…” Hoàng y nữ tử vừa hờn vừa vui. Khó trách a, nữ nhân ai chả thích được khen xinh đẹp.
“Chuyện gì xảy ra?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook