Nhàn Vương Kiêu Ngạo
-
Chương 28: Tô Khinh Lăng bị người ta ghét bỏ
“TÔ KHINH LĂNG!!!”
Thanh âm bén nhọn xé toạc không gian, khiến chim chóc trong rừng cả kinh bay tán loạn, khiến cho người khác không khỏi bịt lỗ tai vì đau nhức.
“Ta thấy ngươi không có làm được chuyện gì tốt, thiếu chút nữa liền hại chết Long tướng quân, ngươi kêu an tâm cái gì?”
Tô Khinh Lăng còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, liền thấy nữ tử được thị vệ bảo hộ trên mặt đầy tức giận hướng nàng chạy tới.
“Không xong, là Lục công chúa!” Xuân Vũ, Hạ Hà vừa thấy nàng, lập tức kinh hô.
“Lục công chúa?” Tô Khinh Lăng nhướng mi: “Ta cùng nàng có cừu oán?”
“Không!” Hạ Hà lắc đầu: “Là công chúa xem Vương gia không vừa mắt.”
“Nàng? Xem ta không vừa mắt?” Tô Khinh Lăng chỉ chính mình. Có lầm không vậy? Nàng ngọc thụ lâm phong thế này, tiêu sát vô địch thế này, là mỹ thiếu niên hiếm có thế này, còn là Vương gia thịnh sủng thế này, cư nhiên có người nhìn nàng không vừa mắt?
“Đúng vậy!” Hai tỳ nữ gật đầu: “Hơn nữa, còn là vô cùng, vô cùng không vừa mắt.”
Oh my God! Làm người thật thất bại a!
“Công chúa, thỉnh người bớt giận.” Long Thiếu Khuynh vừa thấy Lục công chúa không khống chế được tâm tình, ba bước gộp làm hai chạy tới cản nàng.
“Long tướng quân, ngươi tránh ra cho bản cung! Bản cung hôm nay muốn dạy dỗ cái tiểu tử chết giẫm suýt hại chết ngươi kia!” Tô Viện Viện một bên lôi kéo Long Thiếu Khuynh, một bên trừng mắt nhìn Tô Khinh Lăng còn đang phe phẩy ngọc cốt phiến. Bộ dáng không coi ai ra gì kia khiến nàng càng nhìn càng giận dữ.
Long Thiếu Khuynh nghe Tô Viện Viện nói vậy, trong lòng cũng không chịu được. Nếu lúc nãy Tô Khinh Lăng không kêu lên một tiếng, hắn như thế nào lại trúng một đao kia? Quay người lại, ánh mắt thâm thuý pha thêm tức giận nhìn Tô Khinh Lăng.
“Nhàn Vương gia!”
“Long tướng quân, chúng ta lại gặp nhau rồi, thật có duyên nha!” Tô Khinh Lăng tự động đem ánh mắt của Long Thiếu Khuynh hiểu thành hoan nghênh, thoải mái xuống xe ngựa, đi tới. Mâu quang vừa chuyển tới Tô Viện Viện còn đang trừng lớn mắt, chậc chậc đánh giá nàng.
“Ta nói nha, cử chỉ của một công chúa, trăm ngàn lần không hề tao nhã nha!”
“Ngươi…” Tô Viện Viện tức giận đến nghẹn cả hơi, ánh mắt hoá thành tên nhọn bắn tới Tô Khinh Lăng, hận không thể chọc thủng người nàng.
“A, xem đầu ta này!” Tô Khinh Lăng gõ nhẹ phiến lên ót mình: “Đã quên không nói với các ngươi. Ta hiện tại đi theo Thập Nhất hoàng tử Bắc Phượng đến đó làm khách, chúng ta cáo biệt tại đây!”
Bắc Phượng Thập Nhất hoàng tử?”
Tô Viện Viện cùng Long Thiếu Khuynh lúc này mới nhìn tới Hạ Tư Lạc. Nam tử một thân bạch y phiêu miểu, ngũ quan tuấn mỹ lạ lùng, khí chất lãnh ngạo cùng cao quý. Nguyên lai, hắn chính là Thập Nhất hoàng tử Bắc Phượng.
“Tô Viện Viện thỉnh an Thập Nhất hoàng tử!”
“Long Thiếu Khuynh thỉnh an Thập Nhất hoàng tử!”
Hai người thu hồi tức giận, hướng Hạ Tư Lạc hành lễ. Nếu đối phương là hoàng tử láng giềng, bọn họ cũng phải có phong phạm hoàng thất trước mặt người ta.
Hạ Tư Lạc gật gật đầu, xem như trả lời. Ánh mắt lại ném qua Tô Khinh Lăng.
Tuy không có ngôn ngữ, nhưng Tô Khinh Lăng lại hiểu ý tứ của hắn: “Cần phải đi!”
“Chúng ta đi đây! Về phần ân tình cứu mạng các ngươi, chờ ta trở lại các ngươi tạ ơn sau cũng không muộn đâu.” Một câu của Tô Khinh Lăng thiếu chút nữa đem Tô Viện Viện cùng Long Thiếu Khuynh tức phun máu, thế nhưng nói xong liền vỗ mông chạy lấy người.
“TÔ KHINH LĂNG!!!”
Thanh âm bén nhọn xé toạc không gian, khiến chim chóc trong rừng cả kinh bay tán loạn, khiến cho người khác không khỏi bịt lỗ tai vì đau nhức.
“Ta thấy ngươi không có làm được chuyện gì tốt, thiếu chút nữa liền hại chết Long tướng quân, ngươi kêu an tâm cái gì?”
Tô Khinh Lăng còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, liền thấy nữ tử được thị vệ bảo hộ trên mặt đầy tức giận hướng nàng chạy tới.
“Không xong, là Lục công chúa!” Xuân Vũ, Hạ Hà vừa thấy nàng, lập tức kinh hô.
“Lục công chúa?” Tô Khinh Lăng nhướng mi: “Ta cùng nàng có cừu oán?”
“Không!” Hạ Hà lắc đầu: “Là công chúa xem Vương gia không vừa mắt.”
“Nàng? Xem ta không vừa mắt?” Tô Khinh Lăng chỉ chính mình. Có lầm không vậy? Nàng ngọc thụ lâm phong thế này, tiêu sát vô địch thế này, là mỹ thiếu niên hiếm có thế này, còn là Vương gia thịnh sủng thế này, cư nhiên có người nhìn nàng không vừa mắt?
“Đúng vậy!” Hai tỳ nữ gật đầu: “Hơn nữa, còn là vô cùng, vô cùng không vừa mắt.”
Oh my God! Làm người thật thất bại a!
“Công chúa, thỉnh người bớt giận.” Long Thiếu Khuynh vừa thấy Lục công chúa không khống chế được tâm tình, ba bước gộp làm hai chạy tới cản nàng.
“Long tướng quân, ngươi tránh ra cho bản cung! Bản cung hôm nay muốn dạy dỗ cái tiểu tử chết giẫm suýt hại chết ngươi kia!” Tô Viện Viện một bên lôi kéo Long Thiếu Khuynh, một bên trừng mắt nhìn Tô Khinh Lăng còn đang phe phẩy ngọc cốt phiến. Bộ dáng không coi ai ra gì kia khiến nàng càng nhìn càng giận dữ.
Long Thiếu Khuynh nghe Tô Viện Viện nói vậy, trong lòng cũng không chịu được. Nếu lúc nãy Tô Khinh Lăng không kêu lên một tiếng, hắn như thế nào lại trúng một đao kia? Quay người lại, ánh mắt thâm thuý pha thêm tức giận nhìn Tô Khinh Lăng.
“Nhàn Vương gia!”
“Long tướng quân, chúng ta lại gặp nhau rồi, thật có duyên nha!” Tô Khinh Lăng tự động đem ánh mắt của Long Thiếu Khuynh hiểu thành hoan nghênh, thoải mái xuống xe ngựa, đi tới. Mâu quang vừa chuyển tới Tô Viện Viện còn đang trừng lớn mắt, chậc chậc đánh giá nàng.
“Ta nói nha, cử chỉ của một công chúa, trăm ngàn lần không hề tao nhã nha!”
“Ngươi…” Tô Viện Viện tức giận đến nghẹn cả hơi, ánh mắt hoá thành tên nhọn bắn tới Tô Khinh Lăng, hận không thể chọc thủng người nàng.
“A, xem đầu ta này!” Tô Khinh Lăng gõ nhẹ phiến lên ót mình: “Đã quên không nói với các ngươi. Ta hiện tại đi theo Thập Nhất hoàng tử Bắc Phượng đến đó làm khách, chúng ta cáo biệt tại đây!”
Bắc Phượng Thập Nhất hoàng tử?”
Tô Viện Viện cùng Long Thiếu Khuynh lúc này mới nhìn tới Hạ Tư Lạc. Nam tử một thân bạch y phiêu miểu, ngũ quan tuấn mỹ lạ lùng, khí chất lãnh ngạo cùng cao quý. Nguyên lai, hắn chính là Thập Nhất hoàng tử Bắc Phượng.
“Tô Viện Viện thỉnh an Thập Nhất hoàng tử!”
“Long Thiếu Khuynh thỉnh an Thập Nhất hoàng tử!”
Hai người thu hồi tức giận, hướng Hạ Tư Lạc hành lễ. Nếu đối phương là hoàng tử láng giềng, bọn họ cũng phải có phong phạm hoàng thất trước mặt người ta.
Hạ Tư Lạc gật gật đầu, xem như trả lời. Ánh mắt lại ném qua Tô Khinh Lăng.
Tuy không có ngôn ngữ, nhưng Tô Khinh Lăng lại hiểu ý tứ của hắn: “Cần phải đi!”
“Chúng ta đi đây! Về phần ân tình cứu mạng các ngươi, chờ ta trở lại các ngươi tạ ơn sau cũng không muộn đâu.” Một câu của Tô Khinh Lăng thiếu chút nữa đem Tô Viện Viện cùng Long Thiếu Khuynh tức phun máu, thế nhưng nói xong liền vỗ mông chạy lấy người.
“TÔ KHINH LĂNG!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook