Nhàn Vương Kiêu Ngạo
-
Chương 21: Tại sao ngươi lại ở đây?
Hai tháng sau, Tiêu Dao cốc,
Trời cao xanh thẳm, mây trắng phiêu bồng. Xa xa, núi cao tầng tầng lớp lớp, liên miên bất tận, hình thành nên tấm bình phong tự nhiên mà xinh đẹp. Bóng cây lắc lư nhè nhẹ, kiến trạch cổ kính như ẩn như hiện trong rừng.
Hạ Tư Lạc một thân bạch bào, thân ảnh cao to lên núi giống như ưng điểu bay vút lên cao.
“Đại sư huynh, huynh đã trở lại!” Một thiếu niên vận y phục màu ngọc bích nhìn Hạ Tư Lạc trở về, trên khuôn mặt xuất hiện nét tươi cười.
“Ân.” Hạ Tư Lạc gật đầu, đối với ngay cả đồng môn sư huynh đệ vẫn là một bộ dáng lãnh khốc. Dứt lời, hắn hướng vào bên trong mà đi.
“Đại sư huynh…” Ngọc bích thiếu niên phía sau gọi hắn lại, biểu tình rất là kì quái.
Hạ Tư Lạc hạ mi, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
Thiếu niên nhìn biểu tình hắn lạnh như băng, lại nghĩ tới người kia, biểu tình càng thêm cổ quái. Thật sự không thể hiểu nổi thiếu niên tuấn mỹ kiêu ngạo kia cùng băng sơn đại sư huynh có quan hệ gì.
“Đại sư huynh, huynh có khách tới thăm.” Ngọc bích thiếu niên đáp.
“Khách?” Hạ Tư Lạc sửng sốt. Ai đến vấn an hắn?
“Là một vị công tử còn trẻ.” Ngọc bích thiếu niên nhớ tới vị công tử mang theo hai nô tì, còn cả hai gã thị vệ khốc trường. Một vị công tử đàng hoàng nho nhã, thân mặc y phục cẩm hoa, tay cầm ngọc cốt phiến, da thịt trắng nõn mịn màng, còn chưa kể tới trong tay hắn cầm ngọc bội của tam sư huynh. Thật không biết, hắn là người nào ta?
“Đã biết.”
Hạ Tư Lạc gật đầu. Tuy hắn không biết người tới là ai, nhưng hắn đi xem chẳn phải liền biết hay sao? Hướng ngọc bích thiếu niên gật gật, hắn liền đi tới phòng mình.
Phòng của Hạ Tư Lạc ở mặt sau Tiêu Dao cốc, trước là đình viện lớn trồng không ít cây cỏ, màu xanh tràn ngập. Muốn tới sân, chính là phải đi qua một hành lang dài.
“Vương gia, chúng ta là khách nhân, ở đây mà làm hỏng đồ đạc của người ta là không tốt đâu.”
Hạ Tư Lạc còn chưa đi vào chính viện đã nghe được một thanh âm nữ tử khá ôn nhu, tựa hồ mang theo lo lắng cùng chần chờ. Lông mày chau lại, trong lòng nổi lên cảm giác không tốt, nhịn không được tăng nhanh cước bộ.
“Sợ cái gì? Ở đây trồng nhiều cây cảnh như vậy, làm hỏng mấy cây thì có sao?” Tô Khinh Lăng nằm trên nhuyễn tháp, hoàn toàn không có một chút bộ dáng khách nhân. Nàng một bên chỉ huy Minh Nhất, Minh Nhị làm việc, một bên nghỉ ngơi hưởng thụ.
“Trồng nhiều cây như vậy thật khó coi. Mai các ngươi xuống núi mua chút hoa cỏ gì đó lên nha!”
A…
Mấy người trừng mắt nhìn nhau. Không phải chứ? Vương gia muốn làm gì a? Người là khách nhân nha, cư nhiên dám điều chỉnh lại sân vườn người ta?
“Vương gia…” Hạ Hà bất đắc dĩ nhìn Tô Khinh Lăng. Đối với vị Vương gia này, nàng thật hết chỗ nói.
Hạ Tư Lạc đi vào sân, nhìn tuấn mỹ thiếu niên một thân bạch y thêu chỉ hoa đang nhàn nhã nằm trên ghế, bên người là hai tì nữ phe phẩy quạt mát, lại có hai gã nam tử đang di qua chuyển lại chậu cây của hắn.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Hạ Tư Lạc mắt lạnh đảo qua mọi người, dừng tại chỗ tuấn mỹ thiếu niên. Mày kiếm nhếch lên, biểu tình lạnh đi vài phần: “Ngươi tại sao lại ở đây?”
Trời cao xanh thẳm, mây trắng phiêu bồng. Xa xa, núi cao tầng tầng lớp lớp, liên miên bất tận, hình thành nên tấm bình phong tự nhiên mà xinh đẹp. Bóng cây lắc lư nhè nhẹ, kiến trạch cổ kính như ẩn như hiện trong rừng.
Hạ Tư Lạc một thân bạch bào, thân ảnh cao to lên núi giống như ưng điểu bay vút lên cao.
“Đại sư huynh, huynh đã trở lại!” Một thiếu niên vận y phục màu ngọc bích nhìn Hạ Tư Lạc trở về, trên khuôn mặt xuất hiện nét tươi cười.
“Ân.” Hạ Tư Lạc gật đầu, đối với ngay cả đồng môn sư huynh đệ vẫn là một bộ dáng lãnh khốc. Dứt lời, hắn hướng vào bên trong mà đi.
“Đại sư huynh…” Ngọc bích thiếu niên phía sau gọi hắn lại, biểu tình rất là kì quái.
Hạ Tư Lạc hạ mi, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
Thiếu niên nhìn biểu tình hắn lạnh như băng, lại nghĩ tới người kia, biểu tình càng thêm cổ quái. Thật sự không thể hiểu nổi thiếu niên tuấn mỹ kiêu ngạo kia cùng băng sơn đại sư huynh có quan hệ gì.
“Đại sư huynh, huynh có khách tới thăm.” Ngọc bích thiếu niên đáp.
“Khách?” Hạ Tư Lạc sửng sốt. Ai đến vấn an hắn?
“Là một vị công tử còn trẻ.” Ngọc bích thiếu niên nhớ tới vị công tử mang theo hai nô tì, còn cả hai gã thị vệ khốc trường. Một vị công tử đàng hoàng nho nhã, thân mặc y phục cẩm hoa, tay cầm ngọc cốt phiến, da thịt trắng nõn mịn màng, còn chưa kể tới trong tay hắn cầm ngọc bội của tam sư huynh. Thật không biết, hắn là người nào ta?
“Đã biết.”
Hạ Tư Lạc gật đầu. Tuy hắn không biết người tới là ai, nhưng hắn đi xem chẳn phải liền biết hay sao? Hướng ngọc bích thiếu niên gật gật, hắn liền đi tới phòng mình.
Phòng của Hạ Tư Lạc ở mặt sau Tiêu Dao cốc, trước là đình viện lớn trồng không ít cây cỏ, màu xanh tràn ngập. Muốn tới sân, chính là phải đi qua một hành lang dài.
“Vương gia, chúng ta là khách nhân, ở đây mà làm hỏng đồ đạc của người ta là không tốt đâu.”
Hạ Tư Lạc còn chưa đi vào chính viện đã nghe được một thanh âm nữ tử khá ôn nhu, tựa hồ mang theo lo lắng cùng chần chờ. Lông mày chau lại, trong lòng nổi lên cảm giác không tốt, nhịn không được tăng nhanh cước bộ.
“Sợ cái gì? Ở đây trồng nhiều cây cảnh như vậy, làm hỏng mấy cây thì có sao?” Tô Khinh Lăng nằm trên nhuyễn tháp, hoàn toàn không có một chút bộ dáng khách nhân. Nàng một bên chỉ huy Minh Nhất, Minh Nhị làm việc, một bên nghỉ ngơi hưởng thụ.
“Trồng nhiều cây như vậy thật khó coi. Mai các ngươi xuống núi mua chút hoa cỏ gì đó lên nha!”
A…
Mấy người trừng mắt nhìn nhau. Không phải chứ? Vương gia muốn làm gì a? Người là khách nhân nha, cư nhiên dám điều chỉnh lại sân vườn người ta?
“Vương gia…” Hạ Hà bất đắc dĩ nhìn Tô Khinh Lăng. Đối với vị Vương gia này, nàng thật hết chỗ nói.
Hạ Tư Lạc đi vào sân, nhìn tuấn mỹ thiếu niên một thân bạch y thêu chỉ hoa đang nhàn nhã nằm trên ghế, bên người là hai tì nữ phe phẩy quạt mát, lại có hai gã nam tử đang di qua chuyển lại chậu cây của hắn.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Hạ Tư Lạc mắt lạnh đảo qua mọi người, dừng tại chỗ tuấn mỹ thiếu niên. Mày kiếm nhếch lên, biểu tình lạnh đi vài phần: “Ngươi tại sao lại ở đây?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook