Nhàn Vương Kiêu Ngạo
-
Chương 13: Thích người nào ta?
“Tuyên Nhàn Vương yết kiến!”
Thái giám thanh âm bén nhọn vang lên thật dài, xẹt qua hoàng cung yên tĩnh.
Tô Khinh Lăng xoa xoa lỗ tai. Thật đúng là chói tai a! Nàng vỗ vỗ vạt áo trắng, nhấc chân chậm rãi bước vào, bỏ lại cung điện kim bích huy hoàng cùn cây mộc sum suê ra sau đầu.
Đi vào bên trong Ngự Thư phòng, mặc hương nồng đậm tràn ngập trong không khí, Long Tiên hương lượn lờ nhẹ nhàng thoát ra từ lô đỉnh điêu khắc tinh diệu. Sau Ngự án, đế vương trẻ tuổi thân mặc long bào, lưng thẳng, tư thái hiếm có. Ngũ quan tuấn mỹ phi phàm, mái tóc đen bóc buộc cao bằng dương chi bạch ngọc quý hiếm, cả người phát ra uy thế sâm nghiêm, ngạo nghễ.
Tô Khinh Lăng đáy mắt xẹt qua tia kinh diễm. Quả nhiên là đại Boss! Khí thế kia không cần bàn đến a! Thu liễm tâm tình, nàng hướng hoàng đế sau Ngự án, cúi đầu: “Lăng Nhi thỉnh an hoàng huynh!”
Thanh âm nhu hòa, tư thế cũng tùy ý, hoàn toàn không giống một thần tử gặp mặt quân vương. Nàng nghĩ muốn thử một chút, xem xem vị hoàng đế này có thực như lời đồn đãi, sủng ái Nhàn Vương lên tận trời hay không.
Tô Long Ngạo ngẩn ra, ánh mắt thâm thúy dò xét Tô Khinh Lăng. Quả nhiên như lời Thiếu Khuynh nói, Lăng muội đã khác nhiều lắm. Nếu như là trước đây, nàng khẳng định sẽ tự biết quân thần hữu biệt, mà trước mắt nàng không có đem y thành hoàng đế, điều này khiến y cảm thấy mới mẻ.
“Lăng muội ngồi đi.”
“Kẽo kẹt…”
Tô Khinh Lăng nghe y gọi một tiếng “Lăng muội”, ngay lập tức ngẩng đầu lên. Biểu tình trên mặt như có như không, ánh mắt sắc nhọn nhìn hoàng đế chằm chằm. Y cư nhiên biết nàng là nữ?
“Lăng muội, làm sao vậy?” Tô Long Ngạo bị ánh mắt Tô Khinh Lăng nhìn đến hoảng sợ. Y nhìn lại trên người mình, rõ ràng là không có gì không đúng nha! Lại ngẩng đầu lên, bỗng nhiên hiểu ra, y nhịn không được vỗ trán: “Xem trí nhớ của ta này! Nghe nói, muội mất trí nhớ?”
Tô Khinh Lăng thu lại ánh mắt. Nghe hoàng đế nói mấy câu ngắn ngủi, nàng cũng đã biết được tin tức mình muốn. Thứ nhất, hoàng đế biết nàng thân là nữ; thứ hai, y xưng là “ta” mà không phải “trẫm”. Tổng hợp hai điểm, có thể thấy được hoàng đế đối với Nhàn Vương là phi thương sủng ái, cư nhiên có thể dễ dàng tha thứ cho việc Nhàn Vương thân là nữ tử lại có thể mang triều phục tham dự chính sự. Điểm ấy khiến cho nàng phi thường cao hứng. Xem ra, nàng quả nhiên có một cái núi dựa siêu cấp bự a!
“Trong lòng có việc bận tâm, lại đúng trúng đầu, thanh ra có vài sự tình đã quên.” Tô Khinh Lăng phong đạm vân khinh nói, một bên tùy ý bưng tách trà uống.
Tô Long Ngạo nhìn cử chỉ của nàng, nhíu nhíu mày kiếm, nói: “Hôm qua Thiếu Khuynh nói muội đã thay đổi rất nhiều. Ta nguyên bản còn không tin, nhưng hôm nay xem ra quả nhiên là vậy.” Trước kia, nàng nhất định sẽ vẫn giữ khoảng cách nói y, tự nhận quân thần hữu biệt, nhưng hiện tại nàng lại thực tùy ý, cả người đều đem tới cảm giác kiêu ngạo, tựa hồ cả thế gian có nàng là lớn nhất.
Tô Khinh Lăng nhún vai, nhướng mi tà mị nhìn Tô Long Ngạo, thanh âm mang theo vài phần làm nũng: “Kia, hoàng huynh thích Lăng Nhi trước kia, hay vẫn là Lăng Nhi hiện tại?”
Thái giám thanh âm bén nhọn vang lên thật dài, xẹt qua hoàng cung yên tĩnh.
Tô Khinh Lăng xoa xoa lỗ tai. Thật đúng là chói tai a! Nàng vỗ vỗ vạt áo trắng, nhấc chân chậm rãi bước vào, bỏ lại cung điện kim bích huy hoàng cùn cây mộc sum suê ra sau đầu.
Đi vào bên trong Ngự Thư phòng, mặc hương nồng đậm tràn ngập trong không khí, Long Tiên hương lượn lờ nhẹ nhàng thoát ra từ lô đỉnh điêu khắc tinh diệu. Sau Ngự án, đế vương trẻ tuổi thân mặc long bào, lưng thẳng, tư thái hiếm có. Ngũ quan tuấn mỹ phi phàm, mái tóc đen bóc buộc cao bằng dương chi bạch ngọc quý hiếm, cả người phát ra uy thế sâm nghiêm, ngạo nghễ.
Tô Khinh Lăng đáy mắt xẹt qua tia kinh diễm. Quả nhiên là đại Boss! Khí thế kia không cần bàn đến a! Thu liễm tâm tình, nàng hướng hoàng đế sau Ngự án, cúi đầu: “Lăng Nhi thỉnh an hoàng huynh!”
Thanh âm nhu hòa, tư thế cũng tùy ý, hoàn toàn không giống một thần tử gặp mặt quân vương. Nàng nghĩ muốn thử một chút, xem xem vị hoàng đế này có thực như lời đồn đãi, sủng ái Nhàn Vương lên tận trời hay không.
Tô Long Ngạo ngẩn ra, ánh mắt thâm thúy dò xét Tô Khinh Lăng. Quả nhiên như lời Thiếu Khuynh nói, Lăng muội đã khác nhiều lắm. Nếu như là trước đây, nàng khẳng định sẽ tự biết quân thần hữu biệt, mà trước mắt nàng không có đem y thành hoàng đế, điều này khiến y cảm thấy mới mẻ.
“Lăng muội ngồi đi.”
“Kẽo kẹt…”
Tô Khinh Lăng nghe y gọi một tiếng “Lăng muội”, ngay lập tức ngẩng đầu lên. Biểu tình trên mặt như có như không, ánh mắt sắc nhọn nhìn hoàng đế chằm chằm. Y cư nhiên biết nàng là nữ?
“Lăng muội, làm sao vậy?” Tô Long Ngạo bị ánh mắt Tô Khinh Lăng nhìn đến hoảng sợ. Y nhìn lại trên người mình, rõ ràng là không có gì không đúng nha! Lại ngẩng đầu lên, bỗng nhiên hiểu ra, y nhịn không được vỗ trán: “Xem trí nhớ của ta này! Nghe nói, muội mất trí nhớ?”
Tô Khinh Lăng thu lại ánh mắt. Nghe hoàng đế nói mấy câu ngắn ngủi, nàng cũng đã biết được tin tức mình muốn. Thứ nhất, hoàng đế biết nàng thân là nữ; thứ hai, y xưng là “ta” mà không phải “trẫm”. Tổng hợp hai điểm, có thể thấy được hoàng đế đối với Nhàn Vương là phi thương sủng ái, cư nhiên có thể dễ dàng tha thứ cho việc Nhàn Vương thân là nữ tử lại có thể mang triều phục tham dự chính sự. Điểm ấy khiến cho nàng phi thường cao hứng. Xem ra, nàng quả nhiên có một cái núi dựa siêu cấp bự a!
“Trong lòng có việc bận tâm, lại đúng trúng đầu, thanh ra có vài sự tình đã quên.” Tô Khinh Lăng phong đạm vân khinh nói, một bên tùy ý bưng tách trà uống.
Tô Long Ngạo nhìn cử chỉ của nàng, nhíu nhíu mày kiếm, nói: “Hôm qua Thiếu Khuynh nói muội đã thay đổi rất nhiều. Ta nguyên bản còn không tin, nhưng hôm nay xem ra quả nhiên là vậy.” Trước kia, nàng nhất định sẽ vẫn giữ khoảng cách nói y, tự nhận quân thần hữu biệt, nhưng hiện tại nàng lại thực tùy ý, cả người đều đem tới cảm giác kiêu ngạo, tựa hồ cả thế gian có nàng là lớn nhất.
Tô Khinh Lăng nhún vai, nhướng mi tà mị nhìn Tô Long Ngạo, thanh âm mang theo vài phần làm nũng: “Kia, hoàng huynh thích Lăng Nhi trước kia, hay vẫn là Lăng Nhi hiện tại?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook