Nhân Vật Phụ
-
Chương 52: C52: Chuyện Thứ 51(part 1)
Dành tặng cho Chanhee, cám ơn feedback của chị rất nhiều xD! Ichabod sẽ cố gắng sửa.
Chuyện thứ 51 (part 1)
Hoàng Minh Nam nhìn tôi, cơn hào hứng của hắn như thể cục bột đang phình lên bị đập dẹt ra. Tay hắn vẫn không rời người tôi, nhưng đã lỏng ra một tẹo.
Tôi nuốt khan một cái nhìn hắn“Tôi chỉ muốn hỏi...”
Hắn ta nhìn tôi, chờ đợi. Tôi không nghĩ là Hoàng Minh Nam sẽ thích nghe điều này, cũng không nghĩ là nó có gì mới mẻ. Nhưng tôi vẫn muốn nói.
“…tại sao lại là tôi?” tôi nhìn hắn, nói. Okay, câu đó nghe thật là lãng nhách, cái đó tôi đồng ý. Tất nhiên đây không phải phim Hàn Quốc nhưng làm ơn, còn cách nào khác để nói không?
Không.
Hoàng Minh Nam lập tức chuyển thành cái vẻ mặt không tin nổi. Hắn ta mở miệng, tôi lại cướp lời.“Không, từ từ đã.”
Nuốt khan một cái, tôi nói tiếp.“Ý tôi là nhìn cậu xem, Hoàng Minh Nam. Cậu hot, tôi thì không. Cậu nổi tiếng, tôi thì không. Cậu là tay chơi nổi tiếng của trường, tôi chả là ai cả. Cậu có hàng tá bạn bè, tôi chẳng có ai ngoài Linh Chi và thằng Quân( và Nhật Vũ). Cậu đẹp trai, còn tôi chẳng có gì đặc biệt cả. Cậu được các cô gái xinh đẹp bao quanh, sẵn sàng giết nhau để được cậu nhìn lấy một cái, còn tôi chỉ là một cái chấm ở góc bức tranh. Tôi không xinh đẹp, cũng không dễ thương hay nổi bật gì hết…” tỉ dụ đem tôi ra so sánh với Linh Chi thì chắc chắn có đứa sẽ phang vào đầu tôi một cái cho chết luôn chứ còn gì nữa.
Mặt Hoàng Minh Nam biến dạng như thể hắn vừa nghe điều lố bịch nhất trên đời.
“…tôi cũng chẳng thèm coi cậu ra gì, đối xử với cậu tệ hại…” hơn con ở, nếu muốn so sánh cụ thể một chút.
Tôi chớp mắt, nuốt ực một cái nữa trước khi kết thúc “ Vậy thì làm thế quái nào, cậu lại có thể thích tôi, mà không phải một ai khác?“ Thật lòng mà nói là cái thái độ lồi lõm của tôi đến bố mẹ cũng không chịu nổi, làm sao mà hắn ta lại kiên nhẫn tới thế được?
Huân chương sao vàng cho Hoàng Minh Nam, rất tiếc tôi không có thẩm quyền để trao.
Tôi không tin vào ảo tưởng của những giấc mơ. Và tôi, trong lúc đầu óc vẫn còn tỉnh táo, không thể chịu được thứ này.
“ Bởi vì như thế này không đúng một tẹo nào.”
Hoàng Minh Nam nhìn tôi, thở hắt ra một cái.” Cậu thật sự nghĩ là cậu tệ đến thế hả, Linh Lan?”
Thì tôi có cái quái gì đặc biệt đâu, hello!
“Tôi có chỗ nào tốt đẹp tới mức…” trừ cái đầu thi thoảng thì cũng suy nghĩ được thứ gì ra hồn.
Ý tôi là nhìn mấy em người yêu cũ của cậu xem, tất cả đều…
“Theo tôi.” Hoàng Minh Nam nắm tay tôi, kéo tôi về phía phòng thay đồ nam.
“Ơ, này! Đấy là..” tôi trì tay hắn lại. Định làm cái quái gì thế?
“Không ai thấy đâu!” Hoàng Minh Nam nói vẻ xuề xòa rồi lại kéo tôi đi tiếp.
Hắn ta định làm cái gì chứ?
Vào được trong phòng thay đồ, Hoàng Minh Nam kéo tôi ra tới trước cái gương dài gắn trên tường phòng thay đồ, soi được cả người từ trên xuống. Okay, làm sao mà phòng thay đồ nam lại có cả cái gương to thế này, con trai trong này cũng cần làm đỏm từ trên xuống dưới hay sao?
Hắn ta đẩy tôi đứng trước gương, tay vòng lên từ đằng sau, tựa cằm vào vai tôi, nói thầm.
“Nói xem cậu nhìn thấy gì?”
Không khí trong phòng giống như bị hút hết ra ngoài, cảm giác tựa như bị nhốt trong cái boongke chỉ có đủ oxi để thở trong vòng vài phút nữa. Tôi nhìn vào gương, cố thở bình thường. Đừng có đập tim nhanh nữa, đồ điên.
“Người.”tôi đáp, vẫn chưa rõ Hoàng Minh Nam định làm cái gì, nhưng kiểu ôm từ đằng sau này đúng là…
“Nhìn thấy cậu không, Linh Lan?” Hoàng Minh Nam nói, nhìn tôi qua gương.
“Có.”
“Thấy thế nào?”hắn ta lại hỏi, tay siết chặt hơn một tẹo quanh người tôi. Thở đi! Muốn chết à?
“Không thấy gì cả.” Thế nên chuyển chủ đề sang cậu và sự sáu múi sexy của cậu được không?
“Không đúng, nhìn lại đi!” Hoàng Minh Nam vẫn khăng khăng bắt tôi nhìn vào gương.
Tôi quay sang, nhìn cái mặt mình bị tóc mái che lòa xòa trong gương, liếc lên nhìn Hoàng Minh Nam. Hắn ta vẫn kiễn nhẫn nhìn lại tôi chờ đợi. “Chỉ có tôi ở trong đó, phía sau là cậu, hết, chẳng có gì khác cả!” Tôi có tới mức kì thị bản thân mình đâu, bình thường thì nói là bình thường thôi.
Mày đang bực tức chuyện gì thế hả, Linh Lan?
Hoàng Minh Nam ngẩng đầu lên, thở hắt ra một cái. Hắn ta đưa hai bàn tay của hắn lên, luồn nhẹ qua cánh tay tôi, nắm lấy eo tôi. Cảm giác trên đầu ngón tay của hắn, như bị điện giật ấy.
Hắn nhìn vào gương, nói. “Nhìn xem, Linh Lan, cậu cũng có eo còn gì?”
Tôi nhìn vào gương, hai bàn tay của hắn đặt trên bụng tôi, mấy ngón tay chỉ cách chừng 5 phân nữa là có thể chạm vào nhau. Ha, làm sao mà so sánh được với cả…
“Cái đó có liên quan gì…” tôi làm sao so sánh với mấy em gái chân dài xinh tươi của cậu được. Này, nói thật đấy, không có ý tự thương hại bản thân đâu!
“Cậu không thấy là nó rất vừa với tôi hay sao?” Hoàng Minh Nam đột ngột vòng cả cánh tay ra trước, ôm khít lấy người tôi, thì thầm vào tai tôi.
“..cứ như thể, được làm ra cho riêng tôi vậy.”
Khoảnh khắc Hoàng Minh Nam nói ra cái câu đấy, tôi có cảm giác như thể mọi hoạt động trong người mình đều dừng lại. Hơi thở của hắn phà nhẹ vào má tôi buồn buồn, lại thấy mặt nóng lên. Một tay Hoàng Minh Nam thả ra, đưa tay lên vuốt tóc chỗ mái dài lòa xòa của tôi, vén một ít ra sau mang tai.
“Tóc cậu, không phải rất mềm sao?” Hắn ta tiếp tục nói, vẻ suy nghĩ một chút rồi lại tiếp. “Hơn tóc tôi.”
Tôi không kìm được mình cười phì ra một cái. Xin lỗi, nhưng tóc Hoàng Minh Nam còn mềm rũ ra ấy, hắn ta có đùa không vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook