Nhân Vật Phụ (nvp) - The Supportin...
-
C10: Chuyện Thứ 10
Hàng về Hàng về!
To Jkevil, I am sincerely sorry for giving you the wrong impression, thanks for all your support to my main character, I wont fail you.
Chương trình có phục vụ nhạc thị trường nhằm gây thiện cảm với các bạn yêu nhạc (tuy nhiên sẽ ít có nhạc Châu Á và Việt Nam) Chúc các bạn vui vẻ.
2
Chuyện thứ 10
“Chào, chúng ta lại gặp nhau nữa!”
Cầu được ước thấy đáng lẽ ra sẽ là một trong những điều không bao giờ tôi tin cả.
Kendo đang đứng nhìn xuống cái mặt có đôi mắt sắp trố lồi ra ngoài của tôi. Cậu ta mặc bộ quần áo ở nhà, tức là áo phông và quần đùi, chứ không phải võ phục hay áo sơ mi và quần jeans như mọi khi tôi vẫn thấy. Cậu ta đang đổ mồ hôi, mái tóc nâu xù dính nhẹ vào trán, hình như vừa chạy thể dục xong.
1
“Ch,..Chào” Tôi trợn mắt ngó cậu ta, chuyện hi hữu nào xảy ra nhanh như vậy, vừa mới nhớ tới cậu ta là đã thấy ở đây rồi. Ông trời, người đang đùa con phải không? Đáng lẽ giờ này cậu ta đang dạy người yêu vung kiếm ở nhà thi đấu chứ!
“Tôi ngồi cùng được chứ?” Cậu ta nhìn xuống chân tôi lúc này đang vắt vẻo vô cùng thoải mái trên cái tay ghế, cười mỉm. Tôi giật mình, rụt chân lại, mồm liến thoắng
“Được chứ, ngồi đi không sao đâu, từ từ để tôi để cái này ra chỗ khác..”
Kendo nhìn tôi phì cười rồi ngồi xuống. Tôi thấy mông mình tự động nhích ra xa cậu ta một khoảng tương đối. Tuyệt lắm Linh Lan, bây giờ mày còn không tự kiềm chế được bản thân nữa. Tôi uống nốt cốc cà phê, gập quyển truyện lại, quyết định sẽ nói gì đó còn hơn là ngồi không như thế này.
“Hôm nay không tập kiếm sao?”
Cậu ta quay sang nhìn tôi, gật đầu “À, hôm nay tôi được nghỉ…”
“Vậy người yêu cậu…” tôi lẩm bẩm, nhìn cậu ta bằng ánh mắt nghiêm trọng như kiểu sắp bị nha sĩ nhổ đi cái răng yêu quý nhất. Được nghỉ chắc cũng phải rủ nhau đi hẹn hò chứ?
“Người yêu tôi?”
Kendo nhìn tôi mất 5 giây rồi bụm miệng cười khúc khích. Từ từ, thế tức là không phải? Tuyệt, bây giờ thì tôi giống một đứa điên bị ảo tưởng rồi đấy.
“Em đó không phải người yêu tôi, mặc dù cô bé đó có thích tôi thật…”
“Ồ…” tôi nói như kiểu vừa nhận ra điều gì thâm thúy lắm, ít ra cũng không để mình trông thật ngớ ngẩn.
“Tôi không có ý định gì với em ý cả.” Cậu ta chốt hạ cái bụp. Tôi thấy mình như thở phào ra một cái trong lòng, may phước, cậu ta mà gặp phải choe chóe đó chắc giờ này tôi đã không ở đây.
“Ờ, tôi thấy hai người khăng khít quá nên muốn hỏi thôi…” tôi lẩm bẩm một mình, tay nghịch nghịch sợi chỉ bung từ áo ra. Kendo đột nhiên quay qua nhìn tôi,đưa tay vuốt xéo tóc mái của tôi sang.
“Cậu vẫn không chịu vén tóc lên sao?” Kendo nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
Lại nữa, có chuyện gì với cậu ta và tóc mái của tôi vậy?
“Tôi không thích thế, tôi thấy mình như này là được rồi.”tôi nói, nhìn vào mắt cậu ta sau đôi kính cận rồi hất tay cậu ta xuống. Cậu ta giữ cổ tay tôi,tay kia tiếp tục vén tóc tôi lên nói “Đừng làm chuyện này khó thêm, cậu không việc gì phải che mặt mình đi như thế.”
“Tôi che mặt mình khi nào, tôi thích mình như vậy hơn!” Tôi lấy tay kia định giằng tay cậu ta ra khỏi cổ tay tôi nhưng bàn tay của cậu ta đã nhanh chóng chụp được cái cổ tay còn lại và nắm chắc cả hai tay tôi bằng một nắm tay chặt cứng của cậu ta.
“Bỏ ra, cậu định làm gì...”tôi chưa nói hết câu thì đã thấy mặt Kendo ngay sát mặt mình. Mũi của tôi chỉ cách mũi cậu ta vài phân trước khi cậu ta thì thầm.
“Cái này tôi chỉ nói một lần thôi, nghe và nhớ lấy!”
Kendo, cậu ta định làm cái gì ? Tôi cố phản kháng nhưng không nổi với cài bàn tay như gọng kìm của cậu ta.
Kendo nhìn tôi bằng ánh mắt màu thẫm, nói.
“B….”
Bụp!
Tất cả xung quanh trắng xóa...Không đúng! Sai bét tè le. Tất cả những gì mà phim điện ảnh và tiểu thuyết lãng mạn có cảnh diễn viên chính bị cho một phát vào đầu rồi lăn đùng ra đất, sau đó cảnh trắng xóa đi hoặc flashback về một giấc mơ hồi nhỏ hay bất cứ giấc mơ của nợ nào đó cố tiêm nhiễm vào đầu những người trẻ tuổi chúng ta những thứ sai lầm khốn nạn. Nghĩ rằng bị đập rồi ngất đi thì không thấy đau sao? Chuyện này không đời nào có thật, có điên mới đi mơ hạnh phúc trong khi mình thì đang bị thương.
Rồi, tua lại. Tôi đang bị Kendo giữ chặt hai tay,nghe cậu ta nói được một chữ “B” sao đó có tiếng “Bụp!” rất kêu. Cùng thời gian với tiếng bụp đó là cái đầu tôi bị một cái gì đó lao xé gió đập một phát vào từ đằng sau.Aaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!
Đauuuuuuuuuuuu!!!!!!!!!!!!!!!! Shit!Shit! Shit!!!Đau quá, khốn nạn!
Đau thế nhưng vấn đề là tôi KHÔNG NGẤT NỔI!!! Chết tiệt, hình như mình mất một mảnh sọ rồi chứ chẳng chơi! Đứa khốn nào lại đi làm cái chuyện thất đức này, đập vào đầu ta giữa thanh thiên bạch nhật, nhất định ta phải báo thù!!!
Lúc tôi nhận ra được vẫn còn mọi thứ xung quanh thì tôi đã thấy mình đang nằm lăn lộn trên cỏ, hai tay ôm đầu. Hóa ra lúc đau người ta có độ tập trung cao nhất vào cái chỗ bị đau, sau đầu tôi muốn nổ ra mất, tôi mà bị chấn thương nhất định huy động cả gia đình xách súng kéo tới nhà thủ phạm đập phá tơi bời.
“Này! Cậu gì ơi! Này, tóc xõa mặt!” Có tiếng ai đang gọi tôi, một bàn tay lay lay ở vai. Tôi biết đấy là Kendo. Tôi bỏ một tay ra nhìn lên.
“Không sao chứ? Cậu có đau không?”Cậu ta cúi xuống hỏi tôi.
LẠI CÒN KHÔNG SAO, TÔI ĐANG ĐAU MUỐN PHÁT RỒ ĐÂY NÀY!!! Đừng có hỏi những câu mà cậu biết trước câu trả lời rồi chứ, bây giờ tôi không có tâm trạng trả lời mấy thứ chết tiệt đấy, tôi cần biết đứa nào dám làm điều này với tôi!!!
“Cái gì…?” Tôi chống tay đứng dậy, xoa đầu ngó nghiêng khắp nơi. Đứng ở xa xa, có một lũ trẻ con, có đứa đang che miệng cười, có đứa đang nhìn vẻ nghiêm trọng và hai thằng nhóc đang chỉ chỉ về phía tôi, cự nự nhau cái gì đó. Tôi nhìn xuống, quả bóng trắng World Cup 2006 đang nằm dưới đất. Thì ra là nó chứ không còn có cái nào khác.
“Quả bóng này của đứa nào ???” Tôi chụp quả bóng, gạt Kendo ra, đứng dậy hét lớn, không cần giữ thể diện gì nữa, muốn ra sao thì ra.
Mấy đứa trẻ con lại nói xeo xéo lên gì đó với nhau, tôi nheo mắt nhìn bọn chúng. Nếu không có ai ra nhận,tôi sẵn sàng lấy con dao rọc giấy trong cặp ra làm vài đường thật đẹp. Chờ cỡ nửa phút thì cuối cùng cũng có một thằng nhóc bước tới, vừa đi vừa nhìn xuống đất. Tôi đang tưởng tượng thằng nhóc này mà là em mình thì chắc mình đã treo nó lên quạt trần rồi bật số to nhất. Tin tôi đi, sẽ có lúc mấy người muốn nghĩ là sẽ làm như vậy lắm. Tôi ngó thằng nhóc bằng ánh mắt dễ sợ. Nó có vẻ khúm núm khi tới gần.
Tôi nhìn nó hỏi “Quả bóng này của em?”
“À…dạ…” nó không dám nhìn tôi.
“Có phải em đá nó?”
“Em…vâng…” nó lúng búng.
“Nhìn chị!” Tôi nói như ra lệnh, thằng nhóc cứng nhắc ngẩng đầu lên.
”Có thật là em đá quả bóng vào đầu chị không?” thằng nhóc ngoái lại nhìn thằng bé vừa nãy cãi nhau với nó thật nhanh rồi nhẹ gật đầu. Nói dối.
“Ai bắt em ra đây xin bóng?” trẻ con bây giờ bao che nhau giỏi thật, tí nữa tôi đã trả quả bóng cho nó.
“Em…”
“Vậy em muốn lấy lại nó chứ?”
“Em... xin lỗi, em không có cố ý…” thằng bé ngày càng lúng túng hơn.
“Bảo bạn kia ra xin lỗi chị trước khi quả bóng này vào thùng rác.” Tôi nói, nhìn thẳng vào đứa nhóc đứng ở xa xa có vẻ đang thở phào một cái.
Thằng nhóc cắm đầu chạy lại chỗ bạn nó.
“Cậu..” Kendo từ lúc nào đã đứng canh tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ, nói nhẹ.
Tôi quay sang “Sao?”
“Lạ thật…”
“Tôi biết chứ, nhưng không làm vậy, lần sao chúng nó cũng sẽ như thế!’ tôi lẩm bẩm một mình
“ Mà vừa nãy cậu định nói gì?”
Kendo lắc đầu, mỉm cười.
” Không có gì.”
Rồi cậu ta quay đi, phóng mắt nhìn ra cái hồ ở phía xa, vươn vai nói
“Tôi thấy nó không còn thích hợp nữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook