Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
-
Chương 154: Chi tử vu quy 25
Tố chất tâm lý của Diệp Trần tốt vô cùng, chẳng qua chỉ giật mình một thoáng rồi nhanh chóng hồi hồn.
Ho nhẹ một tiếng đáp: “Về nhà rồi nói, về rồi nói.”
Đông Lăng bật cười thành tiếng, cúi đầu bổ đào vào đĩa bày trước mặt nàng.
Mọi người quan sát tất cả mọi việc Đông Lăng làm, sắc mặt cực kỳ phong phú.
Ai đã từng thấy Đông Lăng cười như vậy?
Ai đã từng thấy ngoài dùng kiếm làm hung khí ra Đông Lăng còn biết bổ đào?
Trong lòng mọi người có muôn ngàn câu chữ, tích lũy trong lòng, tốc ký chép lại, đợi rời khỏi đây sẽ xổ ra ngay.
Đây có lẽ là lần hội Bàn Đào có không khí nặng nề nhất mà Tây Vương Mẫu từng tổ chức. Không ai nói năng, mắt lấm la lấm lét quan sát mọi động tĩnh của Diệp Trần và Đông Lăng.
Các loại tiên khí dùng để rình trộm đều được bọn họ đem ra dùng hết. Vừa dùng vừa hết sức cẩn thận, tự cho là qua mặt được Đông Lăng truyền tin ra ngoài, hoặc là dùng mật tín vụng trộm truyền tin giữa những người đang ngồi ở đây.
Tây Vương Mẫu: “Nguyệt Lão, bọn họ thành thân khi nào sao không nói với ta?”
Nguyệt Lão: “Ta đâu biết đâu, cái này phải hỏi Ti Mệnh, hai người này là định mệnh của nhau, Ti Mệnh không biết gì sao?”
Ti Mệnh: “Mệnh cách của Đông Lăng đế quân làm sao ta biết được. Nhưng mà, Thiếu Hoa đế quân à, không phải đế quân với Đông Lăng đế quân là huynh đệ chí cốt sao? Sao đế quân cũng không biết?”
Thiếu Hoa: “Ha ha ha ha ai bảo lão tử không biết? Lão tử đã biết trước rồi!”
Tử Vi: “Ờ, chắc là biết sớm hơn chúng ta nửa canh giờ.”
Văn Xương: “Thực ra ta là người biết sớm nhất, ta đã đoán được từ lâu rồi.”
…
Giữa lúc các vị thượng tầng đang hội bàn, chúng tiểu tiên ngồi dưới dùng các thiết bị nhìn trộm đặt dưới bàn, đặt cạnh chân bàn, quay trộm Diệp Trần và Đông Lăng từ đủ mọi góc độ đồng thời tuồn tin ra ngoài.
Tiên quân Giáp: “Nhìn thấy chưa, chính vị ngồi cạnh Đông Lăng đế quân đấy là Đế hậu tân nhiệm. Đúng thế, các người đoán không sai, chính là Ông Sơn tiên chủ từng rình trộm Thiếu Hoa đế quân, Văn Xương đế quân, Tử Vi đế quân và năm mươi mĩ nam đứng đầu bảng xếp hạng của thiên giới!”
Tiên quân Ất: “Các người từng thấy Đông Lăng đế quân tươi cười chưa? Giờ cho các người nhìn đây. Đông Lăng đế quân tươi mãi không dừng.”
Tiên quân Bính: “Thực ra ta cũng đoán được chuyện của hai người họ rồi. Lúc trước ta làm việc ở Minh phủ, từng trộm nhìn thấy hai người dạo hoa viên, rất là thân thiết nhé!”
Tiên quân Đinh: “Các người thật lạc hậu. Ban nãy lúc Thanh Hà chân quân ầm ĩ với Ông Sơn tiên chủ, ta đã đi theo Đông Lăng đế quân ra đó xem. Đế quân kéo đế hậu vào trong rừng cây, sau đó Thiếu Hoa đế quân gọi người tới trông chừng, rừng cây thì cứ động đậy mãi không ngừng, các người nghĩ xem…”
Chúng tiên: “Mạnh bạo thế! Không hổ là đế quân của ta!”
…
Ai nấy đều tự cho là thoát khỏi tầm mắt của Đông Lăng, bàn tán rôm rả. Đông Lăng vờ như không biết gì, dịu dàng ân cần rót rượu, bổ đào cho Diệp Trần, dùng hết thảy thủ đoạn để cho mọi người biết…
Đúng đấy, đây là nương tử của ta.
Tuy pháp lực của Diệp Trần không cao thâm bằng Đông Lăng nhưng thần hồn cực kỳ mẫn cảm, mấy trò dùng sức mạnh thần hồn để truyền tin này nàng nhạy hơn hẳn người thường. Thế là nàng bỗng nghe thấy đủ thứ chuyện buôn dưa của chúng tiên, thấp thỏm, đứng ngồi không yên.
Nguồn tin của chúng tiên quân này rất đông đảo, chưa đầy nửa canh giờ, gốc gác của nàng đều đã bị quật hết lên.
Gồm cả chuyện nàng rình trộm tiên quân, tỏ tình với Thiếu Hoa, viết thư tình cho Văn Xương, vẽ tranh Tử Vi, cầu hôn vị tiên quân xinh đẹp nào đó không biết tên, ngỏ lời với Long thái tử… Đủ các sự tích hoang đường.
Đám chuyện này đều là do năm đó rảnh rỗi bị Nguyệt Hà dẫn đi mà ra. Trong lòng nàng thầm cân nhắc trình ghen tuông của Đông Lăng thật cẩn thận, quỳ gối nơm nớp lo sợ, đứng ngồi không yên.
Nàng biết nhất định là Đông Lăng cũng nghe thấy mấy lời này, vậy mà mãi không thấy chàng thể hiện gì, chàng rót rượu cho nàng, mặt mày dịu dàng.
Tiệc Bàn Đào tan, chàng nắm tay Diệp Trần cáo biệt chúng tiên, rời khỏi đại điện.
Hai người cưỡi gió bay đi. Vẫn không thấy Đông Lăng hỏi gì, ngược lại, lại còn khoác thêm y phục cho nàng, dịu dàng hỏi: “Lạnh không?”
Diệp Trần sợ muốn khóc. Đông Lăng đưa nàng về Đông Cực cung của mình. Cung điện này rất lớn, người lại ít, cực kỳ lạnh lẽo. Chàng dẫn Diệp Trần đi thẳng về phòng ngủ. Phòng ngủ của chàng nằm ngay cạnh vách đá dựng đứng, không có vật cản tầm nhìn, có thể nhìn thấy vực sâu vạn trượng và vũ trụ mênh mang. Đá cẩm thạch màu đen mát lạnh lát sàn, mảnh trăng lưỡi liềm khổng lồ treo bên ngoài, hắt bóng xuống sàn nhà, có cảm giác như ở trên mặt trăng.
Nàng khoác ác khoác ngoài của Đông Lăng, nơm nớp lo sợ đứng trên đỉnh nhọn của bóng trăng in ngược, cúi đầu, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Đông Lăng đi lấy rượu cho nàng, cầm bầu rượu quay đầu lại, nhìn thấy nàng đứng cứng đờ ở đó, không nhịn được bật cười: “Sao nàng như mèo con thế, đến chỗ mới căng thẳng vậy cơ à?”
Diệp Trần nuốt nuốt nước bọt, rụt rè ngẩng đầu lên, thấy Đông Lăng cởi áo khoác, xách hai bầu rượu nhỏ đi chân trần tới chỗ mình.
Chàng cúi đầu nhìn, khuôn mặt sáng ánh trăng, đôi mắt lấp lánh ý cười: “Lạnh không?”
Diệp Trần lắc lắc rồi lại gật gật.
Đông Lăng nhíu mày: “Nàng vậy là có ý gì? Lạnh hay là không lạnh?”
“Người ta không lạnh,” Diệp Trần run run đáp, đặt tay lên lồng ngực, “lòng ta lạnh.”
“Ồ?” Đông Lăng bước lùi một bước nhìn nàng, “Sao lòng lại lạnh?”
“Ta làm sai, sợ chàng phạt ta, nghĩ tới chuyện chàng phạt ta, trong lòng ta thấy lạnh vô cùng.”
Đông Lăng không nhịn được, bật cười thành tiếng. Chàng cầm rượu đi sang chỗ khác, ngồi xuống cạnh vách đá dựng đứng, dựa vào vách tường, tay xách bầu rượu gác lên đầu gối, tay kia vẫy vẫy gọi nàng: “Lại đây.”
Diệp Trần nhìn người dưới trăng, chỉ một câu vô cùng đơn giản như thế, từ miệng người nọ nói ra lại như thể có ma lực, mị hoặc không cách nào kháng cự nổi.
Nàng chầm chậm qua đó ngồi quỳ gối trước Đông Lăng. Đông Lăng đưa bầu rượu cho nàng, dựa lưng vào tường: “Nào, nói xem, nàng làm gì sai.”
“Chàng… không phải đã nghe thấy hết rồi sao?”
Diệp Trần gượng gạo đáp. Đông Lăng kề sát vào nàng, mặt đối mặt, ôm nàng vào trong ngực: “Nhưng mà, ta muốn nghe nàng nhận sai. Ta thủ thân như ngọc vì nàng bao nhiêu năm, nàng lại đi chòng ghẹo khắp nơi. Nàng nói xem chuyện này không phải nên cho ta một lời xin lỗi hay sao?”
Diệp Trần không biết phải làm sao nhưng tự giác biết bản thân đã làm sai nên đành phải nói: “Ta không nên đi rình trộm Thiếu Hoa.”
Vừa dứt lời, Đông Lăng liền hôn nàng một cái. Diệp Trần giật mình ngẩng đầu nhìn. Đông Lăng nhìn lại nàng, cười bảo: “Phạt nàng. Còn gì nữa?”
Diệp Trần nhìn người tuấn mỹ xuất trần trước mặt, nuốt nuốt nước bọt: “Thực ra, chuyện ta làm sai khá là nhiều.”
Nói xong, nàng liền không ngăn nổi kích động, vội vàng dù có hay không cũng kể hết ra.
Nàng kể một chuyện, Đông Lăng hôn nàng một lần.
Hôn quá nhiều lần, Đông Lăng mới sực nghĩ ra: “Nàng đang lừa ta hôn nàng phải không?”
“Đâu có.” Diệp Trần ra vẻ đứng đắn, “Ta đang nghiêm túc xin lỗi mà.”
Đông Lăng: “…”
Nói dối còn che đậy đúng lý hợp tình như thế, chàng mới thấy lần đầu.
Chàng lùi lại, nâng bầu rượu lên: “Nói đi, sai một chuyện, uống một ngụm.”
“Hả?”
Diệp Trần tỏ vẻ cực kỳ bất mãn vì Đông Lăng không hôn nữa. Đông Lăng cười dịu dàng: “Hoặc là nàng kể thử xem nàng thấy ta tốt thế nào, kể làm ta vui thì ta hôn nàng. Ta không hôn nàng thì nàng uống rượu.”
Chuyện này thật là làm khó Diệp Trần. Nàng ngắc ngứ một hồi rồi chầm chậm nói: “Chàng rất đẹp, đẹp hơn tất thảy mọi người ta từng gặp…”
“Chỉ vậy thôi?” Đông Lăng nhíu mày, “Nàng thật là nông cạn quá.”
“Ta vốn chính là một thần tiên nông cạn mà.”
Diệp Trần vô tư đáp. Đông Lăng đành chịu, vẫy vẫy tay: “Uống một ngụm trước đã. Còn gì nữa?”
Diệp Trần đành phải uống một ngụm, ngẫm nghĩ rồi kể tiếp: “Chàng rất dịu dàng.”
“Ồ.”
Uống rượu.
“Chàng rất thông minh.”
“Ờ.”
Uống rượu.
“Chàng rất chiều ta.”
“Nàng cũng biết à?”
Được rồi, vẫn phải uống rượu.
“Ờm… chàng rất biết đánh nhau.”
“Nàng có thể nói gì đó chi tiết hơn không?”
“Chàng… rất giỏi trên giường.”
Đông Lăng: “…”
Cô nương này xem chừng là hết cứu nổi nữa rồi.
Diệp Trần cực kỳ bi thương, giơ bầu rượu lên dốc.
Bầu rượu này rất đặc biệt, muốn uống bao nhiêu là có bấy nhiêu, căn bản không thấy đáy.
Diệp Trần được rượu tiếp thêm can đảm, nói luyên thuyên một mạch. Đông Lăng dựa tường nghe, rồi nằm xuống nghe, sau đó là gối lên đùi Diệp Trần để nghe.
Diệp Trần uống say lâng lâng, thực sự không còn gì để nói nữa, đầu óc mơ màng, nhìn trăng mà nói: “Chàng rất sạch sẽ, gọn gàng, lúc ở hồng hoang, ta cực kỳ thích nhìn chàng cười.”
Đông Lăng im lặng, lẳng lặng nhìn nàng, nàng nhìn ánh trăng, khua chân múa tay bảo: “Hồi đó ta thích đi theo sau lưng chàng. Chàng đừng nghĩ là ta thèm chút linh chi ấy, thực ra ta thông minh lắm đấy, sau này sống một mình, số linh chi, linh thảo ta cướp được còn nhiều hơn chàng cho ta nhiều.”
“Ta biết.” Đông Lăng cười bất đắc dĩ, “Năm đó nên cho nàng nhiều hơn một chút.”
Diệp Trần lườm chàng: “Ta là người bị chút linh chi đó mua chuộc hay sao? Ta có tôn nghiêm lắm đấy. Ta đi theo chàng, là vì, lão tử, vừa ý chàng, ngày nào cũng muốn làm chàng!”
Nghe vậy, Đông Lăng hít sâu một hơi, bà cô này, năm đó đã dũng cảm vậy rồi.
Tuy nhiên Diệp Trần nhanh chóng thở dài: “Ta nói linh tinh ba hoa thôi, chàng đừng tin.”
Đông Lăng gật gật đầu, câu này chàng tin.
Diệp Trần ai oán: “Năm đó, ta chẳng qua chỉ muốn thơm chàng, cùng lắm là cởi y phục ra kiểm tra chút thôi, những cái khác, ta vẫn còn chưa biết.”
“Dù sao thì thời hồng hoang đâu có dạy dỗ loại chuyện này, chàng nói có phải không?”
Diệp Trần cúi đầu nhìn Đông Lăng, ánh mắt vừa trách móc vừa cầu mong được tán đồng. Đông Lăng không nhịn nổi cười, cô nương này thực sự quá đáng yêu, lúc nào cũng có thể làm chàng bật cười, không đáp lời nổi.
Chàng đứng dậy, đè người nọ ngã xuống đất, ngắm ánh trăng chảy tràn trên người nàng.
Ánh trăng làm da nàng càng thêm nõn nà, chàng cúi xuống hôn nàng, dịu dàng nói: “Không sao, giờ ta dạy cho nàng.”
“Ừ!” Diệp Trần trịnh trọng đáp, “Dạy đi, ta sẽ học hành chăm chỉ!”
Đông Lăng cúi đầu bật cười thành tiếng: “Còn gì nữa, ta còn chỗ nào tốt nữa?”
Diệp Trần say váng đầu, chàng hỏi, nàng liền thật thà trả lời, dùng chất giọng của người say, ngắc ngứ từng câu từng câu kể lại năm ấy.
Quãng thời gian nàng yêu chàng nhất chính là lúc chàng niên thiếu, những năm tháng nàng đi theo phía sau chàng.
Đông Lăng nghe nàng kể hết chuyện năm đó mới hiểu, thì ra, bao nhiêu năm ấy, nàng thích chàng như vậy.
Ngàn năm vạn năm qua, trước nay không phải mình chàng đơn phương mong cầu.
Chàng động tình mãi không dừng, cảm thấy câu chuyện bình thường này hợp với giọng nói đứt quãng của cô nương đây, đúng là thuốc kích dục mạnh nhất trên đời.
Chàng ướt đẫm mồ hôi, nhìn người con gái dần trở nên ngơ ngẩn.
“Diệp Trần,” chàng áp tay lên khuôn mặt nàng, giọng khàn khàn, “nàng có biết, chuyện ta thấy mình làm tốt nhất là gì không?”
“Đời Đông Lăng ta đây, chuyện làm tốt nhất, đúng đắn nhất,” toàn thân chàng run lên, các cơ bắp căng chặt, nửa kiềm nén nửa lại phóng túng, run run nói, “chính là tạo ra cây cầm tên là Diệp Trần.”
Chàng mất nghìn năm tạo ra nàng.
Từ đấy yêu nàng.
Sau đó có được nàng.
Đây hẳn là, chuyện chàng làm tốt nhất, đúng đắn nhất đời này.
Ho nhẹ một tiếng đáp: “Về nhà rồi nói, về rồi nói.”
Đông Lăng bật cười thành tiếng, cúi đầu bổ đào vào đĩa bày trước mặt nàng.
Mọi người quan sát tất cả mọi việc Đông Lăng làm, sắc mặt cực kỳ phong phú.
Ai đã từng thấy Đông Lăng cười như vậy?
Ai đã từng thấy ngoài dùng kiếm làm hung khí ra Đông Lăng còn biết bổ đào?
Trong lòng mọi người có muôn ngàn câu chữ, tích lũy trong lòng, tốc ký chép lại, đợi rời khỏi đây sẽ xổ ra ngay.
Đây có lẽ là lần hội Bàn Đào có không khí nặng nề nhất mà Tây Vương Mẫu từng tổ chức. Không ai nói năng, mắt lấm la lấm lét quan sát mọi động tĩnh của Diệp Trần và Đông Lăng.
Các loại tiên khí dùng để rình trộm đều được bọn họ đem ra dùng hết. Vừa dùng vừa hết sức cẩn thận, tự cho là qua mặt được Đông Lăng truyền tin ra ngoài, hoặc là dùng mật tín vụng trộm truyền tin giữa những người đang ngồi ở đây.
Tây Vương Mẫu: “Nguyệt Lão, bọn họ thành thân khi nào sao không nói với ta?”
Nguyệt Lão: “Ta đâu biết đâu, cái này phải hỏi Ti Mệnh, hai người này là định mệnh của nhau, Ti Mệnh không biết gì sao?”
Ti Mệnh: “Mệnh cách của Đông Lăng đế quân làm sao ta biết được. Nhưng mà, Thiếu Hoa đế quân à, không phải đế quân với Đông Lăng đế quân là huynh đệ chí cốt sao? Sao đế quân cũng không biết?”
Thiếu Hoa: “Ha ha ha ha ai bảo lão tử không biết? Lão tử đã biết trước rồi!”
Tử Vi: “Ờ, chắc là biết sớm hơn chúng ta nửa canh giờ.”
Văn Xương: “Thực ra ta là người biết sớm nhất, ta đã đoán được từ lâu rồi.”
…
Giữa lúc các vị thượng tầng đang hội bàn, chúng tiểu tiên ngồi dưới dùng các thiết bị nhìn trộm đặt dưới bàn, đặt cạnh chân bàn, quay trộm Diệp Trần và Đông Lăng từ đủ mọi góc độ đồng thời tuồn tin ra ngoài.
Tiên quân Giáp: “Nhìn thấy chưa, chính vị ngồi cạnh Đông Lăng đế quân đấy là Đế hậu tân nhiệm. Đúng thế, các người đoán không sai, chính là Ông Sơn tiên chủ từng rình trộm Thiếu Hoa đế quân, Văn Xương đế quân, Tử Vi đế quân và năm mươi mĩ nam đứng đầu bảng xếp hạng của thiên giới!”
Tiên quân Ất: “Các người từng thấy Đông Lăng đế quân tươi cười chưa? Giờ cho các người nhìn đây. Đông Lăng đế quân tươi mãi không dừng.”
Tiên quân Bính: “Thực ra ta cũng đoán được chuyện của hai người họ rồi. Lúc trước ta làm việc ở Minh phủ, từng trộm nhìn thấy hai người dạo hoa viên, rất là thân thiết nhé!”
Tiên quân Đinh: “Các người thật lạc hậu. Ban nãy lúc Thanh Hà chân quân ầm ĩ với Ông Sơn tiên chủ, ta đã đi theo Đông Lăng đế quân ra đó xem. Đế quân kéo đế hậu vào trong rừng cây, sau đó Thiếu Hoa đế quân gọi người tới trông chừng, rừng cây thì cứ động đậy mãi không ngừng, các người nghĩ xem…”
Chúng tiên: “Mạnh bạo thế! Không hổ là đế quân của ta!”
…
Ai nấy đều tự cho là thoát khỏi tầm mắt của Đông Lăng, bàn tán rôm rả. Đông Lăng vờ như không biết gì, dịu dàng ân cần rót rượu, bổ đào cho Diệp Trần, dùng hết thảy thủ đoạn để cho mọi người biết…
Đúng đấy, đây là nương tử của ta.
Tuy pháp lực của Diệp Trần không cao thâm bằng Đông Lăng nhưng thần hồn cực kỳ mẫn cảm, mấy trò dùng sức mạnh thần hồn để truyền tin này nàng nhạy hơn hẳn người thường. Thế là nàng bỗng nghe thấy đủ thứ chuyện buôn dưa của chúng tiên, thấp thỏm, đứng ngồi không yên.
Nguồn tin của chúng tiên quân này rất đông đảo, chưa đầy nửa canh giờ, gốc gác của nàng đều đã bị quật hết lên.
Gồm cả chuyện nàng rình trộm tiên quân, tỏ tình với Thiếu Hoa, viết thư tình cho Văn Xương, vẽ tranh Tử Vi, cầu hôn vị tiên quân xinh đẹp nào đó không biết tên, ngỏ lời với Long thái tử… Đủ các sự tích hoang đường.
Đám chuyện này đều là do năm đó rảnh rỗi bị Nguyệt Hà dẫn đi mà ra. Trong lòng nàng thầm cân nhắc trình ghen tuông của Đông Lăng thật cẩn thận, quỳ gối nơm nớp lo sợ, đứng ngồi không yên.
Nàng biết nhất định là Đông Lăng cũng nghe thấy mấy lời này, vậy mà mãi không thấy chàng thể hiện gì, chàng rót rượu cho nàng, mặt mày dịu dàng.
Tiệc Bàn Đào tan, chàng nắm tay Diệp Trần cáo biệt chúng tiên, rời khỏi đại điện.
Hai người cưỡi gió bay đi. Vẫn không thấy Đông Lăng hỏi gì, ngược lại, lại còn khoác thêm y phục cho nàng, dịu dàng hỏi: “Lạnh không?”
Diệp Trần sợ muốn khóc. Đông Lăng đưa nàng về Đông Cực cung của mình. Cung điện này rất lớn, người lại ít, cực kỳ lạnh lẽo. Chàng dẫn Diệp Trần đi thẳng về phòng ngủ. Phòng ngủ của chàng nằm ngay cạnh vách đá dựng đứng, không có vật cản tầm nhìn, có thể nhìn thấy vực sâu vạn trượng và vũ trụ mênh mang. Đá cẩm thạch màu đen mát lạnh lát sàn, mảnh trăng lưỡi liềm khổng lồ treo bên ngoài, hắt bóng xuống sàn nhà, có cảm giác như ở trên mặt trăng.
Nàng khoác ác khoác ngoài của Đông Lăng, nơm nớp lo sợ đứng trên đỉnh nhọn của bóng trăng in ngược, cúi đầu, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Đông Lăng đi lấy rượu cho nàng, cầm bầu rượu quay đầu lại, nhìn thấy nàng đứng cứng đờ ở đó, không nhịn được bật cười: “Sao nàng như mèo con thế, đến chỗ mới căng thẳng vậy cơ à?”
Diệp Trần nuốt nuốt nước bọt, rụt rè ngẩng đầu lên, thấy Đông Lăng cởi áo khoác, xách hai bầu rượu nhỏ đi chân trần tới chỗ mình.
Chàng cúi đầu nhìn, khuôn mặt sáng ánh trăng, đôi mắt lấp lánh ý cười: “Lạnh không?”
Diệp Trần lắc lắc rồi lại gật gật.
Đông Lăng nhíu mày: “Nàng vậy là có ý gì? Lạnh hay là không lạnh?”
“Người ta không lạnh,” Diệp Trần run run đáp, đặt tay lên lồng ngực, “lòng ta lạnh.”
“Ồ?” Đông Lăng bước lùi một bước nhìn nàng, “Sao lòng lại lạnh?”
“Ta làm sai, sợ chàng phạt ta, nghĩ tới chuyện chàng phạt ta, trong lòng ta thấy lạnh vô cùng.”
Đông Lăng không nhịn được, bật cười thành tiếng. Chàng cầm rượu đi sang chỗ khác, ngồi xuống cạnh vách đá dựng đứng, dựa vào vách tường, tay xách bầu rượu gác lên đầu gối, tay kia vẫy vẫy gọi nàng: “Lại đây.”
Diệp Trần nhìn người dưới trăng, chỉ một câu vô cùng đơn giản như thế, từ miệng người nọ nói ra lại như thể có ma lực, mị hoặc không cách nào kháng cự nổi.
Nàng chầm chậm qua đó ngồi quỳ gối trước Đông Lăng. Đông Lăng đưa bầu rượu cho nàng, dựa lưng vào tường: “Nào, nói xem, nàng làm gì sai.”
“Chàng… không phải đã nghe thấy hết rồi sao?”
Diệp Trần gượng gạo đáp. Đông Lăng kề sát vào nàng, mặt đối mặt, ôm nàng vào trong ngực: “Nhưng mà, ta muốn nghe nàng nhận sai. Ta thủ thân như ngọc vì nàng bao nhiêu năm, nàng lại đi chòng ghẹo khắp nơi. Nàng nói xem chuyện này không phải nên cho ta một lời xin lỗi hay sao?”
Diệp Trần không biết phải làm sao nhưng tự giác biết bản thân đã làm sai nên đành phải nói: “Ta không nên đi rình trộm Thiếu Hoa.”
Vừa dứt lời, Đông Lăng liền hôn nàng một cái. Diệp Trần giật mình ngẩng đầu nhìn. Đông Lăng nhìn lại nàng, cười bảo: “Phạt nàng. Còn gì nữa?”
Diệp Trần nhìn người tuấn mỹ xuất trần trước mặt, nuốt nuốt nước bọt: “Thực ra, chuyện ta làm sai khá là nhiều.”
Nói xong, nàng liền không ngăn nổi kích động, vội vàng dù có hay không cũng kể hết ra.
Nàng kể một chuyện, Đông Lăng hôn nàng một lần.
Hôn quá nhiều lần, Đông Lăng mới sực nghĩ ra: “Nàng đang lừa ta hôn nàng phải không?”
“Đâu có.” Diệp Trần ra vẻ đứng đắn, “Ta đang nghiêm túc xin lỗi mà.”
Đông Lăng: “…”
Nói dối còn che đậy đúng lý hợp tình như thế, chàng mới thấy lần đầu.
Chàng lùi lại, nâng bầu rượu lên: “Nói đi, sai một chuyện, uống một ngụm.”
“Hả?”
Diệp Trần tỏ vẻ cực kỳ bất mãn vì Đông Lăng không hôn nữa. Đông Lăng cười dịu dàng: “Hoặc là nàng kể thử xem nàng thấy ta tốt thế nào, kể làm ta vui thì ta hôn nàng. Ta không hôn nàng thì nàng uống rượu.”
Chuyện này thật là làm khó Diệp Trần. Nàng ngắc ngứ một hồi rồi chầm chậm nói: “Chàng rất đẹp, đẹp hơn tất thảy mọi người ta từng gặp…”
“Chỉ vậy thôi?” Đông Lăng nhíu mày, “Nàng thật là nông cạn quá.”
“Ta vốn chính là một thần tiên nông cạn mà.”
Diệp Trần vô tư đáp. Đông Lăng đành chịu, vẫy vẫy tay: “Uống một ngụm trước đã. Còn gì nữa?”
Diệp Trần đành phải uống một ngụm, ngẫm nghĩ rồi kể tiếp: “Chàng rất dịu dàng.”
“Ồ.”
Uống rượu.
“Chàng rất thông minh.”
“Ờ.”
Uống rượu.
“Chàng rất chiều ta.”
“Nàng cũng biết à?”
Được rồi, vẫn phải uống rượu.
“Ờm… chàng rất biết đánh nhau.”
“Nàng có thể nói gì đó chi tiết hơn không?”
“Chàng… rất giỏi trên giường.”
Đông Lăng: “…”
Cô nương này xem chừng là hết cứu nổi nữa rồi.
Diệp Trần cực kỳ bi thương, giơ bầu rượu lên dốc.
Bầu rượu này rất đặc biệt, muốn uống bao nhiêu là có bấy nhiêu, căn bản không thấy đáy.
Diệp Trần được rượu tiếp thêm can đảm, nói luyên thuyên một mạch. Đông Lăng dựa tường nghe, rồi nằm xuống nghe, sau đó là gối lên đùi Diệp Trần để nghe.
Diệp Trần uống say lâng lâng, thực sự không còn gì để nói nữa, đầu óc mơ màng, nhìn trăng mà nói: “Chàng rất sạch sẽ, gọn gàng, lúc ở hồng hoang, ta cực kỳ thích nhìn chàng cười.”
Đông Lăng im lặng, lẳng lặng nhìn nàng, nàng nhìn ánh trăng, khua chân múa tay bảo: “Hồi đó ta thích đi theo sau lưng chàng. Chàng đừng nghĩ là ta thèm chút linh chi ấy, thực ra ta thông minh lắm đấy, sau này sống một mình, số linh chi, linh thảo ta cướp được còn nhiều hơn chàng cho ta nhiều.”
“Ta biết.” Đông Lăng cười bất đắc dĩ, “Năm đó nên cho nàng nhiều hơn một chút.”
Diệp Trần lườm chàng: “Ta là người bị chút linh chi đó mua chuộc hay sao? Ta có tôn nghiêm lắm đấy. Ta đi theo chàng, là vì, lão tử, vừa ý chàng, ngày nào cũng muốn làm chàng!”
Nghe vậy, Đông Lăng hít sâu một hơi, bà cô này, năm đó đã dũng cảm vậy rồi.
Tuy nhiên Diệp Trần nhanh chóng thở dài: “Ta nói linh tinh ba hoa thôi, chàng đừng tin.”
Đông Lăng gật gật đầu, câu này chàng tin.
Diệp Trần ai oán: “Năm đó, ta chẳng qua chỉ muốn thơm chàng, cùng lắm là cởi y phục ra kiểm tra chút thôi, những cái khác, ta vẫn còn chưa biết.”
“Dù sao thì thời hồng hoang đâu có dạy dỗ loại chuyện này, chàng nói có phải không?”
Diệp Trần cúi đầu nhìn Đông Lăng, ánh mắt vừa trách móc vừa cầu mong được tán đồng. Đông Lăng không nhịn nổi cười, cô nương này thực sự quá đáng yêu, lúc nào cũng có thể làm chàng bật cười, không đáp lời nổi.
Chàng đứng dậy, đè người nọ ngã xuống đất, ngắm ánh trăng chảy tràn trên người nàng.
Ánh trăng làm da nàng càng thêm nõn nà, chàng cúi xuống hôn nàng, dịu dàng nói: “Không sao, giờ ta dạy cho nàng.”
“Ừ!” Diệp Trần trịnh trọng đáp, “Dạy đi, ta sẽ học hành chăm chỉ!”
Đông Lăng cúi đầu bật cười thành tiếng: “Còn gì nữa, ta còn chỗ nào tốt nữa?”
Diệp Trần say váng đầu, chàng hỏi, nàng liền thật thà trả lời, dùng chất giọng của người say, ngắc ngứ từng câu từng câu kể lại năm ấy.
Quãng thời gian nàng yêu chàng nhất chính là lúc chàng niên thiếu, những năm tháng nàng đi theo phía sau chàng.
Đông Lăng nghe nàng kể hết chuyện năm đó mới hiểu, thì ra, bao nhiêu năm ấy, nàng thích chàng như vậy.
Ngàn năm vạn năm qua, trước nay không phải mình chàng đơn phương mong cầu.
Chàng động tình mãi không dừng, cảm thấy câu chuyện bình thường này hợp với giọng nói đứt quãng của cô nương đây, đúng là thuốc kích dục mạnh nhất trên đời.
Chàng ướt đẫm mồ hôi, nhìn người con gái dần trở nên ngơ ngẩn.
“Diệp Trần,” chàng áp tay lên khuôn mặt nàng, giọng khàn khàn, “nàng có biết, chuyện ta thấy mình làm tốt nhất là gì không?”
“Đời Đông Lăng ta đây, chuyện làm tốt nhất, đúng đắn nhất,” toàn thân chàng run lên, các cơ bắp căng chặt, nửa kiềm nén nửa lại phóng túng, run run nói, “chính là tạo ra cây cầm tên là Diệp Trần.”
Chàng mất nghìn năm tạo ra nàng.
Từ đấy yêu nàng.
Sau đó có được nàng.
Đây hẳn là, chuyện chàng làm tốt nhất, đúng đắn nhất đời này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook