Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc
-
Chương 42-2: Đệ nhất môn chủ, nguy hiểm luôn rình rập chúng ta (2)
Thay quần áo xong, ta dẫn hắn đến đầm nước ngâm một hồi. Lúc trở ra, bên ngoài hoa đàm đầy người đứng đợi. Một người trong ma giáo bước lên hỏi, “Phu nhân, giáo chủ của chúng tôi đâu rồi?”
“Hắn có việc gấp phải đi, năm ngày sau tụ họp với chúng ta ở trấn Đông.” Mặt ta không đỏ tim không đập nhanh nói, trong mắt mọi người lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
“Chúng tôi từ biệt ở đây, đi đến trấn Đông đợi trước.”
Tên đó vừa dứt lời, người trong ma giáo vội vàng rời đi. Bọn họ chỉ ngầm công nhận ta là giáo chủ phu nhân, tất nhiên không thể so sánh với Thủy Đông Lưu. Điều này có thể hiểu được, cúi đầu nhìn Thủy Bánh Chưng, vẻ mặt hắn khinh thường – “Cặn bã, lý do của ngươi, ngu ngốc muốn chết được.”
“Mau tránh ra! Mau tránh ra!”
Ta vểnh tai nghe, là giọng Ngọc Hồ Ly. Ta đẩy môn nhân ra, ngước mắt nhìn xem, không khỏi kinh sợ. Trong ngực Ngọc Hồ Ly đang ôm một người, quần áo kia, rõ ràng là Hoa Vô Ưu. Hắn vội vàng đi đến chỗ này, ta bảo môn nhân ngăn hắn lại, “Ngươi điên rồi sao? Trời nóng như vậy lại dám ôm nàng ra ngoài, xác chết sẽ thối rửa đấy.”
Ngọc Hồ Ly đã nóng ruột đến mức đôi mắt đỏ ngầu, “Hoa đàm, nhất định hoa đàm có thể cứu sống nàng. Vô Ưu chưa chết, sao nàng có thể chết chứ!”
Ta ngây người nhìn hắn, tên này, hoàn toàn đã nhập ma rồi. Không đợi ta chửi cho hắn tỉnh, đã có người lớn tiếng nói, “Tỷ tỷ đã chết rồi!”
Ngọc Hồ Ly lập tức xoay người, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Hoa Vô Qủa, “Câm miệng, nếu không phải do ngươi giấu giếm bệnh tình của tỷ tỷ ngươi, nàng sẽ không chết.”
Hoa Vô Qủa cười lạnh, “Chàng sai rồi, là tỷ tỷ không muốn ta nói với chàng, tỷ tỷ không muốn chàng trông thấy bộ dáng bệnh tật của tỷ ấy. Còn nữa… tỷ tỷ không muốn chàng khổ sở, cho nên mới kêu ta giả trang thành tỷ tỷ mà sống, thành thân với chàng sinh con cho chàng. Nhưng chàng không hề biết khổ tâm của tỷ tỷ, chẳng những muốn giết chết ta, còn muốn hủy diệt Bách Hoa Cốc, thật uổng cho chàng làm ám ảnh bảo vệ Hoa gia nhiều năm!”
Ngọc Hồ Ly giật mình chốc lát, bước chân như cũ không dừng, đi đến hoa đàm, “Vô Ưu không thể chết.”
Hoa Vô Qủa không có ngăn hắn lại, ta nắm tay tiểu Bánh Chưng, nhìn Ngọc Hồ Ly đang ngây dại, chắc hẳn trong lòng hắn đã sụp đổ rồi. Mãi đến khi hắn bước tới sát ven đàm nước, lấy lại bình tĩnh, miệng lẩm bẩm một tiếng, “Một lòng một dạ, suốt đời suốt kiếp không thay đổi.” Hắn lập tức nghiêng người, ôm Hoa Vô Ưu ngã vào trong đàm.
Hoa đàm này không sâu, ta không hề lo lắng. Ngọc Hồ Ly muốn chết đuối cũng khó lắm. Lại nhìn sang Hoa Vô Qủa, ngược lại không nói nên lời. Ta với Thủy Bánh Chưng nhìn nhau, dừng lại một lúc rồi xoay người đi.
Cho dù Ngọc Hồ Ly có ra khỏi hoa đàm, nhưng tâm của hắn không thể đi rồi. Cho dù Hoa Vô Qủa có thật sự biến thành Hoa Vô Ưu, thì cũng không thể ở bên con hồ ly kia.
Chúng ta không cần thiết phải ở lại nơi này, tốn công than thở.
Ý định ban đầu là đến cầu y trị bệnh, không ngờ lại phải chứng kiến ba kẻ si tình đáng thương cắt đứt duyên tình. Ta chợt nghĩ tới chính mình, nếu cả đời này Thủy Đông Lưu không nhớ ta nữa, cũng không thích ta nữa, ta phải làm sao đây? Ngồi trên xe ngựa, môn nhân tiếp tục ẩn thân, trốn ở chỗ nào không hay, nhưng ta cảm giác được bọn họ đang ở rất gần. Suy nghĩ hồi, mới phát hiện thính giác của ta lợi hại hơn rồi. Giơ tay bắt mạch, lúc này toàn bộ nội lực đã trở lại, ta chính là môn chủ Phi Vũ môn.
“Cặn bã, ngươi lại suy nghĩ vớ vẩn gì thế, mau đánh xe ngựa đi.”
Bên tai là giọng nói bất mãn của Tiểu Bánh Chưng, ta nghiêng đầu nhìn hắn, thều thào nói, “Thủy Bánh Chưng, nếu… nếu như ngươi cưới nữ nhân khác, ta sẽ không thể ở bên cạnh ngươi rồi.”
Hắn cao ngạo nói, “Ta đang đợi tìm thấy cô nương thích hợp để định hôn.”
Mặc dù giọng điệu hắn rất kiêu ngạo, nhưng ta vẫn thấy không thoải mái, ôm đầu gối gào khóc, “Tên khốn khiếp nhà ngươi, đợi ta gả cho nam nhân khác, rồi ngươi nhớ lại chạy tới tìm ta, ta liền bảo con ta gọi ngươi một tiếng đại thúc, cho ngươi tức chết.”
Bên cạnh có tiếng gió, kiếm bá bá rung động, tiểu Bánh Chung im ru. Ta hít thở thật sâu, ánh mắt từ đầu gối nhìn lên, đột nhiên ngừng khóc.
Tiểu Bánh Chưng bị đao kiếm kề cổ khiến cho sắc mặt tái mét, nhìn chòng chọc ta.
Môn nhân nổi giận, “Kẻ dám tổn thương môn chủ chúng ta, giết.” “Ai cũng không được phép khi dễ môn chủ chúng ta.” “Dám làm cho môn chủ khóc, tuyệt đối không thể tha thứ.”
Nước mắt lập tức bốc hơi, ta lau mồ hôi trên trán, gượng cười, “Chỉ là một tiểu quỷ, đâu thể khi dễ được ta, đi đi không sao.”
Lúc này mọi người mới thu kiếm lại, tiếp tục ẩn núp.
Ta vội vàng thò đầu nhìn cổ hắn, cũng may không có trầy xước gì. Thấy khóe miệng hắn mím chặt, khóe môi đã nhếch ra đến đây, còn tưởng hắn hờn dỗi. Thu tay, cầm dây cương, nói một mạch, “Đợi ta về Ác Nhân cốc tiếp nhận chức môn chủ Phi Vũ môn xong sẽ tự mình đưa ngươi về ma giáo.”
“Ma giáo cũng có thuốc, nghe nói trị bệnh này rất hiệu quả.” Hắn nhìn sang một hướng khác, “Ngươi khóc nhè không đẹp chút nào, về sau đừng khóc.”
Ta cười cười, gật đầu, “Ừm.”
Nói ra được những câu tốt đẹp, không phải là bản tính của Thủy Bánh Chưng. Mặc dù hắn nói những câu cực kì độc ác, nhưng ta lại cảm thấy thân thiết. Nghĩ vậy, ta lập tức run rẩy, nhất định là do thói quen thành tự nhiên, một ngày hắn không nói lời ác độc ta sẽ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, không được rồi không được rồi.
Tung dây cương đánh vào mông ngựa, ngựa hí một tiếng, chạy về phía trước, ta vừa cưỡi ngựa vừa cười, trong nháy mắt đã rời khỏi Bách Hoa cốc, thể xác lẫn tinh thần đều vui vẻ.
Trên đường quay về Ác Nhân cốc, liền thấy con đường nhỏ kia đã rộng ra rất nhiều, tỉ mỉ quan sát cỏ xanh bị dẫm đạp, có vẻ do đi lại thường xuyên. Bỗng nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, ắt hẳn là tới tham dự lễ nhận chức của ta. Về Ác Nhân cốc, ngũ thúc ra ngoài đón, ta hỏi ông, quả nhiên đúng như ta suy đoán.
Ông ngó hai bên, lập tức nổi giận, “Tên hỗn đản Thủy Đông Lưu kia dám bỏ chạy! Chờ ngũ thúc bắt hắn về xé thành tám mảnh.”
Ta lau mồ hôi, “Hắn có việc đi trước, không phải bỏ rơi ta, ngũ thúc bớt giận nha.”
“Ồ.” Lúc này ngũ thúc mới gật đầu, “Như vậy thì được.”
Ta nói cho mọi người biết ta đã khôi phục trí nhớ, bọn họ đều rất vui mừng. Kéo tay tiểu Bánh Chưng vào trong phòng, vận công chuyển khí cho hắn, tuy nhiên không có gì thay đổi.
Hôm sau, nghi thức tiếp nhận chức bắt đầu.
Sáng tinh mơ ta bị người ta lôi dậy, đưa đến thần đàn, nói chỉ cần cầm mật lệnh điêu khắc tượng trương cho môn chủ ném vào hỏa đỉnh là xong. Vừa đơn giản, vừa có lòng. Kết quả đi đến chỗ kia, ngẩng đầu nhìn, ta bị dọa đến chân mềm nhũn… ít nhất cũng là 500 bậc thang đó!
Từng bước đi lên, còn phải thẳng lưng, hai hàng người đều nhìn chăm chú chỗ trung tâm. Đi lên tới thần đàn, bắp chân đều thi nhau co giật. Nhìn kim lệnh trong tay, trên mặt có khắc tên của ta. Nặng trịch, cái này đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ, mong rằng vàng không sợ lửa, chứ không sẽ chảy ra mất.
Ta nhắm mắt, nhanh chóng ném kim lệnh vào trong hỏa đỉnh đang cháy hừng hực. Bước xuống bậc thang, mọi người như thủy triều quỳ xuống, “Môn chủ uy vũ, thống nhất giang hồ.”
Bỗng nhiên cảm thấy khí thế bá chủ võ lâm tuôn ra ngoài.
Nghi thức qua đi, ăn chơi tiệc tùng hồi lâu. Ta uống rất nhiều rượu cho đến khi về phòng phải ôm thùng nôn mửa xong rồi nằm xấp trên đó. Mặc dù ói ra, nhưng tinh thần khá thoải mái, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của tiểu Bánh Chưng. Tửu lượng tốt nhưng mà dạ dày thì quá vô dụng, phun sạch sẽ xong lau mặt, đi ngủ.
Sáng hôm sau, không còn say rượu nữa, lại được uống một bát canh giải rượu. Ta liền ôm một đống danh sách phân đà mấy năm nay của Phi Vũ môn sang phòng kế bên, chuẩn bị xem xét một chút, cái gì nên giảm trừ, cái gì nên tăng thêm. Bận rộn ba bốn ngày, chỉnh sửa vài khoảng. Sau đó giao cho nhị thúc với cô cô, không ngờ lại được thông qua.
Xong việc này, ta chuẩn bị đưa tiểu Bánh Chưng về ma giáo. Còn chưa kịp rời núi, thuộc hạ của Thủy Bánh Chưng đã cầu kiến. Đám người áo trắng kia bình thường rất bình tĩnh, nhưng hiện tại giống như trẻ mồ côi, ta nhìn bọn họ, “Ngươi tên gì? Những người khác đâu?”
“Bẩm phu nhân, thuộc hạ tên là Phạm Đại. Chúng tôi ở trấn Đông đợi giáo chủ nhưng người không tới, sau đó gặp được Hàn hộ pháp, hắn nói giáo chủ đã ra khỏi Bách Lý, bảo chúng tôi mau chóng đi qua tụ họp. Thuộc hạ thấy nghi ngờ, nên đến đây bẩm báo.”lqd
Ta nhíu mày, “Sao tên Hàn Dương lại có thể ở đây?” Không phải hắn đã bị cắt chức tạm thời, còn nhận được lệnh buộc phải hồi giáo sao.
Phạm Đại nói, “Đột nhiên giáo chủ tách ra khỏi giáo chủ phu nhân, bọn thuộc hạ nghe theo lời phu nhân đợi ở địa điểm đó nhưng lại không gặp giáo chủ. Mọi người đều thấy nghi ngờ, lại mất tin tức, cho nên tìm kiếm xung quanh. Về phần tại sao Hàn hộ pháp lại xuất hiện, thuộc hạ cũng không biết.”
Ta sờ cằm, cảm thấy bên trong có chút quỷ dị.
Bàn giao chuyện Ác Nhân cốc xong, ta chọn 30 môn nhân đi theo bảo vệ. Bên người tiểu Bánh Chưng chỉ có một thủ hạ, ngồi trên xe ngựa, hắn liền nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt ta chính là sẽ tìm cơ hội khi dễ hắn. Đi được một đoạn, mặt trời dần lên cao, tiểu Bánh Chưng nghiêng tới nghiêng lui, “Cặn bã, ngươi có đói không?”
“Không, đợi chút nữa đi sắp vào trấn rồi, khoan… Trong mắt ngươi ta là khách điếm di động sao?”
“Ngươi không có giỏi như vậy…”
Ta lập tức giơ tay búng trán hắn, bây giờ không bắt nạt hắn, còn đợi đến khi nào.
Lúc dừng chân ở khách điếm trong trấn nhỏ, trời cũng đã tối. Nhân lúc tiểu nhị nói phòng tắm còn trống, ta dự định đi tắm trước rồi sẽ ăn sau. Vỗ đầu tiểu Bánh Chưng, “Đừng chạy lung tung, đợi ta về.”
Tiểu Bánh Chưng lườm ta một cái, nhép miệng không nói ra tiếng.
Cầm quần áo chạy ra ngoài hậu viện tắm, nước rất mát. Tắm rửa sạch sẽ thoải mái, toàn bộ mệt mỏi đều biến mất. Quay lại phòng, không thấy Thủy Bánh Chưng đâu, ta gõ bàn, môn nhân như một đám dơi treo ngược trên cửa sổ, vụt cái bay vào, “Môn chủ có gì căn dặn?”
“Tiểu quỷ kia đâu?”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, ho khan vài tiếng yên lặng nhìn trời, “Vừa nãy nam nhân của môn chủ cả người trần truồng tìm bọn thuộc hạ bảo muốn lấy một bộ quần áo, sau đó Phạm Đại đến báo, Hàn hộ pháp của ma giáo ở bên ngoài cầu kiến. Chỉ nhìn thấy Thủy giáo chủ, không thấy tiểu quỷ nào hết.”
Hóa ra là đã khôi phục hình dạng, ta thở phào nhẹ nhõm, không ổn, Hàn Dương? Ta nhắm mắt suy nghĩ, cực kì không hợp lý, vừa nghĩ tới đây lập tức kinh hãi. Lúc Thủy Đông Lưu xử lí Hàn Dương ta vẫn chưa là môn chủ Phi Vũ môn, đương nhiên bọn họ không biết tính tình của hắn. Mà Thủy Bánh Chưng lại mất trí nhớ, căn bản mà nói hắn đã quên mất tên khốn Hàn hộ pháp đã làm ra chuyện gì!
Phạm Đại kia… chẳng lẽ là người do Hàn Dương phái tới?!
Mồ hôi lạnh chảy đầy sống lưng, ta liền hỏi môn nhân bọn họ đi hướng nào, sau đó vội vàng đuổi theo.
“Hắn có việc gấp phải đi, năm ngày sau tụ họp với chúng ta ở trấn Đông.” Mặt ta không đỏ tim không đập nhanh nói, trong mắt mọi người lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
“Chúng tôi từ biệt ở đây, đi đến trấn Đông đợi trước.”
Tên đó vừa dứt lời, người trong ma giáo vội vàng rời đi. Bọn họ chỉ ngầm công nhận ta là giáo chủ phu nhân, tất nhiên không thể so sánh với Thủy Đông Lưu. Điều này có thể hiểu được, cúi đầu nhìn Thủy Bánh Chưng, vẻ mặt hắn khinh thường – “Cặn bã, lý do của ngươi, ngu ngốc muốn chết được.”
“Mau tránh ra! Mau tránh ra!”
Ta vểnh tai nghe, là giọng Ngọc Hồ Ly. Ta đẩy môn nhân ra, ngước mắt nhìn xem, không khỏi kinh sợ. Trong ngực Ngọc Hồ Ly đang ôm một người, quần áo kia, rõ ràng là Hoa Vô Ưu. Hắn vội vàng đi đến chỗ này, ta bảo môn nhân ngăn hắn lại, “Ngươi điên rồi sao? Trời nóng như vậy lại dám ôm nàng ra ngoài, xác chết sẽ thối rửa đấy.”
Ngọc Hồ Ly đã nóng ruột đến mức đôi mắt đỏ ngầu, “Hoa đàm, nhất định hoa đàm có thể cứu sống nàng. Vô Ưu chưa chết, sao nàng có thể chết chứ!”
Ta ngây người nhìn hắn, tên này, hoàn toàn đã nhập ma rồi. Không đợi ta chửi cho hắn tỉnh, đã có người lớn tiếng nói, “Tỷ tỷ đã chết rồi!”
Ngọc Hồ Ly lập tức xoay người, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Hoa Vô Qủa, “Câm miệng, nếu không phải do ngươi giấu giếm bệnh tình của tỷ tỷ ngươi, nàng sẽ không chết.”
Hoa Vô Qủa cười lạnh, “Chàng sai rồi, là tỷ tỷ không muốn ta nói với chàng, tỷ tỷ không muốn chàng trông thấy bộ dáng bệnh tật của tỷ ấy. Còn nữa… tỷ tỷ không muốn chàng khổ sở, cho nên mới kêu ta giả trang thành tỷ tỷ mà sống, thành thân với chàng sinh con cho chàng. Nhưng chàng không hề biết khổ tâm của tỷ tỷ, chẳng những muốn giết chết ta, còn muốn hủy diệt Bách Hoa Cốc, thật uổng cho chàng làm ám ảnh bảo vệ Hoa gia nhiều năm!”
Ngọc Hồ Ly giật mình chốc lát, bước chân như cũ không dừng, đi đến hoa đàm, “Vô Ưu không thể chết.”
Hoa Vô Qủa không có ngăn hắn lại, ta nắm tay tiểu Bánh Chưng, nhìn Ngọc Hồ Ly đang ngây dại, chắc hẳn trong lòng hắn đã sụp đổ rồi. Mãi đến khi hắn bước tới sát ven đàm nước, lấy lại bình tĩnh, miệng lẩm bẩm một tiếng, “Một lòng một dạ, suốt đời suốt kiếp không thay đổi.” Hắn lập tức nghiêng người, ôm Hoa Vô Ưu ngã vào trong đàm.
Hoa đàm này không sâu, ta không hề lo lắng. Ngọc Hồ Ly muốn chết đuối cũng khó lắm. Lại nhìn sang Hoa Vô Qủa, ngược lại không nói nên lời. Ta với Thủy Bánh Chưng nhìn nhau, dừng lại một lúc rồi xoay người đi.
Cho dù Ngọc Hồ Ly có ra khỏi hoa đàm, nhưng tâm của hắn không thể đi rồi. Cho dù Hoa Vô Qủa có thật sự biến thành Hoa Vô Ưu, thì cũng không thể ở bên con hồ ly kia.
Chúng ta không cần thiết phải ở lại nơi này, tốn công than thở.
Ý định ban đầu là đến cầu y trị bệnh, không ngờ lại phải chứng kiến ba kẻ si tình đáng thương cắt đứt duyên tình. Ta chợt nghĩ tới chính mình, nếu cả đời này Thủy Đông Lưu không nhớ ta nữa, cũng không thích ta nữa, ta phải làm sao đây? Ngồi trên xe ngựa, môn nhân tiếp tục ẩn thân, trốn ở chỗ nào không hay, nhưng ta cảm giác được bọn họ đang ở rất gần. Suy nghĩ hồi, mới phát hiện thính giác của ta lợi hại hơn rồi. Giơ tay bắt mạch, lúc này toàn bộ nội lực đã trở lại, ta chính là môn chủ Phi Vũ môn.
“Cặn bã, ngươi lại suy nghĩ vớ vẩn gì thế, mau đánh xe ngựa đi.”
Bên tai là giọng nói bất mãn của Tiểu Bánh Chưng, ta nghiêng đầu nhìn hắn, thều thào nói, “Thủy Bánh Chưng, nếu… nếu như ngươi cưới nữ nhân khác, ta sẽ không thể ở bên cạnh ngươi rồi.”
Hắn cao ngạo nói, “Ta đang đợi tìm thấy cô nương thích hợp để định hôn.”
Mặc dù giọng điệu hắn rất kiêu ngạo, nhưng ta vẫn thấy không thoải mái, ôm đầu gối gào khóc, “Tên khốn khiếp nhà ngươi, đợi ta gả cho nam nhân khác, rồi ngươi nhớ lại chạy tới tìm ta, ta liền bảo con ta gọi ngươi một tiếng đại thúc, cho ngươi tức chết.”
Bên cạnh có tiếng gió, kiếm bá bá rung động, tiểu Bánh Chung im ru. Ta hít thở thật sâu, ánh mắt từ đầu gối nhìn lên, đột nhiên ngừng khóc.
Tiểu Bánh Chưng bị đao kiếm kề cổ khiến cho sắc mặt tái mét, nhìn chòng chọc ta.
Môn nhân nổi giận, “Kẻ dám tổn thương môn chủ chúng ta, giết.” “Ai cũng không được phép khi dễ môn chủ chúng ta.” “Dám làm cho môn chủ khóc, tuyệt đối không thể tha thứ.”
Nước mắt lập tức bốc hơi, ta lau mồ hôi trên trán, gượng cười, “Chỉ là một tiểu quỷ, đâu thể khi dễ được ta, đi đi không sao.”
Lúc này mọi người mới thu kiếm lại, tiếp tục ẩn núp.
Ta vội vàng thò đầu nhìn cổ hắn, cũng may không có trầy xước gì. Thấy khóe miệng hắn mím chặt, khóe môi đã nhếch ra đến đây, còn tưởng hắn hờn dỗi. Thu tay, cầm dây cương, nói một mạch, “Đợi ta về Ác Nhân cốc tiếp nhận chức môn chủ Phi Vũ môn xong sẽ tự mình đưa ngươi về ma giáo.”
“Ma giáo cũng có thuốc, nghe nói trị bệnh này rất hiệu quả.” Hắn nhìn sang một hướng khác, “Ngươi khóc nhè không đẹp chút nào, về sau đừng khóc.”
Ta cười cười, gật đầu, “Ừm.”
Nói ra được những câu tốt đẹp, không phải là bản tính của Thủy Bánh Chưng. Mặc dù hắn nói những câu cực kì độc ác, nhưng ta lại cảm thấy thân thiết. Nghĩ vậy, ta lập tức run rẩy, nhất định là do thói quen thành tự nhiên, một ngày hắn không nói lời ác độc ta sẽ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, không được rồi không được rồi.
Tung dây cương đánh vào mông ngựa, ngựa hí một tiếng, chạy về phía trước, ta vừa cưỡi ngựa vừa cười, trong nháy mắt đã rời khỏi Bách Hoa cốc, thể xác lẫn tinh thần đều vui vẻ.
Trên đường quay về Ác Nhân cốc, liền thấy con đường nhỏ kia đã rộng ra rất nhiều, tỉ mỉ quan sát cỏ xanh bị dẫm đạp, có vẻ do đi lại thường xuyên. Bỗng nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, ắt hẳn là tới tham dự lễ nhận chức của ta. Về Ác Nhân cốc, ngũ thúc ra ngoài đón, ta hỏi ông, quả nhiên đúng như ta suy đoán.
Ông ngó hai bên, lập tức nổi giận, “Tên hỗn đản Thủy Đông Lưu kia dám bỏ chạy! Chờ ngũ thúc bắt hắn về xé thành tám mảnh.”
Ta lau mồ hôi, “Hắn có việc đi trước, không phải bỏ rơi ta, ngũ thúc bớt giận nha.”
“Ồ.” Lúc này ngũ thúc mới gật đầu, “Như vậy thì được.”
Ta nói cho mọi người biết ta đã khôi phục trí nhớ, bọn họ đều rất vui mừng. Kéo tay tiểu Bánh Chưng vào trong phòng, vận công chuyển khí cho hắn, tuy nhiên không có gì thay đổi.
Hôm sau, nghi thức tiếp nhận chức bắt đầu.
Sáng tinh mơ ta bị người ta lôi dậy, đưa đến thần đàn, nói chỉ cần cầm mật lệnh điêu khắc tượng trương cho môn chủ ném vào hỏa đỉnh là xong. Vừa đơn giản, vừa có lòng. Kết quả đi đến chỗ kia, ngẩng đầu nhìn, ta bị dọa đến chân mềm nhũn… ít nhất cũng là 500 bậc thang đó!
Từng bước đi lên, còn phải thẳng lưng, hai hàng người đều nhìn chăm chú chỗ trung tâm. Đi lên tới thần đàn, bắp chân đều thi nhau co giật. Nhìn kim lệnh trong tay, trên mặt có khắc tên của ta. Nặng trịch, cái này đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ, mong rằng vàng không sợ lửa, chứ không sẽ chảy ra mất.
Ta nhắm mắt, nhanh chóng ném kim lệnh vào trong hỏa đỉnh đang cháy hừng hực. Bước xuống bậc thang, mọi người như thủy triều quỳ xuống, “Môn chủ uy vũ, thống nhất giang hồ.”
Bỗng nhiên cảm thấy khí thế bá chủ võ lâm tuôn ra ngoài.
Nghi thức qua đi, ăn chơi tiệc tùng hồi lâu. Ta uống rất nhiều rượu cho đến khi về phòng phải ôm thùng nôn mửa xong rồi nằm xấp trên đó. Mặc dù ói ra, nhưng tinh thần khá thoải mái, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của tiểu Bánh Chưng. Tửu lượng tốt nhưng mà dạ dày thì quá vô dụng, phun sạch sẽ xong lau mặt, đi ngủ.
Sáng hôm sau, không còn say rượu nữa, lại được uống một bát canh giải rượu. Ta liền ôm một đống danh sách phân đà mấy năm nay của Phi Vũ môn sang phòng kế bên, chuẩn bị xem xét một chút, cái gì nên giảm trừ, cái gì nên tăng thêm. Bận rộn ba bốn ngày, chỉnh sửa vài khoảng. Sau đó giao cho nhị thúc với cô cô, không ngờ lại được thông qua.
Xong việc này, ta chuẩn bị đưa tiểu Bánh Chưng về ma giáo. Còn chưa kịp rời núi, thuộc hạ của Thủy Bánh Chưng đã cầu kiến. Đám người áo trắng kia bình thường rất bình tĩnh, nhưng hiện tại giống như trẻ mồ côi, ta nhìn bọn họ, “Ngươi tên gì? Những người khác đâu?”
“Bẩm phu nhân, thuộc hạ tên là Phạm Đại. Chúng tôi ở trấn Đông đợi giáo chủ nhưng người không tới, sau đó gặp được Hàn hộ pháp, hắn nói giáo chủ đã ra khỏi Bách Lý, bảo chúng tôi mau chóng đi qua tụ họp. Thuộc hạ thấy nghi ngờ, nên đến đây bẩm báo.”lqd
Ta nhíu mày, “Sao tên Hàn Dương lại có thể ở đây?” Không phải hắn đã bị cắt chức tạm thời, còn nhận được lệnh buộc phải hồi giáo sao.
Phạm Đại nói, “Đột nhiên giáo chủ tách ra khỏi giáo chủ phu nhân, bọn thuộc hạ nghe theo lời phu nhân đợi ở địa điểm đó nhưng lại không gặp giáo chủ. Mọi người đều thấy nghi ngờ, lại mất tin tức, cho nên tìm kiếm xung quanh. Về phần tại sao Hàn hộ pháp lại xuất hiện, thuộc hạ cũng không biết.”
Ta sờ cằm, cảm thấy bên trong có chút quỷ dị.
Bàn giao chuyện Ác Nhân cốc xong, ta chọn 30 môn nhân đi theo bảo vệ. Bên người tiểu Bánh Chưng chỉ có một thủ hạ, ngồi trên xe ngựa, hắn liền nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt ta chính là sẽ tìm cơ hội khi dễ hắn. Đi được một đoạn, mặt trời dần lên cao, tiểu Bánh Chưng nghiêng tới nghiêng lui, “Cặn bã, ngươi có đói không?”
“Không, đợi chút nữa đi sắp vào trấn rồi, khoan… Trong mắt ngươi ta là khách điếm di động sao?”
“Ngươi không có giỏi như vậy…”
Ta lập tức giơ tay búng trán hắn, bây giờ không bắt nạt hắn, còn đợi đến khi nào.
Lúc dừng chân ở khách điếm trong trấn nhỏ, trời cũng đã tối. Nhân lúc tiểu nhị nói phòng tắm còn trống, ta dự định đi tắm trước rồi sẽ ăn sau. Vỗ đầu tiểu Bánh Chưng, “Đừng chạy lung tung, đợi ta về.”
Tiểu Bánh Chưng lườm ta một cái, nhép miệng không nói ra tiếng.
Cầm quần áo chạy ra ngoài hậu viện tắm, nước rất mát. Tắm rửa sạch sẽ thoải mái, toàn bộ mệt mỏi đều biến mất. Quay lại phòng, không thấy Thủy Bánh Chưng đâu, ta gõ bàn, môn nhân như một đám dơi treo ngược trên cửa sổ, vụt cái bay vào, “Môn chủ có gì căn dặn?”
“Tiểu quỷ kia đâu?”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, ho khan vài tiếng yên lặng nhìn trời, “Vừa nãy nam nhân của môn chủ cả người trần truồng tìm bọn thuộc hạ bảo muốn lấy một bộ quần áo, sau đó Phạm Đại đến báo, Hàn hộ pháp của ma giáo ở bên ngoài cầu kiến. Chỉ nhìn thấy Thủy giáo chủ, không thấy tiểu quỷ nào hết.”
Hóa ra là đã khôi phục hình dạng, ta thở phào nhẹ nhõm, không ổn, Hàn Dương? Ta nhắm mắt suy nghĩ, cực kì không hợp lý, vừa nghĩ tới đây lập tức kinh hãi. Lúc Thủy Đông Lưu xử lí Hàn Dương ta vẫn chưa là môn chủ Phi Vũ môn, đương nhiên bọn họ không biết tính tình của hắn. Mà Thủy Bánh Chưng lại mất trí nhớ, căn bản mà nói hắn đã quên mất tên khốn Hàn hộ pháp đã làm ra chuyện gì!
Phạm Đại kia… chẳng lẽ là người do Hàn Dương phái tới?!
Mồ hôi lạnh chảy đầy sống lưng, ta liền hỏi môn nhân bọn họ đi hướng nào, sau đó vội vàng đuổi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook