Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc
Chương 4-1: Thoát khỏi hang động

Lời nói vừa dứt, trực giác nói cho ta biết Bách Lý sắp sửa bẻ gãy cổ của ta, quả nhiên, hắn nghiến răng nghiến lợi giọng nói giận dữ vang bên tai ta, “Nếu ngươi đã muốn như vậy, lão phu tác thành cho các ngươi!”

Trong nháy mắt cảm thấy sức lực hắn dùng để nắm cần cổ ta ngày càng tăng, ta nhắm mắt lại mạnh mẽ đẩy đầu mình lên, đập vào cằm hắn, đầu ta cũng đau đến mức nổi đom đóm trong mắt. Bàn tay như ưng chảo kia cũng lập tức buông ra, sau đó chớp mắt một cái đã thấy thân hình của sư thúc đẹp trai xuất hiện trước mặt, một chưởng vỗ thẳng vào ấn đường (*giữa trán) Bách Lý, kéo ta vẫn đang bị đau xuống phía sau hắn.

Két... Cánh tay bị kéo đứt rồi...

“Oa...” Bách Lý hét lên một tiếng, thân thể ngã ‘rầm’ xuống đất, đã chết.

“Oa...”

Ta kêu một tiếng đau đớn, liền bị sư thúc vỗ đầu, giọng nói vô cùng chán ghét, “Hắn đau mới rên còn ngươi rên làm gì, đồ vô dụng.”

“...” Ta tức giận ngẩng đầu, “Sư thúc! Người mà cứ như vậy thể nào cũng không lấy được vợ!”

Sư thúc nhíu mày, “Người muốn gả cho ta xếp mười tám con phố còn không đủ chỗ.”

Ta hừ một tiếng, cười nói, “Đúng rồi, mấy đại thẩm kế bên nhà người đều muốn gả cho người hết đó.” Thấy hắn lại muốn đánh đầu ta tiếp, ta liền nghiêm mặt ôm cánh tay bị thương, “Đi thôi.”

Sư thúc nhìn vào hang động kia, rồi cầm lấy đèn dầu đang trên tay ta đi vào trong, “Ta đi trước xem tình hình.”

“Sư thúc, có thể nắn lại xương cánh tay cho ta trước không.”

Sư thúc thở dài, “Sức lực của ngươi cũng không khác gì cặn bã”

Ta chửi thầm, đồ không biết thương tiếc người bệnh, đồ máu lạnh, độc mồm độc miệng - - không lấy được vợ ế suốt đời!

Được... mắng rất tốt...

Sư thúc đi rồi, ta mới nhớ tới việc bên cạnh còn một cái xác của siêu cấp Đồ Tể, nuốt một ngụm nước miếng khẽ liếc nhìn hắn, hai mắt trợn lớn, ánh mắt độc ác, bởi vì bị nội lực đánh cho vỡ đầu, nên máu của hắn vẫn đang chảy ra ngoài thấm xuống đất. Ta sợ hãi miệng lẩm bẩm đọc nam mô a di đà phật, đứng dậy đi đến gần chỗ có ánh đèn.

Thời gian khoảng nửa ly trà sau, rốt cuộc sư thúc cũng quay lại. Thò đầu ra, hình như là thấy ta thắp quá nhiều đèn dầu, nên hắn mở miệng hỏi, “Đồ vô dụng, ngươi chưa bao giờ giết người à?”

“Chưa từng.” Ta cắn răng, “Đừng gọi ta là đồ vô dụng nữa!”

Hắn không thèm để ý, giơ tay ra, “Đi thôi.”

Ta lết thân thể đau nhức của mình di chuyển, cầm lấy tay hắn rồi theo hắn đi vào bên trong.

Cửa hang rất chật, nhưng càng đi càng thấy nó rộng hơn, chẳng qua bức tường được tảng đá chống đỡ, mới đi hai bước chân đã dính đầy bùn đất, lúc nào cũng cảm thấy sẽ bị lún chết. Tiếp tục đi về phía trước, trông thấy có cây gỗ chống, lối đi này là đào từ bên ngoài vào trong sao? Lão già kia thực sự là quá rảnh rỗi không có việc gì làm đây mà.

Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng đằng trước, cố gắng leo lên trên, mặt trời vừa lặn, tia nắng ấm áp giống như của mùa xuân. Tinh thần căng thẳng ban nãy cuối cùng cũng được thả lỏng, ta vội vàng chạy theo sư thúc, ôm đùi hắn cầu xin, “Sư thúc, làm ơn đưa ta quay về... Hoa Sơn.”

Giọng điệu sư thúc thay đổi, “Đồ vô dụng? Cặn bã!”

&&&&&

Đầu năm, đại sư huynh bấm ngón tay tính cho ta một quẻ, nói năm nay ta tuyệt đối không có số đào hoa. Thời điểm mới gặp sư thúc ta một mực không chịu tin, dù sao cũng cùng nhau vào sinh ra tử rồi còn đối đầu với siêu cấp Đồ Tể, nhưng bây giờ ta tin rồi.

Trong lúc mơ màng ngủ dạ dày ta bị mùi thơm của thức ăn làm cho tỉnh giấc, mở to hai mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy sư thúc đang ngồi một mình trong phòng ăn cái gì đó, cả bàn đầy thức ăn. Ta tức giận, sư thúc thật ích kỷ ăn mà không gọi ta dậy. Vén chăn lên loạng choạng đi đến trước bàn, run rẩy cầm đũa, ăn ngấu nghiến.

Sư thúc lườm ta một cái, “Ăn no xong tự mình đi về đi.”

Chờ bụng ta hơi no, mới mở miệng hỏi, “Nơi này cách Thúy Tùng trấn có xa lắm không?”

“Chính là nơi này”

Ta kinh ngạc, “Vậy sao không đi thẳng tới đại hội võ lâm để tụ hợp với mọi người? Ngồi ở đây để bọn người Tà Nguyệt Cung đến bắt sao?”

Môi sư thúc giật giật, lại nhếch lên cao.

Chậc, trời sinh sư thúc vừa độc miệng vừa kiêu ngạo. Ta thầm oán trách lão thiên tại sao không ban tặng tư chất luyện võ cho tiểu cô nương tốt bụng lương thiện như ta, bất công, thật bất công a.

Cuối cùng bụng cũng được lấp đầy, nhìn thấy tay sư thúc cầm một ly rượu, đôi mắt ta bỗng bật sáng nhìn chằm chằm hắn, giả bộ suy tư. Ta giơ tay vẫy vẫy, thận trọng hỏi, “Sư thúc, người thật sự luyện công đến mức tỏa hỏa nhập ma à?”

Sư thúc giật giật khóe miệng, “Nghe nói nữ nhân lớn tuổi thường sinh ra một loại bệnh đó là lắm chuyện, xem ra không phải chuyện lừa người.”

... Ta không thể chịu đựng hắn thêm được nữa! Ta đứng dậy ôm quyền, cánh tay vẫn cảm thấy hơi đau, “Tạm biệt.”

Sư thúc thản nhiên đáp một tiếng, cũng dự định đứng dậy rời đi. Ta quan sát hắn, tay chân vẫn y chang lúc đầu bịt kín mít, không khác gì cái bánh trưng, “Cái đó, bánh trưng sư thúc, à không, sư thúc, đa tạ ơn cứu mạng của người, hôm khác trên Hành Sơn nhất định sẽ tạ ơn người lần nữa.”

“Không cần.” Sư thúc ra vẻ chẳng muốn nói nhiều, “Đi thôi.”

“Vậy ta đi đây.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương