Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc
-
Chương 33: Nhận nhầm người Nhạn môn
Hai chúng ta trở về khách điếm, có lẽ người liên minh sẽ nhanh chóng tìm đến đây, vậy mà chúng ta vẫn còn ở hình dáng hài tử. Càng không thể trà trộm vào Hành Sơn, nếu địa vị của tên tiểu mập kia mà cao, thì khẳng định người Hành Sơn sẽ tới bắt chúng ta. Nhưng không biết khi nào mới có thể khôi phục nguyên hình, sau khi bàn bạc xong, ta đi đến tiền trang rút bạc mua quần áo mới, chuẩn bị rời khỏi thành Hành Dương.
Hiện tại tay chân chúng ta đều rất bé, thực tế không thể điều khiển xe ngựa, vì thế lúc ra khỏi khách điếm, tiện thể bán chiếc xe ngựa --- dọc đường vứt bỏ biết bao nhiêu tiền, quả là hào phóng.
Rời khỏi thành Hành Dương, tìm một khách điếm gần đó.
Ta chui xuống gầm giường giấu kiếm, lúc bò ra đầu dính đầy bụi, phủi phủi, chạy tới soi gương, mặc dù vết thương trên mặt không sâu, nhưng trông thấy cũng khiến ta giật mình.
Gọi tiểu nhị bưng cơm chiều vào phòng, hắn vừa đi, Thủy Bánh Chưng nói, “Hai chúng ta không thể ngồi trong này đợi tới khi cơ thể hồi phục được, ăn no xong, ta dạy ngươi luyện kiếm.”
Ta đã luyện hết một nửa Lưu Tinh kiếm pháp, cảm thấy chỉ cần mười bốn chiêu này cũng được rồi, thử bàn bạc với hắn, “Không luyện được không?”
Thủy Bánh Chưng nheo mắt nhìn, “Cặn bã, đừng lãng phí tài năng trời ban, mười chiêu cuối cực kì khó luyện, nếu là người khác dạy trăm lần chưa chắc đã học được, nhưng ngươi chỉ cần hai lần là có thể thông suốt mọi thứ.”
Ta nghiêm túc nhìn hắn, “Thông suốt mọi thứ? Không ngờ ngươi lại không châm chọc bảo ta lười biếng nha.”
Thủy Bánh Chưng cười thích thú, “Cặn bã ngươi tự tìm họa sao?”
“… Ăn cơm!”
Đưa đũa cho hắn, hắn mới ăn một miếng, mở miệng nói nhỏ, “Cho dù cơ thể bách độc xâm phạm nhưng cũng phải giả vờ lăn qua lăn lại nha…”
“Chẳng lẽ…” Ta nhíu mày, gắp miếng thịt lên ăn, ta… Phì! Đại ca à, muốn hạ độc cũng đừng cho quá nhiều thuốc được không, cực kì ảnh hưởng tới mùi vị thức ăn đó. Hai chúng ta đau đầu thở dài, tiếp tục ăn, vì cớ gì luôn bắt dạ dày chúng tôi bị thương, khẽ nói, “Trốn được không?”
Thủy Bánh Chưng kéo ghế, phát ra tiếng động nhỏ, ngoài cửa lập tức chớp lên mấy cái bóng người, lúc này mới thu ánh mắt lại, nhỏ giọng, “Không phải kịch độc, xem ra không muốn lấy mạng chúng ta, yên lặng quan sát tình hình.”
Lấp thức ăn đầy bụng, đoán chừng mấy người ngồi bên ngoài cũng sẵn sàng giăng lưới rồi. Uống một ly trà, lau miệng sạch sẽ, giả vờ nằm úp trên bàn hôn mê.
Lát sau, quả nhiên có người nhảy vào nhà, nghe tiếng bước chân khoảng chừng bốn người, ban nãy bọn ta chọn cách không trốn là rất đúng đắn.
“Đưa bọn họ đi.”
Bị ném phía sau xe ngựa, ta không sợ bọn họ tìm thấy Lưu Quang kiếm và kiếm phổ, Thủy Đông Lưu có nói, không phải thiên tài ngàn năm không thể học được thứ kia, không có nội lực thâm hậu bảo vệ, sau khi học mà không biết khống chế, bản thân sẽ bị nổ tung.
Suy nghĩ một chút cảm thấy cực kì kinh hãi nha.
Bánh xe phát ra tiếng kêu lộc cộc, ta trợn mắt nhìn xung quanh, bên trong thùng xe không tối lắm, hai cánh cửa sổ cũng không đóng. Kéo tay áo Thủy Bánh Chưng, hắn cũng đang nhìn ra bên ngoài, giơ ngón tay lên không trung, thăm dò tứ phía, một hồi sau hắn lui người về, đưa hai ngón tay chỉ thẳng về đằng trước.
Ta gãi đầu, một người còn dễ dàng đối phó, hai người thì không có phần thắng rồi.
Thủy Bánh Chưng lục lọi trên người, sau đó nhét hai gói thuốc vào tay ta. Ta ngửi ngửi, phấn độc!
Rải phấn độc trên tay, nhìn khẩu hình miệng hắn đếm đến ba, vén rèm lên đá một cú vào lưng hai tên kia. Hai người kia ngạc nhiên quay đầu, chúng ta lập tức ném phấn độc vào mặt bọn họ. Thủy Bánh Chưng ra sức đẩy, tên điều khiển xe ngựa nhanh chóng mất đi thăng bằng, kêu một tiếng té xuống đất. Tên còn lại nắm chặt dây cương, ê a kêu gào đau đớn, tay còn lại tùy tiện đánh lung tung.
Một chưởng đến trước mặt ta, khiến ta vấp chân, nghiêng sang bên cạnh. Mắt thấy ta sắp té xuống, đã có bàn tay chụp lấy. Thời điểm nguy cấp có đồng đội đáng tin cậy ở bên cạnh khiến người ta rất cảm động nha, đáng tiếc… Hình như ta quá nặng, Thủy Bánh Chưng bước tới một bước, cùng ta ngã về phía sau.
Ánh mắt tuyệt vọng của hắn bày tỏ -- “Cặn bã! Ngươi quá béo!”
“…” Lần sau ta sẽ không ăn nhiều như vậy đâu, ta nói thật đó!
&&&&&
Thực ra trên người có một lớp thịt dày cũng rất tốt, chẳng hạn như khi ngã xe ngựa sau đó lăn một vòng rớt xuống núi… Còn có thể sống sót.
Mặc dù chân bị gãy.
Có lẽ cục thịt vẫn chưa đủ độ dày, cần cố gắng thêm, yên lặng nắm tay, Thủy Bánh Chưng mà biết nhất định sẽ đánh ta.
“Tỉnh rồi?”
Ta hơi trợn mắt, không nhấc chân nổi, nghiêng đầu tìm Thủy Bánh Chưng, không thấy hắn đâu cả. Lại thấy một đại thẩm ngồi bên cạnh lau vết thương cho ta, nước lạnh thấm vào xương cốt, cực kì đau đớn, “A…”
Đại thẩm cười nhạt, “Đau thì cứ hét lên.”
“Thẩm thẩm… vẫn còn một người nữa…”
“Hắn đang trị thương ở phòng kế bên.”
Ta yên tâm nằm xuống, ra ngoài gặp người tốt là chuyện đáng vui mừng a. Cứ cho là bị người ta đuổi giết, cũng may sức khỏe vận may ta đều tốt, liên tiếp gặp dữ hóa lành, rõ là hên. Đại thẩm bôi thuốc xong, thấy bà định ra ngoài, ta mới chợt nhớ, “Thẩm thẩm, chỗ này là chỗ nào?”
Đại thẩm xoay người, trong đôi mắt chứa ý cười, chậm rãi nói, “Nhạn môn”. Cuối cùng lại nói, “Nếu ngươi dám tùy tiện gây rối, ta lập tức bóp nát cổ ngươi.”
“…”
Xin chào quý nhân, tạm biệt quý nhân.
Nghe thấy phòng kế bên có người ra vào, nhưng không nghe được giọng của Thủy Bánh Chưng.
Buổi tối đại thẩm quay lại thay thuốc cho ta, chân vẫn chưa cử động được, vẫn cố định bằng tấm ván gỗ. Bôi thuốc xong, ôm ta đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, sau đó thấy Thủy Bánh Chưng ra khỏi phòng, sống chết không chịu để người ta ôm, cánh tay uốn éo không đồng ý.
“Thủy Bánh Chưng.”
Hắn bỗng ngẩng đầu nhìn, mắt sáng lên, “Cặn bã.”
Đại thẩm nhìn hắn, nói, “Đi theo ta.”
Đi từ sân trong ra ngoài, lâu lâu nhìn thấy vài người, bọn họ đều rất lễ phép với đại thẩm.
Đến trước một căn phòng, khuôn mặt đại thẩm tỏ vẻ cung kính, “Môn chủ, đã đưa bọn họ tới.”
“Vào đi.”
Giọng nói trầm thấp đầy khí lực không có chút lạnh lùng, đẩy cửa đi vào, ngang qua màn che, thấy một chiếc giường lớn, có một cái chăn, đệm lót lại cực kì cao, hình như không dùng để ngủ, có thể coi là ghế dựa. Lúc này có người đang ngồi đằng kia, một nam tử trung niên, vị này chắc là môn chủ Nhạn môn Yến Liên Thiên rồi.
Tỳ nữ di chuyển ghế dựa hướng về phía này, đại thẩm cẩn thận buông ta ra, nhưng vết thương trên đùi rất đau, không nhịn được nhíu mày, Thủy Bánh Chưng liền đi qua đỡ ta.
Yến Liên Thiên nói, “Hai người các ngươi biết tung tích môn chủ Phi Vũ môn?”
Ta nháy mắt mấy cái, “Không biết.”
Khuôn mặt Yến Liên Thiên vô cùng nghiêm nghị, cười lạnh, “Không biết? Hay không chịu nhận?”
Thủy Bánh Chưng lên tiếng, “Không biết.”
“Hai tên tiểu quỷ các ngươi thật lớn gan lớn mật, không biết sợ là gì, quả nhiên là người của ma giáo và Phi Vũ môn.”
Yến Liên Thiên vung cánh tay phải, nhìn thứ kia hết sức quen mắt, ta giơ tay nhận lấy, là hai khối ngọc bội kia.
“Ngọc bội liên hoa chính là tín vật của Phi Vũ môn, ngọc bội hoa mai là tín vật của ma giáo. Người trong giang hồ ai cũng biết, giáo chủ ma giáo là người yêu của đệ tử Hoa Sơn Hoa Lê, không biết vì sao Hoa Lê lại trở thành môn chủ Phi Vũ môn, còn nhận Mộ Ban và Thanh phu nhân làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, mà nàng còn được ăn nhân sâm tinh ngàn năm. Hành tung hai người đều quỷ dị, thuộc hạ của ta phát hiện trên người các ngươi mang theo tín vật của bọn họ, còn dám nói không biết?”
Nhạn môn thật tài giỏi tin tức gì cũng biết, đã vậy còn đi tìm chúng ta để tra hỏi nội tình.
Ta lau mồ hôi, “Được rồi, chúng tôi nhận, nhưng thật sự không biết bọn họ đi đâu rồi. Hắn là đệ đệ của Thủy Đông Lưu, ta là muội muội Hoa Lê, hai người bọn họ không dám dẫn chúng tôi đi du sơn ngoạn thủy khắp thiên hạ, chỉ không ngờ vừa mới tỉnh ngủ, lại không tìm thấy bọn họ đâu nữa.”
Yến Liên Thiên vẫn nghi ngờ, ta giận dữ nói, “Không bằng cứ thế này đi, ngươi nhốt chúng tôi ở đây, sau đó loan tin đệ đệ với muội muội của bọn họ bị bắt, dĩ nhiên đích thân bọn họ tìm tới đòi người rồi. Ưm!”
Mở mắt mà chờ đi, đợi đến chết cũng chẳng có vị ca ca hay tỷ tỷ nào xuất hiện, hắc hắc.
Thủy Bánh Chưng vứt bỏ bộ dáng hung hăng kiêu ngạo, vẻ mặt hồn nhiên, “Không sai, trên người bọn họ không có tiền, sẽ nhớ tới chúng tôi. Chúng tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ.”
Ách, Thủy Bánh Chưng kỹ thuật diễn xuất của ngươi rất giỏi nha! Rất muốn xoa mặt hắn.
Không biết đại thẩm kia lấy đâu ra một bức chân dung, nhìn hồi rồi nhéo mặt ta, lại quay sang nhéo mặt Thủy Bánh Chưng, lúc này vừa cười nói, “Giống Thủy Đông Lưu và Hoa Lê đến bảy tám phần, lại mang theo tín vật bên người, không thể giả được.”
Yến Liên Thiên nhíu mày suy nghĩ chốc lát, lúc sau mới phất tay, “Trông coi bọn họ thật tốt, lập tức tung tin đồn ra ngoài giang hồ, còn phải bố trí các cạm bẫy trong núi.”
Ta thở dài, thân thể tiểu hài tử còn an toàn gấp mấy lần so với người lớn. Ta nghiêng đầu, “Không biết thúc thúc tìm tỷ tỷ của ta làm gì?”
Yến Liên Thiên lườm ta một cái, thò người ra, hắn cười lạnh, “Ăn thịt tỷ tỷ ngươi, uống máu tỷ tỷ ngươi, lấy lại hết công dụng của nhân sâm ngàn năm.”
Ta sớm đã đoán ra hắn sẽ nói lời này, nên không có gì phải sợ, Thủy Bánh Chưng âm thầm cấu ta một cái, lúc này mới nhớ. Ta lập tức giơ tay ôm mặt gào khóc… Thật là… Biểu hiện không được tự nhiên.
Thủy Bánh Chưng hết sức quan tâm ta, vỗ lưng an ủi, “Đừng khóc.”
Đại thẩm hỏi, “Trang Thế Chính bên kia trả lời như thế nào?”
Hai chúng ta đồng thời ngừng lại, Trang Thế Chính? Hóa ra hắn cũng dính dáng tới Nhạn môn?
Yến Liên Thiên lạnh nhạt đáp, “Phi Vũ môn không chịu hợp tác với hắn, nên hắn tìm đến Nhạn môn chúng ta, thật buồn cười. Ngươi nói với hắn, chúng ta muốn hắn trả giá cao gấp đôi, mới đồng ý giúp hắn.”
“Vâng ạ.”
Ta khóc thút thít, không sợ chết nghiêng đầu nhìn hắn, trong nháy mắt – bởi vì Thủy Đông Lưu từng nói bộ dáng hài tử ngây thơ khiến người ta vô tình không đề phòng, lúc kẻ địch không chú ý ta cũng muốn thử một lần, “Thúc thúc, Trang Thế Chính có phải là người tiếng tăm lừng lẫy, vị quân tử cao quý chưởng môn phái Hành Sơn?”
Yến Liên Thiên cười nhạo, “Quân tử? Chẳng qua chỉ là kẻ cướp ra dáng đạo sĩ thôi.”
Thủy Bánh Chưng lắc đầu nói tiếp, “Nhưng mà lúc ta chơi đùa với cặn bã ở ngoài, nghe nói hắn là quân tử, người tốt nha, hắn được minh chủ coi trọng, đồng đạo tôn kính, đệ tử quý mến. Hơn nữa đại hội võ lâm lần này tổ chức ở Hành Sơn, nhất định rất tốt đẹp.”
Yến Liên Thiên cười to, “Các ngươi có biết vì sao đại hội võ lâm lại chuyển đến Hành Sơn không? Vốn là tổ chức ở Hoa Sơn, nhưng nhờ tên phản đồ Hoa Lê, chưởng môn Hoa Sơn liền đề nghị mọi người thay đổi đến Hành Sơn. Nếu không sửa lại địa điểm, chỉ sợ võ lâm sớm xảy ra đại loạn. Nhưng mà… Trang Thế Chính đúng là lão hồ li, hắn dám gây sự trên chính địa bàn của mình.”
Hình như đang suy nghĩ gì đó….
Bàn tay Thủy Bánh Chưng đặt trên vai ta, ta nghiêng đầu nhìn hắn, có vẻ, Thủy Bánh Chưng đã… hiểu hết rồi…
Hiện tại tay chân chúng ta đều rất bé, thực tế không thể điều khiển xe ngựa, vì thế lúc ra khỏi khách điếm, tiện thể bán chiếc xe ngựa --- dọc đường vứt bỏ biết bao nhiêu tiền, quả là hào phóng.
Rời khỏi thành Hành Dương, tìm một khách điếm gần đó.
Ta chui xuống gầm giường giấu kiếm, lúc bò ra đầu dính đầy bụi, phủi phủi, chạy tới soi gương, mặc dù vết thương trên mặt không sâu, nhưng trông thấy cũng khiến ta giật mình.
Gọi tiểu nhị bưng cơm chiều vào phòng, hắn vừa đi, Thủy Bánh Chưng nói, “Hai chúng ta không thể ngồi trong này đợi tới khi cơ thể hồi phục được, ăn no xong, ta dạy ngươi luyện kiếm.”
Ta đã luyện hết một nửa Lưu Tinh kiếm pháp, cảm thấy chỉ cần mười bốn chiêu này cũng được rồi, thử bàn bạc với hắn, “Không luyện được không?”
Thủy Bánh Chưng nheo mắt nhìn, “Cặn bã, đừng lãng phí tài năng trời ban, mười chiêu cuối cực kì khó luyện, nếu là người khác dạy trăm lần chưa chắc đã học được, nhưng ngươi chỉ cần hai lần là có thể thông suốt mọi thứ.”
Ta nghiêm túc nhìn hắn, “Thông suốt mọi thứ? Không ngờ ngươi lại không châm chọc bảo ta lười biếng nha.”
Thủy Bánh Chưng cười thích thú, “Cặn bã ngươi tự tìm họa sao?”
“… Ăn cơm!”
Đưa đũa cho hắn, hắn mới ăn một miếng, mở miệng nói nhỏ, “Cho dù cơ thể bách độc xâm phạm nhưng cũng phải giả vờ lăn qua lăn lại nha…”
“Chẳng lẽ…” Ta nhíu mày, gắp miếng thịt lên ăn, ta… Phì! Đại ca à, muốn hạ độc cũng đừng cho quá nhiều thuốc được không, cực kì ảnh hưởng tới mùi vị thức ăn đó. Hai chúng ta đau đầu thở dài, tiếp tục ăn, vì cớ gì luôn bắt dạ dày chúng tôi bị thương, khẽ nói, “Trốn được không?”
Thủy Bánh Chưng kéo ghế, phát ra tiếng động nhỏ, ngoài cửa lập tức chớp lên mấy cái bóng người, lúc này mới thu ánh mắt lại, nhỏ giọng, “Không phải kịch độc, xem ra không muốn lấy mạng chúng ta, yên lặng quan sát tình hình.”
Lấp thức ăn đầy bụng, đoán chừng mấy người ngồi bên ngoài cũng sẵn sàng giăng lưới rồi. Uống một ly trà, lau miệng sạch sẽ, giả vờ nằm úp trên bàn hôn mê.
Lát sau, quả nhiên có người nhảy vào nhà, nghe tiếng bước chân khoảng chừng bốn người, ban nãy bọn ta chọn cách không trốn là rất đúng đắn.
“Đưa bọn họ đi.”
Bị ném phía sau xe ngựa, ta không sợ bọn họ tìm thấy Lưu Quang kiếm và kiếm phổ, Thủy Đông Lưu có nói, không phải thiên tài ngàn năm không thể học được thứ kia, không có nội lực thâm hậu bảo vệ, sau khi học mà không biết khống chế, bản thân sẽ bị nổ tung.
Suy nghĩ một chút cảm thấy cực kì kinh hãi nha.
Bánh xe phát ra tiếng kêu lộc cộc, ta trợn mắt nhìn xung quanh, bên trong thùng xe không tối lắm, hai cánh cửa sổ cũng không đóng. Kéo tay áo Thủy Bánh Chưng, hắn cũng đang nhìn ra bên ngoài, giơ ngón tay lên không trung, thăm dò tứ phía, một hồi sau hắn lui người về, đưa hai ngón tay chỉ thẳng về đằng trước.
Ta gãi đầu, một người còn dễ dàng đối phó, hai người thì không có phần thắng rồi.
Thủy Bánh Chưng lục lọi trên người, sau đó nhét hai gói thuốc vào tay ta. Ta ngửi ngửi, phấn độc!
Rải phấn độc trên tay, nhìn khẩu hình miệng hắn đếm đến ba, vén rèm lên đá một cú vào lưng hai tên kia. Hai người kia ngạc nhiên quay đầu, chúng ta lập tức ném phấn độc vào mặt bọn họ. Thủy Bánh Chưng ra sức đẩy, tên điều khiển xe ngựa nhanh chóng mất đi thăng bằng, kêu một tiếng té xuống đất. Tên còn lại nắm chặt dây cương, ê a kêu gào đau đớn, tay còn lại tùy tiện đánh lung tung.
Một chưởng đến trước mặt ta, khiến ta vấp chân, nghiêng sang bên cạnh. Mắt thấy ta sắp té xuống, đã có bàn tay chụp lấy. Thời điểm nguy cấp có đồng đội đáng tin cậy ở bên cạnh khiến người ta rất cảm động nha, đáng tiếc… Hình như ta quá nặng, Thủy Bánh Chưng bước tới một bước, cùng ta ngã về phía sau.
Ánh mắt tuyệt vọng của hắn bày tỏ -- “Cặn bã! Ngươi quá béo!”
“…” Lần sau ta sẽ không ăn nhiều như vậy đâu, ta nói thật đó!
&&&&&
Thực ra trên người có một lớp thịt dày cũng rất tốt, chẳng hạn như khi ngã xe ngựa sau đó lăn một vòng rớt xuống núi… Còn có thể sống sót.
Mặc dù chân bị gãy.
Có lẽ cục thịt vẫn chưa đủ độ dày, cần cố gắng thêm, yên lặng nắm tay, Thủy Bánh Chưng mà biết nhất định sẽ đánh ta.
“Tỉnh rồi?”
Ta hơi trợn mắt, không nhấc chân nổi, nghiêng đầu tìm Thủy Bánh Chưng, không thấy hắn đâu cả. Lại thấy một đại thẩm ngồi bên cạnh lau vết thương cho ta, nước lạnh thấm vào xương cốt, cực kì đau đớn, “A…”
Đại thẩm cười nhạt, “Đau thì cứ hét lên.”
“Thẩm thẩm… vẫn còn một người nữa…”
“Hắn đang trị thương ở phòng kế bên.”
Ta yên tâm nằm xuống, ra ngoài gặp người tốt là chuyện đáng vui mừng a. Cứ cho là bị người ta đuổi giết, cũng may sức khỏe vận may ta đều tốt, liên tiếp gặp dữ hóa lành, rõ là hên. Đại thẩm bôi thuốc xong, thấy bà định ra ngoài, ta mới chợt nhớ, “Thẩm thẩm, chỗ này là chỗ nào?”
Đại thẩm xoay người, trong đôi mắt chứa ý cười, chậm rãi nói, “Nhạn môn”. Cuối cùng lại nói, “Nếu ngươi dám tùy tiện gây rối, ta lập tức bóp nát cổ ngươi.”
“…”
Xin chào quý nhân, tạm biệt quý nhân.
Nghe thấy phòng kế bên có người ra vào, nhưng không nghe được giọng của Thủy Bánh Chưng.
Buổi tối đại thẩm quay lại thay thuốc cho ta, chân vẫn chưa cử động được, vẫn cố định bằng tấm ván gỗ. Bôi thuốc xong, ôm ta đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, sau đó thấy Thủy Bánh Chưng ra khỏi phòng, sống chết không chịu để người ta ôm, cánh tay uốn éo không đồng ý.
“Thủy Bánh Chưng.”
Hắn bỗng ngẩng đầu nhìn, mắt sáng lên, “Cặn bã.”
Đại thẩm nhìn hắn, nói, “Đi theo ta.”
Đi từ sân trong ra ngoài, lâu lâu nhìn thấy vài người, bọn họ đều rất lễ phép với đại thẩm.
Đến trước một căn phòng, khuôn mặt đại thẩm tỏ vẻ cung kính, “Môn chủ, đã đưa bọn họ tới.”
“Vào đi.”
Giọng nói trầm thấp đầy khí lực không có chút lạnh lùng, đẩy cửa đi vào, ngang qua màn che, thấy một chiếc giường lớn, có một cái chăn, đệm lót lại cực kì cao, hình như không dùng để ngủ, có thể coi là ghế dựa. Lúc này có người đang ngồi đằng kia, một nam tử trung niên, vị này chắc là môn chủ Nhạn môn Yến Liên Thiên rồi.
Tỳ nữ di chuyển ghế dựa hướng về phía này, đại thẩm cẩn thận buông ta ra, nhưng vết thương trên đùi rất đau, không nhịn được nhíu mày, Thủy Bánh Chưng liền đi qua đỡ ta.
Yến Liên Thiên nói, “Hai người các ngươi biết tung tích môn chủ Phi Vũ môn?”
Ta nháy mắt mấy cái, “Không biết.”
Khuôn mặt Yến Liên Thiên vô cùng nghiêm nghị, cười lạnh, “Không biết? Hay không chịu nhận?”
Thủy Bánh Chưng lên tiếng, “Không biết.”
“Hai tên tiểu quỷ các ngươi thật lớn gan lớn mật, không biết sợ là gì, quả nhiên là người của ma giáo và Phi Vũ môn.”
Yến Liên Thiên vung cánh tay phải, nhìn thứ kia hết sức quen mắt, ta giơ tay nhận lấy, là hai khối ngọc bội kia.
“Ngọc bội liên hoa chính là tín vật của Phi Vũ môn, ngọc bội hoa mai là tín vật của ma giáo. Người trong giang hồ ai cũng biết, giáo chủ ma giáo là người yêu của đệ tử Hoa Sơn Hoa Lê, không biết vì sao Hoa Lê lại trở thành môn chủ Phi Vũ môn, còn nhận Mộ Ban và Thanh phu nhân làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, mà nàng còn được ăn nhân sâm tinh ngàn năm. Hành tung hai người đều quỷ dị, thuộc hạ của ta phát hiện trên người các ngươi mang theo tín vật của bọn họ, còn dám nói không biết?”
Nhạn môn thật tài giỏi tin tức gì cũng biết, đã vậy còn đi tìm chúng ta để tra hỏi nội tình.
Ta lau mồ hôi, “Được rồi, chúng tôi nhận, nhưng thật sự không biết bọn họ đi đâu rồi. Hắn là đệ đệ của Thủy Đông Lưu, ta là muội muội Hoa Lê, hai người bọn họ không dám dẫn chúng tôi đi du sơn ngoạn thủy khắp thiên hạ, chỉ không ngờ vừa mới tỉnh ngủ, lại không tìm thấy bọn họ đâu nữa.”
Yến Liên Thiên vẫn nghi ngờ, ta giận dữ nói, “Không bằng cứ thế này đi, ngươi nhốt chúng tôi ở đây, sau đó loan tin đệ đệ với muội muội của bọn họ bị bắt, dĩ nhiên đích thân bọn họ tìm tới đòi người rồi. Ưm!”
Mở mắt mà chờ đi, đợi đến chết cũng chẳng có vị ca ca hay tỷ tỷ nào xuất hiện, hắc hắc.
Thủy Bánh Chưng vứt bỏ bộ dáng hung hăng kiêu ngạo, vẻ mặt hồn nhiên, “Không sai, trên người bọn họ không có tiền, sẽ nhớ tới chúng tôi. Chúng tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ.”
Ách, Thủy Bánh Chưng kỹ thuật diễn xuất của ngươi rất giỏi nha! Rất muốn xoa mặt hắn.
Không biết đại thẩm kia lấy đâu ra một bức chân dung, nhìn hồi rồi nhéo mặt ta, lại quay sang nhéo mặt Thủy Bánh Chưng, lúc này vừa cười nói, “Giống Thủy Đông Lưu và Hoa Lê đến bảy tám phần, lại mang theo tín vật bên người, không thể giả được.”
Yến Liên Thiên nhíu mày suy nghĩ chốc lát, lúc sau mới phất tay, “Trông coi bọn họ thật tốt, lập tức tung tin đồn ra ngoài giang hồ, còn phải bố trí các cạm bẫy trong núi.”
Ta thở dài, thân thể tiểu hài tử còn an toàn gấp mấy lần so với người lớn. Ta nghiêng đầu, “Không biết thúc thúc tìm tỷ tỷ của ta làm gì?”
Yến Liên Thiên lườm ta một cái, thò người ra, hắn cười lạnh, “Ăn thịt tỷ tỷ ngươi, uống máu tỷ tỷ ngươi, lấy lại hết công dụng của nhân sâm ngàn năm.”
Ta sớm đã đoán ra hắn sẽ nói lời này, nên không có gì phải sợ, Thủy Bánh Chưng âm thầm cấu ta một cái, lúc này mới nhớ. Ta lập tức giơ tay ôm mặt gào khóc… Thật là… Biểu hiện không được tự nhiên.
Thủy Bánh Chưng hết sức quan tâm ta, vỗ lưng an ủi, “Đừng khóc.”
Đại thẩm hỏi, “Trang Thế Chính bên kia trả lời như thế nào?”
Hai chúng ta đồng thời ngừng lại, Trang Thế Chính? Hóa ra hắn cũng dính dáng tới Nhạn môn?
Yến Liên Thiên lạnh nhạt đáp, “Phi Vũ môn không chịu hợp tác với hắn, nên hắn tìm đến Nhạn môn chúng ta, thật buồn cười. Ngươi nói với hắn, chúng ta muốn hắn trả giá cao gấp đôi, mới đồng ý giúp hắn.”
“Vâng ạ.”
Ta khóc thút thít, không sợ chết nghiêng đầu nhìn hắn, trong nháy mắt – bởi vì Thủy Đông Lưu từng nói bộ dáng hài tử ngây thơ khiến người ta vô tình không đề phòng, lúc kẻ địch không chú ý ta cũng muốn thử một lần, “Thúc thúc, Trang Thế Chính có phải là người tiếng tăm lừng lẫy, vị quân tử cao quý chưởng môn phái Hành Sơn?”
Yến Liên Thiên cười nhạo, “Quân tử? Chẳng qua chỉ là kẻ cướp ra dáng đạo sĩ thôi.”
Thủy Bánh Chưng lắc đầu nói tiếp, “Nhưng mà lúc ta chơi đùa với cặn bã ở ngoài, nghe nói hắn là quân tử, người tốt nha, hắn được minh chủ coi trọng, đồng đạo tôn kính, đệ tử quý mến. Hơn nữa đại hội võ lâm lần này tổ chức ở Hành Sơn, nhất định rất tốt đẹp.”
Yến Liên Thiên cười to, “Các ngươi có biết vì sao đại hội võ lâm lại chuyển đến Hành Sơn không? Vốn là tổ chức ở Hoa Sơn, nhưng nhờ tên phản đồ Hoa Lê, chưởng môn Hoa Sơn liền đề nghị mọi người thay đổi đến Hành Sơn. Nếu không sửa lại địa điểm, chỉ sợ võ lâm sớm xảy ra đại loạn. Nhưng mà… Trang Thế Chính đúng là lão hồ li, hắn dám gây sự trên chính địa bàn của mình.”
Hình như đang suy nghĩ gì đó….
Bàn tay Thủy Bánh Chưng đặt trên vai ta, ta nghiêng đầu nhìn hắn, có vẻ, Thủy Bánh Chưng đã… hiểu hết rồi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook