Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc
Chương 15: Rời khỏi Khoái Hoạt Lâm

Rửa sạch nhân sâm, bỏ vào nồi hấp, nước nóng bốc hơi lên. Ta cầm phiến quạt ngồi bên cạnh, mặt mũi cũng nóng theo. Ngẩng đầu nhìn phòng bếp, hình như rộng hơn phòng ngủ kia, cũng có đầy đủ các dụng cụ nha. Gọn gàng ngăn nắp, quét dọn sạch sẽ.

Thêm củi lửa, lửa thế này chắc chưa tắt được, ta cầm cây quạt đi ra ngoài. Tiền bối đang đứng trước khu đất trống luyện võ, từng chiêu thức lên lên xuống xuống, không nhanh không chậm. Chém ra một chưởng, gió bay cuồng cuộng, lá khô trên mặt đất như bị gom lại nhẹ nhàng bay lên trời.

Tiền bối chợt ngừng tư thế, mũi chân hơi nhếch, một cành cây khô trên mặt đất lập tức bắn lên, đưa tay chụp lấy, động tác nhanh như gió, chiêu thức hoa lệ phức tạp.

Thật sự… không biết dùng từ gì để diễn tả…

Dưới ánh trăng bụi cùng sương mù bay ngập trời, nhào về phía ta, ta giơ tay phủi đi, yên lặng lui về phía sau. Cùng lúc đó động tác của tiền bối dừng hẳn, ném một cây gậy xinh xắn cho ta, ta nhịn không được vỗ tay khen hay.

Thái độ tiền bối vẫn như cũ, đứng nhìn, “Những chiêu thức này, ngươi đã nhớ chưa?”

“… Chưa…”

Khóe miệng tiền bối cố gắng kéo lên, “Một chiêu cũng không?”

Ánh mắt ông ấy lạnh rét nhìn ta, thiếu chút nữa ta sợ phát khóc, ra chiêu nhanh như vậy có thiên tài mới thấy kịp, nếu thị lực ta tốt thì sư phụ đã sớm chỉ dạy đầy đủ, giọng run rẩy, “Không.”

“..” Tiền bối khoanh tay nhìn trăng, trên mặt hiện vẻ đau buồn, “Qủa thật chỉ được cái gân cốt dẻo giai mà thôi a…”

Ta yên lặng ngồi xổm ở góc tường, “Tiền bối, nếu ngài mang hết nội lực truyền cho ta… Chỉ sợ ngài cũng không sống được?”

Ông ta không nhìn ta đến một cái, vẫn mãi mê ngắm trăng, “Ngươi biết tại sao phòng bếp lại đầy đủ dụng cụ không?”

Ta cẩn thận hỏi, “Để cho phu nhân của ngài dùng?”

“Ừ, chúng ta ẩn cư ở nơi này ba mươi năm, nàng đã qua đời được hai mươi ba năm. Nàng quá đau buồn vì không thể mang thai. Mà hai chúng ta đều muốn truyền thụ công phu lại cho đời sau, đáng tiếc tìm mấy chục năm, cũng không có ai hợp ý. Bây giờ ta không có nhiều thời gian để chỉ dạy ngươi, chỉ có thể đem nội lực truyền cho ngươi, như vậy ngươi mới luyện được kiếm pháp.”

Không biết vì sao, nhìn tiền bối tóc bạc phơ dáng người vẫn rất mạnh khỏe nói ra những lời này, ta lại cảm thấy chua xót trong lòng.

Bọn họ chờ “Hài tử” để trao phó tâm huyết cả đời, hắn lại khổ sở đợi thêm hai mươi ba năm. Nếu là ta, nhất định sẽ không kiên nhẫn như vậy.

“Ta đã gần đất xa trời, không lưu luyến thứ gì nữa, cuộc đời này chẳng còn nghĩa lý chi. Khi ta mất, ngươi hãy chôn ta ở khu rừng trúc cách đây nửa dặm.”

Lời nói đến bên miệng, suy nghĩ một hồi, nhẹ giọng hỏi, “Sư nương cũng ở đó?”

Tiền bối chợt im lặng, thu hồi ánh mắt, nghiêng người nhìn. Ta ôm đầu gối tiếp tục lui vào góc tường, ta không nên nhắc tới sư nương mới phải. Tuy nói đổi sư môn, nhưng mấy ngày nay không thấy ông ta nhắc đến vấn đề này nha.

“Ngươi tên gì?”

“Hoa, Hoa Lê.”

Hắn gật đầu, “Ngươi cũng không muốn thay đổi sư phụ, vậy lão phu nhận ngươi làm nghĩa nữ, thế nào? Danh chính ngôn thuận rồi.”

Ta ngạc nhiên, “Tiền bối…”

Hắn thở dài, “Ta với Vân Thanh vất vả cả đời trên giang hồ, không có con cái, vẫn còn rất tiếc nuối. Chỉ sợ do lúc trẻ ta gây quá nhiều nghiệp chướng, nên bị ông trời chừng phạt. Lại khiến Vân Thanh mất sớm, cực khổ hơn hai mươi năm. Chỉ mong sau này, vào ngày thanh minh có nữ nhi cúng bái, chưa tới mức để mộ phần mọc đầy cỏ.”

Ta nhìn ông ấy thật lâu, mặc dù tiền bối năm lần bảy lượt nói bản thân là người xấu, nhưng so với đám người danh môn chính phái truy sát ta, còn thẳng thắn hơn nhiều. Miệng khẽ động, nhỏ giọng gọi, “Nghĩa phụ.”

Khuôn mặt vô cảm của tiền bối xúc động, đột nhiên cười lớn, “Tốt, tốt, Mộ Ban ta rốt cuộc cũng có con rồi.”

Mộ Ban? Ta nhíu mày, tên này nghe thật quen tai… Ừm, hình như đã từng nghe thái sư phụ nói qua. Lâu quá rồi, không nhớ ra.

Ông ta vội vàng đi vào bên trong, một giây sau ta nghe thấy tiếng vang. Đi tới cửa, thò đầu vào bên trong coi thử, thì thấy ông cầm cái hộp dài đi ra, ta lập tức đứng lên.

Nghĩa phụ mở chiếc hộp trong tay, một trường kiếm lặng lẽ nằm đó. Có lẽ dài hơn thanh kiếm thông thường một chút, cỡ chừng ba thước bảy tấc, vỏ kiếm được đính ba khối ngọc quý, hơi lệch, dưới ánh trăng hiện lên ánh sáng rực rỡ.

“Lưu Quang Kiếm, chém sắt như bùn, cực kì quý báu.”

Nói xong, tay cầm kiếm rút ra khỏi vỏ, vang lên một hồi tiếng động êm tai. Trong nháy mắt Lưu Quang Phi Vũ, khiến người người run sợ.

Tư thế của nghĩa phụ đã chuẩn bị sẵn sàng, trong lúc ta cực kì mong chờ, ai ngờ ông im lặng, thu kiếm, “Mà thôi, dù sao con cũng không nhớ được chiêu thức.”

… Bị ghét bỏ rồi…

Ông ấy đưa kiếm cho ta, “Thanh kiếm này, tặng cho con.”

Ta giơ hai tay cung kính nhận lấy, quan sát nó thật kỹ, dùng ánh mắt của con gái chủ tiệm cầm đồ mà nhìn, kiếm này bán được rất nhiều tiền nha… Không đúng, vô tình nghĩ lạc hướng. Nó quả thật là thanh kiếm lợi hại giúp người ta đánh thắng kẻ mạnh, trước đây ta từng dùng kiếm chắc sẽ sử dụng tốt thôi, “Nghĩa phụ, con sẽ quý trọng nó.”

Nghĩa phụ gật đầu, “Đi uống canh nhân sâm đi.”

Ta dừng một chút, “Nghĩa phụ, ban nãy người nói không còn chuyện vương vấn, hiện giờ cha còn có con là nữ nhi nha, con sẽ nói chuyện cùng người. Thân thể cha khỏe mạnh như vậy, chắc chắn có thể sống lâu mà từ từ dạy con.”

Ông vuốt cằm nhìn ta, “Thật nhiều lời, nhanh đi đi.”

Ta ôm hộp kiếm đi ra, không hiểu tại sao tuyệt học cả đời lại có thể quan trọng hơn tính mạng một người.

Nghĩa phụ bỗng giận dữ, “Con vẫn chưa chịu uống!”

Ta xoay người bỏ chạy, cái này rõ ràng là ép ta giết người. Mới chạy được hai bước, đã có gió từ phía sau đuổi tới. Đôi mắt cay cay, nước mắt đồng thời chảy xuống hai gò má.

&&&&&&&&

Lúc nhỏ khi đói, ta lén chạy xuống phòng bếp mở nồi, kết quả bị khí nóng trong nồi bốc ra làm cho phỏng tay, ta lập tức chạy đến bên cạnh mẫu thân khóc lóc. Mẫu thân vừa thấy liền tức giận, bảo ta là heo, tham ăn lại ngốc nghếch. Mà cha lại ôm ta vào lòng, thổi đầu ngón tay giúp ta, hỏi có đau hay không.

Dù sao cũng lâu lắm rồi, ta vốn đã quên đi chuyện kia. Nhưng hôm nay ở trong mơ, lại loáng thoáng thấy cơn nóng ấy. Hơi trợn mắt, lửa cháy đầy trời, căn nhà gỗ kia giờ đây chìm trong biển lửa, khí nóng lan tràn xung quanh, vô cùng nóng bỏng. Ta vội vàng ngồi dậy nhìn ngó xung quanh, không thấy nghĩa phụ, lúc này mới giật mình nghĩ tới hắn đang ở bên trong, đang định xông vào, nhà gỗ “rầm” tiếng sập xuống, đốm lửa bắn tung tóe.

Ta quỳ ngơ ngác nhìn căn phòng nhỏ, đầu óc rối loạn.

Bị mẫu thân chửi là ngốc như heo, sau đó không lâu thì bà mang ta lên Hoa Sơn, khi đó ta cho rằng bà cực kì chán ghét ta.

Bái sư được một năm thì ta từ Hoa Sơn về thăm nhà, phát hiện mắt mẫu thân không tốt lắm. Cha nói, ngày đêm nhớ mong, ngày đêm khóc, khóc đến nỗi mắt cũng sắp mù luôn rồi.

Lúc đó ta biết không phải mẫu thân không thương ta, chỉ là cách yêu thương của mỗi người khác nhau.

Không biết bởi vì chuyện cũ khiến ta xúc động, hay do tình cảnh trước mắt này, đôi mắt ta ẩm ướt, nghẹn ngào khóc lớn.

Một bóng dàng mờ ảo theo ánh lửa cao vút trời xuất hiện, ta lau khóe mắt đẫm lệ ngây ngốc nhìn người kia, “Nghĩa phụ…”

Nhưng người xuất hiện không phải ông ấy, là Thủy Đông Lưu.

Hắn nhíu mày bước nhanh tới, ngồi xuống hỏi, “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”

Không biết tại sao ta lại tức giận đến như vậy, ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, “Tại sao người xuất hiện lại là ngươi! Đến cuối cùng lại vô cớ biến mất, đừng coi ta như con khỉ mà đùa giỡn. Ta ngốc, ta cặn bã, nhưng cũng có thất tình lục dục, ngươi cứ bỏ chạy như vậy, có biết ta lo lắng cho ngươi lắm không?”

Ta nghẹn giọng nên nói chuyện không rõ ràng, một chút khí thế tức giận cũng không có.

Hắn chớp mắt một cái có hơi do dự, rồi đưa tay ra, “Thật xin lỗi.”

Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, ta nằm trong lòng hắn, tiếp tục khóc lóc, đem hết nước mắt nước mũi chà vào quần áo hắn.

Lửa cháy đến tận sáng hôm sau, phía chân trời đỏ hồng, ánh nắng sớm chiếu rọi mặt đất. Xuyên qua kẽ lá thưa thớt, căn nhà gỗ đã trở thành tro bụi.

Thủy Đông Lưu không cho ta đi qua đó, những cọc gỗ trên mặt đất vẫn còn rất nóng.

Ta ôm đầu gối nhìn, không còn sức lực để khóc nữa, “Thủy Đông Lưu, ngươi đi đi, ta có thể đi một mình tới Hành Sơn.”

Hiếm khi thấy hắn ngồi xuống đất, giọng nói từ tốn, “Không phải ta cố ý bỏ đi… Sau này, ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân.”

Ta lắc đầu, tối hôm qua ta hôn mê bất tỉnh, nghĩa phụ đã truyền toàn bộ công lực cho ta. Khắp nơi trong cơ thể đều có dòng chân khí chạy qua, ta cảm thấy chỉ cần đánh ra một chưởng nhẹ, cũng có thể tạo nên một cái hố to trên mặt đất, “Ngươi đi đi, ta có thể bảo vệ chính mình, nghĩa phụ mang bảy mươi năm công lực truyền cho ta rồi.”

Thủy Đông Lưu chợt lên giọng, “Cho nên trong mắt ngươi coi ta giống như tiêu sư sao?”

Ta cắn răng nhìn hắn, “Ngươi không phải tiêu sư, có tiêu sư nào lại vô trách nhiệm như ngươi không, cậu mười bảy của ngươi nói không sai, ngươi là cặn bã, là đồ cặn bã.”

“Ta…” Thủy Đông Lưu cực kì tức nhưng chỉ nhìn trời, “Được rồi, ta không đi theo ngươi nữa.”

Ta cười nhạo một tiếng, thấy tro tàn chỗ kia không còn nóng nữa, đứng dậy phủi mông đi qua. Tuy đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nhìn xuống tro cốt người nọ, trong lòng lại vô cùng đau đớn. Nhìn chỗ này, là phòng bếp.....

&&&&&&&

Thu dọn hài cốt nghĩa phụ, nhưng không tìm thấy đồ gì để đựng. Ta nghĩ một hồi, cầm kiếm ra, buộc ở trên lưng. Mang di hài người bỏ vào hộp kiếm gỗ, ôm đi nửa dặm tới rừng trúc. Ở chỗ đó, đúng là có một bia mộ, trên bia đề mấy chữ đơn giản: Mộ Ái thê Mộ Ban.

Cầm hộp gỗ chôn bên cạnh, Thủy Đông Lưu tìm một tấm ván tới, hắn đưa cho ta khối than để ghi chữ.

Nhìn hai phần mộ trước mặt, hàng trăm loại cảm xúc đan xen, ta hơi hiểu ra tại sao nghĩa phụ lại muốn chết… Người yêu đã ra đi, sống một mình còn ý nghĩa gì chứ. Tuy trên danh nghĩa ta là con gái của ông, cũng không giúp ông có thêm một chút nội lực để sống tiếp, nhưng ta thực sự xem nghĩa phụ như người thân.

Ta thở dài, bọc thanh kiếm thật kĩ, rồi dắt ngựa của ta đi ra ngoài, trong lòng vô cùng chán nản. Đi vài bước vẫn gặp Thủy Đông Lưu bên cạnh, ta hỏi, “Không phải ngươi nói không đi theo ta nữa sao?”

Tay hắn ôm ngực, hơi nhấc ánh mắt, “Ta không có đi cùng, chẳng qua là tiện đường lên Hành Sơn thôi.”

“…” Ta nổi giận, “Thủy Bánh Trưng! Mặt của ngươi còn có thể dày hơn nữa không?!”

Hắn lập tức cười, hắn như vậy mà nở nụ cười! Nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt dịu dàng, giọng nói chậm rãi, khẽ nói hai chữ: “Có thể.”

Tim ta đột nhiên đập mạnh, ta giận dữ xoay đầu nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt này… Rõ ràng là quá yêu nghiệt! Ta đã trở thành cao thủ, nếu ngứa mắt thì cứ đánh hắn luôn vậy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương