Nhân Vật Phản Diện Thật Ngoan
Chương 14: Tiểu Thanh Mai, Quá Mạnh Mẽ (14)

Vân Phồn Tinh cô ngốc kia___


Thích Hà thật sự, con mẹ nó chứ!!!


Cô thành tinh như vậy, thật sự là một tên ngốc sao?


Nhưng mà ngươi bảo cô không phải đồ ngốc, cô phản ứng chậm chạp, nhìn cũng không giống người bình thường!


Vì duy trì hình tượng thiếu niên sa đọa, không thân thiện với mọi người bên ngoài của mình, Thích Hà chỉ có thể khi đi học ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm, thực chất bên trong cố gắng vểnh tai nghe giảng. Sau đó về nhà, liều mạng chong đèn học bài


Bên ngoài tỏ vẻ: Đọc sách làm cái đếch gì, học tập không bằng không có lý tưởng, lão tử sau này muốn hoành hành ngang ngược, không học vấn không nghề nghiệp.


Ở nhà liền.


Móa! Tập đề thi này cuối cùng cũng làm xong.


Mẹ! Đề bài toán này thật là khó, nhưng vẫn phải làm.


Mẹ nó chứ! Học học, đau hết cả đầu.


Fuck! Hắn bây giờ chửi thề đều là dùng tiếng Anh, cảm giác bản thân còn rất lợi hại?


Từ sau khi bắt đầu dạy Vân Phồn Tinh, Thích Hà đã từ bỏ ý niệm lão đại là đang giả ngu.


Ngu đến như vậy!


Giả vờ cũng không giả vờ nổi!


Hắn vì cái gì trong thời gian ngắn, thành tích lại một đường tăng mạnh như thế?


Dạy ngươi một kiến thức mới dạy đến bốn năm mươi lần, ngươi có thể trực tiếp lên lớp giảng bài làm thầy, ngươi tin được không?


Vốn dĩ, Thích Hà định học xong sơ trung rồi bỏ học, sau đó ra ngoài xã hội lăn lộn.


Kết quả dạy lão đại hai năm, Thích Hà đi thi tùy tùy tiện tiện làm bài, đạt đến thành tích đứng đầu thị trấn.


Hơn nữa còn là nhất tỉnh.


Thích Hà :... Hắn nói hắn không cố ý, sẽ có người tin sao?


Hồ bằng cẩu hữu của Thích Hà :...


Bất kể là thầy giáo hay bạn học khác, hoặc là người trong thôn, lúc biết Thích Hà thi được nhất tỉnh, đều kinh ngạc đến nghẹn họng nhìn trân trối.


Chỉ có lão đại Vân Phồn Tinh, nghiêng đầu chà xát góc áo, nhìn tổng điểm 250 của mình.


Lão đại lần đầu tiên nghĩ đến bản thân có chút ngốc, cảm thấy khổ sở.


Cô biết bản thân cùng người bình thường không giống, nhưng là từ trước đến nay chưa từng cảm thấy khó khăn.


Nhưng mà hiện tại, nhìn thành tích đứng đầu từ dưới lên bảng xếp hạng, khó hiểu có chút không dễ chịu.


Chính là loại kia, rất dụng tâm, đối với học tập cảm thấy hứng thú, không có cảm giác chán ghét?


Nhưng mà vì cái gì, lại không được?


Thích Hà lúc đi ra cổng trường, đã thấy nữ sinh mặc áo liền váy hoa ngắn đứng ngoài cửa nhìn bảng thông báo, hơi hơi nghiêng đầu xem.


Hắn hôm nay tới trường học nhận tiền thưởng, liền thuận tiện nghe một chút ' cỗ vũ' của thầy giáo__


Cái gì, bạn học Thích Hà quả nhiên là tuổi nhỏ học tập tốt, ta trước kia liền nhìn ra được.


Sau này tiếp tục cố gắng, có tiền đồ rồi, đừng quên trường cũ.


A móa!


Dối trá.


Hắn lần trước thi vào sơ trung, đi thi đều chỉ viết mấy cái chọn đề, thành tích đều ở cuối bảng, thế nào lại có thể nhìn ra hắn là tuổi trẻ học tập tốt?


Thi đạt đứng đầu toàn huyện, thưởng cũng không ít, hai vạn.


Thích Hà còn suy xét xài như nào.


Kết quả không ngờ gặp được Vân Phồn Tinh cô ngốc này.


Nói thật, cô ngốc này bình thường cơ hồ không có cảm xúc gì, vĩnh viễn là bộ dạng nhìn qua ngốc ngốc ngây ngẩn, phản ứng không kịp.


Cái này cũng rất thần kì, ngươi làm sao có thể không có trình tự?


Cô ngốc này chỉ có lúc ăn cái gì, mới rất nghiêm cẩn, rất chuyên chú, rất chuyên tâm.


Vậy mà bây giờ, Thích Hà thế mà cảm nhận được trên người Vân Phồn Tinh cảm xúc khổ sở.


Cô là bởi vì, thành tích không tốt nên khổ sở?


Hắn định sau nghỉ hè, sẽ lên thị trấn học, vậy cô ngốc này...


Về sau phải làm như thế nào?


Thích Hà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trắng mềm, khó hiểu nghĩ tới vấn đề này.


Một tên ngốc, sẽ có tương lai sao?


Thích Hà khó có thể mềm lòng trong chốc lát.


Nhưng mà rất nhanh, hắn rồi sẽ biết, một tên ngốc có tương lai hay không, không ai biết.


Nhưng mà, kẻ bị một tên ngốc như hình với bóng dính lại với nhau, tương lai khẳng định tối đen!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương