Trên trời xuất hiện dị tượng khiến toàn bộ tu chân giới chấn động.

Vô số tu sĩ ra cửa nhìn xung quanh, sắc mặt biến hóa bất định, nghị luận sôi nổi.

"Khí tức quẩn quanh này này là của người đang từ nguyên anh lên hóa thần cảnh, là có người độ hóa hóa thần cảnh."

"Là tán tu hay là người trong tiên môn? Phía nam có rất nhiều tiên môn, Thanh Lăng cũng tọa lạc ở đó, chẳng nhẽ là người trong tông môn?”

"Mặc dù Thanh Lăng Tông có không ít tu sĩ nguyên anh, thế nhưng những người sắp đến Hóa Thần cảnh, cũng chỉ có vài vị kia, hai vị tiên quân cùng mấy đại trưởng lão."

"Hy vọng là Tố chân nhân, trời xanh có mắt, tu sĩ thiện tâm như hắn hiện tại còn rất ít."

"Lăng Hoa tiên quân ở gần nhất, hẳn là hắn mới đúng."

"Có phải các ngươi đã quên mất cái vị lúc sáng tiến vài Tứ Phương Trì kia, năm đó hắn cũng được mệnh danh là thiên chi kiêu tử, nếu không phải vì bị trọng thương thì đã bước một chân vào hóa thần cảnh từ sớm rồi."

"Không ổn a, như vậy không phải là hắn sẽ càng thêm vô sĩ một cách trắng trợn không kiên dè ai sao."

"Chính là vậy, tám phần mười là cái người khi yêu liền giống như thiêu thân kia rồi."

Thẩm Lưu Hưởng nghiêng đầu đi, hắt hơi một cái, đem áo bào làm cách nào cũng mặc không vừa quấn quanh người.

Đối diện Lăng Hoa tay nắm thành quyền đặt lên môi, mắt thì liếc trái liếc phải.

Thẩm Lưu Hưởng khoanh chân ngồi trên ghế, đôi giày không vừa người, cặp chân trắng mịn cứ thế bị bại lộ lắc lư trong không trung, khuông mặt của một tiểu hài đồng tinh sảo thuần khiết khẽ nhíu mày có chút không vui.

Rốt cuộc Lăng Hoa nhịn không nổi nữa, phì cười một tiếng.

"Ha ha ha ha ha!"

Từ bên trong phòng truyền ra tiếng cười như muốn hủy thiên diệt địa.

Lăng Kim Diệp mới vừa chạy tới, nghe được liền trợn mắt ngoác mồm, gọi cái người đang muốn chạy Chu Huyền Lan lại "Sư tôn ta bị điểm huyệt cười sao?"

Hắn nói xong, tầm mắt rơi lên người Chu Huyền Lan, đôi mắt hơi mở to chút.

Chu Huyền Lan một bộ đồ đen cũng không khác ngày thường là bao, chỉ có điều ở bên hông lại nhiều hơn hai vết bụi tựa như dấu chân của tiểu hài đồng bám vào, vạt áo cũng nhiều thêm một vài nếp nhăn, tựa như bị ai đó dùng sức lôi kéo.

Lăng Kim Diệp tìm kiếm xung quanh: "Ngươi ôm tiểu hài đồng nhà ai vậy?"

"Không có." khắp người Chu Huyền Lan đều tỏa ra hơi lạnh nói một câu rồi liền bỏ đi.

Lăng Kim Diệp chạy theo sát Lăng Mạc Sơn nói chuyện này: "Thoạt nhìn cặp chân kia cũng không quá bốn tuổi đi, từ khi nào mà Thanh Lăng Tông có một tiểu hài đồng bé như vậy."


Hai người đứng ở trước cửa, tiếng cười trong phòng cũng dần im lắng lại.

Lăng Mạc Sơn nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt: "Lăng Hoa tiên quân vui vẻ như vậy, chắc chắn là sư thúc đã thành công bước vào hóa thần cảnh rồi đi."

"Đó là đương nhiên, bằng không sao sư tôn lại có thể cười thành như vậy." Lăng Kim Diệp nói, "Ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy, tiểu hài đồng kia từ đâu đến khiến Huyền Lan bày ra vẻ mặt không thích như vậy."

Lăng Mạc Sơn suy tư trong chốc lát, nở một nụ cười cực kỳ thiếu đánh: "Không biết, có thể là tự nhiên nhảy ra một đứa đi."

"Cười đủ? "

Thẩm Lưu Hưởng bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, cầm cái truyền thanh khí so với cái mặt của hắn còn lớn hơn lên phồng mang trợn má nói:"Cười đủ rồit thì liên hệ cho sư huynh giúp ta."

Trong tiểu thuyết, vẫn không giải thích vì sao hắn lại biến nhỏ lại.

Hắn cực kỳ hoang mang.

"Được được được." Lăng Hoa nói xong lại động thân sờ sờ đỉnh đầu Thẩm Lưu Hưởng, năm ngón tay vuốt vuốt mái tóc mượt của hắn, "Ai u, cái cảm giác này.... ta có thể sờ cả một đêm nha."

Thẩm Lưu Hưởng từ trên ghế đứng dậy, nhấc chân muốn đạp người.

"Được rồi được rồi, không đùa ngươi nữa." Lăng Hoa thu lại ý cười, bấm quyết thi pháp, trong phòng liền lóe sáng.

Một lát sau.

Bên trong truyền thanh khí truyền ra giọng nói của một nam tử, cực kỳ ôn hòa, truyền vào tai tựa như gió xuân đang thổi vào lòng người vậy.

"Tìm ta có chuyện gì?"

Lăng Hoa liền nói ngay: "Tông chủ, Lưu Hưởng đã tiền vào hóa thần cảnh."

"Ta đã biết rồi. " Giọng nói nam tử không nhanh không chậm: "Gặp phải phiền toái?"

Lăng Hoa đang muốn trả lời, liền nghe một đạo âm thanh non nớt cứ thế truyền thẳng vào truyền thanh khí: "Sư huynh, ta bị biến nhỏ lại rồi làm sao bây giờ."

Người ở đầu bên kia im lặng thật lâu.

Lại mở miệng, trong lời nói còn chứa chút ý cười "Biến nhỏ còn nhiêu tuổi."

Thẩm Lưu Hưởng nghiêm mặt: "Ước chừng là bộ dạng của trẻ ba tuổi đi."

"Hẳn là do yêu độc ở bên trong người đệ gây ra" Lăng Dạ trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói: "Yêu độc ngăn không cho đệ vận chuyển linh lực thế nhưng đệ lại đột nhiên đột phá nên linh lực mất khống chế, thế nên yêu độc còn ẩn giấu trong người đệ cứ thế bộc phát ra khiến cơ thể biến nhỏ trỡ lại."

Thẩm Lưu Hưởng nghiến răng: "Đến tột cùng thì đây là loại yêu độc gì cơ chứ."

"Không biết, từ cổ chí kim chỉ có mình đệ là bị như vậy."

Thẩm Lưu Hưởng nghe thấy giọng điệu Lăng Dạ có chút trầm xuống, mệt mỏi nói: "Có phải đệ không thể biến trở về được hay không."

Từ nay về sau liền làm một Thiên Sơn đồng mỗ*.

(điển cố có ghi mội công tâm pháp của Thiên sơn Đồng Mỗ là “trường sinh bất lão”cứ 30 tuổi lại trẻ hóa, mỗi lần trẻ hóa cần luyện lại nội lực và uống máu vào buổi trưa. nhưng vì Thiên sơn Đồng Mỗ tu luyện từ khi còn nhỏ và bị lừa nên cơ thể hắn luôn trông như một đứa trẻ sáu tuổi và không thể lớn thêm được.)

Tuyệt vọng. jpg

"Đây là chuyện do linh lực bị mất khống chế gây ra, đệ thử vậy chuyển từ từ linh lực trong cơ thể, áp chế yêu độc trong cơ thể lại liền có thể trở về dáng vẻ ban đầu."

Thẩm Lưu Hưởng mở to hai mắt, đem cả không mặt trắng nõn ép sát truyền thanh khí, "Sư huynh, huynh nói tỉ mỉ một chút đi."

“chăm chỉ tu luyện." Chỉ để lại ba chữ này, ánh sáng phát ra từ truyền thanh khí mất dần.

"Ha, sư huynh nói ngươi lười biếng à nha" Lăng Hoa thu lại truyền thanh khí, cười trên đau khổ của người khác: "Ai bảo ngươi mười năm nay chỉ biết theo đuôi Diệp Băng Nhiên, ngay cả tu luyện cũng không thèm chú ý, giờ chắt đã biết sai đi."

Thẩm Lưu Hưởng bĩu môi: "Bản quân buồn ngủ."

"Aizz thật sự mất hứng mà." Lăng Hoa cười hì hì, "Có điều bộ dạng lúc ngươi sinh khí cực kỳ đáng yêu nha."

Thẩm Lưu Hưởng cầm lấy chén trà, không nói hai lời liền ném tới. Lăng Hoa tiện tay tiếp lấy bình tĩnh mà đặt lại lên trên mặt bàn. "Thôi, không làm khó ngươi nữa. Hai tên đệ tử Kiếm Tông kia xử trí như thế nào."

Thẩm Lưu Hưởng nhéo nhéo hai má nói: "Thả đi."

"Ngươi thật thiện tâm nha " Lăng Hoa nói xong liền đóng cửa rời đi.

Thẩm Lưu Hưởng cầm lấy tay vịn chậm rãi leo xuống ghế dựa, ngay trong tầng tầng lớp áo lôi ra một cái túi màu đen, quan sát thật kỹ khóe miệng liền cong lên.

Thực sự là Tinh Hoa túi.

(Cái tên túi thật ngàn chấm... tui lấy hán tự tìm từng chữ thử có nghĩa nào khác hay hơn không mà tìm không ra giận ghê. Tui để hán tự đây nhờ mn dịch giúp tui cái tên khác hay hơn nha 星花袋)

Hai đứa trẻ kia tặng cho hắn bảo vật nha.

Cất kỹ cái túi, Thẩm Lưu Hưởng lại leo lên một cái ghế đẩu, hai tay bám lên mép giường, chân khẽ dồn sức "vèo" một tiếng lăn vào bên trong giường.

Hắn dụi dụi con mắt, trùm chăn lên bắt đầu nhớ lại những chuyện mình đã đọc qua.

Trong sách hắn không khác gì một nhân vật phản diện, trong bóng tối tìm đủ mọi cách làm khó dễ nhiều lần đưa Tố Bạch Triệt vào chỗ chết, có điều lần nào cũng tiền mất tật mang.

Sau này Tố Bạch Triệt có rất nhiều kẻ có năng lực cực đại theo đuổi. Đáng lẽ hắn đã sớm biết thành vật hy sinh, nhưng bằng thân phận là nhi tử của vị đế cung chi chủ kia nên có thể sống sót đến tận cuối truyện. Ngay trong lúc hai tộc nhân - yêu đại chiến vì cứu Diệp Băng Nhiên mà ngã xuống.

Ngay cả như vậy, cũng không thể khiến Diệp Băng Nhiên động lòng. Người vừa chết đi đã quay sang ôm ấp Tố Bạch Triệt.


Đáng tiếc, Diệp Băng Nhiên cũng giống hắn đều là kẻ thua cuộc.

Không chỉ riêng gì hắn mà tất cả những nam nhân khác đều là kẻ thua cuộc, ngoại trừ Chu Huyền Lan có thể ôm mỹ nhân về tay thuận tiện trở thành kẻ đứng đầu thiên hạ.

Vạn cổ độc tôn, vượt qua cả đế tôn trở thành người đứng đầu thiên hạ.

Không được!

Thẩm Lưu Hưởng nhéo nhăn cả tấm khăn trãi giường.

Hắn không làm nhân vật phản diện, càng không làm pháo hôi.

Lúc trước vì thiết lập tính cách nhân vật mà nhịn, Hiện tại, hắn chỉ muốn ở trong thế giới này tiêu dao khoái hoạt, một đường phóng túng đến cùng!

Thẩm Lưu Hưởng bước đầu phóng túng chính là.

Đắp chăn đi ngủ.

Hắn co lại thành một cục tròn vo, vừa nhắm mắt liền thở khò khò.

Ngủ một giấc đến giờ ngọ hôm sau, Thẩm Lưu Hưởng lồm cồm bò dậy, nghe thấy hương vị của đùi gà nướng, ngũ quan nhạy cảm của tu sĩ lúc này bày ra cực kỳ nhuần nhuyễn.

Lăng Hoa nhờ đồ đệ ra ngoài tông môn một chuyến, mua chút quần áo của tiểu hài tử, cũng đặc biệt dựa theo yêu cầu của Thẩm Lưu Hưởng mà đi tửu lâu mua đồ.

Trước của, Thẩm Lưu Hưởng từ bên trong ló đầu ra, cặp mắt đen sáng trưng.

Hoa đào nở rộ một vùng, Lăng Hoa vội vàng hái hoa ủ rượu, vừa đưa đồ đến cũng không ở lâu, lập tức rời đi.

Trước khi đi cũng dặn dò Thẩm Lưu Hưởng không nên tiết lộ thân phận, Thanh Lăng Tông có thêm một vị hóa thần cảnh, tất nhiên những tiên môn khác sẽ phái người đến tìm hiểu tin tức, nếu như bị người khác phát hiện tình trạng hiện tại của hắn e là sẽ sinh một trận mưa to gió lớn.

Thẩm Lưu Hưởng vừa cắn một miếng đùi gà vừa gật đầu đáp ứng.

Lăng Dạ chỉ điểm một vài chỗ tu luyện, hắn ghi nhớ ở trong lòng, ăn no uống say liền dự định luyện tập một chút, thế nhưng đầu óc trống rỗng, cơ bản là không thể nhớ được mấy cái bấm quyết kia.

Thẩm Lưu Hưởng bất đắc dĩ dùng ngọc đương quy triệu hoán tiểu đồ đệ vạn năng của mình.

Thanh mang xẹt qua.

trong phòng nhiều hơn một khối gỗ khắc hình người bên trên còn buộc thêm miếng ngọc bội, trê mặt khối gỗ khắc bốn chữ —— sư tôn chớ quấy rầy.

Thẩm Lưu Hưởng trợn tròn mắt.

Vào lúc này Chu Huyền Lan, phải là một đứa trẻ ngoan ngoài lạnh trong nóng mới đúng sao lại học được cách phản kháng sư tôn rồi cơ chứ.

"Ai, cũng đến phản nghịch tuổi tác ."

Một chỗ hẻo lánh khác trên Thanh Lăng Tông, mặt nước nhấc lên tầng tầng gợn sóng, giữa ao, một nam tử dáng người cao to bị tám cái Thiết Huyền trói chặt, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cả người tỏa ra khí tức tiêu điều.

"Ngươi còn tới, cút cho ta!" Xích sắt xẹt qua mặt đất, phát ra từng đạo âm thanh ma sát bén nhọn.

Tố Bạch Triệt một thân tuyết y, ngoảnh mặt làm ngơ đối với tiếng gào thét của hắn, thủ hạ không nhanh không chậm gẩy dây đàn, tiếng đàn nhẹ nhàng du dương bay ra, vang vọng khắp một vùng yên tĩnh.

Tiếng đàn quẩn quanh nối liền không dứt.

Lệ khí trong ánh mắt Ngao Nguyệt dần dần tản đi, thật lâu sau mới hừ lạnh một tiếng, "Đừng nghĩ chỉ dần dùng chút thủ đoạn này là lấy lòng được ta, vô dụng."

Tố Bạch Triệt ngước mắt nở một nụ cười nhạt: "Ta chỉ hy vọng có thể hóa giải một chút cừu hận từ đáy lòng của ngươi mà thôi."

"Nằm mơ!" Ngao Nguyệt đột nhiên thay đổi mặt sắc mặt, hung tợn nói, "Lăng Dạ lại dám giam cầm ta ở đây. Người này ta nhất định phải giết! Không chỉ có hắn, đợi ta trốn thoát khỏi Thiết Huyền, toàn bộ trên dưới Thanh Lăng Tông một người cũng đừng mong chạy thoát!"

Tố Bạch Triệt thở dài, đứng dậy ôm lấy đàn cổ: "Đã như vậy, ta không còn lời nào để nói."

Ngao Nguyệt sửng sốt một chút, thần sắc phức tạp: "Ngày mai ngươi lại đến chứ?"

Hắn bị nhốt ở trong cái hồ này rất lâu rồi, sắp bị ngẹn đến điên rồi, chỉ có người trước mắt này là ngày nào cũng đến thăm hắn, đánh đàn cho hắn nghe, bồi hắn nói chuyện phiếm.

"Tất nhiên " Tố Bạch Triệt khẽ cười.

Nụ cười ấy rơi vào trong mắt Ngao Nguyệt , nụ cười tươi như hoa, xinh đẹp động lòng người. "Ngao Nguyệt, một ngày nào đó, ta sẽ hóa giải oán khí cũng không cam lòng của ngươi, một lần nữa mang ngươi đi ngắm thế giới này."

Nhân loại này, gọi tên của hắn.

Thật là dễ nghe.

"Ngao ~ ngao ~ ngao ~" Ngao Nguyệt kích động, biến về nguyên hình, chạy lại bên cạnh Tố Bạch Triệt ngao ngao vui sướng.

Tố Bạch Triệt giấu đi sự chán gét nơi đáy mắt phất tay áo rời đi.

Ánh nắng nóng rực rơi trên người, Ngao Nguyệt nằm xuống nền đất, buồn bực ngán ngẩm mà nhắm mắt lại.

Quá an tĩnh, thật khó chịu.

Lúc này, trong bụi cỏ truyền đến âm thanh huyên náo, lỗ tai Ngao Nguyệt liền dựng đứng mở to đôi mắt xanh ngọc.

Một tiểu hài tử mặc áo lam, từ trong bụi cây rậm rạp chui ra, trên đỉnh đầy còn dính thêm hai cái lá vẻ mặt tò mò nhìn hắn.

Thẩm Lưu Hưởng trợn mắt ngoác mồm.


Con chó này bộ dạng uy phong lẫm liệt, phỏng chừng chỉ cần vồ một cái cũng đã vồ chết hắn.

Đây có lẽ chính là thiên cẩu!

Sau khi khiếp sợ, hắn cũng không quên làm một cái lễ ra mắt, bàn tay đưa vào trong tay áo, chân đạp lên phiến đá nổi trên mặt nước bước về phía Ngao Nguyệt.

Ngao Nguyệt biểu tình thờ ơ lạnh nhạt.

Hừ, loại tiểu quỷ này, nhỏ yếu đến mức mí mắt của hắn cũng không thèm nâng lên dù chỉ một chút.

Toàn bộ trên dưới Thanh Lăng Tông, chỉ có mình tiểu tử Lăng Dạ là có thể đánh ngang tay với hắn, sẵn nói đến trên toàn bộ tu chân giới, cũng chỉ có vài người là đủ năng lực cùng hắn giao thủ.

Hắn chính là thiên cẩu, là hậu duệ của yêu thú thượng cổ, hiện nay yêu tốc phát triển cường đại, dưới trướng hắn có đến mấy nghìn cẩu tôn cẩu tử.

Chỉ cần hắn đi rra khỏi cửa tất nhiên là tắm máu tu chân giới, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi...

"Chậc chậc chậc"

Ngao Nguyệt trong lòng đã sớm muốn đem toàn bộ nhân tộc giết chết, lúc này, bên tai lại truyền đến tiếng chậc lưới quái dị.

Hắn trầm mặc, nhìn phía đứa tre cách đó không xa đứa, đối phương mân mê miệng, liền phát ra âm thanh "Chậc chậc chậc".

Ngao Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, không thể tin tưởng.

Tiểu hài tử này đang làm gì hắn... Trốc chó à!!! khốn nạn? !

Hắn còn chưa kịp phẫn nộ gào thét, một món đồ vàng rực thơm ngát vèo một cái theo đường vòng cung vừa vặn rơi xuống trước mặt hắn.

Ngao Nguyệt định thần nhìn lại liền giận điên người.

Đùi gà? !

Tiểu tử vô tri, dám đem đùi gà phàm tục như vậy đến đây nhục nhã hắn. Hắn sống lâu như vậy rồi thế nhưng đây là lần đầu tiên phải chịu sỉ nhục lớn như vậy!

Hơn nữa còn bị một hài tử nhân tộc đến nhục nhã, mất mặt đến cực điểm! Mất mặt đến cực điểm! !

Quả thực là vô cùng nhục nhã! ! !

"Nhanh ăn đi thơm lắm á." Thẩm Lưu Hưởng đặt mông ngồi xổm dưới đất, thập phần hiền lành cười cười.

Lại không ngờ, thiên cẩu tựa như lên cơn mà vọt về phía hắn.

Cho dù toàn thân bị Thiết Huyền vững vàng khóa lại, cũng ra sức đánh về phía Thẩm Lưu Hưởng nhe răng trợn mắt kêu gào, tựa như hận không thể xé nát cái người trước mặt này.

"Cho ngươi mỗi cái đùi gà mà ngươi lại hưng phấn như vậy ư."

Thẩm Lưu Hưởng trên mặt tràn ngập ý cười, lấy ra nữa con gà mình giấu đi xé cái đùi cười nói: "Chậc chậc chậc, ngoan, đợi lát nữa ta cho ngươi ăn xương gà."

Xương gà?

Coi hắn như chó giữ nhà? Điên rồi!

"Ngao ngao ngao gào gào!" Ngao Nguyệt giận tím mặt, điên cuồng gào rống, tức đến nỗi biến thành hình người.

Hắn mở to đôi mắt đỏ như máu, vết hồng ấn trên trán mơ hồ phát sáng "Tiểu tử vô tri, ngươi có dám tiến lên một bước!"

Thẩm Lưu Hưởng trừng mắt nhìn: "Ngươi bước tới thêm một bước nữa đi."

Đây là đang trào phúng hắn bị nhốt ở đây, nửa bước cũng không thể bước thêm ư?

Ngao Nguyệt tức đến toàn thân run rẩy, phẫn nộ trước nay chưa từng có bao phủ toàn thân. Hận ý đối với hài tử trước mặt cao hơn những người khác gấp nhiều lần.

"Ngao Nguyệt ta phát thệ, không đem ngươi chém thành ngàn mảnh thì vĩnh viễn cũng không thể làm người!"

Thẩm Lưu Hưởng choáng váng, nuốt miếngthịt đang ngậm trong miệng xuống.

"Ngươi là thiên cẩu, vốn cũng không phải là người... Thôi, không tranh với ngươi, này xương này cho ngươi, đói bụng lắm đi."

Dứt lời, Thẩm Lưu Hưởng ném mẩu xương xuống đất, phủi phủi mông chạy đi như một làn khói.

Trong khoảnh khắc, cả vùng trời xung quanh Thanh Lăng Tông đều vang lên tiếng rống kinh thiên động địa của Ngao Nguyệt, đệ tử trong tông không biết nguyên nhân, trong lòng sinh ra sợ hãi bất an.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương