Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa
-
Chương 29: người này phá hủy chân tâm của hắn, quyết không thể để...
Ánh mắt Chu Huyền Lan tối sầm.
lát sau liền khom lưng, ngón tay thon dài duỗi về phía thiếu niên đang đứng bên giường, đẩy ra vài sợi tóc đen còn quấn bên gáy.
"Sư tôn muốn cái gì, đệ tử đều sẽ cho người."
Sáng sớm gió nhẹ lướt qua, một giọt sương óng ánh theo phiến lá xanh mượt rơi xuống đất.
Thẩm Lưu Hưởng ngồi dậy, mặc một kiện áo bào đơn bạc, tóc đen ngổn ngang xõa tán loạn phía sau lưng, nằm trên giường sững sờ chốc lát, xoa xoa đôi mắt vẫn còn đang ngáy ngủ.
Ý thức hơi thanh tỉnh.
Mơ hồ nhớ tới tối hôm qua Chu Huyền Lan trở về, nhưng lúc này trong phòng lại không ai.
Thẩm Lưu Hưởng mặc quần áo, bước ra cửa chưa được mấy bước, đuôi lông mày khẽ động, đi vòng về.
Không biết Thẩm Bặc Bặc sao rồi.
Hắn che giấu khí tức, lặng yên không một tiếng động đi về phía cửa sổ, ánh mắt xuyên qua cánh cửa sổ khép hờ, tìm kiếm bên trong phòng ngủ.
Bên bàn trà có hai bóng người đang ngồi, bên cạnh mỗi người còn đặt thêm một chén trà nguội, tầm mắt không hẹn mà cùng rơi lên bóng dáng thiếu niên đang nằm trên giường, cũng không biết đã nhìn chăm chú như vậy được bao lâu rồi vậy mà trên mặt lại không có chút biểu cảm khó chịu nào.
Ninh Nhuận Tân hình như có chút cảm giác, tầm mắt bỗng nhiên quét về phía cửa sổ, Thẩm Lưu Hưởng nhanh chóng cúi đầu, lúc này, trên giường truyền đến động tĩnh.
"Thẩm Lục"
"Thẩm Hương ca ca."
Ninh Nhuận Tân cùng Triệu Lâm đồng thời lên tiếng.
Trong tầm mắt, lại nhìn thấy hai phiến là kim diệp từ dưới chăn ngoi lên, sau đó là một khuông mặt trắng trẻo mập mạp, chu môi lên bi bô nói: "Cha ơi."
Ninh Nhuận Tân: "..."
Triệu Lâm: "..."
Trong phòng yên tĩnh nữa ngày, Ninh Nhuận Tân cười nhẹ một tiếng, trên mặt cũng không cảm thấy hắn tức giận, trái lại còn lộ ra ý cười.
"Không hổ là ngươi, Thập Lục."
Dứt lời, thân hình hắn nhoáng một cái xuất hiện tại cửa sổ. Trong tầm mắt, một đạo bóng dáng thiếu niên cấp tốc biến mất tại khúc ngoặc.
Ninh Nhuận Tân không nói hai lời liền đuổi đi.
Nội thất Triệu Lâm bị ngáng chân, Thẩm Bặc Bặc ôm lấy hắn gào khóc. "Hu Hu, không tìm thấy cha, mang ta đi tìm cha đi."
Triệu Lâm cúi đầu thấy Thẩm Bặc Bặc khóc sướt mướt, không còn cách nào khác mà bế hắn lên.
Mang theo một đứa con ghẻ tìm khắp tông môn, cũng không tìm thấy người chỉ nhìn thấy Ninh Nhuận Tân mang theo vẻ mặt không thích hợp lắm quay về, bên cạnh còn có Lam Tiêu Sinh.
Nhìn bộ dạng này chắt chắn là lúc truy người bị ngăn lại.
Triệu Lâm hành lễ: "Sư tôn."
tầm mắt Lam Tiêu Sinh rơi lên trên người Thẩm Bặc Bặc vươn tay bến hắn lên. "Theo ta vô trong đại điện ngồi một lát, chờ lát nữa Thẩm Lục Lục tới đón ngươi."
Khuông mặt Thẩm Bặc Bặc còn mang theo nước mắt, hít hít mũi, cái tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay với khớp xương rõ ràng. "Cha nhất định sẽ đến, không được gạt Bặc Bặc a."
Lam Tiêu Sinh mỉm cười, mang theo sư đệ cùng độ đệ đi.
Thẩm Lưu Hưởng núp trong bóng tối, thở ra một hơi, sau đó trên mặt lại lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Kiếm Tông tông chủ ba lần bốn lượt thay hắn giải vây, chẳng lẽ hắn có quan hệ với nguyên thân, Có điều hắn thấy giọng nói cùng dáng vẻ thanh nhã, khiến hắn luôn có một cảm giác thân thiết khó giải thích được.
Cuối cùng cũng coi như cắt đuôi được rồi, Thẩm Lưu Hưởng bắt đầu đi xung quanh Kiếm Tông, bất tri bất giác đã đến sân luyện võ. Nhìn thấy mấy tên đệ tử đang tập trung bên trong sân, dường như đang cử hành trà đàm luận hội.
Mơ hồ nghe thấy cái tên quen thuộc, hắn chậm rãi đi đi.
"Các ngươi vào tông muộn, không biết kia mấy năm kia thẩm vô sỉ có bao nhiêu điên cuồng. Chỉ cần kiếm tôn vừa trở về kiếm tông, hắn dường như có thể lập tức biết được ngay trong ngày đã thấy xuất hiện ở trong tông môn."
Đệ tử ngồi ở giửu, phun nước miếng như mưa, kể lại cho đám sư đệ đoạn năm tháng chống lại Thẩm Tiên Quân của Thanh Lăng tông.
"Hắn tựa như một con cẩu không biết liên sỉ, cả ngày dây dưa với kiếm tôn." (đọc đoạn này hơi bực nhưng nguyên gốc tác giả viết vậy á.)
Có người nói: "Diệp Thạch sư huynh, nhanh tỷ mỉ kể lại sự tình cho chúng ta nghe đi."
"Ta tùy tiện kể cho các ngươi chút chuyện, ta nhớ tới có lần kiếm tôn trở về tông lúc đêm khuya, bị thương, bái kiến Lam tông chủ xong, liền đi đến tẩy cốt tuyền để trị liệu vết thương, kết quả các ngươi đoán thử đi "
Diệp Thạch vỗ đùi, tức giận không thôi.
"Thẩm vô lại cư nhiên lại trốn ở sau bình phong từ sớm giống như ôm cây đợi thỏ mà nhìn lén kiếm tôn thay y phục!"
Đệ tử khắp bốn phía đều ồ lên, đang nghe đến xuất thần vì thế không chút chú ý tới xung quanh lại nhiều hơn một người trộn lẫn bên trong đám người, nắm lên một đống hạt dưa, vừa cắn vừa nghe say sưa.
"Phi, đường đường là tiên quân mà nữa đêm lại đi nhìn trộm, quả thật có thể gọi là trơ trẽn."
"Trong tông nhất định là có người mật báo cho hắn, bằng không sao lại có thể biết lúc nào kiếm tôn hồi môn, lại có thể canh trước linh tuyền đợi người được."
"May mà kiếm tôn phát hiện, bằng không hắn đã thực hiện được ý đồ rồi."
"Không, ngươi sai rồi sai rồi, " Diệp Thạch xua tay. "Hắn che giấu khí tức, lúc đó kiếm tôn cũng không phát hiện ra hắn."
Mọi người kinh ngạc: "Đây chẳng phải là..."
"Nếu thật là như vậy thì cũng không đến nỗi làm người khác phẫn nộ." Diệp Thạch nắm chặt nắm đấm, oán hận nói: "Có thể các ngươi đã biết Thẩm vô lại có bao nhiêu lớn mật rồi đi.”
"Hắn trốn ở trong linh tuyền, thật ra không phải là vì xem kiếm tôn cởi quần áo, mà là muốn thừa dịp kiếm tôn bị thương, suy nghĩ bạo hơn..."
"Khụ khặc, khặc khụ khụ." Một mảnh hạt dưa đột nhiên vọt vào cuống họng, Thẩm Lưu Hưởng che miệng ho khan, hai má đỏ bừng lên.
Lúc này đám đệ tử xung quanh mới chú ý đến, nhất thời như thấy kẻ thù giết cha, trên mặt tràn ngập địch ý.
"Thẩm Lục Lục!"
Thẩm Lưu Hưởng hoãn một ngụm khí. "Ai" một tiếng. "Ta đã giải thích qua , người các ngươi nên ghi hận là các vị ca ca của ta, không phải là ta."
Có người hừ lạnh: "Ngươi tới làm chi."
Thẩm Lưu Hưởng: "Cắn hạt dưa."
Nguyên tác chỉ miêu tả qua loa về những chuyện mà Diệp Băng Nhiên từng làm, ngay cả hắn cũng chưa từng đọc đến đoạn này, sau khi hết khiếp sợ, không khỏi muôn suy đoán người mật báo là ai.
Hắn nhớ tới Thẩm Lưu Hưởng phàm là có đồ tốt liền muốn tặng cho Diệp Băng Nhiên đối phương lại không chịu nhận vậy nên hắn bằng đi đường vòng cứu quốc, dùng người bên cạnh hắn tặng.
Bây giờ nghĩ lại lại cảm thấy cực kỳ khả nghi.
Người này cơ hồ là nhận hết toàn bộ gia sản của Thẩm Lưu Hưởng lại còn lừa hắn nói là đã đưa cho Diệp Băng Nhiên.
Thẩm Lưu Hưởng nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu cũng không có nữa điểm ấn tượng đối với người này.
Ngay lúc này, một đám đệ tử Tây Dương tông đi ngang qua, có người phát hiện Thẩm Lưu Hưởng, thì thấp giọng nói một câu liền lôi kéo tầm mắt của đám người còn lại.
Trên mặt đều lộ ra bộ dạng lạnh lùng.
"Nghe nói mấy ngày nay tây dương Thiếu tông chủ chưa từng bước ra ngoài cửa phòng dù chỉ một bước." Diệp Thạch có ý riêng nói: "Hình như có liên quan đến chuyện bị mất đi linh sủng đi."
Thẩm Lưu Hưởng "Ồ" một tiếng, không phản đối.
Nói đến chuyện này sắc mặt đám đệ tử xung quanh nhìn hắn cũng hòa hoãng hơn đôi chút, thậm chí còn có người nhiệt tình nhắc nhở: "Ta khuyên ngươi mấy ngày gần đây nên cẩn thận một chút, nghe nói Tây Dương Tông chủ đang trên đường đến đây."
Kim Hạng Thiên làm người lòng dạ độc ác, lại cực kỳ bao che khuyết điểm, đặc biệt là bảo bối tựa như sinh mạng Kim Điệt Thương.
Vì chuyện của linh sủng mà tâm tình Kim Điệt Thương có chút biến hóa. Tài bắn cung mười phân vẹn mười khi xưa hiện tại lại sơ hở đù đường lại càng không muốn cầm cung lần nữa.
Thẩm Lưu Hưởng cắn hạt dưa, tỏ vẻ không chút hứng thú với cha con Tây Dương tông. Nơi này là Kiếm tông, chẳng lẽ hắn dám trước mặt mọi người mà xuống tay với mình.
Hắn thúc giục: "Tiếp tục kể chuyện về Thẩm vô sỉ đi. Ta cực kỳ thích nghe những chuyện này a."
Diệp Thạch tỉ mỉ quan sát hắn, hắng giọng tiếp tục kể.
*
Buổi chiều, Kiếm Chân đạo nhân lại tiếp tục giảng đạo, nhắc nhở hậu bối, mời ba đệ tử đứng đầu ưu tú nhất tông phái tới.
Thẩm Lưu Hưởng không đi, ngồi một mình dưới bóng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook