Nam Diệu Quyền nhướng mày nhìn thanh niên tu sĩ trên mặt đất .

Đã rình xem trộm người khác, còn đúng lý hợp tình mà muốn hắn đưa trái cây, thật sự thiếu dạy dỗ.

" Người trong Thanh Lăng đều có hành vi như vậy sao,” hắn lật bàn tay, trái cây rơi trên mặt đất chợt rung lên.

Trong chớp mắt, dừng lại ở trước người Thẩm Lưu Hưởng.

Trái cây không chỉ khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí còn phân loại, táo, nho, quýt xếp thành một hàng, chỉnh chỉnh tề tề.

Thẩm Lưu Hưởng xem đến ngây người.

Pháp thuật này quá mức nghịch thiên, tuy rằng trong tiểu thuyết nhiều lần miêu tả Nam Diệu Quyền thiên phú dị bẩm, mấy pháp thuật trâu bò này có lẽ có người còn chưa từng nghe đến, nhưng tận mắt nhìn thấy, mới biết được có bao nhiêu lợi hại.

Hắn tiện tay cầm lên một quả quýt, ngón tay thon dài vê tròn, nghi hoặc liếc mắt nhìn Nam Diệu Quyền.

Tính tình hắn.....tốt như thế sao?

Đang nghĩ dở, hắn bỗng nhiên ý thức được cái gì, đem quả quýt trong tay ném qua phía Nam Diệu Quyền, đồng thời thân hình lưu loát tránh ra xa đống trái cây kia.

Cơ hồ ngay ở khoảnh khắc hắn cử động, âm thanh nổ mạnh ở trong đình vang lên.

Bang bang bang bang bang ——!


Toàn bộ trái cây nổ tung, nếu không phải Thẩm Lưu Hưởng tránh né kịp thời, thì sẽ bị nước trái cây có đủ màu sắc này phủ kín toàn thân.

Nam Diệu Quyền nhìn xuống, thấy trên quần áo bị dính nước của quả quýt, sắc mặt xanh mét, quay đầu nhìn Lăng Dạ: “Nếu ta giết người này, ngươi sẽ làm thế nào?.”

Lăng Dạ cười nhạt: “Cho dù là giết ngươi, ngươi cũng sẽ không giết hắn.”

Bị ánh mắt hung ác phủ đầy sát khí nhìn chằm chằm, Thẩm Lưu Hưởng trong lòng bồn chồn, rốt cuộc Ma Tôn là kẻ giết người không chớp mắt, hắn chạy thục mạng đến bên cạnh sư huynh.

Nam Diệu Quyền làm phép tẩy sạch vết bẩn trên quần áo, thu hồi tầm mắt bất thiện, trầm giọng nói: “Ta tới không phải để làm khó Thanh Lăng Tông, ta là muốn mang một người đi.”

“Ai?”

“Tố Bạch Triệt.”

Lăng Dạ nhíu nhíu mày: “Không thể được.”

Nam Diệu Quyền chắp tay sau lưng, bình tĩnh nhìn mặt hồ, “Ta chỉ là tới thông báo một tiếng.”

Thẩm Lưu Hưởng ánh mắt khẽ động.

Trong nguyên tác, Ma Tôn phát hiện Tố Bạch Triệt cùng đệ đệ đã chết của hắn giống nhau như đúc, vì thế đem tình cảm ký thác trên người Tố Bạch Triệt, sau đó đem người này mang về Ma giới, có thể nói là sủng lên trời.

Trước mắt, chính là tới đón Tố Bạch Triệt.

Người mà vì sao không trực tiếp lặng lẽ đem người mang đi, ngược lại gióng trống khua chiêng mà tuyên cáo cho Lăng Dạ biết, chỉ là do Nam Diệu Quyền quá mức kiêu ngạo, làm mấy việc bất chính, còn có thói quen báo cho đối phương một tiếng.

Trong lời nói cử chỉ, lộ ra mấy chữ ngang ngược —— ta muốn làm như thế đấy, có bản lĩnh tới ngăn cản ta.

Sắc mặt Lăng Dạ hơi trầm xuống: “Hắn là người của Thanh Lăng Tông.”

Nam Diệu Quyền cười lạnh: “Rất nhanh sẽ là người của Ma giới .”

Trong đình nổi lên một trận gió đêm lạnh thấu xương, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Thẩm Lưu Hưởng thổn thức tận đáy lòng.

Lăng Dạ cùng Nam Diệu Quyền khi còn trẻ đã là bằng hữu thân giao, cho dù sau một người trở thành tiên môn tông chủ, một người trở thành Ma giới chí tôn, hai bên vẫn còn lưu lại rất nhiều tình cảm.

Nhưng đến cuối cùng, hai người vì Tố Bạch Triệt xé rách thể diện, trở mặt thành thù.

Khi hắn đọc sách đã cảm thấy tình tiết này sảng khoái tuyệt vời, giờ phút này thân thiết cảm nhận được cái không khí vì nhân vật chính mà giương cung bạt kiếm, thật là đã ghiền, nhất thời không khống chế được, “Phù” một cái cười ra tiếng.

Hai luồng ánh mắt đồng thời quét tới.

Thẩm Lưu Hưởng vội vàng che miệng lại, chớp chớp đôi mắt hơi khô.

Nam Diệu Quyền chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, càng không thấy vừa mắt, mày hết nhíu lại nhăn, “Lăng Dạ, ngươi tính tình quá mức ôn hòa, mới có thể khiến người trong môn phái làm càn như thế, nếu cho ta dạy dỗ mấy ngày, nhất định trả về cho ngươi một kẻ vô cùng ngoan ngoãn biết nghe lời."

Thẩm Lưu Hưởng: “... ....”


Hắn nghĩ tới, Nam Diệu Quyền vô cùng độc đoán, thấy đồ vật không vừa mắt thì muốn sửa lại, sửa không được thì hủy diệt.

Sau khi mang Tố Bạch Triệt về Ma giới, tuy cực kỳ sủng hắn, vì hắn mà tìm hết các loại trân bảo thế gian, nhưng lại không quen nhìn Tố Bạch Triệt mềm lòng với người khác, vì để khiến hắn từ bỏ sự mềm yếu nay, có lần còn khống chế hắn giết người mấy ngày mấy đêm liền.

Làm cho Tố Bạch Triệt đối với máu sinh ra bóng ma tâm lý, đối với Nam Diệu Quyền lại vừa kính vừa sợ.

Lăng Dạ mỉm cười: “Sư đệ tính tình thẳng thắn, ta cảm thấy rất tốt.”

“Hắn chính là sư đệ ngươi?” Nam Diệu Quyền hơi híp mắt, vẻ mặt chán ghét, “Hắn trong chẳng ra làm sao, nếu Tố Bạch Triệt cũng giống như hắn, ta sợ phải thất vọng đến cực điểm.”

Thẩm Lưu Hưởng nghiến răng nghiến lợi.

Đề tài quay về Tố Bạch Triệt, không khí hài hòa cùng nhau nói chuyện liền tiêu tán, Nam Diệu Quyền nói: “ Giờ Thìn ngày mai, ta sẽ dẫn hắn rời đi.”

Sắc mặt Lăng Dạ lạnh nhạt: “Giao thủ mấy lần, ngươi chưa bao giờ thắng.”

“Đó là chuyện rất lâu trước kia ,” Nam Diệu Quyền trầm giọng nói, giọng điệu lộ ra vài phần tự giễu cùng hối hận, “Nếu năm đó ta có bản lĩnh giống như hôm nay, đệ đệ sẽ không chết thảm.”

Lăng Dạ trầm mặc không nói.

Nam Diệu Quyền nắm chặt ngón tay, linh khí bốn phía ẩn ẩn rung động, “Tu Chân giới có mấy kẻ thích ra vẻ đạo mạo, so với Yêu tộc càng khiến người buồn nôn, ngươi có thể chịu đựng mà làm bạn cùng bọn họ, ta thì không thể!”

Lấy đình làm trung tâm, mặt hồ cuốn lên sóng nước ngập trời

Thẩm Lưu Hưởng bị uy áp chợt phóng ra làm cho cả người khó chịu, mắt nhìn thấy hận ý của đối phương vẫn đang dâng trào, thuận miệng nói vài câu ngắt lời hắn: “Vì sao là giờ Thìn, ban đêm không phải là thời cơ tốt nhất sao.”

Nam Diệu Quyền đáp trả: “Ngươi cùng Tố Bạch Triệt có thù hận gì?”

Thân là đồng môn, không hề tỏ ra lo lắng, ngược lại còn ủng hộ hắn mau chóng bắt người đi, đây là rắp tâm muốn làm gì?

Nam Diệu Quyền lộ ra ánh mắt nguy hiểm: “Nghe nói hắn ở Thanh Lăng Tông, khắp nơi đều bị một người bắt nạt, hay là người đó chính là ngươi.”

Thẩm Lưu Hưởng cứng họng.

Cho dù Tố Bạch Triệt là thế thân, nhưng đối với một kẻ đệ khống là Nam Diệu Quyền mà nói, nếu hắn dám gật đầu, chỉ sợ qua không bao lâu nữa, liền có thể kêu đồ đệ tới nhặt xác hắn.

Thẩm Lưu Hưởng trầm mặc, ngay sau đó mặt không đỏ tâm không loạn nói: “Ta cùng với Tố chân nhân tình như thủ túc, ở trong tông môn chăm sóc hắn rất nhiều, vừa lúc nãy thôi, còn tặng cho hắn chè hạt sen mà hắn thích ăn nhất, việc này trên dưới tông môn đều biết.”

Lăng Dạ cười nhẹ.

Nam Diệu Quyền hừ lạnh: “Tốt nhất là như thế.”

Hóa ra Tố Bạch Triệt thích uống chè hạt sen, tới Ma giới rồi, nhất định cho người mỗi ngày làm cho hắn ăn.

Nhìn vào bóng đêm, hắn nói: “Tố Bạch Triệt vẫn đang nghỉ ngơi, chờ giờ Thìn hắn tỉnh, sẽ đón hắn quay về Ma giới.”

Thẩm Lưu Hưởng xem thế là đủ rồi.

Thấy Ma Tôn cùng sư huynh đều không có ý muốn rời đi, giống như muốn giằng co đến sáng mai, vì thế hắn lanh lẹ mà đi thôi, trở lại Triều Vân Phong, đêm khuya hưng phấn đến mức ngủ không được, đi gõ cửa phòng Chu Huyền Lan.


Rất nhanh, một tiếng kẽo kẹt vang lên.

Ánh mắt thiếu niên có chút nhập nhèm mệt mỏi, giọng nói vì vừa tỉnh lại nên có chút khàn khàn: “Sư tôn.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Vi sư ngủ không được.”

Chu Huyền Lan bừng tỉnh, khóe miệng co quắp nói: “Sư tôn là muốn ... .... cùng đệ tử chạm gối hàn huyên* sao?” (Thành ngữ 促膝长谈 ý chỉ hai người có quan hệ thân thiết)

Thẩm Lưu Hưởng vội lắc đầu: “Không phải, cùng ta đi Loan Thủy Trấn một chuyến.”

Chu Huyền Lan: “Sư tôn có chuyện quan trọng sao.”

Thẩm Lưu Hưởng hơi cười, ánh mắt sáng lên: “Mua chút hạt dưa, ngày mai xem diễn.”

Đêm dài, không có mấy cửa hàng mở ra, Thẩm Lưu Hưởng phóng thần thức ra tìm một lúc lâu, mới tìm được một cửa hàng nhỏ, mua xong hạt dưa, lại cầm hai cây hồ lô ngào đường.

Hắn đưa cho đồ đệ một xâu, dặn dò nói: “Ngày mai không cần ra bờ sông tu hành.”

Chu Huyền Lan lộ vẻ mặt khó hiểu.

Thẩm Lưu Hưởng xé mở lớp giấy màng bên nhoài, cắn một miếng sơn tra đỏ tươi bên trong, vừa nhai vừa nói: “Khả năng có nguy hiểm, ngày mai ngươi nhớ rõ phải luôn theo sát bên cạnh ta”

Chu Huyền Lan sửng sốt, đem hồ lô ngào đường trong tay nắm chặt một chút.

Ngày hôm sau, bình minh ló dạng.

Thẩm Lưu Hưởng bị tiếng động bên ngoài đánh thức, Triều Vân Phong ở xa, mà vẫn có thể nghe thấy những trận ồn ào liên tiếp.

Chu Huyền Lan đứng ở ngoài cửa, suy nghĩ một lát, giơ tay gõ cửa.

Thẩm Lưu Hưởng tiện tay cầm lấy một cái áo ngoài, khoác ở trên người, có chút buồn ngủ mà mở cửa, “Xảy ra chuyện gì, trong tông đang ồn ào cái gì thế.”

Chu Huyền Lan: “Ma Tôn tới, bắt được Tố chân nhân rồi.”

Thẩm Lưu Hưởng mở to mắt, sự mông lung buồn ngủ biến mất còn không chút dấu vết.

Đã bị bắt?!




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương