Một chút ký ức mông lung tràn vào trong đầu. Thân hình Thẩm Lưu Hưởng khẽ run chậm rãi đi về.

Trước mắt, Thẩm Lưu Hưởng đã phạm phải sai lầm cực kỳ lớn.

Ngự thần quyết chính là cấm thuật bất truyền* trong tông môn, hắn nghe nói Diệp Băng Nhiên muốn liền trộm lấy đem tặng cho hắn ta. Tuy rằng lúc trộm đi thần không biết quỷ không hay. Thế nhưng đại khái có lẽ Diệp Băng Nhiên cảm thấy hành vi này quá mức trơ trẽn bèn tự mình đến Thanh Lăng Tông trả lại.

(Bất truyền là không lưu truyền ra bên ngoài.)

Không tới nửa ngày, việc này truyền khắp đại giang nam bắc.

"Đường đường là tiên quân lại làm ra việc trộm gà bắt chó như thế này, quả thực là quá trơ trẽn rồi!"

"Phi! Hắn mà tính là tiên quân nỗi gì, những năm này vì hắn mà danh tiếng Thanh Lăng Tông đều mất hết. Nếu ta là Dạ Tiên Quân đã sớm đem hắn trục xuất khỏi môn phái.

"Bây giờ thế nhân đều biết việc này, ta muốn xem xam Thanh Lăng Tông xử trí như thế nào. Giống như những đệ tử khác phế bỏ tu vi trục xuất khỏi tiên môn đã nhẹ lắm rồi, cho dù Thẩm Lưu Hưởng là tiên quân cũng nên phạt tám chín phần mới đúng, bằng không làm sao có thể chặn được miệng lưỡi thiên hạ."

"Aizz, nhớ năm đó, Thẩm Lưu Hưởng cũng là kinh diễm tuyệt tuyệt chi nhân*. Vậy mà lại vì một tên kiếm tu vô tình mà trở nên điên cuồng như vậy, đáng trách, đáng tiếc!"

(kinh diễm tuyệt tuyệt chi nhân: tui hông hiểu rõ nghĩa lắm. đại loại là người kinh diễm tuyệt thế chăng.)

... •

Khắp nơi, từ người qua đường đến chưởng lão các môn phái không ai không biết Thẩm Lưu Hưởng giống như cao da chó bán trên người Diệp kiếm tôn không buông, còn đố kị sư đệ đồng môn Tố Bạch Triệt gây khó khăn đủ đường không nói, còn muốn bắt chước bừa.

Thế gian có bức họa truyền bá rộng rãi. Trong tranh Tố Bạch Triệt một thân xiêm y trắng như tuyết, nằm trên giường, bên cạnh còn có một đóa bạch liên nở rộ.

Thanh lãnh tựa như tiên, so với hoa lại càng yêu kiều hơn.

Vì vậy Thẩm Lưu Hưởng cũng mặc áo trắng, thế nhưng vì hắn chỉ muốn bắt chướng mặt đồ trắng càng khiếu người khác cảm thấy phí phạm dung mạo trời sinh.

Hắn trời sinh dung mạo điệt lệ*, cùng hai chữ thanh nhã không hề liên quan đến nhau liền thi pháp biến gương mặt mình trắng bệch tựa như quỷ chỉ vì muốn Diệp Băng Nhiên chú ý hắn thêm một chút.

(Điệt lệ: xinh đẹp rạng rỡ)

"Nhìn ta, ta biến thành bộ dạng ngươi yêu thích rồi nà, nhìn ta một chút đi."

Diệp Băng Nhiên càng ngày càng chán ghét hắn nhưng kiêng kỵ bộ mặt của Thanh Lăng Tông vì thế vẫn luôn trốn trách chưa làm ra bất kỳ chuyện gì quá kích mãi đến tận lần này để hắn nắm được nhược điểm liền giúp Thanh Lăng Tông môn thanh lý môn hộ.

Vừa nhớ lại đoạn này Thẩm Lưu Hưởng liền đi về hướng Triều Vân Phong.

Thân là tiên quân đó biệt viện của hắn, bình thường cũng không có ai đến.

Trên đường có không ít đệ tử đi lại vội vã. Nghe trong miệng bọn họ lẩm bẩm gì mà Trọng Sinh Nhai, gì mà Thẩm Tiên Quân... mà bất ngờ là không một ai nhận ra Thẩm Lưu Hưởng, chỉ cảm thấy người này trông cực kỳ quái dị, nên cách xa hắn một chút.

Thẩm Lưu Hưởng rất ít xuất hiện bên ngoài, đa phần đều bế quan trong núi, hoặc là ra ngoài tìm Diệp Băng Nhiên.

Ấn tượng của chúng đệ tử đối với hắn ngoại trừ một thân bạch y phí phạm, một sợi tóc dài đến tận gót chân, thỉnh thoảng còn đột ngột xuất hiện tựa như quỷ thần.

Một đệ tử tình cờ đi ngang qua nhìn thấy bóng lưng hắn liền sinh nghi hoặc.

"Dúm tóc của người kia có chút dài thì phải, trông rất giống Thẩm Tiên Quân.”


"Đừng có nói nhảm, sợi kết kia của Thẩm Tiên Quân so với Diệp Kiếm Tôn dài hơn tận mấy tấc, có lẽ là chỉ trùng hợp."

Thẩm Lưu Hưởng: "..." May quá đã buộc cái sợi tóc dài lên.

Đây là chuyện hoang đường đầu tiên mà Thẩm Lưu Hưởng làm.

Thế gian kết hôn, vợ chồng mới cưới sẽ cắt xuống một sợi tóc kết lại với nhau tượng trưng cho phu thê đồng tâm.

Vì vậy có lần, thừa dịp Diệp Băng Nhiên không phòng bị, Thẩm Lưu Hưởng liền giật đứt một đoạn tóc của hắn rồi dùng tóc mình kết lại lại còn đem việc này đi chiếu cáo thiên hạ khiến thế nhân mắng hắn đến điên cuồng.

Đường đường là một tiên quân lại đi làm ra chuyện mất mặt như vậy từ trước đến nay chắt chỉ có mình hắn.

Trở về phòng, việc đầu tiên hắn làm chính là tìm cây kéo một tay nâng sợi tóc dài lên tay còn lại hạ kéo.... “răng rắc” một tiếng cái kéo liền rơi xuống đất.

Cái thứ này thật biết chơi người!

Hắn không ngờ sợi dây buộc sau đầu chợt lóe lên đánh bay cái kéo kiến tay hắn chấn động đến run lên.

"..." Lại còn sắp đặt pháp trận để bảo vệ.

Khóe miệng Thẩm Lưu hơi co rút muốn tìm pháp khí muốn cưỡng ép cắt đứt đoạn tóc này. Lúc này trong lồng ngực bất chợt nóng lên.

Hắn móc từ trong ra một cái vòng tròn đang loé sáng.

Truyền âm khí.

"Ngươi ở đâu?"

Là nam tử áo lam lúc trước ném hắn đi, Lăng Hoa tiên quân.

Thẩm Lưu Hưởng thành thật đáp: "Triều Vân Phong."

Bên kia trầm mặc nửa ngày, sau đó truyền đến tiếng bạo rống: "Ngươi là con lợn mà Lăng Đan nuôi sao? ! Ta bảo ngươi chạy khỏi tông môn, chờ sư huynh trỡ về rồi hẳn quay lại tông môn! Vậy mà ngươi còn muốn tự chui đầu vào lưới? Ngươi thật sự coi Lăng Việt sẽ giống sư huynh ngày thường cưng chiều mà nương tay với ngươi hay sao? Chắt chắn hắn sẽ dùng Tứ Phương Huyết Trì phạt ngươi cho ngươi đau đến chết đi!"

Tứ phương Huyết Trì được xây trên đỉnh Trọng Sinh Nhai, chính là hình phạt nghiêm khắc nhất Thanh Lăng Tông.

Sấm sét, đao sơn, biển lửa, tịnh thủy.

Lần gần nhất mà cửa lớn của Tứ Phương Trì mở ra, chính là để trừng phạt yêu tộc làm loạn tam giới —— Ngao Nguyệt.

Trong tiểu thuyết, Thẩm Lưu Hưởng nghe nói kiếm tôn đến tông môn, lại ấm đầu mà đi ra gặp hắn. Kết quả bị Chấp pháp trưởng lão bắt được liền ném vào Huyết Trì nhận hết tất cả hình phạt lúc được thả ra chỉ còn thoi thóp nữa cái mạng.

Cho dù vậy, hắn vẫn có thể bò đến bên chân Diệp Băng Nhiên, khẽ kéo góc áo hắn ta si ngốc mà nói đừng lo lắng, chính mình không trách hắn.

Tất cả những người trên Thanh Lăng Tông đều cực kỳ tức giân, kể cả Lăng Hoa người vẫn luôn cố gắng bảo vệ bao che cho hắn đều hận không thể đem hắn nén vào trong Huyết Trì lần nữa đê hắn tỉnh lại.

Đê tiện đến mức độ này cũng thật là nực cười đi!

Thẩm Lưu Hưởng trầm ngâm trong chốc lát.

Trước mắt, không có nơi trú thân nào an toàn hơn Thanh Lăng Tông. Nếu còn muốn tiếp tục chờ đợi thì trừng phạt này nhất định phải nhận nếu không kẻ dưới nhất định khó mà tin phục.

"Không trốn." Hắn bình tĩnh nói.

"Thay ta chuyển lời cho Lăng Việt, không phiền hắn đại giá, ta tự đi Trọng Sinh Nhai lãnh phạt."

Trong lúc giật mình, Lăng Hoa cho là mình nghe nhầm rồi.

Cái gì?

Hắn ngoan ngoãn lãnh phạt?

Hắn quay đầu nhìn Lăng Đan cũng thấy trên mặt đối phương cực ky kinh ngạc hỏi lại "Ngươi chắc chắn chứ? Lưu Hưởng chuyện này không phải chuyện đùa. Ngay ca sư huynh đi vào Tứ Phương Trì cũng bị lột một lớp da."

Ngày ấy Ngao Nguyệt nhận cực hình, phong vân biến đổi, tiếng gào thét thê thảm bi thương vang vọng cả ngọn núi. Chúng đệ tử nhát gan đều trốn hết ở trong phòng ngay cả cửa cũng không dám bước ra, đến nay trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời."

Đại khái bên kia còn có chút mơ màng, ánh sáng của cái loa trên tay cũng tắt dần.

Thẩm Lưu Hưởng tiện tay bỏ lên trên bàn, đi vào phòng trong tìm vài bộ y phục, khoác đạo bào trên người, rốt cuộc cũng là thân hình của thiếu niên nên có chút ngắn.

Hắn tìm hồi lâu, phát hiện y phục đều là bạch y, đôi mắt liền tự động bỏ qua thế nhưng cả tủ đồ đều thuần một màu trắng xóa.

Bất đắc dĩ chọn một kiện trong đó để thay.

Vị trí Trọng Sinh Nhai có chút xa xôi hẻo lánh, trong tông không cho ngự kiếm, chúng đệ tử muốn leo lên đỉnh cũng phải mất vài canh giờ.

Tiểu hồ lô bên hông Lăng Kim Diệp khẽ run, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt chói lóa.

Hắn cùng với Chu Huyền Lan sóng vai bước đến, hai người đều nằm trong hàng đệ tử kiệt suất, tên tuổi bang vọng, mọi cử động đều bị người khác chú ý. Mà lúc này, vì thân phận đệ tử của Chu Huyền Lan mà hắn lại bị soi mói nhiều hơn.

Lăng Kim Diệp lo lắm nhìn về phía người bên cạnh, lại phát hiện vầng trán hắn có chút cau lại không để ý bốn phía mà tựa như đang suy tư điều gì đó.

"Ngươi đang lo lắng cho Thẩm Tiên Quân sao?" Hắn hỏi.

Chu Huyền Lan sững sờ, lắc đầu.

Hắn cùng với Thẩm Tiên Quân có danh thầy trò, nhưng cũng không có chút gì gọi là tình thầy trò.

vào ngày hắn thi vào trong tông, hắn, Lăng Kim Diệp cùng Lăng Mạc Sơn chiếm ba vị trí đầu. Theo quy củ, sẽ được tam tiên quân thu làm đệ tử thân truyền. Có điều vận khí hắn không được tốt lắm, bái vào môn hạ dưới trướng Thẩm Lưu Hưởng.

Người sư tôn này, ngoại trừ thời điểm bái sư tặng hắn một viên ngọc bội tới tận bây giờ vẫn không để ý đến hắn.

Đảo mắt cái đã qua mấy năm, Chu Huyền Lan cũng chỉ gặp qua hắn một lần lúc bái sư kia, còn lại đều là từ miệng của những người bên cạnh kể lại Thẩm Tiên Quân có hành động kinh người như thế này như thế kia.

Chu Huyền Lan nhìn về phía ngọc bội thắt ở trên vạt áo bổng hơi dừng bước.

"Làm sao vậy?" Lăng Kim Diệp nhận ra được.

Chu Huyền Lan ngẩng đầu lên sắc mặt lộ vẻ kỳ dị, quái nhân bạch y bên Giác Xuân Hà hình như là sư tôn •••••

trong giây lát thần thái hắn liền khôi phục lại: "Không có việc gì."

Đối với người sư tôn này, hắn cũng không có một chút hảo cảm.


Mặc kệ nó.

Không ngờ ý niệm này vừa nảy lên, ngọc bội bên hông liền rơi xuống, vầng sáng màu xanh nối liền một tầng vách ngăn, đem hắn vây lại.

Trong chớp mắt, Chu Huyền Lan biến mất tại chỗ.

Lăng Kim Diệp vồ hụt, chớp chớp mắt cúi đầu xem ngọc bội bên hông, bỗng nhiên tỉnh ngộ, giống như sư tôn triệu hoán bản thân, Huyền Lan cũng bị sư tôn hắn triệu đi.

Dừng một lát, Lăng Kim Diệp trợn to mắt.

Thẩm Tiên Quân tìm Huyền Lan còn có chuyện gì tốt nữa? Hắn sắp chết nên liền kéo đồ đệ mình chịu tội thay? ! Hắn vội vàng hướng ngọc bội thi pháp: "Sư tôn, cứu mạng a!"

Bên trong linh khí rung động, thanh mang tản đi.

Thẩm Lưu Hưởng khoanh chân ngồi trên giường nhỏ, tay nâng cằm, trố mắt nhìn hướng thiếu niên vừa xuất hiện, con ngươi từ từ sáng lên.

Thành công.

Hắn dựa theo pháp quyết trong ký ức, thôi thúc viên ngọc bội của Chu Huyền Lan , lại không ngờ nó thật sự đem người triệu đến.

"Chào." Thẩm Lưu Hưởng khẽ mỉm cười.

Lời đã nói ra không thể rút lại. Nếu hắn thật sự đi Trọng Sinh Nhai, hắn nhất định phải làm chút chuẩn bị. Nghĩ tới nghĩ lui, người có thể đến giúp hắn chỉ có một.

"Sư... Sư tôn, "

Không hiểu vì sao lại đột nhiên đến nơi này, Chu Huyền Lan quan sát bốn phía xung quanh, ánh mắt rơi vào người đang nằm trên giường nhỏ, trên mặt xẹt qua một chút không tự nhiên, xa lại hỏi một câu: "Triệu đệ tử đến chuyện gì?"

Thẩm Lưu Hưởng duỗi ngón tay trỏ ra chỉ lên mặt mình hỏi: "Thuật dịch dung, ngươi biết giải chứ?"

Sau khi tiếp thu ký ức của cái thân xác này, hắn mới biết cái thứ dính trên mặt này không phải là phấn mà là dùng thuật dịch dung để biến thành cái bộ dạng này. Dùng nước để tẩy? căn bản tẩy không ra.

“Đây là pháp chú bậc thấp. Tất nhiên đệ tử có thể giải được " Chu Huyền Lan nói xong trên mặt lộ ra vẻ ngờ vực.

Loại pháp chú cơ sở này không có khả năng Thẩm Lưu Hưởng sẽ không biết chứ.

"Đến đến đến, trước tiên giúp sư phụ giải cái pháp chú này đã. " Cái khuông mặt người không ra người quỷ không ra quỷ này Thẩm Lưu Hưởng đã sớm không thể nhìn nổi rồi vì thế mới triệu hồi hắn đến đây.

Trong tiểu thuyết, hắn có chút tò mò đối với bộ dáng ban đầu của Thẩm Lưu Hưởng nếu không có thuật dịch dung che chắn thì rốt cuộc sẽ đẹp đến mức nào.

"... Đệ tử mạn phép ."

Chu Huyền Lan vừa nói vừa bấm quyết, khoảnh khắc ngón trỏ điểm lên trán Thẩm Lưu Hưởng.

Điểm nhẹ một cái.

Pháp chú liền được phá. Nội thất rộng rãi nhất thời yên tĩnh đến lạ.

Chu Huyền Lan vẫn duy trì ngón tay đang điểm trên trán hắn, nửa ngày cũng không nhúc nhích, ánh mắt rơi trên khuông mặt gần trong gang tấc kia cả người đều ngơ ngác ngây ngẩn.

Thẩm Lưu Hưởng bị ánh sáng lúc thi pháp làm chói mắt lập tức khép mắt lại. Đợi đã lâu cũng không thấy đồ đệ mình có chút động tĩnh, hàng lông mi nhỏ dài của hắn khẽ rung, môi mỏng khẽ mở ra: "Được chưa? ta muốn mở mắt ra ."

Gió lớn bên ngoài cửa sổ lớn dần, đem giấy trên bàn trang điểm thổi tung lên, thiếu niên mặc áo đen từ trong sững sờ tỉnh lại, thu tay về. "Có thể mở mắt ra rồi, sư tôn."

Hắn từng nghe nói, thật ra Thẩm Tiên Quân của Thanh Lăng Tông vốn có một khuông mặt điệt lệ, thế gian không ai sánh bằng.

Bây giờ xem ra, lời đồn không có sai.

Thẩm Lưu Hưởng hơi hé mắt trái, đánh giá Chu Huyền Lan, phát hiện sắc mặt hắn có chút không đúng, trong lòng liền hồi hộp, lúc này mắt phải cũng mở ra, "Đem gương đồng lại đây!"

Đem đứa nhỏ hù đến cứng đờ như vậy rốt cuộc là xấu đến mức nào cơ chứ? !

Ít nhất cũng là khuông mặt của người qua đường đi!

Tốt xấu gì thì trước đây ta ở trong giới giải trí cũng đều dựa vào gương mặt mà kiếm cơm...

Tầm mắt Chu Huyền Lan liếc một vòng khắp phòng tìm thấy cái gương liền đưa qua.

Trong gương phản chiếu một bóng người, khuôn mặt tuấn mỹ, mặt mày như họa, màu da không còn trắng bệch tựa như đánh lên chục lớp phấn nữa mà là màu trắng thanh khiết. Nhìn kỹ dưới mắt phải có một nốt ruồi nhỏ sừng sững ở đó. Lúc môi mỏng hơi cong lên đuôi mắt cũng theo đó mà khẽ nhếch có chút quyến rũ người khác.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn khuông mặt tương tự như khuông mặt chính mình nhất thời mất hết hứng thú, có điều cũng may là so với lúc trước vừa mắt hơn nhiều.

Kế tiếp, còn thiếu một cái pháp bảo hộ thân.

Tứ Phương Trì khắp cả thế gian đều nghe danh, người tiến vào sẽ bị đánh tan hơn phân nữa linh lực, lập tức trải qua nổi đau đơn tựa như từng đạo từng đạo sấm sét phách thân, thiên đao vạn quả, cùng biển lửa cuồn cuộn thấm vào xương thịt.

Thẩm Lưu Hưởng chỉ vừa nghĩ đến đã cảm thấy da đầu tê dại.

Phải nghĩ biện pháp.

Hắn nhớ tới trong sách có nói Thanh Lăng Tông có một bảo vật tên là Hộ Hồn Y, là một pháp khí phòng ngự đỉnh cấp độc nhất tu chân giới. Có điều rất it người biết món pháp khí đó ở nơi nào.

Trên thế gian này, ngoại trừ tông chủ Lăng Dạ được mệnh danh là chuyện gì cũng biết, cũng chỉ còn sót lại một người biết.

Ma xui quỷ khiến người kia lại chính là Chu Huyền Lan. Mục đích Thẩm Lưu Hưởng gọi hắn tới chủ yếu là để hỏi vấn đề này. Có điều muốn để cho Chu Huyền Lan nói ra tung tích của Hộ Hồn Y cũng là một vấn đề nan giải.

Nếu hắn là Chu Huyền Lan, tuyệt đối sẽ miệng kín như bưng.

Loại pháp bảo này, không phải thứ mà chỉ một tên đệ tử nhỏ nhoi có thể biết được...

Thẩm Lưu Hưởng suy tư trong chốc lát. Nhớ lại lúc ở bên sông Giác Xuân, thiếu niên rõ ràng bộ dạng lãnh khốc lại ném cho hắn một cái áo bào ấm áp.

Mâu quang chợt lóe.

Thẩm Lưu Hưởng đứng dậy, đi tahửng đến trước bàn trà bưng lên uống một ngụm, "Như ngươi nhìn thấy, trong lúc tu luyện vi sư bị phản phệ, khiến thức hải bị hao tổn, đã không còn nhớ được một ít thuật pháp."

Dứt lời, hắn che mặt ho khan.

Lời này, Chu Huyền Lan bán tín bán nghi.

Quả thật có một số tu sĩ trong lúc đang bế quan tu luyện bởi vì tâm thần bất định mà dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì tu vi bị hao tổn, nặng thì đi đời nhà ma.

Thế nhưng tu vi Thẩm Lưu Hưởng cực kỳ cao thâm. Từ lâu đã bước vào nguyên anh kì tại sao vẫn phạm phải loại sai lầm này.


Đang lúc hắn còn nghi hoặc thì nghe thấy âm thanh than thở, "Sư phụ lần này gọi ngươi tới, là vì bàn giao hậu sự."

Cái gì? !

Phút chốc Chu Huyền Lan ngẩng đầu lên đã phát hiện không biết từ lúc nào Thẩm Lưu Hưởng đã đi tới trước cửa sổ. Gió lạnh thổi tới đánh vào trên thân hình gầy gò, y phục tung bay, tóc đen vũ động.

Hắn vi quay đầu lại nhìn Chu Huyền Lan, hàng lông mi đẹp đẽ khẽ buông xuống, ánh mắt mơ hồ lộ ra một chút đau thương: "Những năm này sư phụ sa vào chữ Tình, phạm phải không ít sai lầm hàng đêm tự hỏi lương tâm người ta cảm thấy hỗ thẹn nhất chính là ngươi."

Chu Huyền Lan sửng sốt.

Thần sắc Sư tôn, như thế nào cũng không giống giả vờ.

Bỗng nhiên tâm tình hắn trở nên phức tạp, khi còn bé lúc mới bái sư cũng đã từng ảo tưởng sư tôn sẽ đối sử với hắn tốt như thế này như thế kia, mà Thẩm Lưu Hưởng lại đánh nát giấc mộng đẹp đó. Không quản, không hỏi lâu như vậy, nên từ lâu hắn đã không còn để ý đến sư tôn hắn nữa.

Bây giờ... còn nhắc lại làm gì.

"Sư tôn không cần như vậy, đệ tử không có oán giận người. " hắn đè cảm giác xúc động nhỏ bé xuống đáy lòng. "Sư tôn hồng phúc tề thiên, sao lại có thể nói chuyện hậu sự vào lúc này."

Thẩm Lưu Hưởng trầm mặc, tay đặt lên trên khung cửa sổ: "Có lẽ ngươi đã biết, mười năm trước sư phụ bị yêu tộc gây thương tích, thiếu chút nữa thì mất mạng, tuy được Diệp Băng Nhiên cứu về thế nhưng thương tổn vẫn mãi không khỏi hẳn. Bây giờ trong lúc tu luyện lại xảy ra sự cố, chó cắn áo rách, thân thể này đã... Đèn cạn dầu ."

Chu Huyền Lan không thể tin nổi.

Hắn thấy Thẩm Lưu Hưởng môi hồng răng trắng, sắc mặt rất tốt làm có chỗ nào gọi là đèn cạn dầu, "Sư tôn người nói đùa rồi."

khóe miệng Thẩm Lưu Hưởng hơi co rút, thiếu chút nữa liền bị phát hiện.

Khốn nạn.

Lại còn nghi ngờ diễn xuất của hắn, này cùng với việc đập bát ăn cơm của hắn có chỗ nào khác nhau cơ chứ? !

Thẩm Lưu Hưởng sống lưng thẳng tắp , quay người lại, gương mặt tuấn tú lộ ra chút giận dữ đến tái đi: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng sư tôn đang lừa ngươi!"

Dứt lời, hắn giơ tay thôi thúc linh lực trong cơ thể, tức thì khuông mặt liền tái đi, "Oẹ" ọc ra một ngụm máu, huyết dịch đỏ sẫm thuận khóe môi trượt xuống tạo thành một vệt đỏ thẫm lăng dài trên khuông mặt trắng như bạch ngọc đặt biệt chói mắt.

Chu Huyền Lan hơi thay đổi sắc mặt: "Sư tôn —— "

Đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng chà sát vệt máu trên môi, hít và ngụm khí mới khàn giọng nói tiếp: "Sư phụ nói cho ngươi một đạo lý, không nên bị vẻ bề ngoài mê hoặc, phải thấy rõ bản chất của sự vật."

Hắn ho nhẹ , ngừng một chút rồi mới nói tiếp: "Ngoại giới nhìn chằm chằm Thanh Lăng Tông nhiều người lại không biết giử mồn giử miệng. Nếu như biết được bản tiên quân sắp chết chắt chắt sẽ không thèm cố kị lại thừa dịp tông chủ không ở đây khó tránh khỏi có người không thể kiềm chế cho nên vi sư... Tuyệt đối không thể biểu hiện ra bất kỳ khó chịu nào!"

Chu Huyền Lan kinh ngạc.

Càng là vì tông môn, cưỡng chế áp chế linh lực nóng nảy hoành hành trong cơ thể .

Ngữ khí hắn thả nhẹ chút: "Sư tôn không cần nản lòng. Cho dù không thể tiếp tục sử dụng linh lực, ít nhất tính mạng cũng được bảo toàn. Chờ tông chủ trở về, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp."

Ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng lóe lên: "Có lẽ sư phụ không chống đỡ được cho đến khi hắn trở về. Nửa canh giờ sau ta bị bắt đi lãnh phạt, lấy thân thể hiện tại đi chịu cực hình trên đỉnh Tứ Phương Trì có thể nó là cửu tử nhất sinh."

Chu Huyền Lan cau mày: "Sư tôn người có thể báo cho Chấp pháp trưởng lão biết..."

"Tuyệt đối không thể. " Thẩm Lưu Hưởng vung tay áo một cái, thần sắc lẫm liệt: "Nếu hôm nay bản tiên quân không bước vào Tứ Phương Trì. Thứ nhất là không thể ngăn chặn miệng lưỡi của người trong thiên hạ, thế nhân sẽ nói Thanh Lăng Tông vì tình riêng mà làm rối loạn kỉ cương phép tắt không hề giới luật. Hai là không thể làm cho đệ tử trong môn phái tâm phục, dao động tông quy, tương lai tất thành họa lớn."

Chu Huyền Lan tâm hơi chấn động.

Tất cả là vì tông môn, hắn lại chưa từng nghĩ tới, vị sư tôn suốt ngày đi bôi đen Thanh Lăng Tông lại có ngày giác ngộ như vậy.

Thẩm Lưu Hưởng thấy thần sắc hắn, cảm thấy tẩy não như vậy là ổn rồi, một bên móc ra món đồ đựng trong túi gấm, một bên trầm giọng nói: "Qua đây, là vi sư có lỗi với ngươi. Sau này... Khụ, nói chung cũng không có sau này."

Hắn đi đến trước mặt Chu Huyền Lan vẫn còn thấy chút bản tính trẻ con, kéo tay đem túi gấm đặt vào lòng bàn tay Chu Huyền Lan, "Trong này là những thứ vi sư tích trữ nhiều năm. Ngươi hãy giữ cho cẩn thận, coi như làm... Khụ, coi như quà cưới vi sư tặng cho ngươi. Trận thi đấu giữa các đệ tử lần này ngươi nhất định sẽ đứng nhất... Chỉ là, sư phụ không thấy được."

Dứt lời, hắn hướng thiếu niên nở nụ cười xen lẫn vài vệt máu nơi khóe môi.

Thê mỹ lại quyết tuyệt.

Nhất thời nơi cổ họng Chu Huyền Lan như có thứ gì chặn lại, không thể nói nên lời.

Chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo của sư tôn khẽ nắm lấy tay hắn. Trơn mượt lạnh như băng, bên ngoài lạnh bên trong lại mềm khiến hắn không khỏi giật mình.

"Nếu vi sư sống sót vượt qua kiếp nạn lần này. " Thẩm Lưu Hưởng buông tay ra trở tay khẽ đặt trên vai đồ đệ, hơi cúi người, đối diện cùng đôi mắt đen như mực kia.

Mấy phần mỉm cười: "Nhớ cho kỹ, việc tu hành không thể lười biếng. Ngoài ra, bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải chăm sóc bản thân kỹ lưỡng... Nói chung, sư phụ cũng không muốn sớm như vậy đã phải xuống cửu tuyền để dõi theo ngươi."

Nói xong, Thẩm Lưu Hưởng thu tay về trên mặt mang đầy vẻ thất vọng thở dài: "Nếu như sư huynh ở đây, kiếp nạn lần này cũng không khó giải. Chỉ cần hỏi hắn hộ hồn y... Thôi, mệnh trời đã định nhiều lời cũng vô ích."

Chu Huyền Lan cụp mắt nhìn hà bao trong tay, đốt ngón tay khẽ nắm chặt.

Hộ Hồn Y .

Đừng để ý, thế nhưng.....

Đáng chết!

Sao hắn lại vừa đúng lúc biết nó nằm ở đâu! !




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương