"Không, không phải, ý ta muốn nói ngươi là thần của ta!" Minh Đàm hận không thể dùng tay đánh lưỡi chính mình.

Thần sắc Thẩm Lưu Hưởng hơi động, mơ hồ đoán ra được thân phận người vừa tới.

Trong cuốn tiểu thuyết ‘vạn nhân mê’,chỉ cần là nam tử ưu tú, đều là người yêu đơn phương Tố Bạch Triệt.

Cho dù là đại Thiên Tông chủ Minh Đàm cũng không ngoại lệ.

Chuyển biến của hắn tương đối đặc thù, đầu truyện là một người cực kỳ ngưỡng mộ Thẩm Lưu Hưởng. Giống như hắn vừa nói Thẩm Lưu Hưởng là thần trong mắt hắn,ba lần bốn lượt hạ tử thủ đối với Tố Bạch Triệt. trong đó có một truyện khiến cả tu chân giới chấn động là hắn dùng quỷ đạo thuật lấy mạng đổi mạng, thiếu chút nữa thì đưa quyển tiểu thuyết này đi đến đại kết cục!

Có điều cuối cùng hắn cũng không thể tránh thoát định luật cuốn hút của vai chính trong truyện. Sau này hắn bị Tố Bạch Triệt làm cho cảm động, chen thêm một chân vào giàn hậu cung của Tố Bạch Triệt.

Mà đối diện với người đã từng là thần chỉ của hắn.

Quả thật là một lời khó mà nói hết, từ phấn* biến thành hắc**, là loại hắc mà quay trỡ ngược lại cắn cực kỳ lợi hại.

(phấn: nghĩa là phấn hồng một từ để gọi fan. Hắc: là Anti fan. Mình thấy dịch thành fan với antifan nó không được hợp với tình tiết lắm nên giữ nguyên nha.)

Bệnh nghề nghiệp của Thẩm Lưu Hưởng lại tái phát.

Tại sao lại từ phấn triệt để biến thành hắc cơ chứ, tuyệt đối không được, đó là một sự sỉ nhục đối với thực lực của hắn!

Đi theo Tố Bạch Triệt thì có cái gì tốt?

Chu Huyền Lan chính là bất tử, cuối cùng thì bọn ngươi cũng chỉ là pháo hôi mà thôi.

Không bằng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh cùng hắn phát triền sự nghiệp, phát triển Đại Thiên Tông, nghiên cứu quỷ đạo thuật thì giấc mộng trở thành quỷ đạo tổ sư cũng không còn là giấc mộng nữa.

Thẩm Lưu Hưởng trái phải quan sát, đi tới ven đường bẻ gãy một đoạn liễu lại tiện tay kết nó lại thành một cái vòng tay.

"Cho ngươi, coi như là một cái lễ gặp mặt" hắn tiện tay đưa cho Minh Đàm.

Lễ này, có thể nói là cực kỳ tùy tiện, thế nhưng đột nhiên hô hấp Minh Đàm trở nên dồn dập,tim cũng đập nhanh liên hồi tựa như muốn rớt ra ngoài tới nơi rồi.


Tiên quân lại tặng lễ vật cho hắn?

"Nhưng... ta không xứng với vật quý giá như thế!" Minh Đàm lệ nóng doanh tròng, chỉ cảm thấy đời này sống đã không còn gì tiếc nuối nữa .

Thẩm Lưu Hưởng: "Vậy thì ta ném."

"Không được! ! !" Minh Đàm tan nát cõi lòng, vươn tay đoạt mất, lại che chở cái vòng tay như che chở một tiểu bảo bối, đặt vào trong lòng không cho ai đụng đến, "Tiên quân không nên tổn thương đến nó, cho dù có tức giận thì hãy trút lên người ta đi.."

Trước đây Thẩm Lưu Hưởng là một người nổi danh sủng fan, vì thế đối với tiểu đệ duy nhất ở thế giới này mê luyến hắn thì biểu tình càng thêm ôn nhu, còn nhẹ nhàng hỏi hắn có muốn cùng đi hái hạt sen với mình hay không..

Minh Đàm cầu còn không được.

Đến hồ sen, nói sao cũng không để Thẩm Lưu Hưởng tự mình động thủ, thậm chí ngay cả một chút bùa chú cũng không cần dùng tự mình động thủ làm hết mọi chuyện.

Thẩm Lưu Hưởng được thanh nhàn thì cực kỳ mừng rỡ, cảm thấy hái nhiêu đó cũng đủ dùng rồi thì dùng lá sen gói một đống hạt sen còn tươi mới lại, thập phần hào phóng mà nói: "Buổi tối ta nấu canh hạt sen ta sẽ để dành cho ngươi một bát thế nhưng thật sự đáng tiếc là không có mộc nhĩ cùng nấm hương."

Minh Đàm: "Xung quanh Thanh Lăng Tông có vài thành trấn rãi rác, muốn mua gì đều có thể đến đó mua."

Thẩm Lưu Hưởng cũng không che giấu: "Thật ngại quá, hiện tại trong túi của ta...."

Minh Đàm không nói hai lời liền kéo túi đồ đang đặt ở bên hông xuống dốc ngược lại, linh thạch ở bên trong đều ào ào chảy ra như thác đổ, "Địa thế Đại Thiên Tông không được tốt lắm, cái gì cũng thiếu. Chỉ có mỗi một quặn mỏ là không thiếu linh thạch. Trước tiên quân cứ nhận lấy nhiêu đây, sau này ta sẽ sai đồ đệ mang thêm cho người."

Thẩm Lưu Hưởng xua tay: "Cái này... Có chút không thích hợp."

Minh Đàm trầm mặc trong phút chốc, hắn cầm lên một khối linh thạch, "Ca" một tiếng đem khối linh thạch bóp thành bụi phấn, "Nếu tiên quân đã không cần đến thì những khối linh thạch này cũng không còn giá trị để tồn tại, chi bằng ta tiễn chúng nó một đoạn đường đi."

Thẩm Lưu Hưởng: "..."

A thật khốn nạn quá ư là phí phạm của trời, ngay cả ta cũng bị ngươi tiễn lên đường rồi!

"Ta lấy trước một khối đi, còn lại thì ngươi giữ giùm ta được không."

Minh Đàm gật đầu tán thành, lúc này mới tiểu tâm dực dực đem linh thạch cất lại vào trong túi đồ.

Thẩm Lưu Hưởng cầm lấy linh thạch óng ánh trong tay, "Không có công không nhận lộc, ngươi ở lại Thanh Lăng Tông thêm mấy ngày đi, ta sẽ dẫn ngươi đi dạo xung quanh đây."

Minh Đàm thụ sủng nhược kinh: "Thật sự có thể ư."

(Thụ sủng nhược kinh: Đột nhiên được sủng mà sợ hãi.)

Thẩm Lưu Hưởng gật đầu.

Ban đêm, sau khi Chu Huyền Lan tu hành xong, trở về Triều Vân Phong, nhìn thấy trong phòng của Thẩm Lưu Hưởng là một mảnh đen nhánh, không đèn đuốc.

Hắn khẽ nhíu mày, nhớ tới lúc sáng Lăng Kim Diệp có nói: "Hôm nay ta nhìn thấy Thẩm tiên quân cùng Đại Thiên tông chủ đang ngồi lột hạt sen trong Vô Vọng Cốc. Thoạt nhìn thì hai người hình như rất thân với nhau. Trước đây hai người bọn họ có quen biết nhau ư?"

Vấn đề này, ngay cả hắn cũng không thể trả lời.

Nghĩ kỹ lại, thời gian hắn và sư tôn ở cùng nhau cũng không nhìu lắm. Có điều không còn người quấy nhiễu hắn tu hành cũng là một chuyện vô cùng tốt.

Hai ngày, ba ngày trôi qua, Chu Huyền Lan vẫn tiếp tục tu luyện bên hồ Giác Xuân Hà.

Tà dương chiếu lên những phiến đá vụn tỏa sáng chói lọi, Lăng Kim Diệp ở một bên cạnh, xoa cánh tay oán giận: "Mỗi ngày sư tôn đều bắt ta hái hoa đào cho người khiến ta mệt đến eo mỏi lưng đau. Huyền Lan, cũng chỉ có sư tôn của ngươi là tốt, không bao giờ bắt ngươi là mấy việc vặt vãng này nọ."

Chu Huyền Lan hơi ủ rủ, tiện tay đem kiếm cắm lên phiến đá bên cạnh.

Không nói một lời.

Gần đây ngày nào sư tôn cũng đi sớm về trễ, cả ngày trên Triều Vân Phong không một bóng người, cho dù là tình cờ gặp được trong tông môn thì bên cạnh lúc nào cũng xuất hiện thêm một Đại Thiên tông chủ.

Lúc nhìn thấy hắn biểu tình cũng cực kỳ lạnh nhạt, ngay cả nói cũng không thèm nói một câu với hắn.

Trong lòng Chu Huyền Lan có chút khó chịu khẽ nhắm mắt lại, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung trong lòng, vùi đầu khổ tu.

Nguyệt quang ảm đạm, xung quanh tối đen như mực.


Chu Huyền Lan cố ý trở về Triều Vân Phong muộn hơn so với bình thường một chút. Vậy mà không ngờ trong phòng Thẩm Lưu Hưởng vẫn không có một chút ánh sáng nào.

Hắn nhìn cánh cửa cả nửa ngày, khóe môi kéo lên một ý cười tự giễu.

Hộ Hồn Y, tu tập thuật pháp, Thánh Minh Quả...

Lợi dụng xong liền ném đi, thật sự là một sư tôn tốt, ngay cả một chút ràng buộc cũng không có.

Chu Huyền Lan thu lại lãnh ý nơi đáy mắt quay người trở về phòng. Ngay lúc cánh cửa vừa mở ra, ánh mắt hắn ngưng lại.

Trên Triều Vân Phong có rất nhiều phòng trống, thế nhưng cách bài trí ở mỗi phòng đều cực kỳ đơn giản. Cơ bản cũng chỉ có mỗi một cái giường cùng một bộ bàn. Sau khi Chu Huyền Lan chuyển đến đây sống, cũng chưa từng mua thêm bất kỳ món đồ nào cho nên mặc dù trong phòng rất rộng rãi nhưng cũng khá đơn sơ mộc mạc.

Mà hiện tại bên trong phòng là một mảng sáng rực.

Sát bên cửa sổ được đặt một cái trường án, trên tường còn được treo thêm một cái rèm sa, nơi góc phòng còn có thêm một cái lư hương đang tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

Sau khi Chu Huyền Lan bước vào trong phòng, trước mắt là một cái rèm che được kết bằng linh thạch tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

“đing đing đang" Thời khắc Thẩm Lưu Hưởng kéo rèm che lên trên đỉnh đầu, trên cánh tay trắng như ngọc cầm một cây nến đang cháy nói: "Sinh nhật đến rồi!"

Cuối tháng tư, chính là sinh nhật của Chu Huyền Lan.

Cũng không phải Thẩm Lưu Hưởng nhớ rõ, thế nhưng vào ngày đó fan của Chu Huyền Lan tựa như được tiêm thuốc tăng lực nên đã làm một chuyện khiến hắn vĩnh viễn cũng không quên được. chính là toàn bộ đám anti-fan trên diễn đàn bình luận sách của tieba vào ngày hôm đó đều bị giết sạch toàn bộ, tàn sát đến chúng không còn một manh giáp.

Mấy ngày nay, Thẩm Lưu Hưởng đều nghĩ đến việc này, ba lần bảy lượt kéo theo Minh Đàm cùng hắn chạy quanh các thành trấn để chọn lễ vật.

Thế nhưng chọn đi chọn lại vẫn không thể chọn được món nào vừa ý.

Tình cờ lại nhớ đến ở trong nguyên tác có mô tả một đoạn như thế này ‘Tình cờ một chiếc xe ngựa chay qua —— màn giường khẽ run, một sợi dây vàng được tết thành hình bông hoa khóa chặt cổ tay, cổ tay nhỏ gầy trắng nõn nắm lấy rèm màn không ngừng run rẩy, tại thời khắc đạt đến cao trào, đầu ngón tay trắng bệch nắm thật chặt tấm rèm sa lấp lánh...

Điều này làm hắn nhớ ra, mặc dù trong sách không mô tả chi tiết thế nhưng Chu Huyền Lan cực kỳ thích những món đồ sáng lấp lánh.

Cuối truyện lúc ở trong tẩm điện rộng lớn chả khác một cái bảo khố là bao, các miếng linh thạch được dát mỏng treo đầy trên đại điện tỏa ánh sáng lấp lánh.

Kim ốc tàng kiều, tuyệt đối không phải nói xạo.

Thẩm Lưu Hưởng không có linh thạch để tặng hắn, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng bèn mua một món cái hộp nạm vàng đặt trong phòng Chu Huyền Lan coi như là quà.

"Đến đây thổi nến chúc mừng đi." Hắn nói.

Sáp dầu sắp chảy lên bàn tay.

Chu Huyền Lan cúi sát người xuống, tầm mắt rơi trên gương mặt của sư tôn. Dựa vào ánh nến mà thấy rõ đường nét khuông mặt của người, được vầng sáng của ngọn nến chiếu sáng khiến cả khuông mặt đều bừng bừng sức sống đẹp không gì tả được.

"Tạ ơn sư tôn." Mi mắt hắn khẽ rủ xuống, nói xong liền nhẹ nhàng thổi tắt ánh nến.

Sinh nhật? Chu Huyền Lan không có sinh nhật.

Không biết từ đâu đến vậy thì lấy cái gì làm sinh thần?

Thế nhưng nếu sư tôn đã cho là hôm nay là sinh thần của hắn vậy thì cứ quyết định là ngày hôm nay đi.

Thẩm Lưu Hưởng trở về phòng, bất đắc dĩ lắc đầu.

Đồ đệ quá ngoan, chỉ gọi hắn thổi nến hắn liền làm theo, rõ ràng không biết thổi nến để làm gì.

Vốn định thừa dịp Chu Huyền Lan còn chưa lớn, đoạt đi toàn thời gian riêng tư của hắn, miễn cho tương lai hắn cùng Tố Bạch Triệt liên thủ, mà đối mặt trước người đồ đệ ngoan như vậy nói thế nào hắn cũng không ra tay nỗi.

"Nô tì không làm được a!"

Thẩm Lưu Hưởng gầm lên giận dữ, tựa như sống không còn gì luyến tiếc mà ngã chổng vó ở trên giường.

Lần trước lột hạt sen cũng làm canh đậu ăn, Thẩm Lưu Hưởng liền đi một chuyến vô vọng cốc, không nghĩ tới trên đường gặp được Tố Bạch Triệt.

Hắn mặc một bộ y phục trắng như tuyết, trên tay cầm một cây đàn cổ đang trên đường trở về sau khi đàn cho Ngao Nguyệt nghe. Lúc nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng, biểu tình có hơi kinh ngạc, trên miệng lô ra một nụ cười khẽ: "Tiên quân đến vô vọng cốc làm chi vậy?"


Thẩm Lưu Hưởng dương tay, khẽ lắc lắc cái túi đựng đầy hạt sen bên trong: "Muốn uống canh hạt sen. Lúc nào nấu xong ta sẽ mang đến cho ngươi một bát, ta nghĩ ngươi sẽ thích mùi vị của nó."

Nghe nói bạch liên hoa rất xứng dùng canh hạt sen.

Tố Bạch Triệt khéo léo từ chối, khẽ gật đầu, cáo lui.

Đi đến vị trí khuất mắt, khuông mặt Tố Bạch Triệt khẽ trầm xuống, đầu ngón tay bấm khẩn đàn cái đuôi, lạnh lùng nói: "Lúc nãy ngươi nói, Thánh Minh Quả đang nằm trên người hắn?"

Đồng Khê: "Ta cảm nhận được khí tức của linh quả."

Đáy mắt Tố Bạch Triệt tràn ra một tầng sương mù mờ mịt.

Lúc Linh Quả mà hắn tâm tâm niệm niệm bị trộm mất Lăng Dạ cũng không truy cứu đến cùng. Hiện tại xem ra rõ ràng là muốn bao che cho Thẩm Lưu Hưởng.

"Không phải ngươi đã nói Lăng Dạ càng bất công ta mà, chính là như thế cái bất công pháp? !"

Ngữ khí Đồng Khê hơi trầm xuống: "Thẩm Lưu Hưởng đã đột phá đến Hóa Thần cảnh, đối với tông môn là một sự giúp đỡ lớn, địa vị của hắn trong lòng Lăng Dạ tất nhiên cũng tăng lên không ít."

Nội tâm Tố Bạch Triệt bừng lên một ngọn lửa đầy phẫn nộ: "Vậy ta cần ngươi để làm gì? Chỉ biết bắt ta hằng ngày đi đàn cho cẩu nghe, con mịa nó đàn đến mức đầu ngón tay của ta cũng muốn dập nát!"

Hắn chỉ cách Hóa Thần cảnh khoảng nữa cấp, vốn định dựa vào Thánh Minh Quả để đột phá, ai biết cứ như vậy mà rơi vào trong tay Thẩm Lưu Hưởng, làm sao mà cam lòng cho được.

"Cái này cũng không uổng công cố gắng của ngươi mấy ngày nay, ngươi không phát hiện hôm nay Ngao Nguyệt cứ nhìn chằm chằm vào ngón tay của ngươi ."

"Ai thèm chú ý mắt chó của hắn nhìn đâu."

Đồng Khê Không thừa nước đục thả câu: "Đến ngày thi đấu để tuyển chọn đệ tử chắt chắn Ngao Nguyệt sẽ trốn thoát ra ngoài, tùy thời tập kích Lăng Dạ ngươi cứ việc giả vờ dùng mạng mình để cứu Lăng Dạ."

Tố Bạch Triệt có chút hờ hững: "Không thể, ta tiếc mạng của mình."

Thiên cẩu chỉ cần tung một đòn toàn lực chắt chắn sẽ trực tiếp tiễn hắn đến hoàng tuyền, ai cũng không níu lại được.

Đồng Khê kiên nhẫn giải thích: "Ngao Nguyệt nhìn thấy ngươi vọt tới, chắt chắn sẽ thu tay lại, lực đạo sót lại trên người ngươi chắt chắn không quá ba phần."

Tố Bạch Triệt cười lạnh một tiếng: "Nếu hắn không thu tay lại thì như thế nào."

Đồng Khê đắc ý dào dạt nói: "Hắn chắt chắn sẽ thu tay lại bởi vì trong lòng hắn đã ái mộ ngươi."

Trên mặt Tố Bạch Triệt lộ ra biểu tình rối rắm kiểu cạn lời.

Đối với hắn mà nói, được nhiều nam nhân yêu thích như vậy một chút hắn cũng cảm thấy không cao hứng.

"Tranh" một tiếng, dây đàn đứt đôi.

Đàn cổ rơi xuống đất, Tố Bạch Triệt đề chân, tàn nhẫn đạp mấy phát cho hả giận, khuông mặt vốn thanh mỹ khả ái* hiện tại chỉ còn độc một vẽ dữ tợn.

(Thanh mỹ khả ái: thanh khiết đẹp đẽ + dễ thương.)

Làm rồi!

Dựa vào cái gì mà người khác xuyên không thì có thể trở thành Long Ngạo Thiên, Vậy mà khi hắn xuyên qua lại phải trở thành một bạch liên thánh mẫu? !




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương