Nhân Vật Phản Diện Sao Lại Là Ta?
-
Chương 69
A!!! Vũ Thường cứu ta…
Nhất Thiên ôm bụng ngồi thụt xuống đất hét lớn tên anh, người kia hình như không có ý định buông tha cho cậu. Nhất Thiên cảm nhậm được người đó cũng đang ngồi xuống, tay người kia vẫn đang đặt trên vai mình.
- Đừng chạm vào ta…
- Nhất Thiên…Nhất Thiên…là ta Vũ Thường.
- Vũ Thường?
Nhất Thiên giờ mới để ý, giọng nói của người này rất quen, cậu ngước mắt nhìn người trước mắt rồi vội lau nước nước.
- Là huynh?
- Là ta.
- Hừ.
Cậu không nói gì cả chỉ cố lau đi nước mắt rồi bỏ đi, Vũ Thường có chút bất ngờ và không thích ứng kịp vì tính khí thất thường kia của cậu.
Vũ Thường cũng chỉ biết lắc đầu, âm thầm đi sau cậu, khi nào cậu quên, anh sẽ âm thầm nhắc cậu nên đi hướng nào hay nên làm gì.
Đi một lúc cậu cũng về được phủ, mọi người đều thở phào, may nơi này không rộng lắm. Nếu như là kịn thành hay hoàng cung thì họ không biết lại có chuyện gì xảy ra nữa.
Mới đó cũng đã được một hai tháng kể từ khi cậu mang thai, cùng lúc đó thời gian của anh hầu hết đều giành cho cậu cho đến hôm nay, hoàng cung gởi thư đến nói trong thành có chuyện gấp, yêu cầu anh phải trở về ngay.
- Có chuyện gì sao?
- Trong cung có chuyện, phụ thân muốn ta về gấp.
- Vậy huynh mau lên đường đi.
- Nhưng còn ngươi?
- Ta không sao, không phải ở đây vẫn còn Tiểu Tinh và Nghi tỷ sao?
- Nhưng…
- Âyzzz…việc hoàng cung quan trọng, huynh đừng suy nghĩ.
Vũ Thường không muốn rời đi một chút nào, nhưng trong thư lại không nói rõ là chuyện gì. Anh cũng có chút lo, nhưng anh cũng lo cho cậu nhiều hơn, làm sao anh có thể để cậu ở lại đây một mình. Nhưng đưa cậu theo e là không thỏa đáng cho lắm, dù gì cậu cũng mới có thai, vẫn cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nhất Thiên vẫn thấy anh còn phân vân thì cậu lại trở nên cấu ghét, giả vờ giận hờn anh, còn lôi cái thai trong bụng ra uy hϊếp anh ngay lập tức phải trở về kinh thành.
Vũ Thường thở dài, anh đầy phải gấp rút chuẩn bị ít đồ và ngay lập tức lên đường. Trước khi đi, anh đã không ngừng dặn dò cậu các thứ, khiến cho cậu phải khó chịu mới thôi.
Tiễn anh và A Tiêu, A Diệp lên đường, cậu như chim xổng chuồng, hết đi nơi này đến nơi khác nhìn ngắm. Đến khi nào chán chê lại trở về phủ, tối hôm nay cậu, Nghi tỷ và Nại Nại ba người quyết định sẽ ngủ cùng nhau.
Họ cứ tưởng rằng đêm nay là đêm đáng nhớ của ba người, nhưng cậu không ngờ rằng tai họa nguy hiểm bây giờ mới bắt đầu gia đình của cậu.
Đêm xuống ba người đang nằm trên giường kể chuyện cười nói rất vui thì bất chợt bên ngoài có một cung nữ trên người toàn vết máu xông cửa chạy vào.
‘‘Rầm’’
- Dạ tướng…có thích khách…mau…mau chạy…
- A Xuân…ngươi sao vậy?
- Thích khách…
A Xuân cố gắng bò dậy, đóng chặt cửa phòng rồi hối thúc ba người mau rời đi. Nhất Thiên nhíu mày, không kịp suy nghĩ đưa A Xuân đang bị thương và Nại Nại đi đến bên giường.
- Nghi tỷ giúp đệ nâng cái này lên.
- Được.
Nghi tỷ cùng cậu nâng chiếc giường lên, cậu dùng cây trâm cài trên tóc mình mở cửa của một mật thất. Cảnh cửa mở ra, bên dưới liền hiện lên một hành lang khá tối.
Nhất Thiên vội lấy một ngọn đuốt và đưa cho A Xuân một thanh kiếm vội đẩy cô và Nại Nại xuống bên dưới.
- Ngươi hãy theo lối hành lang này xuống dưới, bên dưới có đủ thức ăn và chỗ ngủ cho hai người. Hãy thay ta chăm sóc Nại Nại chờ điện hạ trở về.
- Người không theo…
- Người dân nơi đây đang chờ ta, ngươi yên tâm ta sẽ không sao. Mau đi đi, giữ chặt thanh kiếm này bảo vệ Nại Nại thay ta.
Nhất Thiên đóng vội cửa mật thất lại mặc cho Nại Nại và A Xuân gào khóc van xin cậu đi theo họ. Nghi tỷ nhìn cậu có chút lo lắng, cô lấy túi nhỏ của mình mang trên người, tay cầm chặt kiếm, mặt mang mặt nạ quen thuộc.
- Đệ không sao chứ?
- Đệ vẫn ổn, tỷ sẵn sàng chưa?
- Được rồi. Chúng ta đi.
Hai người nhanh chóng lao ra ngoài, gặp tên này gϊếŧ tên đó, hon vừa chém gϊếŧ vừa phải giải cứu những người dân vô tội.
Nghi tỷ nhận ra, chúng là đám người cô gặp lúc đi đến đây, không ngờ bọn người này chính là thổ phỉ. Quân của cậu trong một thoáng đã bắt đầu kiệt sức và họ có vẻ đã thấm mệt.
- Dạ tướng chúng đông quá…
- Di chuyển người dân rời khỏi nơi này đến hầm trú ẩn, ta sẽ đánh lạc hướng bọn chúng.
- Nhưng…
- Không nhưng gì cả, mạng người là quan trọng. Đi.
Nhất Thiên và Nghi tỷ xông vào đám thổ phỉ vừa đánh vừa rút sang một hướng khác. Bên này người của cậu đã nhanh chân đưa người dân đến nơi trú ẩn an toàn.
Hai người liên thủ đánh chém một cách quyết liệt, những đòn roi của cậu vung ra đều không phải chuyện thường.
- Chết tiệt. Gϊếŧ chết hai tên đó cho ta.
- …
Đám người đó hung dữ tấn công vào hai người họ, trong lúc tình thế nguy cấp nhất người của cậu cũng đuổi đến kịp.
Họ nhanh chóng tiến vào giải vay cho cậu và Nghi tỷ, họ đã thề sẽ trung thành với cậu và anh nên sau khi đưa người dân đến nơi an toàn họ đã trơd lại vì cậu.
Nhất Thiên và Nghi tỷ như được tiếp thêm sức mạnh, tất cả bọn họ đều chung một ý chí. Bảo vệ thành Tuệ Châu, bảo vệ người dân và đặt biệt là phải bảo vệ cậu.
Trên đường về hoàng cung, do trời đã tối nên ba người các anh quyết định sẽ nghỉ chân bên đường. A Tiêu lấy ra ít bánh nướng là lúc sáng cậu đã chuẩn bị cho ba người họ ra đưa cho anh.
- Điện hạ, ăn một chút đi.
- Đa tạ.
- A Diệp, ngươi không định ăn sao?
- Ta…điện hạ, người cảm thấy chuyện này có gì đó lạ không?
A Diệp nhận lấy chiếc bánh trên tay A Tiêu, nhưng vẫn không quên hỏi cậu để giải đáp thắc mắc trong lòng của mình.
Vũ Thường nheo mắt nhìn y rồi như nhớ ra chuyện gì đấy, anh vội lấy lá thư lúc sáng trên người ra xem.
Vũ Thường cố gắng nhìn rõ lại từng nét chữ trên đó và nhìn soi từng đường nét trên con dấu. Anh như phát hiện ra chuyện gì đó vội đứng dậy chiếc bánh trên tay cũng rơi xuống đất cùng lá thư.
- Chết tiệt. Sao ta không nghỉ xa chứ. Đây là kế ly giáng, Nhất Thiên xảy ra chuyện rồi.
- Chúng ta mau trở về.
Ba người nhanh chân lên ngựa, họ chạy như bay xuyên màng đêm để chạy về thành nhanh nhất có thể.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ba ngưởi họ chạy được nửa đường thì đã gặp đám thổ phỉ chặn đường sẵn.
Ba người không thèm đôi co, trực tiếp rút kiếm lao đến, mở đường máu để chạy về. Cả hai bên cứ như vậy đánh nhau cho đến khi trời gần sáng thì ba người bọn anh mới có thể gϊếŧ chết tên cuối cùng.
Dù cả ba đã thấm mệt nhưng họ vẫn lo cho an nguy của thành Tuệ Châu hơn. Đặt biệt là anh vì ở đó còn có ba người rất quan trọng đối với anh. Đps không ai hết chính là cậu, Nại Nại và đứa trẻ đang hình thành trong bụng cậu.
Cũng tại lúc đó phía bên cậu mọi chuyện đang chuyển biến xấu đi. Cậu đã lệnh cho mọi người rút vào trong phủ điện hạ cố thủ.
Nhưng khi họ vừa mới chạy vào xong, cậu không vào cùng mà đã đóng chặt cổng từ bên ngoài, dùng vật nặng chặn cửa.
Cậu một tay cầm roi gai, một tay cầm tử điện đứng trước cổng phủ điện hạ chặn đường đám người kia.
- Hừ. Muốn gϊếŧ họ hãy bước qua xác ta trước.
- Cả ta nữa.
- Nghi tỷ?
- Sao đệ lại bỏ mặt ta như vậy cơ chứ.
- Đa tạ tỷ.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, họ cùng nhau cố thủ trước cổng phủ của anh. Một tên đến gϊếŧ một tên, hai tên đến gϊếŧ hai tên.
Họ không sợ chết, Nhất Thiên cầu mong bé con trong bụng mình không sao, và phụ hộ cho mình. Hai người cố gắng cầm cự thì bất ngờ một thân hình cao lớn từ đâu xuất hiện chắn trước mặt họ liên tục nhìn về phía đám người kia gầm gừ đe dọa.
- Sói Lớn? Ngươi đã đến.
- Khoan đã…nó hình như đang bị thương…
Nghi tỷ nói nhỏ vào tai cậu và hất mặt về một bên chân của nó đang không ngừng chảy máu. Nhất Thiên nhìn máu đang không ngừng chảy từ chân Sói Lớn, cơn tức giận trong người cậu như hoàn toàn bùng phát, mất kiểm soát thực sự.
- Đáng chết…các ngươi vậy mà dám hại đến Sói Lớn?
- Nhất Thiên…bình tĩnh đã…Nhất Thiên…
Nhất Thiên không thèm quan tâm đến lời của Nghi tỷ, không quan tâm đến sức khỏe hiện tại của mình mà trực tiếp lao vể chỗ đám người kia mà chém gϊếŧ một cách điên cuồng.
Phía bên này, Vũ Thường cũng hai người kia cuối cùng cũng đã về đến trước cổng thành. Nhìn cảnh vật toang hoang chỉ sau một đêm ba người có chút thất thần.
Anh nhanh chân thúc ngựa chạy vào trong, khung cảnh bên trong càng khiến người khác kinh sợ. Xác người rãi rác khắp nơi, máu tạo thành vũng, mùi tanh xộc vào mũi còn khiến cho người khác dễ buồn nôn.
Ba người không nói với ai một câu nào, chạy nha j về phía phủ của anh. Cảnh tượng trước phủ càng khiến ba người chết đứng hơn.
Xác chết nằm chồng chất lên nhau, máu chảy cả một vùng lớn, Sói Lớn miệng đang ngặm một cái thủ cấp còn đang nhỏ máu.
Nghi tỷ cả thân đều nhuộm đỏ, tay cô đang cầm một cánh tay người quăng sang một bên. Anh đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm một người quen thuộc, bỗng anh dừng lại một góc khác. Cậu tay đang móc tim của một tên to lớn, cầm trái tim đang đập trên tay nhìn ngắm nó một cách đầy thú vị.
- Nhất Thiên…
Nhất Thiên cắn miếng đầu tiên trên quả tim đó thì nghe giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau. Cậu quay lại, tay vẫn cầm trái tim dính đầy máu, miệng cậu vẫn đang nhai phần còn lại của quả tim một cách ngon lành rơi lệ nhìn anh mỉm cười.
- Vũ Thường…cuối cùng huynh cũng đã về…con chúng ta…đứa bé…
Nhất Thiên ôm bụng ngồi thụt xuống đất hét lớn tên anh, người kia hình như không có ý định buông tha cho cậu. Nhất Thiên cảm nhậm được người đó cũng đang ngồi xuống, tay người kia vẫn đang đặt trên vai mình.
- Đừng chạm vào ta…
- Nhất Thiên…Nhất Thiên…là ta Vũ Thường.
- Vũ Thường?
Nhất Thiên giờ mới để ý, giọng nói của người này rất quen, cậu ngước mắt nhìn người trước mắt rồi vội lau nước nước.
- Là huynh?
- Là ta.
- Hừ.
Cậu không nói gì cả chỉ cố lau đi nước mắt rồi bỏ đi, Vũ Thường có chút bất ngờ và không thích ứng kịp vì tính khí thất thường kia của cậu.
Vũ Thường cũng chỉ biết lắc đầu, âm thầm đi sau cậu, khi nào cậu quên, anh sẽ âm thầm nhắc cậu nên đi hướng nào hay nên làm gì.
Đi một lúc cậu cũng về được phủ, mọi người đều thở phào, may nơi này không rộng lắm. Nếu như là kịn thành hay hoàng cung thì họ không biết lại có chuyện gì xảy ra nữa.
Mới đó cũng đã được một hai tháng kể từ khi cậu mang thai, cùng lúc đó thời gian của anh hầu hết đều giành cho cậu cho đến hôm nay, hoàng cung gởi thư đến nói trong thành có chuyện gấp, yêu cầu anh phải trở về ngay.
- Có chuyện gì sao?
- Trong cung có chuyện, phụ thân muốn ta về gấp.
- Vậy huynh mau lên đường đi.
- Nhưng còn ngươi?
- Ta không sao, không phải ở đây vẫn còn Tiểu Tinh và Nghi tỷ sao?
- Nhưng…
- Âyzzz…việc hoàng cung quan trọng, huynh đừng suy nghĩ.
Vũ Thường không muốn rời đi một chút nào, nhưng trong thư lại không nói rõ là chuyện gì. Anh cũng có chút lo, nhưng anh cũng lo cho cậu nhiều hơn, làm sao anh có thể để cậu ở lại đây một mình. Nhưng đưa cậu theo e là không thỏa đáng cho lắm, dù gì cậu cũng mới có thai, vẫn cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nhất Thiên vẫn thấy anh còn phân vân thì cậu lại trở nên cấu ghét, giả vờ giận hờn anh, còn lôi cái thai trong bụng ra uy hϊếp anh ngay lập tức phải trở về kinh thành.
Vũ Thường thở dài, anh đầy phải gấp rút chuẩn bị ít đồ và ngay lập tức lên đường. Trước khi đi, anh đã không ngừng dặn dò cậu các thứ, khiến cho cậu phải khó chịu mới thôi.
Tiễn anh và A Tiêu, A Diệp lên đường, cậu như chim xổng chuồng, hết đi nơi này đến nơi khác nhìn ngắm. Đến khi nào chán chê lại trở về phủ, tối hôm nay cậu, Nghi tỷ và Nại Nại ba người quyết định sẽ ngủ cùng nhau.
Họ cứ tưởng rằng đêm nay là đêm đáng nhớ của ba người, nhưng cậu không ngờ rằng tai họa nguy hiểm bây giờ mới bắt đầu gia đình của cậu.
Đêm xuống ba người đang nằm trên giường kể chuyện cười nói rất vui thì bất chợt bên ngoài có một cung nữ trên người toàn vết máu xông cửa chạy vào.
‘‘Rầm’’
- Dạ tướng…có thích khách…mau…mau chạy…
- A Xuân…ngươi sao vậy?
- Thích khách…
A Xuân cố gắng bò dậy, đóng chặt cửa phòng rồi hối thúc ba người mau rời đi. Nhất Thiên nhíu mày, không kịp suy nghĩ đưa A Xuân đang bị thương và Nại Nại đi đến bên giường.
- Nghi tỷ giúp đệ nâng cái này lên.
- Được.
Nghi tỷ cùng cậu nâng chiếc giường lên, cậu dùng cây trâm cài trên tóc mình mở cửa của một mật thất. Cảnh cửa mở ra, bên dưới liền hiện lên một hành lang khá tối.
Nhất Thiên vội lấy một ngọn đuốt và đưa cho A Xuân một thanh kiếm vội đẩy cô và Nại Nại xuống bên dưới.
- Ngươi hãy theo lối hành lang này xuống dưới, bên dưới có đủ thức ăn và chỗ ngủ cho hai người. Hãy thay ta chăm sóc Nại Nại chờ điện hạ trở về.
- Người không theo…
- Người dân nơi đây đang chờ ta, ngươi yên tâm ta sẽ không sao. Mau đi đi, giữ chặt thanh kiếm này bảo vệ Nại Nại thay ta.
Nhất Thiên đóng vội cửa mật thất lại mặc cho Nại Nại và A Xuân gào khóc van xin cậu đi theo họ. Nghi tỷ nhìn cậu có chút lo lắng, cô lấy túi nhỏ của mình mang trên người, tay cầm chặt kiếm, mặt mang mặt nạ quen thuộc.
- Đệ không sao chứ?
- Đệ vẫn ổn, tỷ sẵn sàng chưa?
- Được rồi. Chúng ta đi.
Hai người nhanh chóng lao ra ngoài, gặp tên này gϊếŧ tên đó, hon vừa chém gϊếŧ vừa phải giải cứu những người dân vô tội.
Nghi tỷ nhận ra, chúng là đám người cô gặp lúc đi đến đây, không ngờ bọn người này chính là thổ phỉ. Quân của cậu trong một thoáng đã bắt đầu kiệt sức và họ có vẻ đã thấm mệt.
- Dạ tướng chúng đông quá…
- Di chuyển người dân rời khỏi nơi này đến hầm trú ẩn, ta sẽ đánh lạc hướng bọn chúng.
- Nhưng…
- Không nhưng gì cả, mạng người là quan trọng. Đi.
Nhất Thiên và Nghi tỷ xông vào đám thổ phỉ vừa đánh vừa rút sang một hướng khác. Bên này người của cậu đã nhanh chân đưa người dân đến nơi trú ẩn an toàn.
Hai người liên thủ đánh chém một cách quyết liệt, những đòn roi của cậu vung ra đều không phải chuyện thường.
- Chết tiệt. Gϊếŧ chết hai tên đó cho ta.
- …
Đám người đó hung dữ tấn công vào hai người họ, trong lúc tình thế nguy cấp nhất người của cậu cũng đuổi đến kịp.
Họ nhanh chóng tiến vào giải vay cho cậu và Nghi tỷ, họ đã thề sẽ trung thành với cậu và anh nên sau khi đưa người dân đến nơi an toàn họ đã trơd lại vì cậu.
Nhất Thiên và Nghi tỷ như được tiếp thêm sức mạnh, tất cả bọn họ đều chung một ý chí. Bảo vệ thành Tuệ Châu, bảo vệ người dân và đặt biệt là phải bảo vệ cậu.
Trên đường về hoàng cung, do trời đã tối nên ba người các anh quyết định sẽ nghỉ chân bên đường. A Tiêu lấy ra ít bánh nướng là lúc sáng cậu đã chuẩn bị cho ba người họ ra đưa cho anh.
- Điện hạ, ăn một chút đi.
- Đa tạ.
- A Diệp, ngươi không định ăn sao?
- Ta…điện hạ, người cảm thấy chuyện này có gì đó lạ không?
A Diệp nhận lấy chiếc bánh trên tay A Tiêu, nhưng vẫn không quên hỏi cậu để giải đáp thắc mắc trong lòng của mình.
Vũ Thường nheo mắt nhìn y rồi như nhớ ra chuyện gì đấy, anh vội lấy lá thư lúc sáng trên người ra xem.
Vũ Thường cố gắng nhìn rõ lại từng nét chữ trên đó và nhìn soi từng đường nét trên con dấu. Anh như phát hiện ra chuyện gì đó vội đứng dậy chiếc bánh trên tay cũng rơi xuống đất cùng lá thư.
- Chết tiệt. Sao ta không nghỉ xa chứ. Đây là kế ly giáng, Nhất Thiên xảy ra chuyện rồi.
- Chúng ta mau trở về.
Ba người nhanh chân lên ngựa, họ chạy như bay xuyên màng đêm để chạy về thành nhanh nhất có thể.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ba ngưởi họ chạy được nửa đường thì đã gặp đám thổ phỉ chặn đường sẵn.
Ba người không thèm đôi co, trực tiếp rút kiếm lao đến, mở đường máu để chạy về. Cả hai bên cứ như vậy đánh nhau cho đến khi trời gần sáng thì ba người bọn anh mới có thể gϊếŧ chết tên cuối cùng.
Dù cả ba đã thấm mệt nhưng họ vẫn lo cho an nguy của thành Tuệ Châu hơn. Đặt biệt là anh vì ở đó còn có ba người rất quan trọng đối với anh. Đps không ai hết chính là cậu, Nại Nại và đứa trẻ đang hình thành trong bụng cậu.
Cũng tại lúc đó phía bên cậu mọi chuyện đang chuyển biến xấu đi. Cậu đã lệnh cho mọi người rút vào trong phủ điện hạ cố thủ.
Nhưng khi họ vừa mới chạy vào xong, cậu không vào cùng mà đã đóng chặt cổng từ bên ngoài, dùng vật nặng chặn cửa.
Cậu một tay cầm roi gai, một tay cầm tử điện đứng trước cổng phủ điện hạ chặn đường đám người kia.
- Hừ. Muốn gϊếŧ họ hãy bước qua xác ta trước.
- Cả ta nữa.
- Nghi tỷ?
- Sao đệ lại bỏ mặt ta như vậy cơ chứ.
- Đa tạ tỷ.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, họ cùng nhau cố thủ trước cổng phủ của anh. Một tên đến gϊếŧ một tên, hai tên đến gϊếŧ hai tên.
Họ không sợ chết, Nhất Thiên cầu mong bé con trong bụng mình không sao, và phụ hộ cho mình. Hai người cố gắng cầm cự thì bất ngờ một thân hình cao lớn từ đâu xuất hiện chắn trước mặt họ liên tục nhìn về phía đám người kia gầm gừ đe dọa.
- Sói Lớn? Ngươi đã đến.
- Khoan đã…nó hình như đang bị thương…
Nghi tỷ nói nhỏ vào tai cậu và hất mặt về một bên chân của nó đang không ngừng chảy máu. Nhất Thiên nhìn máu đang không ngừng chảy từ chân Sói Lớn, cơn tức giận trong người cậu như hoàn toàn bùng phát, mất kiểm soát thực sự.
- Đáng chết…các ngươi vậy mà dám hại đến Sói Lớn?
- Nhất Thiên…bình tĩnh đã…Nhất Thiên…
Nhất Thiên không thèm quan tâm đến lời của Nghi tỷ, không quan tâm đến sức khỏe hiện tại của mình mà trực tiếp lao vể chỗ đám người kia mà chém gϊếŧ một cách điên cuồng.
Phía bên này, Vũ Thường cũng hai người kia cuối cùng cũng đã về đến trước cổng thành. Nhìn cảnh vật toang hoang chỉ sau một đêm ba người có chút thất thần.
Anh nhanh chân thúc ngựa chạy vào trong, khung cảnh bên trong càng khiến người khác kinh sợ. Xác người rãi rác khắp nơi, máu tạo thành vũng, mùi tanh xộc vào mũi còn khiến cho người khác dễ buồn nôn.
Ba người không nói với ai một câu nào, chạy nha j về phía phủ của anh. Cảnh tượng trước phủ càng khiến ba người chết đứng hơn.
Xác chết nằm chồng chất lên nhau, máu chảy cả một vùng lớn, Sói Lớn miệng đang ngặm một cái thủ cấp còn đang nhỏ máu.
Nghi tỷ cả thân đều nhuộm đỏ, tay cô đang cầm một cánh tay người quăng sang một bên. Anh đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm một người quen thuộc, bỗng anh dừng lại một góc khác. Cậu tay đang móc tim của một tên to lớn, cầm trái tim đang đập trên tay nhìn ngắm nó một cách đầy thú vị.
- Nhất Thiên…
Nhất Thiên cắn miếng đầu tiên trên quả tim đó thì nghe giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau. Cậu quay lại, tay vẫn cầm trái tim dính đầy máu, miệng cậu vẫn đang nhai phần còn lại của quả tim một cách ngon lành rơi lệ nhìn anh mỉm cười.
- Vũ Thường…cuối cùng huynh cũng đã về…con chúng ta…đứa bé…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook