Nhân Vật Phản Diện Sao Lại Là Ta?
-
Chương 68
Mọi người mỗi người chọn cho mình một góc ngồi lý tưởng và họ vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Thứ mà họ không thể ngờ được ở đây là cậu ấy vậy mà lại có thể mang thai.
Mãi theo đổi suy nghĩ riêng, họ lại không biết Nại Nại đã lắng chạy đến phòng của cậu. Nó vui đến nổi không thể nào thôi cười được, cứ nắm chặt lấy bàn tay thon dài kia của cậu không ngừng gọi tên cậu.
- Mẫu thân…mẫu thân Nhất Thiên…người mau dậy đi…
- …
- Con sắp có em rồi…người mau dậy đi…
- Ưm…
Hàng mi của cậu khẽ động, cậu có chút mệt mỏi mở mắt ra nhìn Nại Nại mỉm cười với nó.
- Nại Nại…sao con lại ở đây?
- Mẫu thân người chịu dậy rồi…
Nại Nại không trả lời câu hỏi kia của cậu, nó vui mừng đến độ bỏ chạy ra ngoài, mặc cho cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Phụ thân…phụ thân…mẫu thân tỉnh rồi…tỉnh rồi…
Mọi người vẫn đang lo lắng chờ đợi, nghe nó báo thì ai cũng vui mừng, tất cả đều theo chân anh chạy sang phòng cậu.
- Nhất Thiên đệ thấy sao rồi?
- Nghi tỷ?
- Sao?
- Sao tỷ lại ở đây?
- …
Câu hỏi của cậu làm cho mọi người có chút bất ngờ, Nghi tỷ cố gắng nhẫn nhịn. Cô chỉ mỉm cười rồi lấy trong người ra một tờ giấy đưa cho cậu xem.
- ‘’ Số mạng gần tận, mong tỷ đến gấp, thành Tọa Châu, Nhất Thiên chờ tỷ’’. Cái này là ai ghi vậy?
- Đệ không nhận ra nét chữ của ai sao?
- Cái này…sao lại là Tọa Châu?
- Đệ còn hỏi ai?
Mọi người đến bây giờ mới đồng ý với Nghi tỷ rằng cậu có tính hay quên và nhầm lẫn. Nhưng nhầm lẫn kiểu tai hại này có ngày sẽ khiến họ đau tim mất.
Vũ Thường cố gắng trấn tĩnh bản thân, anh đi đến ngồi xuống bên giường cậu, nắm chặt lấy bàn tay của cậu anh gặng hỏi.
- Ngươi thấy trong người sao rồi?
- Ta vẫn ổn. Ngoài những cái như thèm ngủ, thèm ăn và hay nôn ói thất thường thì ta không sao cả.
- Vậy ngươi có cảm giác bụng mình sao không?
- Sao là sao?
Nhất Thiên nhíu mày nhìn anh rồi nhìn mọi người, dường như họ đang giấu cậu chuyện gì đó. Nhất Thiên đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn anh như đang ép anh nói ra vấn đề đó là gì.
Vũ Thường không trả lời cậu ngay mà đưa bàn tay run run của mình lên nhẹ đặt lên bụng cậu.
- Nơi đây đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ.
- Sao?
- Ngươi có cần phải nói như vậy với đứa ngốc như đệ ấy không? Nhất Thiên, đệ đang mang thai.
- HẢ?
Nhất Thiên mắt mở to nhìn Nghỉ tỷ, họ không đùa cậu đó chứ. Cậu là nam nhân sao lại mang thai được, chuyên này không thể nào.
Nhìn thấy nét mặt khó ở kia của cậu, Nghi tỷ hiểu cậu đang suy nghĩ chuyện gì cô vội lên tiếng.
- Ta không nhầm, đệ đang mang thai. Nhất Thiên, đệ nói cho ta biết, đệ…
- Sao có thể…chỉ một lần…đệ đã mang thai sao…không thể nào…
- Vậy là đệ biết mình có thể mang thai?
Nhất Thiên có hơi khựng người, cuối đầu, hai tay cậu cứ đang vào nhau, cậu cuối đầu nghĩ lại khoảng thời gian trước khi cậu còn ở Nam quốc.
- Đệ biết. Lúc đệ còn ở Nam quốc, có một lần đệ đến phòng luyện thuốc của Nhị vương gia Ngô Lãng. Đệ đã tiện tay lấy hai viên thuốc trên bàn uống, cứ nghĩ đó chỉ là thuốc bổ bình thường…nhưng…
- Nhưng sao?
Nhất Thiên gương mặt méo xẹo, đôi mắt đã ngấn lên chỉ chực chờ rơi xuống nhìn Nghi tỷ nói.
- Nhưng sau khi uống xong đệ mới biết đó chính là thuốc khích thích sinh sản. Nam nhân cũng có thể mang thai, đó là thuốc cấm, chỉ có con cháu của Ngô Thiễn hoàng đế và Độc vương Liên Thành mới được dùng.
- ???
- …hức…đệ…đệ không muốn…đệ thật sự chưa sẵn sàng…lúc đó đệ chỉ nghĩ là không có tác dụng gì đâu. Nhưng…
- Được rồi, đệ đừng khóc nữa, không sao đâu.
Nhất Thiên không hiểu sao cậu lại dễ khóc đến vậy, đụng chuyện một chút cậu cũng có thể khóc một cách ngon lành.
Nghi tỷ định ôm cậu để an ủi thì cậu lại hất cô ra một cách không thương tiết và nhào vào lòng anh khóc một cách ngon lành.
Nghi tỷ cũng bởi không đề phòng nên đã bị cậu làm cho ngã luôn xuống đất, cô bây giờ thực sự đã nổi cơn thịnh nộ.
- Chết tiệt, Cố Nhất Thiên đệ nghĩ đệ đang màn thai thì ta không làm gì được đệ hay sao?
- Nghi tỷ bớt giận…bớt giận…
Nghi tỷ xoắn tay áo định nhào vào hơn đủ với cậu thì liền bị A Tiêu, A Diệp và cả Tiểu Tinh và Nại Nại cản lại. Họ nhanh chóng lôi cô ra bên ngoài, không để cô cản trở không gian của hai người kia.
Vũ Thường chỉ im lặng, anh nãy giờ vẫn ôm chặt cậu vào lòng, sợ cậu lại ngủ gật rồi ngã ra đó. Nhất Thiên cười điên dại khi nhìn thấy tủ tỷ của mình bị lôi đi như vậy cậu khá là đắt ý.
- Vũ Thường…ta thực sự đã có thai sao?
- Ngươi không tin Nghi tỷ?
- Không phải…chỉ là ta…ta chưa đủ sẵn sàng…
- Ngươi định bỏ nó?
- Ta…
Nhất Thiên có chút bất ngờ khi nghe anh hỏi vậy, quả thật cậu cũng có ý định không giữ nó lại. Nhất Thiên cuối mặt đưa tay lên sờ bụng mình, cậu hiên tại không biết phải làm sao cả, cậu thực sự rất rối.
- Ta không biết, ta bây giờ rất rối.
Vũ Thường hiểu được cậu đang lo sợ điều gì, anh càng ôm chặt cậu hơn, anh khẽ hôn lên tóc cậu mỉm cười nói.
- Ngốc. Ngươi không cần lo gì cả, bên ngươi còn có ta, còn có Nại Nại, Nguyệt tử lầu đang chờ ngươi.
- …
- Ngươi cứ yên tâm mà mang thai, chuyện còn lại cưa để ta gánh. Ngươi vì ta mà đã hi sinh rất nhiều, bây giờ mọi chuyện cứ để ta lo được không.
- Ta…
- Nhất Thiên…à không Cố Nhất Thiên, ngươi đã là người của ta, không phải người thay thế mà là người ta thật lòng yêu. Cố Nhất Thiên ngươi có đồng ý lấy một kẻ bất tài như ta làm phu quân không?
- Không.
Nhất Thiên đang rất cảm động, không biết sao khi nghe anh nói vậy thì cậu lại trở nên cấu ghét hẳn. Cậu đẩy anh ra, không buồn để lại cho anh một từ như tát thẳng vô mặt anh rồi bước xuống khỏi giường đi một mạch ra bên ngoài.
Phía bên ngoài mọi người hoàn toàn không hề rời đi chỉ đứng bên ngoài nghe lắng. Nhìn thấy cậu chuẩn bị đi ra thì mọi người lại giả vờ như đang chăm chỉ làm việc.
Cậu gương mặt hầm hầm đi ra ngoài, nhưng ngoặc nổi khi vừa ra khỏi sân thì không nhớ mình phải đi đâu và làm gì.
- Mình ra đây mà gì ta???
- Phòng bếp.
- Đúng…đúng rồi…phòng bếp…đa tạ Nghi tỷ…
Nhất Thiên vui vẻ đa tạ Nghi tỷ đứng gần đó rồi đi xuống phòng bếp dù cho cô chỉ buộc miệng nói đại. Mọi người thở phào nhẹ nhõm khi không bị phát hiện, nhưng lại tá hỏa khi nhìn thấy hướng cậu đang đi là cổng chính.
- Cổng chính? Nhất Thiên đang ra ngoài.
- Sao?
A Diệp chỉ tay về phía cổng chính, mọi người nhìn theo liền cuống cuồng chạy theo. Họ không gọi anh lại mà chỉ âm thầm theo sao cậu, coi thử cậu đang muốn đi đâu.
- A Tiêu, A Diệp hai người các ngươi qua bên kia đề phòng.
- Được.
- Tiểu Tinh và ta sẽ qua bên đó, Vũ Thường ở đây giao cho ngươi.
- Được.
Năm người tụi họ chia ra ba hướng âm thầm dám sát cậu, đa phần cậu đi mua hết tất cả các món ăn trên đường cậu nhìn thấy. Cậu ăn không hề có điểm dừng, cho đến khi ăn hết những thứ có trên tay cậu mới nhớ ra mình hình như đã lạc đường.
Cậu đang hoang mang không biết làm sao, tay cậu vô thức ôm lấy bụng bảo vệ nó. Cậu lẩm bẩm gọi tên anh trong vô thức, đang không biết phải làm sao, bỗng từ đâu một bàn tay thò ra vỗ lên trên vai cậu khiến cậu hoảng sợ đến nổi ngồi thụt xuống đất ôm bụng hét lớn.
Mãi theo đổi suy nghĩ riêng, họ lại không biết Nại Nại đã lắng chạy đến phòng của cậu. Nó vui đến nổi không thể nào thôi cười được, cứ nắm chặt lấy bàn tay thon dài kia của cậu không ngừng gọi tên cậu.
- Mẫu thân…mẫu thân Nhất Thiên…người mau dậy đi…
- …
- Con sắp có em rồi…người mau dậy đi…
- Ưm…
Hàng mi của cậu khẽ động, cậu có chút mệt mỏi mở mắt ra nhìn Nại Nại mỉm cười với nó.
- Nại Nại…sao con lại ở đây?
- Mẫu thân người chịu dậy rồi…
Nại Nại không trả lời câu hỏi kia của cậu, nó vui mừng đến độ bỏ chạy ra ngoài, mặc cho cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Phụ thân…phụ thân…mẫu thân tỉnh rồi…tỉnh rồi…
Mọi người vẫn đang lo lắng chờ đợi, nghe nó báo thì ai cũng vui mừng, tất cả đều theo chân anh chạy sang phòng cậu.
- Nhất Thiên đệ thấy sao rồi?
- Nghi tỷ?
- Sao?
- Sao tỷ lại ở đây?
- …
Câu hỏi của cậu làm cho mọi người có chút bất ngờ, Nghi tỷ cố gắng nhẫn nhịn. Cô chỉ mỉm cười rồi lấy trong người ra một tờ giấy đưa cho cậu xem.
- ‘’ Số mạng gần tận, mong tỷ đến gấp, thành Tọa Châu, Nhất Thiên chờ tỷ’’. Cái này là ai ghi vậy?
- Đệ không nhận ra nét chữ của ai sao?
- Cái này…sao lại là Tọa Châu?
- Đệ còn hỏi ai?
Mọi người đến bây giờ mới đồng ý với Nghi tỷ rằng cậu có tính hay quên và nhầm lẫn. Nhưng nhầm lẫn kiểu tai hại này có ngày sẽ khiến họ đau tim mất.
Vũ Thường cố gắng trấn tĩnh bản thân, anh đi đến ngồi xuống bên giường cậu, nắm chặt lấy bàn tay của cậu anh gặng hỏi.
- Ngươi thấy trong người sao rồi?
- Ta vẫn ổn. Ngoài những cái như thèm ngủ, thèm ăn và hay nôn ói thất thường thì ta không sao cả.
- Vậy ngươi có cảm giác bụng mình sao không?
- Sao là sao?
Nhất Thiên nhíu mày nhìn anh rồi nhìn mọi người, dường như họ đang giấu cậu chuyện gì đó. Nhất Thiên đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn anh như đang ép anh nói ra vấn đề đó là gì.
Vũ Thường không trả lời cậu ngay mà đưa bàn tay run run của mình lên nhẹ đặt lên bụng cậu.
- Nơi đây đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ.
- Sao?
- Ngươi có cần phải nói như vậy với đứa ngốc như đệ ấy không? Nhất Thiên, đệ đang mang thai.
- HẢ?
Nhất Thiên mắt mở to nhìn Nghỉ tỷ, họ không đùa cậu đó chứ. Cậu là nam nhân sao lại mang thai được, chuyên này không thể nào.
Nhìn thấy nét mặt khó ở kia của cậu, Nghi tỷ hiểu cậu đang suy nghĩ chuyện gì cô vội lên tiếng.
- Ta không nhầm, đệ đang mang thai. Nhất Thiên, đệ nói cho ta biết, đệ…
- Sao có thể…chỉ một lần…đệ đã mang thai sao…không thể nào…
- Vậy là đệ biết mình có thể mang thai?
Nhất Thiên có hơi khựng người, cuối đầu, hai tay cậu cứ đang vào nhau, cậu cuối đầu nghĩ lại khoảng thời gian trước khi cậu còn ở Nam quốc.
- Đệ biết. Lúc đệ còn ở Nam quốc, có một lần đệ đến phòng luyện thuốc của Nhị vương gia Ngô Lãng. Đệ đã tiện tay lấy hai viên thuốc trên bàn uống, cứ nghĩ đó chỉ là thuốc bổ bình thường…nhưng…
- Nhưng sao?
Nhất Thiên gương mặt méo xẹo, đôi mắt đã ngấn lên chỉ chực chờ rơi xuống nhìn Nghi tỷ nói.
- Nhưng sau khi uống xong đệ mới biết đó chính là thuốc khích thích sinh sản. Nam nhân cũng có thể mang thai, đó là thuốc cấm, chỉ có con cháu của Ngô Thiễn hoàng đế và Độc vương Liên Thành mới được dùng.
- ???
- …hức…đệ…đệ không muốn…đệ thật sự chưa sẵn sàng…lúc đó đệ chỉ nghĩ là không có tác dụng gì đâu. Nhưng…
- Được rồi, đệ đừng khóc nữa, không sao đâu.
Nhất Thiên không hiểu sao cậu lại dễ khóc đến vậy, đụng chuyện một chút cậu cũng có thể khóc một cách ngon lành.
Nghi tỷ định ôm cậu để an ủi thì cậu lại hất cô ra một cách không thương tiết và nhào vào lòng anh khóc một cách ngon lành.
Nghi tỷ cũng bởi không đề phòng nên đã bị cậu làm cho ngã luôn xuống đất, cô bây giờ thực sự đã nổi cơn thịnh nộ.
- Chết tiệt, Cố Nhất Thiên đệ nghĩ đệ đang màn thai thì ta không làm gì được đệ hay sao?
- Nghi tỷ bớt giận…bớt giận…
Nghi tỷ xoắn tay áo định nhào vào hơn đủ với cậu thì liền bị A Tiêu, A Diệp và cả Tiểu Tinh và Nại Nại cản lại. Họ nhanh chóng lôi cô ra bên ngoài, không để cô cản trở không gian của hai người kia.
Vũ Thường chỉ im lặng, anh nãy giờ vẫn ôm chặt cậu vào lòng, sợ cậu lại ngủ gật rồi ngã ra đó. Nhất Thiên cười điên dại khi nhìn thấy tủ tỷ của mình bị lôi đi như vậy cậu khá là đắt ý.
- Vũ Thường…ta thực sự đã có thai sao?
- Ngươi không tin Nghi tỷ?
- Không phải…chỉ là ta…ta chưa đủ sẵn sàng…
- Ngươi định bỏ nó?
- Ta…
Nhất Thiên có chút bất ngờ khi nghe anh hỏi vậy, quả thật cậu cũng có ý định không giữ nó lại. Nhất Thiên cuối mặt đưa tay lên sờ bụng mình, cậu hiên tại không biết phải làm sao cả, cậu thực sự rất rối.
- Ta không biết, ta bây giờ rất rối.
Vũ Thường hiểu được cậu đang lo sợ điều gì, anh càng ôm chặt cậu hơn, anh khẽ hôn lên tóc cậu mỉm cười nói.
- Ngốc. Ngươi không cần lo gì cả, bên ngươi còn có ta, còn có Nại Nại, Nguyệt tử lầu đang chờ ngươi.
- …
- Ngươi cứ yên tâm mà mang thai, chuyện còn lại cưa để ta gánh. Ngươi vì ta mà đã hi sinh rất nhiều, bây giờ mọi chuyện cứ để ta lo được không.
- Ta…
- Nhất Thiên…à không Cố Nhất Thiên, ngươi đã là người của ta, không phải người thay thế mà là người ta thật lòng yêu. Cố Nhất Thiên ngươi có đồng ý lấy một kẻ bất tài như ta làm phu quân không?
- Không.
Nhất Thiên đang rất cảm động, không biết sao khi nghe anh nói vậy thì cậu lại trở nên cấu ghét hẳn. Cậu đẩy anh ra, không buồn để lại cho anh một từ như tát thẳng vô mặt anh rồi bước xuống khỏi giường đi một mạch ra bên ngoài.
Phía bên ngoài mọi người hoàn toàn không hề rời đi chỉ đứng bên ngoài nghe lắng. Nhìn thấy cậu chuẩn bị đi ra thì mọi người lại giả vờ như đang chăm chỉ làm việc.
Cậu gương mặt hầm hầm đi ra ngoài, nhưng ngoặc nổi khi vừa ra khỏi sân thì không nhớ mình phải đi đâu và làm gì.
- Mình ra đây mà gì ta???
- Phòng bếp.
- Đúng…đúng rồi…phòng bếp…đa tạ Nghi tỷ…
Nhất Thiên vui vẻ đa tạ Nghi tỷ đứng gần đó rồi đi xuống phòng bếp dù cho cô chỉ buộc miệng nói đại. Mọi người thở phào nhẹ nhõm khi không bị phát hiện, nhưng lại tá hỏa khi nhìn thấy hướng cậu đang đi là cổng chính.
- Cổng chính? Nhất Thiên đang ra ngoài.
- Sao?
A Diệp chỉ tay về phía cổng chính, mọi người nhìn theo liền cuống cuồng chạy theo. Họ không gọi anh lại mà chỉ âm thầm theo sao cậu, coi thử cậu đang muốn đi đâu.
- A Tiêu, A Diệp hai người các ngươi qua bên kia đề phòng.
- Được.
- Tiểu Tinh và ta sẽ qua bên đó, Vũ Thường ở đây giao cho ngươi.
- Được.
Năm người tụi họ chia ra ba hướng âm thầm dám sát cậu, đa phần cậu đi mua hết tất cả các món ăn trên đường cậu nhìn thấy. Cậu ăn không hề có điểm dừng, cho đến khi ăn hết những thứ có trên tay cậu mới nhớ ra mình hình như đã lạc đường.
Cậu đang hoang mang không biết làm sao, tay cậu vô thức ôm lấy bụng bảo vệ nó. Cậu lẩm bẩm gọi tên anh trong vô thức, đang không biết phải làm sao, bỗng từ đâu một bàn tay thò ra vỗ lên trên vai cậu khiến cậu hoảng sợ đến nổi ngồi thụt xuống đất ôm bụng hét lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook